Vit Con Xau Xi
Như cái bạn đã biết câu chuyện ''Vịt Con Xấu Xí'' rồi nhỉ ?
Một chú vịt con xấu xí, nó rất khác với những con vịt khác. Nó luôn bị ăn hiếp và ngay cả mẹ của nó cũng không thích nó, không thương nó, đuổi nó đi. Vào một mùa xuân ấm áp, nó ngâm mình trong nước rồi bỗng chốc nó biến thành con chú thiên nga xinh đẹp. Nó rất là xinh đẹp trong ánh hào quang tỏa sáng khắp người nó khiến mọi loài không thể không ngước nhìn nó.
Câu chuyện hay lắm đúng không mọi người, tôi cũng thấy vậy, đó là câu chuyện mà tôi thích nhất vì cuộc đời của tôi rất giống với chú vịt đó và tôi luôn chờ kỳ tích xuất hiện.
Có lẽ do tôi quá xấu xí mẹ không muốn nhìn thấy mặt tôi nên mẹ tôi đã thuê cho tôi 1 căn hộ rồi cho tôi đến đó và tự sinh tự diệt.
Mặc dù xấu xí nhưng tôi vẫn vui vẻ sống trọn vẹn những ngày này. Tôi vẫn luôn tin tưởng vào phép màu một ngày nào đó tôi sẽ trở thành thiên nga.Không! Dối trá!!!Tôi đang tự gạt bản thân tôi. Vịt con xấu xí sẽ mãi xấu xí thôi. Nó sẽ kéo dài đến mãi khi nào tôi chết thì mới thôi.Ngày cuối cùng của thời trung học, nhìn vào trong gương, bụng nó cứ chảy xệ xuống, số cân vẫn là 90kg cái bụng nó có thêm vài ngấn mỡ nữa. Bộ ngực to này, nó cứ nảy lên khi tôi chạy. Gàu thì cứ rơi lả tả trên vai áo đồng phục của tôi, bàn tay thì to tròn những ngón tay thì béo núc, ngắn ngủn. Đôi lông mày thì vừa cong vừa thừa lại còn với đôi môi mỏng khô và nứt nẻ. Mái tóc ngắn và xù hết cả lên với lại khuôn mặt chỉ cần thấm nhẹ của đủ làm ướt hết cả một tờ giấy thấm dầu. Tất cả những đều đó là làm nên CON NGƯỜI TÔI.Go Mioh chính là cái tên của tôi, tên đó là do ba mẹ đã đặt cho tôi, nó có nghĩa là ''Vịt con xấu xí''. Ngoài ý nghĩa của nó ra thì nó cũng không đến nỗi nào .
Hiện nay, tôi đang sống trong 1 căn hộ cao cấp, mặc dù sống 1 mình rất là cô đơn nhưng cũng có vài điểm lợi như là tôi có thể làm mọi việc tùy thích, tôi có thể ăn những gì tôi muốn và thích ăn lúc nào hay là bao nhiêu cũng không ai quản và đặc biệt là có thể dán poster thần tượng của tôi khắp phòng.
Điều tội tệ nhất là tôi vẫn phải đến trường. Đã gần 7h, tôi vội hôn tạm biệt thần tượng của mình Eun Ho.
Hộc,..hộc,...hộc,.... Mỗi bước chạy làm tôi trở nên khó chịu, thở dốc. Tôi muốn tốt nghiệp và rồi mau chóng rời khỏi cái ngôi trường này càng nhanh càng tốt.
- yahoo ! Ê con Lợn kia.
Một giọng nói quen thuộc chính là con nhỏ Lee Jin Jipa rồi.
- Thế nào rồi ? Nghỉ hè xong mày có bị tặng cân không đấy.
Hai con nhỏ đi theo Jupa cùng hùa theo :
- Đã đủ 100kg chưa ?
- Chắc mày sắp xuất được chuồng rồi nhỉ ??
- Ha ha ha ha ,....
Tôi cũng có chút sợ tụi nó những cũng sắp tốt nghiệp rồi. Cố lên !
- À , à , tớ đang giảm cân đó.
- Cái đó tụi tao không quan tâm, tụi này sáng nay vẫn chưa ăn sáng đấy. Có tiền không khao bọn này đi.
- Tớ không có tiền.
