Vietnam X Philippines Countryhumans Chiec Thuyen Tinh Yeu
[Cảnh báo : có nhiều từ ngữ nhạy cảm, thô tục]
-Vietnam rơi vào trong bóng tối huyền ảo, một hình ảnh hiện lên trước mắt cô, một hình ảnh của một đứa con gái, nó trông khá giống cô, nhưng ! Hình ảnh của nó nhìn không thể khiến người ta không kinh sợ được, mặc trên mình một bộ đồ đen, hai chiếc sừng trâu dài to tướng trên đầu, trên mặt một mảnh vải hình cờ đỏ sao vàng, gió lạnh phản phất qua, lộ con mắt đỏ như máu. Hắn nhìn chằm chằm vào cô, nở một nụ cười ma mị nói :'' Chào cô gái, chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ ~"
"Đông Lào.... Sao ta lại ở đây? Ngươi đưa ta đến đây có mục đích gì ?"// Vietnam hướng mắt về phía Đông Lào trước mặt, hắn tiến lại gần cô, cô gắng lùi lại để tránh đôi bàn tay kinh tởm của hắn chạm vào cô, Đông Lào nắm lấy tay của Vietnam, cô cúi mặt xuống ghé vào tai Vietnam nói : " Oh~, sao vậy Nam, ngươi đang cố gắng trốn tránh sự thật sao ?~''.
"Không..ta.. không, bỏ ta ra ! // Vietnam hét vào mặt hắn, Đông Lào liếc mắt nhìn cô, gần như Đông Lào không có cảm giác đau, đôi tay hắn bị Vietnam cào đến chảy máu, hắn buông cánh tay Vietnam ra, đôi tay dính máu khẽ xờ lên má và nắm lấy tóc Vietnam kéo xuống : " Hãy cẩn thận con quỷ độc hại của ngươi với cô hấy, philippens, ngươi không muốn bản thân tự vả vào mặt mình đâu Vietnam". Hai bên đồng tử Vietnam co lại, người cô bị cứng đờ lại không nhúc nhích nổi, bỗng nhiên một thứ giọng cất lên khiến cô tỉnh khỏi cơn ác mộng này, một giọng nói ngọt ngào , quen thuộc vang lên : " Viet...Vietnam..cô có sao không ?". Philippens lo lắng đưa tay lên muốn chạm vào Vietnam, nhưng bỗng một cú gạt mạnh hất tay cô ấy đi, dường như Vietnam vẫn đang còn giận cô chuyện nhiều năm về trước, philippens mỉm cười, nụ cười của cô ấy rất đẹp, nó thật đáng yêu, đủ để lấy đi bao trái tim của thằng đàn ông khác, ngay cả một người con gái như Vietnam cũng khó mà kiềm chế được, nhưng chắc chắn không phải là lúc này, Vietnam quay đi tự nói thầm :* có khi đứa tự vả là mày đó, Đông Lào ạ !* Nhưng cô ấy không để ý rằng, nó đã khiến philippens hiểu lầm bản thân cô còn đang giận cô ấy, philippens tiến lại gần vietnam, hướng mắt lên nhìn chằm chằm vào còn mắt vàng chói sáng của cô ấy :" Vietnam ~, cô thù dai ghê vậy, tôi không ngờ tôi nói không muốn nhìn mặt cô, bây giờ cô bơ tôi luôn, thiệt là.." . Vietnam liếc mắt nhìn philippens bên cạnh, luống cuống nói :" Không..không có, ai bảo.." ! Cô trầm mặt xuống, quay đi đưa sáo lên miệng gắng thổi tiếp :" Ha~"philippens nhìn chằm chằm về phía Vietnam, mồ hôi trên chán cô không ngừng đổ dù thời tiết mát mẻ, bỗng dưng một thân hình nặng xà vào lòng mình, philippens hôn lên môi vietnam, nó giống như đụng vào lông buồn của cô ấy, Vietnam đẩy mạnh philippens xuống hồ cá trước mặt, cũng theo phản xạ ấy, philippens nắm lấy áo Vietnam, thế là cả hai người đều bị ngã xuống nước, philippens vội giữ váy mình lại vì ngoài cái váy là vật che thân ra thì bên trong cô không còn mỗi cái gì, Vietnam nhấc người dậy, mái tóc cô bị ướt nhũn, hai con mắt vàng nhìn chằm chằm vào philippens, nhếch mép nở nụ cười biến thái khiến cho philippens đã biết Vietnam đã nhìn thấy cái gì từ cô ấy, philippens ngại ngùng kéo váy lên che lại, mặt cô ấy đỏ ửng lên. Vietnam nhếch mép cười tiến lại gần cô ấy, một phát bế philippens đi thẳng hướng về phía phía phòng tắm :" Vietnam.. Cô..đang..làm..cái gì.. Vậy.. ". Vietnam không nói gì, hạ philippens xuống sau đó ấn cô ấy vào góc tường bên phòng tắm:" Vậy cô thử nghĩ xem, một con gấu xám sẽ làm gì khi thấy mật ngọt trước mắt, ha ~" , Vietnam mỉm cười trước ánh mắt run sợ của philippens, hai đôi mắt xanh vàng long lanh đẫm lệ :" Xin cô, làm... Ơn, đừng... Xin cô ấy, đừng..làm vậy. Hic "! Vietnam phì cười trước cử chỉ sợ hãi có phần đáng yêu của cô ấy." Oh, cô nghĩ ban ngày ban mặt tôi có thể làm gì cô hả, ăn sống cô chăng ? Ha, suy nghĩ của cô đen tôi thật đấy, nhưng mà tôi thích nó ~"philippens đập nhẹ tay vào người Vietnam:" Hứ, cô thiệt là ..!"
