Viewjune Aylinluna Moon Halo
Trong kỳ nghỉ trước khi bước vào năm cuối cấp 3, tôi nhận được một bức ảnh chụp mặt trăng.
Tôi nhìn xuống những con chip và thiết bị cuộn dây trong tay em ấy, tất cả đều được nhét vào một chiếc vali nhỏ. Tất cả đều trông cũ kỹ nhưng được bảo trì rất tốt.
Gió trên sân thượng thổi qua, tôi ngơ ngác nhìn phía sau đầu em ấy đội chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá cây người ngoài hành tinh.Em ấy là học sinh năm đầu trung học, còn tôi là học sinh cuối cấp sắp tốt nghiệp. Em ấy không thích giao tiếp với người khác, còn tôi là thành viên của hội sinh viên luôn tiếp xúc với rất nhiều người. Em ấy luôn có khuôn mặt lạnh lùng nhưng tôi lại là người thích cười. Có lẽ chúng tôi thực sự rất khác nhau.Nhưng ít nhất, chúng tôi đều có cùng niềm khao khát với vũ trụ."Tôi tin rằng chúng ta không phải là người duy nhất yêu thích vũ trụ, em có muốn cùng nhau khám phá vũ trụ không?"...Sau đó, chúng tôi cùng nhau tìm kiếm ngọn đèn xanh bí ẩn nhưng lại phát hiện ra nguồn sáng chính là biển hiệu đèn câu lạc bộ fan hâm mộ của Ton. Ngày hôm đó, sau khi ước mơ tìm kiếm người bạn ngoài hành tinh của Aylin tan vỡ, em kiệt sức ngồi bệt xuống đất và khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi.Em ấy không cầm được nước mắt nhưng cũng không muốn khóc to nên nghẹn đỏ cả mặt, tiếng nức nở thoát ra từ cổ họng khiến trái tim tôi tan chảy. Em ấy bất lực đến mức như sắp vỡ ra từng mảnh, điều này phi thường làm cho người khác thương xót.Tôi bắt đầu hiểu ra nguyên nhân khiến em ấy luôn lạc lõng, cô đơn như vậy. Sở dĩ em ấy cố chấp với người ngoài hành tinh ngoại trừ vì tò mò và yêu thích mà còn có thể vì em ấy nghĩ mình chẳng có gì ngoài người ngoài hành tinh.Aylin thường không có nhiều biểu cảm, như thể vẻ mặt của em ấy sẽ không thay đổi ngay cả khi trái đất sẽ bị hủy diệt vào ngày mai. Em thường nói về triết lý con người một cách nhẹ nhàng, bộc lộ sự trưởng thành của một bậc thầy, người đã nhìn thấu vạn vật thế gian sau khi bỏ được bụi hồng trần.Nhưng lúc này nhìn em ấy khóc, tôi chợt nhận ra rằng em ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mới vào học cấp ba. Em ấy giống như một chú chó con kiêu ngạo không muốn bày tỏ suy nghĩ nội tâm của mình. Muốn có bạn bè nhưng lại có cái miệng bướng bỉnh.Có lẽ trước đây những người xung quanh quá xấu tính nên em ấy đã chuyển sự chú ý sang thế giới bên ngoài loài người. Giả vờ không quan tâm đến con người và không giao tiếp với con người là cách em tự bảo vệ mình. Có lẽ cũng như mong muốn được kết bạn với người ngoài hành tinh bây giờ, em cũng từng khao khát được làm bạn với ai đó xung quanh mình. Có lẽ em đã có khoảnh khắc còn đau khổ hơn bây giờ, khiến em buồn đến mức từ bỏ ý định làm bạn với bất cứ ai.Lúc đó, tôi thực sự muốn vượt qua bức tường xa lạ và ôm lấy cơ thể mềm mại và mỏng manh của em ấy.Nhưng tôi biết tôi không thể.Nếu bây giờ tôi mở rộng vòng tay, em ấy sẽ bỏ chạy như một con thú hoang sợ hãi, vì vậy phải thật cẩn trọng.Vì em ấy sẵn sàng tham gia câu lạc bộ thiên văn học để khám phá vũ trụ nên chắc em ấy cũng sẵn sàng làm bạn với mặt trăng.Nhưng phải áp dụng theo cách của người ngoài hành tinh.Tôi thăm dò chọc em ấy, em ấy hơi khó chịu, nhưng có vẻ như không đi quá giới hạn.