Viewjune Moi Ngay Mot Mau Truyen Nho Cung
Hai năm làm bạn, chín năm bên nhau, mất thêm hai năm để chữa lành, mười ba năm rồi, mười ba năm đã trôi qua rồi. Vậy mà giọng nói đó vẫn như trước có một sự áp bức mạnh mẽ khiến chị vô cùng khó thở và không thể phản kháng.June gần như đã quên sạch mọi thứ về người trước mặt, nhưng khi Lalita chỉ đứng cách chị một cánh cổng, tất cả những gì trong quá khứ lại một lần nữa được tua lại trong tiềm thức của chị.Sợ hãi, June đang cảm thấy cực kì sợ hãi. Đôi mắt của Lalita đục ngầu, tơ máu nổi lên, hàm răng tức giận nghiến vào nhau cùng đôi bàn tay trắng bệch đang nắm chặt.Chị vẫn cứ đứng chôn chân ở đó, Lalita mất hết kiên nhẫn hét lên làm chị cực kì sợ hãi, trong chín năm qua chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận như này."June! Mau mở cửa! Em nói chị có nghe không hả?! Đừng có ở đó mà giả điếc nữa!!!"Lalita gần như bị sự tức giận chi phối, cảm tưởng như nếu June mở cánh cổng này ra, cô ấy có thể lao vào cắn xé chị giống như một con thú. Lalita thật sự bị điên rồi.June xinh chứ có ngu đâu mà mở cổng mời quỷ vào nhà, chị bỏ chạy vào trong và đóng sầm cửa chính lại, kéo hết rèm cửa xuống. Ngay khi căn nhà được bao trùm bởi toàn bộ màu đen u tối, June mới ôm ngực ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.Cảm giác sợ hãi và bất lực bao trùm lấy toàn bộ thân ảnh nhỏ bé, June nhanh chóng lấy điện thoại, chuẩn bị bấm vào dãy số quen thuộc chị hay gọi mỗi lúc chị thấy thiếu cảm giác an toàn nhưng đúng lúc đó không biết điện thoại dở chứng gì mà chị mở mãi không lên nguồn.[...]View đang ở trong phòng phẫu thuật bận rộn giành lại sự sống của bệnh nhân với tử thần thì đột nhiên ngực trái nhói lên. Quá đau đớn, View buông con dao phẫu thuật trên tay khiến nó rơi vào khay dụng cụ kêu leng keng, quỳ sụp xuống đất, không ngừng rên rỉ."Bác sĩ, cô có sao không?!""K-không sao, tôi chỉ hơi... chóng mặt một chút thôi"Đau quá, cảm giác trái tim bị bóp nghẹt lại thật chẳng dễ chịu chút nào. Linh tính đang mách bảo em điều gì đây?"Bác sĩ, tình hình cô như này không thể tiến hành phẫu thuật được đâu, cô đừng gắng gượng nữa. Nếu không người cần phẫu thuật là cô chứ không phải bệnh nhân đâu""Không sao đâu, chỉ là một cơn đau đầu nhẹ thôi"Không sao đâu, June Wanwimol, chị nhất định không sao đâu.[...]June đã ngồi bó gối trước cửa chính được bốn tiếng, chị đã khóc vì sợ hãi rất nhiều. Chị sợ rằng một ngày nào đó chị lại bị Lalita bắt về để làm nội trợ của riêng cô ấy, rồi lại quát tháo, chửi mắng chị thậm tệ như cô ấy vốn cư xử với chị trước kia. June không muốn quay trở lại nơi giam cầm mình chín năm kia nữa, June không bao giờ muốn như thế.Tay nắm cửa đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch, tim June gần như đã ngừng đập khi nghe thấy âm thanh hỗn tạp của tiếng đập cửa và ổ khoá vang lên một cách điên cuồng, đủ để hiểu người trước cửa đang