Chapter 15 : Không đành buông tay
Cô nghe thấy tiếng anh, giọng nói ấm áp. Cô không buồn mở mắt, vì sợ nó chỉ là ảo giác.Giọng anh mỗi lúc càng hoảng sợ, thống khiết, như đang cầu xin cô :- Đừng dọa anh, anh xin lỗi! Xin lỗi, tất cả là do anh. Anh làm em giận!!!Cô không giận anh, chỉ giận bản thân mình. Lại làm khó anh, cô cố gắng mở mắt. Hình ảnh nhạt nhòa rồi lại rõ ràng, cô thấy mình đang trong vòng tay anh. Cô khẽ mỉm cười, cảm giác ấy sao lại ấm áp đến thế, sao lại quá đổi bình yên. Một giọt nước rơi xuống trán cô, cô chẳng mấy quan tâm. Có lẽ mưa rồi, My bừng tỉnh. Cô bám lấy vai anh ngồi thẳng dậy, những giọt nước vừa rơi xuống cô không phải là mưa. Mà là những giọt nước mắt của anh, những giọt nước mắt chân thành. Anh khóc vì cô? Lần đầu tiên anh có cảm giác này, lo lắng cho một người đến vậy. Cảm giác này còn khó chịu hơn lúc anh biết Phương Du có hôn ước với một người khác, anh cảm thấy xót xa vô cùng, anh sợ mất cô, anh sợ không thể nhìn thấy nụ cười hồn nhiên như ánh ban mai nữa. Anh ôm chặt cô vào lòng, những giọt nước mắt xuôi dòng rơi. Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân yếu đuối đến thế. Cô đau lòng, lần này là chính cô làm anh khóc, nhưng vẫn xen lẫn những hạnh phúc vì đó là những giọt lệ chân thành anh dành cho cô. Phút giây ấy, anh không màn tất cả chỉ cần cô. Anh đã ôm lấy cô mang cô khỏi nguy hiểm. Khiến cô không đành buông tay, bỏ mặc anh giữa dòng đời ngược xuôi tấp nập.Cô mếu máo, vội vã vòng tay ôm lấy anh. Khóc thật to :- Em xin lỗi, xin lỗi anh!Anh xoa đầu cô :- May mà em không sao, chiếc xe đó không làm em bị thương chứ?Cô lắc đầu, anh ôm vòng tay kéo cô lại thật chặt. Ấm áp quá! Cảm giác này anh chưa từng cảm nhận được từ ai khác ngoài cô. Những vệt sáng trên bầu trời đêm soi sáng hình ảnh ấy, cô muốn thời gian ngừng trôi. Chỉ còn lại hai người trong mắt nhau.Anh cõng cô về nhà, anh nói về những chuyện ngày ấy. Nỗi niềm trong cô không giấy mực nào tả xiết.Bỗng anh im lặng, buộc miệng hỏi cô một câu :- Em có giận anh không?Cô mỉm cười :- Không, không hề giận anh! Em hiểu lý do mà, không sao đâu.- Vậy thì tốt quá!Cô không có lý do gì để giận anh, cô đưa tay mân mê mái tóc nâu của anh. Cô yêu anh, yêu tất cả những thứ thuốc về anh, cô dù muốn buông tay anh tìm kiếm cho mình một cuộc sống riêng. Nhưng lại không đành.Anh dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi, anh đi vào trong. Một lúc sau anh đi ra với hai cái bánh bao trên tay, một bánh bao nhân thịt và một bánh bao nhân đậu, hai người cùng ngồi xuống chiếc ghế đá trước cửa tiệm. Anh bẻ đôi cả hai cái bánh, mỗi cái một nửa. Rồi mỉm cười đưa cho cô.Cô nhận lấy hai nửa chiếc bánh :- Anh vẫn còn nhớ sao?Anh phì cười, véo má cô :- Làm sao quên được, em vẫn luôn thích ăn như vầy nhỉ!***My xao xuyến nhìn những chiếc bánh bao trắng nõn nà đang nằm trong tủ cạnh quầy tính tiền.Cô cười nhăn răng với chú bán hàng :- Chú hãy lấy cho cháu nữa cái bánh nhân đậu và nữa cái nhân thịt nhé!Chú bán hàng cười hiền :- Không được, cháu chỉ được chọn một thôi, còn không cháu có thể mua lấy cả hai cái mà.Cô bé nhỏ nhắn khoảng 6 tuổi giãy nãy khiến mọi người trong cửa hàng phải quay đầu nhìn họ.My nước mắt lưng tròng, thống thiết nhìn chú bán hàng :- Không, sau khi ăn mặn thể nào cháu cũng thèm ăn ngọt.Chú bán hàng bắt đầu gắt lên :- Thế sao cháu không mua lấy cả hai?Cô bé chuẩn bị khóc đến nơi :- Như thế cháu sẽ không đủ tiền tiêu vặt cho hôm sau, và nếu cháu không ăn được bữa tối. Mẹ cháu sẽ GIẾT cháu mất! Làm ơn bán cho cháu đi mà.Chú bán hàng giận dữ, đúng là một con bé phiền phức. Ông định quát cho cô một trận, thì lúc ấy anh đi đến :- Lấy cho cháu cả hai đi ạ!Cô kéo áo anh, mè nheo :- Như thế em sẽ không ăn được cơm tối mất.Anh cười hiền, xoa đầu cô :- Anh và em mỗi người một nửa!Anh và cô cùng phi tang chứng cứ an vặt trước giờ cơm, rồi cả hai cùng nắm tay nhau về nhà. Tiếng cười đùa vang trong gió, tô đẹp cho bầu trời màu thiên thanh ấy.