Đúng như dự đoán, sau khi tôi tự gọi mình là mặt trăng.Em ấy chỉ do dự một lúc rồi từ từ duỗi ngón trỏ chạm vào ngón tay trỏ của tôi, đáp lại tôi.Em ấy rất đơn thuần nhưng cũng đủ thông minh để biết rằng tôi đang chơi chữ. Nếu điều này có thể khiến khoảng cách giữa hai trái tim gần nhau hơn một chút, tôi sẵn sàng dùng tất cả sự ngụy biện và thông minh của mình của mình.Em ấy nhìn tôi với đôi mắt trong veo như những viên kim cương được cắt gọt cẩn thận phản chiếu ánh trăng. Hóa ra mắt con người có thể sáng ngời và thâm thúy đến như vậy, thâm thúy đến mức xung quanh trở thành không khí, sáng ngời đến mức giống như quang hạt mất đi chất môi giới. Tôi không khỏi nín thở, như thể mình đang ở trong vũ trụ. Phản chiếu ánh đèn của sân bóng rổ vào ban đêm, đôi mắt em ấy được bao quanh bởi những giọt nước mắt như những viên pha lê trong suốt, xinh đẹp.-----------------------------* Tác giả của "Bản đồ bề mặt mặt trăng màu" gốc là một nhà khoa học hành tinh và một nhiếp ảnh gia không gian. Họ phải mất hai năm để xếp 200.000 bức ảnh chụp trong cùng một đêm thành một bản đồ màu về mặt trăng, thay vì chỉ vài nghìn bức như tôi viết.Ảnh bìa được in lại từ Twitter © junefilm_
Khác với bức ảnh mặt trăng có tông màu xám trong ấn tượng của tôi, mặt trăng trong bức ảnh đó có hai màu đỏ và xanh đan xen với nhau, rực rỡ đến mức tôi tưởng rằng trái đất đã bị đổi màu.
*Bản đồ mặt trăng màu
Ở mặt sau bức ảnh có ghi rằng đó là hình ảnh mặt trăng được tạo thành từ hàng nghìn bức ảnh khác nhau.
Tôi nhìn xuống những con chip và thiết bị cuộn dây trong tay em ấy, tất cả đều được nhét vào một chiếc vali nhỏ. Tất cả đều trông cũ kỹ nhưng được bảo trì rất tốt.
Gió trên sân thượng thổi qua, tôi ngơ ngác nhìn phía sau đầu em ấy đội chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá cây người ngoài hành tinh.Em ấy là học sinh năm đầu trung học, còn tôi là học sinh cuối cấp sắp tốt nghiệp. Em ấy không thích giao tiếp với người khác, còn tôi là thành viên của hội sinh viên luôn tiếp xúc với rất nhiều người. Em ấy luôn có khuôn mặt lạnh lùng nhưng tôi lại là người thích cười. Có lẽ chúng tôi thực sự rất khác nhau.Nhưng ít nhất, chúng tôi đều có cùng niềm khao khát với vũ trụ."Tôi tin rằng chúng ta không phải là người duy nhất yêu thích vũ trụ, em có muốn cùng nhau khám phá vũ trụ không?"...Sau đó, chúng tôi cùng nhau tìm kiếm ngọn đèn xanh bí ẩn nhưng lại phát hiện ra nguồn sáng chính là biển hiệu đèn câu lạc bộ fan hâm mộ của Ton. Ngày hôm đó, sau khi ước mơ tìm kiếm người bạn ngoài hành tinh của Aylin tan vỡ, em kiệt sức ngồi bệt xuống đất và khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi.Em ấy không cầm được nước mắt nhưng cũng không muốn khóc to nên nghẹn đỏ cả mặt, tiếng nức nở thoát ra từ cổ họng khiến trái tim tôi tan chảy. Em ấy bất lực đến mức như sắp vỡ ra từng mảnh, điều