Chúng giật lấy cặp tôi và lục lọi. Hai con ngỏ kia moi hết từng ngắn và lấy hết tiền của tôi và bỏ đi, trước khi đi bọn nó không quên quay đầu lại nói:
- Thế mà bảo không có tiền hả ? ( tức giận) ngày mai nhớ đem theo nhiều tí nữa nhé! Nhớ đấy không là chết với bọn này.
''Ôi ! Số tiền mà mình định lúc tan học về mua pizza đã bị chúng cướp mất rồi''.
Két,... Tiếng xe thắng gấp trước mặt tôi.
- A ! Mi Oh phải không ? Cậu bị sao vậy ?
- A ! Là Eun Ho à! À,..à,.. Tớ không sao!
'' ở ngoài cậu ấy còn đẹp hơn gấp 100 lần trong tấm poster nữa chứ <3 ''
- Này ! Cậu lên xe đi tớ sẽ đưa cậu đến trường. (Mỉm cười).
Tôi gật gật đầu. '' có phải tôi đang mơ không ? Nụ cười cậu ấy thật đẹp mà ^^ ''.Eun Ho là một người mẫu nổi tiếng với ba mẫu quảng cáo CF. Đúng là thiên đường khi được ở chung lớp với cậu ấy năm ngoái.
Trong xe có vẻ hơi chật chội.
- Cậu là gì trong kì nghỉ hè này vậy ? Cậu có vẻ khỏe lên đấy !
- À ! Tớ chỉ ở nhà Ăn và Ngủ thôi ạ.
- W0w ! Sướng thật nhỉ ? Mà cậu ỏ khoa nghệ thuật mà vậy cậu quyết định thi vào trường cấp III nào ?
- Tớ sẽ vào chung một trường với cậu đấy .
- Ôi ! Là thật sao ? Cậu sẽ vào học ở YeGo à ???
- Ơ, sao lại YeGo chẳng phải cậu sẽ học ở Jegukso sao ?
- oh, đúng là tớ định học ở đấy nhưng trong lúc đóng phim ở bên YeGo mời nhiệt tình quá nên tớ đã đồng ý. Vậy là Mi Oh sẽ học ở Jegukso à ! (Cười)
Tôi như bị SHOCK rất nặng khi biết cậu ấy học ở YeGo chứ không phải Jegukso. Mình đã phải học đến chảy cả máu cam để vào được trường đó. Mình đã cầu trời khấn phật không biết là bao nhiêu nhung bây giờ tất cả đã vô dụng.Đến lớp, tôi tạm chia tay với Eun Ho. Bước vào lớp vừa ngồi xuống.
Rầm,... Cánh cửa bị đá tung ra
- Con HEO , mày có ở đây không ?
Ôi giọng nói đó, cuối cùng cũng đã đến.
Tên hắn ta là Kim Do Jin, tên đáng ghét, vẻ bề ngoài đẹp trai, tuấn tú nhưng hắn ta thực chất là một tên du côn. Tôi đã cầu cho hắn ta chết một cách thật thê thảm ôi nhưng hình như hắn ta còn khỏe hơn năm ngoái nữa.
- Con HEO , lâu lắm mới gặp nhỉ ?
Hắn ta giật lấy đồ trên tay tôi.
- Mảnh vải gì thế này?
- Là cái áo của tớ .
- Bọn mày có nghe không đây là cái áo đấy !
Hắn tên kia ( bạn hắn ) hùa theo
- To thế đủ chưa ?
- Chắc là phải to thêm nữa cơ!Ha ha ha ha,....
Hắn ta xé rách cái áo của mình và sỉ nhục mình.
- Này, đừng có tỏ ra vẻ mình nghèo lắm nữa, hãy đi mà mua cái áo nào đàng hoàng mà mặc. À mà quên nữa đâu có cái áo nào vừa mày đâu nhỉ . Ha ha ha.
- À mà này, tao vừa mới mua cây bút muốn, tao muốn thử xem coi nó có hoạt động được tốt không. Được chứ ???
Mọi người xung quanh chả ai dám làm gì hắn ta cả, chả ai dám ngăn hắn lại chỉ biết đứng đó nhìn tôi run cầm cập bị bạn hắn đè tay lên trên bàn. Tiếng cầu xin yếu ớt của tôi chả giúp ít được gì. '' Đừng mà, làm ơn''.
