TruyenHHH.com

Viewjune Aylinluna Moon Halo

Trong kỳ nghỉ trước khi bước vào năm cuối cấp 3, tôi nhận được một bức ảnh chụp mặt trăng.

Khác với bức ảnh mặt trăng có tông màu xám trong ấn tượng của tôi, mặt trăng trong bức ảnh đó có hai màu đỏ và xanh đan xen với nhau, rực rỡ đến mức tôi tưởng rằng trái đất đã bị đổi màu.

*Bản đồ mặt trăng màu

Ở mặt sau bức ảnh có ghi rằng đó là hình ảnh mặt trăng được tạo thành từ hàng nghìn bức ảnh khác nhau.

Cái tên Luna là do mẹ đặt cho tôi.

​Tôi vẫn luôn muốn biết tại sao mẹ lại đặt tên tôi là Luna.

Vũ trụ có vô số hành tinh sáng lạn, vì cái gì cố tình lại chọn mặt trăng.

Mặt trăng là một hành tinh chết, không có bầu trời, không có đại dương và cũng không có sự sống.

Các nhà khoa học đã tính toán thông qua các mẫu địa chất rằng lần phun trào núi lửa cuối cùng của mặt trăng là cách đây 2 tỷ năm, đó cũng là ngày giỗ của mặt trăng. Nhưng màu sắc phong phú trong các bức ảnh tương phản với sự hoang tàn đáng lẽ nên có khiến tôi phải liên tưởng đến việc có sự sống tồn tại trên mặt trăng.

Sự sống trên mặt trăng đến từ đâu. Trong quá khứ xa xôi, có lẽ họ đã tụ tập bên những đồng cỏ đỏ rực và những hồ nước trong xanh trên mặt trăng. Có phải họ đã rời khỏi mặt trăng trước khi nó mất đi sự sống? Và liệu họ đã trải qua một hành trình dài trong không gian và vẫn đang sống và sinh sản ở nơi khác hay không.

. . . . . .

Luna lấy từ ngăn kéo ra một chồng ảnh các hành tinh khác, bao gồm cả bức ảnh nhận được hôm nay, tổng cộng có 12 bức ảnh. Nàng trải tất cả những bức ảnh lên bàn và lặng lẽ nhìn chúng một lúc.

Lúc ban đầu được gửi tới là chỉ là một số cụm sao, sau đó bắt đầu biến thành vệ tinh của các hành tinh quanh hệ mặt trời: Sao Thủy, sao Mộc, sao Thổ, sao Thiên Vương, sao Hải Vương, sao Hỏa năm kia và sao Kim năm ngoái và mới đây nhất là mặt trăng.

"Mặt trăng... liệu năm nay có phải là bức ảnh cuối cùng không?"

Vài năm đầu khi mới nhận được ảnh, Luna nghĩ rằng những bức ảnh bí ẩn này có thể được gửi theo quy luật gì đó, chẳng hạn như khoảng cách giữa các hành tinh và trái đất. Nếu được gửi theo thứ tự từ xa đến gần thì mặt trăng, hành tinh gần trái đất nhất, rất có thể sẽ là hành tinh cuối cùng trong loạt ảnh bí ẩn.

Nhìn vào bức ảnh trên tay, Luna nhớ lại những đêm nàng còn nhỏ nhìn lên bầu trời đầy sao.

Khi đó, mẹ luôn nắm tay nàng chỉ lên bầu trời đêm, đem những ngôi sao cách nhau hàng trăm, hàng nghìn năm ánh sáng nối thành những đường thẳng, vẽ nên câu chuyện về vô số ngôi sao sáng. Dù khuôn mặt trong ký ức cùng với những câu chuyện từng nghe đã gần như mơ hồ nhưng bầu không khí trong lành và hương thơm đặc biệt của những đêm đó vẫn còn rõ ràng.

. . . . . .

Vào năm cuối trung học, nàng quyết định thành lập lại câu lạc bộ thiên văn học.

Năm năm trước, Luna vẫn còn là học sinh năm nhất trung học cơ sở và lúc đó chưa tham gia câu lạc bộ thiên văn học.