phát điên.Lalita... cô ta trèo hàng rào vào nhà chị à?!Reng reng."A... lên nguồn rồi"Tiếng chuông điện thoại vang lên, June thấy tên trên màn hình hiển thị là View thì không chần chừ nghe máy ngay, giọng nói mười phần run rẩy chín mươi phần hoảng sợ."View... em mau cứu chị với...""Chị June, chị đang ở đâu?! Chị làm sao vậy, chị bị thương sao?!"Giọng View càng ngày càng khẩn trương, tiếng đập cửa cũng ngày càng dồn dập. "Chị đang ở trong nhà, có người ở ngoài cửa đang cố gắng vào trong nhà chị. Chị sợ lắm View ơi... Làm ơn... cứu chị..."Đột nhiên tiếng đập cửa dừng lại hoàn toàn, June có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của View qua điện thoại."Chị June, em đang đứng ở trước cửa nhà chị và đập cửa muốn gãy tay rồi đây này. Và em cũng không có ý định muốn vào nhà chị trộm tài sản hay cướp giết gì đâu. Nếu chị có tấm lòng từ bi có thể nào mở cửa cho em vào được không, ở ngoài này lạnh lắm""Hả?"June kéo rèm ra, nhìn ra ngoài thì không thấy Lalita đứng trước cổng nhà mình nữa, nhưng chỗ chị đứng đang bị khuất tầm nhìn cửa chính nên lại lật đật chạy ra mở cửa.Ngay khi cánh cửa được mở ra, chào đón chị chính là cái ôm cực kì khẩn trương cùng giọng nói vô cùng lo lắng của View."Chị đừng sợ, có em ở đây với chị rồi, em sẽ bảo vệ chị, sẽ không có ai có thể làm tổn thương chị đâu"Lời nói dỗ dành ngon ngọt của View giống như một chiếc phao cứu sinh cứu vớt chị, ngay lập tức chị gục mặt vào ngực em, khóc như một đứa trẻ. View thấy chị khóc thì lại càng đau lòng không thôi, phải là người như nào mới có thể khiến chị sợ hãi tới nỗi bật khóc như này chứ?"Ngoan mà ngoan mà. Ông Kẹ bắt nạt chị hả? Để tối nay em đánh ông Kẹ cho ra bã luôn nhá, nỡ lòng nào làm June khóc. Coi kìa, mắt sưng hết lên rồi"View tách chị ra khỏi cái ôm, dùng giọng điệu nhão nhoẹt cùng cái môi chu ra như cái cách chúng ta hay dỗ trẻ em. Thấy June đã dần bình tĩnh lại, View liền vỗ hai bàn tay vào nhau như khen thưởng."Hoan hô, June của chúng ta giỏi lắm, đây là phần thưởng của chị"Nói rồi View lấy từ sau lưng ra một chú gấu bông nhỏ nhỏ xinh xinh đang khoác trên mình chiếc áo blouse của bác sĩ ra trước mặt chị, ánh mắt cực kì mong chờ phản ứng của June.Khi thấy chú gấu bông, June đang khóc mà cũng phải dừng lại một nhịp rồi bật cười đầy cam chịu, sao mỗi lần ở cạnh View chị đều hoá thành một đứa trẻ mới 2,4 tuổi thế nhỉ.Đưa tay ra đón nhận món quà của em, June thật trân trọng, nâng niu ở trên tay, đột nhiên chị thấy cấn cấn gì đó ở bụng nó."Chị ấn vào đi"View thấy ánh mắt nghi ngờ của June liền lên tiếng thúc giục chị, còn chị cũng rất nghe lời mà ấn vào phần cứng trên bụng chú gấu bông."Tất cả nỗi buồn của Junie mau biến đi! Xuỳ xuỳ""Junie đừng sợ, có em ở đây rồi không ai có thể làm hại chị được đâu""Ô nhìn kìa! Con gái nhà ai mà lại xinh thế nhỉ? Chị gái cho em xin số được không, em muốn làm quen""Chào buổi sáng Junie, hi