Viewjune Goc Binh Yen Trong Thu Vien
Sáng hôm sau, khi ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, June lại tìm đến thư viện. Nàng cần phải trở lại với những trang sách, nơi mà nàng cảm thấy an toàn và bình yên nhất. Nhưng trong tâm trí nàng, hình ảnh của View vẫn không ngừng quay cuồng.Khi bước vào thư viện, June ngạc nhiên khi thấy View đã có mặt ở đó, ngồi ở bàn gần cửa sổ với một cuốn sách trên tay. Không giống như những lần trước, hôm nay View dường như không hề tỏ ra hống hách mà chỉ im lặng đọc sách, vẻ mặt chăm chú. June cảm thấy kỳ lạ và không biết có nên tiến lại gần hay không.Sau một hồi do dự, June quyết định chọn một bàn ở phía đối diện, nơi mà nàng có thể quan sát View mà không bị chú ý. Cô đã chọn một cuốn sách dày cộm, và với cặp kính cận đeo trên mũi, View trông thật khác biệt – không còn là trùm trường mà nàng từng biết.Khi tiếng chuông tan học vang lên, hầu hết học sinh đã rời khỏi thư viện. June ngẩng đầu lên nhìn quanh, thư viện giờ đây chỉ còn lại mình nàng. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, thu dọn sách vở và bước ra cửa. Nhưng vừa khi nàng bước qua ngưỡng cửa, một giọng nói quen thuộc vang lên, làm nàng sững lại.“Đọc sách đến quên cả thời gian à?”June khẽ giật mình, quay lại và thấy View đang đứng đó, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng với sự tò mò lẫn chút chế giễu. Không giống như những lần trước, hôm nay View có vẻ gần gũi hơn.“Cậu... lại ở đây sao?” June ấp úng, không biết nên nói gì thêm.“Đúng vậy. Tôi thích nơi này,” View đáp, rồi bước lại gần, đặt cuốn sách của mình lên bàn trước mặt June. “Cậu đọc gì vậy?”“À... chỉ là một cuốn tiểu thuyết,” June trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh. Nàng không muốn để View thấy mình run rẩy.“Tiểu thuyết? Thú vị không?” View nghiêng đầu, ánh mắt cô lấp lánh sự tò mò. “Cậu luôn ở đây với những cuốn sách này. Chả nhẽ không có gì thú vị hơn ngoài đời thật sao?”June bối rối, không biết phải trả lời thế nào. “Thế giới bên ngoài... không dễ dàng như cậu nghĩ,” nàng mỉm cười yếu ớt, thận trọng từng lời nói.“Nếu cậu không muốn ở ngoài, thì tại sao không thể thay đổi nó?” View hỏi, bất ngờ trở nên nghiêm túc.“Tôi không thể,” June thở dài, ánh mắt nàng nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tôi chỉ cảm thấy... không ai muốn ở bên tôi. Họ chỉ coi tôi là một mục tiêu dễ dàng để bắt nạt.”“Cậu bị bắt nạt?” View ngạc nhiên, lộ rõ vẻ lo lắng. “Tại sao không ai nói với tôi?”June ngập ngừng, cảm giác xấu hổ ập đến. Những kỷ niệm đau thương ùa về trong đầu nàng – những lần bị chế nhạo trong lớp học, những ánh mắt khinh bỉ của bạn bè khi nàng bước vào lớp, và những tiếng cười khinh miệt khi nàng rời khỏi.“Tôi không muốn làm phiền cậu,” June khẽ nói. “Đó chỉ là cách họ là. Họ nghĩ rằng tôi là một mọt sách, và điều đó thật dễ dàng để chế nhạo.”“Chúng ta đều có bí mật,” View nói, ánh mắt cô bỗng trở nên ấm áp. “Và có lẽ, chúng ta có thể giúp nhau.”Hai người ngồi im lặng trong một khoảng thời gian, không gian lấp đầy bởi những suy nghĩ và cảm xúc không lời. June nhận ra rằng có thể, thư viện không chỉ là nơi nàng tìm thấy yên bình, mà còn là nơi mà nàng và View có thể tìm thấy sự kết nối.“Cậu có muốn tôi giúp cậu không?” View hỏi, quyết đoán hơn. “Tôi không thể để ai đó bắt nạt cậu mà không làm gì cả.”June ngạc nhiên nhìn View, trái tim nàng đập nhanh hơn. “Cậu sẽ giúp tôi?”“Đương nhiên! Cậu không phải một mình trong chuyện này.” View mỉm cười, ánh mắt cô đầy kiên quyết. “Chúng ta có thể tìm cách để họ không dám động đến cậu nữa.”June cảm thấy lòng mình dấy lên hy vọng. Có thể, chỉ cần có một người đứng về phía nàng cũng đủ để thay đổi mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com