Nghe nói năm đó các sinh viên trong câu lạc bộ thiên văn học tụ tập trong chùa cầu Phật cho trời quang đãng để có thể quan sát chòm mưa sao băng Bảo Bình. Nhưng có một anh chàng xui xẻo đã vô tình làm đổ nước thánh khi đang quỳ trước Đức Phật, khiến Hội Thiên văn bị nguyền rủa. Bằng chứng là cậu sinh viên làm đổ nước thánh đã leo lên đỉnh núi vào lúc nửa đêm để tìm UFO, kết quả là bị mưa lớn mắc kẹt trên núi, đến sáng hôm sau mới được người nhà tìm thấy.

Khi bản thân cậu học sinh bị mắc kẹt được hỏi về điều này, cậu chỉ có một câu trả lời:

"Tôi đã suýt chết."

Từ "cái chết" có sức mạnh lớn đến nỗi từ đó những tin đồn ngày càng trở nên lố bịch và chỉ nhấn mạnh đến "cái chết". Người ta nói rằng câu lạc bộ thiên văn học của S-TAR đã chọc giận Đức Phật và mọi người sẽ chết nếu có liên quan gì đến câu lạc bộ thiên văn học. Tin đồn lan truyền rằng 10 thành viên của câu lạc bộ thiên văn học đã nộp đơn xin rút khỏi câu lạc bộ trong cùng ngày vì sợ Đức Phật nổi giận và họ sẽ gặp rắc rối.

Tuy nhiên, số thành viên còn lại không đủ để duy trì số lượng thành viên tối thiểu của hội, và không có thành viên mới nào sẵn sàng gia nhập hội bị nguyền rủa. Câu lạc bộ thiên văn học đã bị giải tán, chỉ để lại những tin đồn được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Câu lạc bộ thiên văn học đã bị đình chỉ trong 5 năm.

Sau khi hỏi các tiền bối về sự thật của tin đồn, nàng thấy mọi chuyện thật buồn cười. Ngoài ra, nàng tin vào khoa học hơn tôn giáo và càng quyết tâm tập hợp thêm bốn người nữa để vực dậy câu lạc bộ thiên văn.

Hôm đó, Ongsa nói rằng có một cô gái rất quan tâm đến người ngoài hành tinh và thường có thể tìm thấy em ấy trong thư viện hoặc ở một nơi tương đối cao. Khi được hỏi em ấy trông như thế nào, Ongsa suy nghĩ và chỉ nói:

"Chị nhìn thấy cậu ấy tự nhiên sẽ biết."

. . . . . .

Vì vậy, tôi rất nhanh đã nhìn thấy em ấy trên đường đến thư viện.

Quả thực là tự nhiên sẽ biết. Bởi vì em ấy rất đẹp.

Vẻ ngoài nổi bật và trang phục lạ lùng của người ngoài hành tinh mà em ấy mặc tạo nên một sự tương phản kỳ diệu mang tên tò mò khiến tôi phấn khích, chân không tự giác bước lại gần phía em ấy.

Em có đôi chân thon dài trái ngược với số tuổi và đường nét khuôn mặt thanh tú vẫn nổi bật ngay cả khi không trang điểm. Tôi không thể không nghĩ rằng Chúa thực sự cũng sẽ thiên vị người khác. Em ấy xinh đẹp đến nỗi ngay cả tôi, người tin vào khoa học, cũng có một ý tưởng ngớ ngẩn rằng Chúa khi tạo hình người đã thiên vị em ấy.​

Những đồ trang trí khác nhau của người ngoài hành tinh mà em ấy đeo trên đầu cũng rất dễ thương, giống như tôi thích đeo những chiếc băng đô nhiều màu sắc khác nhau trên đầu, tôi thấy có cảm giác gần gũi không thể giải thích được. Nếu mối quan hệ của chúng tôi trở nên tốt đẹp hơn, liệu em ấy có sẵn sàng đổi những cái đồ trang sức đó với tôi không?

. . . . . .

Cùng ông bà lớn lên so với cùng cha mẹ lớn lên không có khác nhau quá lớn, chính là khi bạn bè hỏi "Bố/mẹ của Luna là người như thế nào?" thì ký ức tôi cần tìm kiếm sẽ xa vời hơn.

Tôi sẽ nói cho người khác nghe mẹ của tôi là một nhà nhiếp ảnh thiên văn giàu lòng hiếu kỳ, còn bố tôi là một Phật tử rất sùng đạo.

Vì một ngày cách đây hơn mười năm trước, người lớn kể với tôi rằng mẹ đi đuổi theo vì sao, còn bố đi chùa để cầu phúc cho mẹ. Trước sự tò mò và sùng đạo to lớn của họ, tôi chỉ là một viên sỏi không ai quan tâm.