- Mày đừng lo, tao dám chắc với mày là mày sẽ không chết đâu .
Vừa dứt câu hắn hạ cây bút vào khe ngon tay của tôi liên tục từng khe và nhịp theo từ chậm lên nhanh dần và ''phập'' cây bút đầm thẳng lên ngón tay út của tôi. Hắn quay sang tên còn lại hỏi:
- Chán thật cây này hư rồi! Còn lại mấy cây vậy ?
- Hai
- Ô vậy được rồi.
Vừa nói xong, hắn ta nhìn xuống hộp bàn.
- Ôi ! Là cơm trưa sao ?
- Wa ! Nhìn như cơm hộp ở siẻu thị ấy. Mở ra đi Do Jin.
- Đâu để xem nào, đầu tiên là cơm trứng, ngăn thứ 2 là cơm cuộn, ngăn thứ ba là thịt, ngăn thứ tư vẫn là thịt, a ngăn cuối là hoa quả.
- ĐÂY là một bàn tiệc luôn chứ bữa trưa cái gì ? Ăn nhiều như thế thảo nào mà không mập.
Hắn ta lấy điếu thuốc ấn vào trong hộp cơm để dập tắt điếu thuốc.
- Cả gia đình mày đều là LỢN giống như mày à ? Nói xem đi nào .
- Gia đình tôi không phải là LỢN. ( Tôi thầm nghĩ )
- Tao nghĩ đã đến lúc cho mày giảm cân rồi.
Hắn ta hất cả bàn cơm xuống đất.
- Ôi ! Bữa trưa của mình !
- Hay là mày cũng ăn dưới đất đi, ăn như lũ ăn xin ấy ! Ăn đi !chúc ngon miệng nhé CON HEO MẬP !
Hắn ta dứt lời và đi ra khỏi lớp.Tôi đã bị bắt nạt rất nhiều chị vì tôi quá béo và xấu xí. Tôi còn không có đến một đứa bạn nó cả nhưng tôi bỉ cần chịu dựng thêm vài tuần nữa là mọi thứ có thể thay đổi. Và rồi tôi sẽ không cần gặp lại những người như Kim Do Jin nữa .
Một chú vịt con xấu xí, nó rất khác với những con vịt khác. Nó luôn bị ăn hiếp và ngay cả mẹ của nó cũng không thích nó, không thương nó, đuổi nó đi. Vào một mùa xuân ấm áp, nó ngâm mình trong nước rồi bỗng chốc nó biến thành con chú thiên nga xinh đẹp. Nó rất là xinh đẹp trong ánh hào quang tỏa sáng khắp người nó khiến mọi loài không thể không ngước nhìn nó.
Câu chuyện hay lắm đúng không mọi người, tôi cũng thấy vậy, đó là câu chuyện mà tôi thích nhất vì cuộc đời của tôi rất giống với chú vịt đó và tôi luôn chờ kỳ tích xuất hiện.
Có lẽ do tôi quá xấu xí mẹ không muốn nhìn thấy mặt tôi nên mẹ tôi đã thuê cho tôi 1 căn hộ rồi cho tôi đến đó và tự sinh tự diệt.
Mặc dù xấu xí nhưng tôi vẫn vui vẻ sống trọn vẹn những ngày này. Tôi vẫn luôn tin tưởng vào phép màu một ngày nào đó tôi sẽ trở thành thiên nga.Không! Dối trá!!!Tôi đang tự gạt bản thân tôi. Vịt con xấu xí sẽ mãi xấu xí thôi. Nó sẽ kéo dài đến mãi khi nào tôi chết thì mới thôi.Ngày cuối cùng của thời trung học, nhìn vào trong gương, bụng nó cứ chảy xệ xuống, số cân vẫn là 90kg cái bụng nó có thêm vài ngấn mỡ nữa. Bộ ngực to này, nó cứ nảy lên khi tôi chạy. Gàu thì cứ rơi lả tả trên vai áo đồng phục của tôi, bàn tay thì to tròn những ngón tay thì béo núc, ngắn ngủn. Đôi lông mày thì vừa cong vừa thừa lại còn với đôi môi mỏng khô và nứt nẻ. Mái tóc ngắn và xù hết cả lên với lại khuôn mặt chỉ cần thấm nhẹ của đủ làm ướt hết cả một tờ giấy thấm dầu. Tất cả những đều đó là làm nên CON NGƯỜI TÔI.Go Mioh chính là cái tên của tôi, tên đó là do ba mẹ đã đặt cho tôi, nó có nghĩa là ''Vịt con xấu xí''. Ngoài ý nghĩa của nó ra thì nó cũng không đến nỗi nào .