này phi thường làm cho người khác thương xót.Tôi bắt đầu hiểu ra nguyên nhân khiến em ấy luôn lạc lõng, cô đơn như vậy. Sở dĩ em ấy cố chấp với người ngoài hành tinh ngoại trừ vì tò mò và yêu thích mà còn có thể vì em ấy nghĩ mình chẳng có gì ngoài người ngoài hành tinh.Aylin thường không có nhiều biểu cảm, như thể vẻ mặt của em ấy sẽ không thay đổi ngay cả khi trái đất sẽ bị hủy diệt vào ngày mai. Em thường nói về triết lý con người một cách nhẹ nhàng, bộc lộ sự trưởng thành của một bậc thầy, người đã nhìn thấu vạn vật thế gian sau khi bỏ được bụi hồng trần.Nhưng lúc này nhìn em ấy khóc, tôi chợt nhận ra rằng em ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mới vào học cấp ba. Em ấy giống như một chú chó con kiêu ngạo không muốn bày tỏ suy nghĩ nội tâm của mình. Muốn có bạn bè nhưng lại có cái miệng bướng bỉnh.Có lẽ trước đây những người xung quanh quá xấu tính nên em ấy đã chuyển sự chú ý sang thế giới bên ngoài loài người. Giả vờ không quan tâm đến con người và không giao tiếp với con người là cách em tự bảo vệ mình. Có lẽ cũng như mong muốn được kết bạn với người ngoài hành tinh bây giờ, em cũng từng khao khát được làm bạn với ai đó xung quanh mình. Có lẽ em đã có khoảnh khắc còn đau khổ hơn bây giờ, khiến em buồn đến mức từ bỏ ý định làm bạn với bất cứ ai.Lúc đó, tôi thực sự muốn vượt qua bức tường xa lạ và ôm lấy cơ thể mềm mại và mỏng manh của em ấy.Nhưng tôi biết tôi không thể.Nếu bây giờ tôi mở rộng vòng tay, em ấy sẽ bỏ chạy như một con thú hoang sợ hãi, vì vậy phải thật cẩn trọng.Vì em ấy sẵn sàng tham gia câu lạc bộ thiên văn học để khám phá vũ trụ nên chắc em ấy cũng sẵn sàng làm bạn với mặt trăng.Nhưng phải áp dụng theo cách của người ngoài hành tinh.Tôi thăm dò chọc em ấy, em ấy hơi khó chịu, nhưng có vẻ như không đi quá giới hạn.Đúng như dự đoán, sau khi tôi tự gọi mình là mặt trăng.Em ấy chỉ do dự một lúc rồi từ từ duỗi ngón trỏ chạm vào ngón tay trỏ của tôi, đáp lại tôi.Em ấy rất đơn thuần nhưng cũng đủ thông minh để biết rằng tôi đang chơi chữ. Nếu điều này có thể khiến khoảng cách giữa hai trái tim gần nhau hơn một chút, tôi sẵn sàng dùng tất cả sự ngụy biện và thông minh của mình của mình.Em ấy nhìn tôi với đôi mắt trong veo như những viên kim cương được cắt gọt cẩn thận phản chiếu ánh trăng. Hóa ra mắt con người có thể sáng ngời và thâm thúy đến như vậy, thâm thúy đến mức xung quanh trở thành không khí, sáng ngời đến mức giống như quang hạt mất đi chất môi giới. Tôi không khỏi nín thở, như thể mình đang ở trong vũ trụ. Phản chiếu ánh đèn của sân bóng rổ vào ban đêm, đôi mắt em ấy được bao quanh bởi những giọt nước mắt như những viên pha lê trong suốt, xinh đẹp.-----------------------------* Tác giả của "Bản đồ bề mặt mặt trăng màu" gốc là một nhà khoa học hành tinh và một nhiếp ảnh gia không gian. Họ phải mất hai năm để xếp 200.000 bức ảnh chụp trong cùng một đêm thành một bản đồ màu về mặt trăng, thay vì chỉ vài nghìn bức như tôi viết.Ảnh bìa được in lại từ Twitter © junefilm_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com