vọng em là người đầu tiên làm điều này với chị, hi vọng ngày hôm nay sẽ nhẹ nhàng với chị một chút, hi vọng chị sẽ tự tin vào bản thân chị nhiều hơn ngày hôm qua nhé"Và còn ti tỉ câu nói đáng yêu nữa, June càng nghe càng thích thú. View Benyapa thật lắm trò."Junie cơ đấy""Em thấy chị gái em hay gọi chị như vậy, chị sẽ không cảm thấy khó chịu khi em cũng gọi chị như vậy chứ?""Ngốc quá, sao chị có thể khó chịu với một cô bé dễ thương như em được chứ"Nhìn June mải mê chơi món quà mình tặng, View cảm thấy trong lòng như có một vườn hoa đang thi nhau đua nở. Em nhìn chị, nhưng đột nhiên lại nhớ ra gì đó, giọng nói có phần hơi sốt ruột."Chị June, nãy em có đánh rơi thứ gì ở nhà chị không?"June thôi nghịch con gấu bông, ngước lên nhìn em, sau một hồi suy ngẫm chị mới "À" lên."Có phải là một bức thư không? Em đợi chị một chút để chị lấy cho"June tiến lại gần bàn phòng khách, cầm lên bức thư nãy chị mới nhặt được rồi thật cẩn thận trao nó lại cho View, dùng giọng điệu trêu ghẹo nói với em mà không để ý bàn tay em đang không ngừng run rẩy nhận lại bức thư."Thư tình của em hả?"View cười nhạt, giọng nói chua chát đáp lại."Không phải đâu ạ, là thư từ chối lời tỏ tình của em. Chị không nhận ra sao?"June ngẩn người, cái gì mà chị không nhận ra, vốn dĩ chị mới chỉ quen em cách đây vài tháng khi chị gái em cũng là bạn thân của chị dẫn em qua đây chơi thôi mà, làm sao có chuyện chị viết thư từ chối tình cảm cho em được chứ?"Em nói gì thế? Chị viết thư cho em hồi nào?"Lần này đến lượt View chết trân, chuyện này xảy ra hơn mười năm trước rồi nên June bị mất trí nhớ hả?"Chính chị là người viết thư từ chối em hồi chúng ta còn học đại học mà?""Hả?! Chị với em học chung trường đại học á?""Vâng, lúc đó em hầu như đã gửi cho chị mỗi ngày một bức thư và để vào tủ đồ của chị nhưng chị chẳng hồi âm lại một bức nào cả. Đây chính là bức thư đầu tiên và cũng là cuối cùng chị gửi cho em mà, chị không nhớ gì sao?"June đứng suy nghĩ một lúc lâu, chắc đứng nhiều nên chị mỏi chân, kéo em lại ghế sofa ngồi cạnh mình, sau đó thật nghiêm túc lục tìm trong trí nhớ mình xem có bức thư nào đề View Benyapa gửi cho mình không."Không thể nào, chị nhớ rất rõ, suốt khoảng thời gian chị học đại học, chị thề là chị không nhận được một bức thư nào cả"Cả hai người nhìn nhau, trong đầy xuất hiện đầy dấu hỏi chấm. View ngay lập tức mở bức thư kia ra rồi đưa cho June xem."Chị xem, đây có phải chữ của chị không?"June ngay lập tức nhăn mặt."Eo, chữ gì như gà bới vậy? Chị viết đẹp hơn nhiều. Khoan, nét chữ này chị thấy quen lắm" View gần như hiểu ra mọi chuyện, em nắm chặt bàn tay khiến cho bức thư trở nên nhăn nhúm."Chết tiệt, vậy là không phải chị không thích em, mà là có người muốn can thiệp vào để chị không bao giờ thích em!"View ôm đầu, em tỏ ra tức giận vô cùng. Hơn mười năm trôi qua, em vẫn không thể nào quên được cảm giác trái tim mình như vỡ vụn