Hiện nay, tôi đang sống trong 1 căn hộ cao cấp, mặc dù sống 1 mình rất là cô đơn nhưng cũng có vài điểm lợi như là tôi có thể làm mọi việc tùy thích, tôi có thể ăn những gì tôi muốn và thích ăn lúc nào hay là bao nhiêu cũng không ai quản và đặc biệt là có thể dán poster thần tượng của tôi khắp phòng.
Điều tội tệ nhất là tôi vẫn phải đến trường. Đã gần 7h, tôi vội hôn tạm biệt thần tượng của mình Eun Ho.
Hộc,..hộc,...hộc,.... Mỗi bước chạy làm tôi trở nên khó chịu, thở dốc. Tôi muốn tốt nghiệp và rồi mau chóng rời khỏi cái ngôi trường này càng nhanh càng tốt.
- yahoo ! Ê con Lợn kia.
Một giọng nói quen thuộc chính là con nhỏ Lee Jin Jipa rồi.
- Thế nào rồi ? Nghỉ hè xong mày có bị tặng cân không đấy.
Hai con nhỏ đi theo Jupa cùng hùa theo :
- Đã đủ 100kg chưa ?
- Chắc mày sắp xuất được chuồng rồi nhỉ ??
- Ha ha ha ha ,....
Tôi cũng có chút sợ tụi nó những cũng sắp tốt nghiệp rồi. Cố lên !
- À , à , tớ đang giảm cân đó.
- Cái đó tụi tao không quan tâm, tụi này sáng nay vẫn chưa ăn sáng đấy. Có tiền không khao bọn này đi.
- Tớ không có tiền.
Chúng giật lấy cặp tôi và lục lọi. Hai con ngỏ kia moi hết từng ngắn và lấy hết tiền của tôi và bỏ đi, trước khi đi bọn nó không quên quay đầu lại nói:
- Thế mà bảo không có tiền hả ? ( tức giận) ngày mai nhớ đem theo nhiều tí nữa nhé! Nhớ đấy không là chết với bọn này.
''Ôi ! Số tiền mà mình định lúc tan học về mua pizza đã bị chúng cướp mất rồi''.
Két,... Tiếng xe thắng gấp trước mặt tôi.
- A ! Mi Oh phải không ? Cậu bị sao vậy ?
- A ! Là Eun Ho à! À,..à,.. Tớ không sao!
'' ở ngoài cậu ấy còn đẹp hơn gấp 100 lần trong tấm poster nữa chứ <3 ''
- Này ! Cậu lên xe đi tớ sẽ đưa cậu đến trường. (Mỉm cười).
Tôi gật gật đầu. '' có phải tôi đang mơ không ? Nụ cười cậu ấy thật đẹp mà ^^ ''.Eun Ho là một người mẫu nổi tiếng với ba mẫu quảng cáo CF. Đúng là thiên đường khi được ở chung lớp với cậu ấy năm ngoái.
Trong xe có vẻ hơi chật chội.
- Cậu là gì trong kì nghỉ hè này vậy ? Cậu có vẻ khỏe lên đấy !
- À ! Tớ chỉ ở nhà Ăn và Ngủ thôi ạ.
- W0w ! Sướng thật nhỉ ? Mà cậu ỏ khoa nghệ thuật mà vậy cậu quyết định thi vào trường cấp III nào ?
- Tớ sẽ vào chung một trường với cậu đấy .
- Ôi ! Là thật sao ? Cậu sẽ vào học ở YeGo à ???
- Ơ, sao lại YeGo chẳng phải cậu sẽ học ở Jegukso sao ?
