TruyenHHH.com

Vietnam X Philippines Countryhumans Chiec Thuyen Tinh Yeu

Sáng sớm, Vietnam bỗng dưng cảm thấy bên cạnh trống vắng một cái gì đó, cô tỉnh dậy trên chiếc giường lạnh lẽo trong phòng ngủ, không biết philippens đã dậy từ lúc nào nhưng cô ấy đã bỏ lại vietnam một mình trên chiếc giường lạnh lẽo này, cô vươn vai bật dậy với tâm trạng không thoải mái, đi xuống phòng bếp nấu ăn, rồi đi tìm philippens sau. Bỗng dưng một tiếng chuông điện thoại reo lên :* Reng..Reng*
Cô nhấp máy, đầu dây bên kia là một giọng nói trầm quen rồi của một nam thanh niên nào đó : " Alo, có phải người quen của bệnh nhân không ạ ?"
" Ai cơ ? Bệnh nhân nào ạ ?" - Vietnam trả lời với vẻ vừa hoang mang, vừa lo lắng .
" Xin chào, tôi là bác sĩ của bệnh viện $&$ ( bí tên ), hôm qua có một bệnh nhân tên philippens đã sảy ra tai nạn ở làn đường vào buổi tối hôm qua, may được cứu giúp kịp thời, cô hình như là người quen của cô ấy? "- Bác sĩ
" Dạ tôi là Vietnam, người yêu của cô ấy đây, mọi chuyện sao rồi bác sĩ "- Vietnam.
" Chúng tôi xin lỗi, cho dù bệnh nhân cứu được nhưng lại trong tình trạng thực vật "- Vietnam.
" Sao cơ...?"- Vietnam đơ người lại, đôi tay cầm điện thoại không vững nổi mà rơi xuống, hai giọt lệ trên hai đôi mi từ từ rơi xuống.
" Alo, vietnam....* Tít tít * cô ổn không vậy "- Bác sĩ.
Vietnam trầm mặt xuống, nhặt lấy chiếc điện thoại bị chầy xước do cú va chạm khá mạnh, cô thở dài một tiếng :" Dạ vâng, tôi đến gặp cô ấy ngay đây ". Cúp máy điện thoại xuống, mặt vietnam không một chút cảm xúc ngồi lên chiếc xe ô tô cạnh nhà lái, trên đường đi cô không ngừng mắng thầm trong lòng :* Philips, sao chị dám làm vậy?... Chị tính bỏ rơi tôi sao, tôi hận chị.. Tôi hận chị nhiều lắm*. Đến bệnh viện, cô bước xuống ô tô nhẹ nhàng tiến vào bên trong, đứng trước người mình yêu đang nằm la liệt trên giường bệnh, cô mất kiềm chế túm lấy hai đôi vai của philippens mà quát :" Tại sao? Tại sao đêm qua cô dám trốn ra làm những điều dại dột như thế này? Có phải cô muốn bỏ rơi tôi không Philips? Cô trả lời đi ?" . hành động của vietnam khiến cho bác sĩ phải ngăn cô lại, trấn an cô phải bình tĩnh, trên giường bệnh thân thể nằm la liệt,  gương mặt không chút cảm xúc bỗng dưng hai bên mi rưng rưng rơi ra những giọt lệ không ngừng rơi xuống, vietnam lấy lại được bình tĩnh cô thở dài một hơi rồi úp mặt lên bụng philippens :" Tôi hận cô, hận nhiều lắm ". Vietnam khóc, khóc không ngừng. Cô đã khóc ở bên giường bệnh của philippens cả ngày hôm nay, suốt thời gian vietnam không ngừng chờ đợi, cô luôn là người ở bên chăm sóc và chịu trách nhiệm với philippens. Một cuộc gặp mặt ở phía gia đình philippens, có vẻ nó không được vui vẻ gì. Trên giường bệnh, cô nhìn thấy bên ngoài là hình ảnh Vietnam không ngừng cúi đầu phát ra những âm thanh có thể là xin lỗi với bố mình, suốt thời gian qua vietnam đã chăm sóc và luôn chờ đợi rằng liệu philippens sẽ trở lại bình thường được không. Cô đã không chịu ăn uống suốt thời gian dài, dù MTDT hay S. Vietnam cố gắng dục cô ấy bồi dưỡng thêm cho sức khỏe của mình. Một hôm, vietnam cầm một đóa hoa để lên người philippens, cô cười rất tươi nhưng trong lòng là cảm giác đau khó tả :" Philips, tặng em đóa hoa này như lời tạm biệt, Philippens có phải thời gian qua tôi đối sử với em không tốt khiến em phải làm những việc như thế này đúng không, tôi xin lỗi vì không thể tiếp tục chờ đợi được em một lần nữa, tôi phải đi rồi, tạm biệt em, mãi yêu em philippens! ". Nói xong vietnam lặng lẽ bỏ đi, trong lòng philippens lúc này rất bối rối cô không thể chấp nhận được sự thật cô cố gắng di chuyển cuối cùng sau một thời gian dài làm người thực vật cô đã mở được miệng nói, nhưng lúc đó vietnam đã rời khỏi phòng rồi :" Vietnam.... Khốn nạn!? Cô dám..bỏ tôi...". Nghe thấy tiếng động, ba Philippens và Martial Law chạy vào hỏi thăm, cô mặc kệ những lời ngăn cản nhích thân thể yếu ớt của mình chạy về phía bóng vietnam dần dần mờ đi, dọng nói yếu ớt không ngừng gọi tên cô ấy, khi chạm được vào cơ thể của vietnam, cô không ngừng đấm những cú đấm yếu ớt :" Tôi..ghét cô..đồ..đáng ghét, tại sao lại bỏ rơi tôi...cô..đồ..thất hứa.. Tôi ghét cô..cô đã ...nói như gì.." . philippens ôm chặt lấy vietnam òa khóc, miệng không ngừng tung ra những lời trách móc yếu ớt, vietnam đưa tay lên lau nước mắt cô cười nhẹ.
( Cre ảnh : Vi Nguyen )

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com