khi nhận được bức thư từ chối tình cảm của chị, và rồi chị công khai có bạn gái. Để rồi bây giờ mới ngộ ra từ trước tới nay, tất cả tâm tư tình cảm của em đã bị một người khác giấu giếm không cho chị biết, thật sự quá khốn nạn rồi."Liệu có phải là...""Chẳng lẽ?"Ai cũng biết người yêu cũ của June, chính là Lalita từ hồi đại học nổi tiếng là cây cờ đỏ chính hiệu, cô ấy kiểm soát chị, hay đi bô lô ba la về người yêu cũ với chị, đặc biệt rất hay thao túng tâm lí làm chị trong thời gian đó hầu như phụ thuộc hoàn toàn cảm xúc vào Lalita, khiến chị cảm thấy bản thân giống như một con kí sinh trùng đang cố gắng bám lấy vật chủ để duy trì sự sống.Nếu như Lalita phát hiện trong tủ đồ của "bạn gái mình" có bức thư tỏ tình thì có thể lắm. Bao giờ cũng vậy, trước khi vào lớp, Lalita sẽ âm thầm kiểm tra tủ đồ của chị trước khi chị đến, còn tủ đồ của Lalita sẽ được đặt mật khẩu, bên trong toàn là thư của View gửi đến cho chị cùng vài món quà nhỏ.Đấy, mới tìm hiểu đã vậy rồi. Đến lúc yêu nhau còn kinh khủng cỡ nào? "Nhưng mà em gửi thư cho chị trong lúc chị đang có bạn gái sao?""Không hề. Em bắt đầu viết thư cho chị khi em lên năm hai, lúc đó chị và Lalita còn chẳng biết nhau là ai mà. Nhưng sau khi chị với Lalita yêu nhau, em đã dừng hẳn việc viết thư lại cho chị. Đây nè, trong thư đề là ngày 18 tháng 4 năm 2019, chẳng phải sau đó một ngày chị và Lalita quen nhau sao?""Em nhớ rõ vậy luôn?"June bất ngờ, có khi chính bản thân chị cũng chẳng nhớ những cột mốc thời gian này bằng em."Ừm, dù sao cũng là ngày đánh dấu lần đầu tiên em thất tình mà"View nở một nụ cười chua chát, đôi mắt trong veo phủ một tầng đau buồn khi nhớ về quá khứ không mấy vui vẻ. June ở bên cạnh thấy em như vậy cảm thấy áy náy vô cùng.Vậy là rõ rồi, trong lúc June và Lalita chưa có danh phận mà cô ấy đã thể hiện sự chiếm hữu tới biến thái như vậy, thế mà June vẫn yêu đương tận chín năm mới có thể dứt ra được. Giờ đây chị mới nhận ra được bản chất thật sự của Lalita, cảm thấy thật phí hoài chín năm qua của mình.June nhìn View, thấy em vừa suy sụp vừa tức giận chị lại thấy thương. Em ấy chắc hẳn là người đau lòng nhất trong câu chuyện này, bị một người mạo danh là chị từ chối tình cảm vậy mà sau mười năm, em ấy vẫn một lòng một dạ hướng về chị, dành cho chị những điều tốt đẹp nhất.Nhớ lại lời bạn thân từng kể với mình, View sinh ra vốn dĩ đã nhút nhát, chắc có lẽ vì thế nên thay vì nói chuyện trực tiếp, em lại âm thầm gửi đi những bức thư đầy sự ngây ngô và chân thành cho June. Cũng vì thế mà June chẳng có nổi một ấn tượng nào về cô bé trước mặt mình, vì View chỉ dám đứng đằng sau dõi theo từng bước chân của chị một cách lặng lẽ. View hi sinh hạnh phúc của mình cũng chỉ muốn đổi lại được nhìn thấy chị hạnh phúc. Nhưng bây giờ em không nghĩ như vậy nữa, em muốn chính bản thân mình làm cho chị hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com