Tôi không muốn trở thành người giống như bố mẹ tôi, những người đã phớt lờ mọi thứ xung quanh, bỏ rơi tôi để theo đuổi những điều xa vời. Vì vậy, cho đến trước năm cuối cấp 3, tôi vẫn giữ niềm đam mê thiên văn sâu trong lòng, chưa bao giờ thổ lộ với ai.

​Nhưng thực ra, tôi cùng với người bố, người mẹ đã bỏ mình theo đuổi bầu trời không có gì khác nhau. Suốt thời gian qua, tôi đã bỏ bê bản thân, bỏ bê những gì mình thực sự muốn theo đuổi chỉ vì tôi không thể tha thứ cho họ.

Đôi khi tôi nghĩ đến chiếc kính viễn vọng cô đơn kia, mẹ tôi chắc hẳn đã mua kính mới rồi. Nhưng đôi khi tôi nghĩ, có thể là không. Mọi chuyện đã trôi qua quá lâu, sự thật đã chìm xuống đáy hồ thời gian, không thể cứu vãn và cũng không tạo nên gợn sóng nào.

​ Hoặc có thể vì tính cách của tôi không cho phép nên cuối cùng vẫn là không hỏi được.

Mà bức ảnh mặt trăng như được chụp từ hơn mười năm sau kia giống như truyền đến khát vọng mà từ trước đến nay tôi luôn cố gắng che dấu.

Nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng nó giống như mẹ đang thì thầm với tôi:

"Cho dù có đi đến tận cùng vũ trụ, mẹ cũng sẽ trở về bên con."

. . . . . .

Tôi thực hâm mộ Aylin vì có thể thẳng thắn theo đuổi bầu trời. Em ấy không giống tôi, luôn giấu niềm khao khát với vũ trụ ở trong lòng.

Lúc đầu tôi chỉ tò mò, nhưng càng đến gần tôi càng thấy không yên lòng.

Vì Aylin luôn tỏ ra không vui, phần lớn thời gian đều một mình trên mái nhà tìm kiếm sóng vô tuyến của người ngoài hành tinh.

Tại sao em ấy hết lòng đuổi theo bầu trời, nhưng bóng dáng lại có vẻ rất lạc lõng?

​Tôi tưởng em ấy thực sự không quan tâm đến con người, chỉ một lòng hướng về vũ trụ. Nhưng thực tế, em ấy rất thận trọng, đối nhân xử thế cũng rất sâu sắc. Khi tôi lên sân thượng tìm em ấy với đơn đăng ký vào câu lạc bộ thiên văn, em liếc mắt một cái liền nhìn thấu được ý đồ của tôi.

"Không muốn tham gia câu lạc bộ, thật lãng phí thời gian."

Dù có nói bao nhiêu lời hoa mỹ trước mặt em ấy thì cũng bằng không.

Em ấy quay đầu, không thèm để ý tôi.


Tôi nhìn xuống những con chip và thiết bị cuộn dây trong tay em ấy, tất cả đều được nhét vào một chiếc vali nhỏ. Tất cả đều trông cũ kỹ nhưng được bảo trì rất tốt.


​Gió trên sân thượng thổi qua, tôi ngơ ngác nhìn phía sau đầu em ấy đội chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá cây người ngoài hành tinh.

Em ấy là học sinh năm đầu trung học, còn tôi là học sinh cuối cấp sắp tốt nghiệp. Em ấy không thích giao tiếp với người khác, còn tôi là thành viên của hội sinh viên luôn tiếp xúc với rất nhiều người. Em ấy luôn có khuôn mặt lạnh lùng nhưng tôi lại là người thích cười. Có lẽ chúng tôi thực sự rất khác nhau.

​Nhưng ít nhất, chúng tôi đều có cùng niềm khao khát với vũ trụ.

"Tôi tin rằng chúng ta không phải là người duy nhất yêu thích vũ trụ, em có muốn cùng nhau khám phá vũ trụ không?"

...

Sau đó, chúng tôi cùng nhau tìm kiếm ngọn đèn xanh bí ẩn nhưng lại phát hiện ra nguồn sáng chính là biển hiệu đèn câu lạc bộ fan hâm mộ của Ton. Ngày hôm đó, sau khi ước mơ tìm kiếm người bạn ngoài hành tinh của Aylin tan vỡ, em kiệt sức ngồi bệt xuống đất và khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Em ấy không cầm được nước mắt nhưng cũng không muốn khóc to nên nghẹn đỏ cả mặt, tiếng nức nở thoát ra từ cổ họng khiến trái tim tôi tan chảy. Em ấy bất lực đến mức như sắp vỡ ra từng mảnh, điều này phi thường làm cho người khác thương xót.