- oh, đúng là tớ định học ở đấy nhưng trong lúc đóng phim ở bên YeGo mời nhiệt tình quá nên tớ đã đồng ý. Vậy là Mi Oh sẽ học ở Jegukso à ! (Cười)
Tôi như bị SHOCK rất nặng khi biết cậu ấy học ở YeGo chứ không phải Jegukso. Mình đã phải học đến chảy cả máu cam để vào được trường đó. Mình đã cầu trời khấn phật không biết là bao nhiêu nhung bây giờ tất cả đã vô dụng.Đến lớp, tôi tạm chia tay với Eun Ho. Bước vào lớp vừa ngồi xuống.
Rầm,... Cánh cửa bị đá tung ra
- Con HEO , mày có ở đây không ?
Ôi giọng nói đó, cuối cùng cũng đã đến.
Tên hắn ta là Kim Do Jin, tên đáng ghét, vẻ bề ngoài đẹp trai, tuấn tú nhưng hắn ta thực chất là một tên du côn. Tôi đã cầu cho hắn ta chết một cách thật thê thảm ôi nhưng hình như hắn ta còn khỏe hơn năm ngoái nữa.
- Con HEO , lâu lắm mới gặp nhỉ ?
Hắn ta giật lấy đồ trên tay tôi.
- Mảnh vải gì thế này?
- Là cái áo của tớ .
- Bọn mày có nghe không đây là cái áo đấy !
Hắn tên kia ( bạn hắn ) hùa theo
- To thế đủ chưa ?
- Chắc là phải to thêm nữa cơ!Ha ha ha ha,....
Hắn ta xé rách cái áo của mình và sỉ nhục mình.
- Này, đừng có tỏ ra vẻ mình nghèo lắm nữa, hãy đi mà mua cái áo nào đàng hoàng mà mặc. À mà quên nữa đâu có cái áo nào vừa mày đâu nhỉ . Ha ha ha.
- À mà này, tao vừa mới mua cây bút muốn, tao muốn thử xem coi nó có hoạt động được tốt không. Được chứ ???
Mọi người xung quanh chả ai dám làm gì hắn ta cả, chả ai dám ngăn hắn lại chỉ biết đứng đó nhìn tôi run cầm cập bị bạn hắn đè tay lên trên bàn. Tiếng cầu xin yếu ớt của tôi chả giúp ít được gì. '' Đừng mà, làm ơn''.
- Mày đừng lo, tao dám chắc với mày là mày sẽ không chết đâu .
Vừa dứt câu hắn hạ cây bút vào khe ngon tay của tôi liên tục từng khe và nhịp theo từ chậm lên nhanh dần và ''phập'' cây bút đầm thẳng lên ngón tay út của tôi. Hắn quay sang tên còn lại hỏi:
- Chán thật cây này hư rồi! Còn lại mấy cây vậy ?
- Hai
- Ô vậy được rồi.
Vừa nói xong, hắn ta nhìn xuống hộp bàn.
- Ôi ! Là cơm trưa sao ?
- Wa ! Nhìn như cơm hộp ở siẻu thị ấy. Mở ra đi Do Jin.
- Đâu để xem nào, đầu tiên là cơm trứng, ngăn thứ 2 là cơm cuộn, ngăn thứ ba là thịt, ngăn thứ tư vẫn là thịt, a ngăn cuối là hoa quả.
- ĐÂY là một bàn tiệc luôn chứ bữa trưa cái gì ? Ăn nhiều như thế thảo nào mà không mập.
Hắn ta lấy điếu thuốc ấn vào trong hộp cơm để dập tắt điếu thuốc.
- Cả gia đình mày đều là LỢN giống như mày à ? Nói xem đi nào .
- Gia đình tôi không phải là LỢN. ( Tôi thầm nghĩ )
- Tao nghĩ đã đến lúc cho mày giảm cân rồi.
Hắn ta hất cả bàn cơm xuống đất.
- Ôi ! Bữa trưa của mình !
- Hay là mày cũng ăn dưới đất đi, ăn như lũ ăn xin ấy ! Ăn đi !chúc ngon miệng nhé CON HEO MẬP !
Hắn ta dứt lời và đi ra khỏi lớp.Tôi đã bị bắt nạt rất nhiều chị vì tôi quá béo và xấu xí. Tôi còn không có đến một đứa bạn nó cả nhưng tôi bỉ cần chịu dựng thêm vài tuần nữa là mọi thứ có thể thay đổi. Và rồi tôi sẽ không cần gặp lại những người như Kim Do Jin nữa .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com