***Cả hai bật cười ngặt nghẽo khi nhớ đến ngày ấy, cô quả là đáng sợ. Cả hai đi thêm một đoạn nữa thì đến trước một cây đèn đường.Anh liền bật cười :- Hồi bé em rất thích bắt bọ, anh nhớ hôm ấy là 3 giờ sáng. Em bắt anh ra đây cho bằng được để xem một hủ bọ của em, thật buồn cười!Những kỉ niệm ấy, có dùng tiền cũng chẳng thể mua lại. Khi cô biết mình có cảm giác và tình cảm không đơn thuần với anh cô chỉ cho rằng nó là một cảm xúc nhất thời, cảm giác ấy lớn dần theo năm tháng. Trở thành một tình yêu mãnh liệt trong cô. Đến bây giờ muốn dứt cũng không được, buông cũng không đành.Lúc họ về đến nhà, Chi Dân và Phương Du rất lo lắng cho họ, tối hôm ấy họ cũng nhau nấu ăn.Sáng hôm sauHôm nay là ngày cuối cùng của năm, chuẩn bị bước sang năm mới. Ai ai cũng vui vẻ, cô thật sự rất vui, như đang nở hoa trong lòng. Cả 4 người cùng nhau đi chợ tết, những màu hoa thi nhau khoe sắc. Nhuộm cả một con đường dài, có cả đoàn múa lân, sau khi đi dạo chợ tết. Họ cùng nhau lên ngọn đồi cỏ mà ngày xưa anh và cô hay dạo chơi, cả bọn như đi picnic. Họ có thể nhìn thấy cả thị trấn từ đó, cả 4 người thả mình xuống thảm cỏ.Họ đang đứng trên sân thượng của tòa nhà cao nhất của thị trấn, My hớn hở ôm 4 chai nước ấm đi từ cánh cửa ra. Cô chạy đến chỗ mọi người, Tiều Chi Dân kéo cô lại gần.Anh thì thầm vào tai cô :- Hôm qua cô sao thế?- Không sao, chỉ là tôi quyết định sẽ buông tay thôi...Anh ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cô. Cô cười tươi. Gãi đầu nhìn anh :- Nhưng không thành!Anh gật gù :- Tôi biết mà!Khánh và Phương Du chạy đến nắm tay hai người, 4 người họ đứng thành một hàng ngang. Họ nhìn về phía bầu trời đêm đầy sao.4 người đồng thanh, hét lớn :- NĂM, BỐN, BA, HAI, MỘT!!!Những vệt sáng bay vụt lên bầu trời, những âm thanh ấy nghe thật vui tai. Pháo hoa nở rộ trên bầu trời như những đóa hoa. Những đóa hoa ấy liên tục nở rộ, thật đẹp, cứ như là giấc mơ. Những đóa hoa khổng lồ ấy như những cảm xúc của cô, vụt sáng rực rỡ rồi lại tàn lụi. My nhìn Khánh, anh vẫn nắm chặt tay Phương Du.Những vệt sáng ấy hiện hữu trong mắt cô :- Em yêu anh!Chi Dân mắt vẫn hướng lên bầu trời, những giọt lệ trực chào nơi khóe mắt :- Nhưng anh lại yêu em.Sau khi những bông hoa khổng lồ ấy vụt tắt trên bầu trời, thế là bước qua năm mới. Cô mong năm nay anh sẽ không phải rơi lệ, phải cười thật nhiều và phải thật hạnh phúc, còn cô sao cũng được Khánh quay sang khoác vai My :- Khi nãy em nói gì thế? Anh không nghe thấy.My lắc đầu, lấp liếm :- Em chỉ bảo là pháo hoa đẹp quá!Cô nằm dài trên giường, cô gối tay. Ngắm nhìn những ngôi sao bên ngoài, bỗng cảm thấy cổ họng hơi khan. Cô khoác một chiếc áo khoác mỏng, lần mò trong bóng đêm, cô đi xuống bếp. Cô rót lấy một cốc nước ấm. Lúc cô vừa quay lại thì My hoảng hốt đánh rơi cốc nước. Triệu Phương Du đang đứng khoanh tay nhìn cô, vẻ mặt của Phương Du nhìn không giống bình thường. Không phải vẻ mặt thánh thiện mà cô thường thấy nữa. My cúi xuống nhặt chiếc cốc vừa đánh rơi.Cô cười nhẹ nhìn Phương Du :- Chị cần lấy gì ạ?Triệu Phương Du đi đến, cô ngồi xuống bàn ăn. Cô chỉ tay vào chiếc ghế đối diện :- Chị có chuyện muốn nói với em!My khá ngạc nhiên, nhưng rồi cô cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện mà Phương Du chỉ. Sau khi cô ngồi xuống, Phương Du chống tay nhìn cô.Vẻ mặt cô ấy khá căng thẳng :- Em yêu Khánh, có phải không?Hết Chapter 15Mọi người ah~ chúc mừng năm mới. Năm mới vui vẻ nhoa~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com