Tôi bắt đầu hiểu ra nguyên nhân khiến em ấy luôn lạc lõng, cô đơn như vậy. Sở dĩ em ấy cố chấp với người ngoài hành tinh ngoại trừ vì tò mò và yêu thích mà còn có thể vì em ấy nghĩ mình chẳng có gì ngoài người ngoài hành tinh.

Aylin thường không có nhiều biểu cảm, như thể vẻ mặt của em ấy sẽ không thay đổi ngay cả khi trái đất sẽ bị hủy diệt vào ngày mai. Em thường nói về triết lý con người một cách nhẹ nhàng, bộc lộ sự trưởng thành của một bậc thầy, người đã nhìn thấu vạn vật thế gian sau khi bỏ được bụi hồng trần.

Nhưng lúc này nhìn em ấy khóc, tôi chợt nhận ra rằng em ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mới vào học cấp ba. Em ấy giống như một chú chó con kiêu ngạo không muốn bày tỏ suy nghĩ nội tâm của mình. Muốn có bạn bè nhưng lại có cái miệng bướng bỉnh.

Có lẽ trước đây những người xung quanh quá xấu tính nên em ấy đã chuyển sự chú ý sang thế giới bên ngoài loài người. Giả vờ không quan tâm đến con người và không giao tiếp với con người là cách em tự bảo vệ mình. Có lẽ cũng như mong muốn được kết bạn với người ngoài hành tinh bây giờ, em cũng từng khao khát được làm bạn với ai đó xung quanh mình. Có lẽ em đã có khoảnh khắc còn đau khổ hơn bây giờ, khiến em buồn đến mức từ bỏ ý định làm bạn với bất cứ ai.

Lúc đó, tôi thực sự muốn vượt qua bức tường xa lạ và ôm lấy cơ thể mềm mại và mỏng manh của em ấy.

Nhưng tôi biết tôi không thể.

Nếu bây giờ tôi mở rộng vòng tay, em ấy sẽ bỏ chạy như một con thú hoang sợ hãi, vì vậy phải thật cẩn trọng.

Vì em ấy sẵn sàng tham gia câu lạc bộ thiên văn học để khám phá vũ trụ nên chắc em ấy cũng sẵn sàng làm bạn với mặt trăng.

Nhưng phải áp dụng theo cách của người ngoài hành tinh.

Tôi thăm dò chọc em ấy, em ấy hơi khó chịu, nhưng có vẻ như không đi quá giới hạn.

Đúng như dự đoán, sau khi tôi tự gọi mình là mặt trăng.

Em ấy chỉ do dự một lúc rồi từ từ duỗi ngón trỏ chạm vào ngón tay trỏ của tôi, đáp lại tôi.

Em ấy rất đơn thuần nhưng cũng đủ thông minh để biết rằng tôi đang chơi chữ. Nếu điều này có thể khiến khoảng cách giữa hai trái tim gần nhau hơn một chút, tôi sẵn sàng dùng tất cả sự ngụy biện và thông minh của mình của mình.

Em ấy nhìn tôi với đôi mắt trong veo như những viên kim cương được cắt gọt cẩn thận phản chiếu ánh trăng. Hóa ra mắt con người có thể sáng ngời và thâm thúy đến như vậy, thâm thúy đến mức xung quanh trở thành không khí, sáng ngời đến mức giống như quang hạt mất đi chất môi giới. Tôi không khỏi nín thở, như thể mình đang ở trong vũ trụ.

​ Phản chiếu ánh đèn của sân bóng rổ vào ban đêm, đôi mắt em ấy được bao quanh bởi những giọt nước mắt như những viên pha lê trong suốt, xinh đẹp.

-----------------------------

* Tác giả của "Bản đồ bề mặt mặt trăng màu" gốc là một nhà khoa học hành tinh và một nhiếp ảnh gia không gian. Họ phải mất hai năm để xếp 200.000 bức ảnh chụp trong cùng một đêm thành một bản đồ màu về mặt trăng, thay vì chỉ vài nghìn bức như tôi viết.

​Ảnh bìa được in lại từ Twitter © junefilm_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com