Sao vậy, philippens cô nàng dễ thương của tôi, thôi chúng ta cùng tắm nhé ?"
"À...ờm...được thôi "// philippens ngập ngừng nói như đang lo sợ một điều gì đó //
"Haizz, philippens à đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế chứ, thôi, tý nữa tôi dẫn cô đi mua đồ "// Vietnam xoa tay lên cái má đỏ ửng của philippens khẽ nói //
"dạ, vâng vâng " // philippens hớn hở trả lời //
Nghe vậy vietnam cười nhẹ:* Xời ạ, chị đúng là ngốc quá đi philippens ạ *.
_ Mấy phút sau, Vietnam lấy khăn quấn lấy philippens ra khỏi phòng tắm, cô ấy lấy một bộ váy đen, áo hoodie từ trong tủ quần áo ra, kèm theo một cái khăn quàn màu đỏ đưa cho philippens : " Nè cô mặc tạm bộ này đi, tuy hơi rộng"! philippens hướng ánh mắt long lanh vào chiếc khăn, tay xiết chặt mảnh vải che thân nhìn về phía Vietnam nói : " Nè Vietnam.., tôi có thể thêm một chút vào bộ đồ có được không, ý..ý tôi là vẽ thêm một cái gì đấy ý ?" ánh mắt long lanh kèm theo sự đáng yêu khó tả, Vietnam chỉ cô gắng né đi cái nhìn đó : "ờm...uk, cô làm gì cũng được tùy cô !'' philippens mỉn cười mặc lấy bộ đồ lên người, cầm lấy cái bút mực trắng viết lên khăn ba chữ : KKK * Oh, đấy không phải là tên bố cô ấy ư, philippens à có vẻ chị đang nhớ nhà lắm đúng không? * // Vietnam nghĩ thầm, nhìn philippens, cô ấy đang rất hạnh phúc khi nhìn thấy chiếc khăn đấy, một cảm giác hạnh phúc khó tả //
Vietnam kéo tay philippens đi mua sắm, cô ấy để philippens thỏa thích chọn đồ còn đủ tiền hay không là do nhân phẩm của vietnam .
Bỗng dưng một bóng hình quen thuộc xuất hiện, philippens đang chọn đồ rất vui vẻ thì một âm thanh vang lên : "Meo ~", cô ấy giật mình quay người lại nhìn bóng hình trước mắt :" Japan, cậu hả ?"
"Meo~, cô đoán đúng rồi đó coi chủ ạ "!// Japan mỉm cười nhìn philippens, anh ta tiến lại từng bước đi về phía cô ấy, bỗng dưng một ai đó xen vào đẩy anh ta ra//
"vietnam ! Oh cô bạn cũ, lâu rồi không gặp nhỉ ?"// Japan nở một nụ cười mỉa mai, nhìn về phía vietnam, nhưng cô ấy không nói gì chỉ trầm mặt xuống nắm lấy tay philippens kéo đi, cảm giác trong vietnam không ổn, cô rất ghen, cô ghét những ai đến lại gần philippens nhưng suốt thời gian qua có rất nhiều người đến gần cô ấy, vậy mà vietnam không thể làm được gì ! Không phù hợp do cô không thể dữ được người mình yêu, mà một phần trong cô có một nhân cách hóa khác, vẻ bề ngoài vietnam là một người lịch sự, và bản chất thân thiện, nhưng bên trong cô một kẻ khác, một nhân cách tàn bạo, với những hành vi thô lỗ, một phiên bản vietnam thứ hai nhưng lại là một kẻ toxic vậy. Bây giờ cô vốn không muốn tiếp tục nhịn nữa, nó chả khác gì khiến cho kẻ khác nghĩ cô là người dễ bắt nạt mà cố tình tấn công cô, tối đến sau bữa ăn. Vietnam đã lén ra ngoài để đến chỗ japan, cô giả vờ như bản thân chỉ ngắm cảnh bầu trời đêm để đợi tình địch đến :" Oh, đêm rồi cô gái, ra ngoài làm gì ? Không sợ bị ma bắt à ?" japan vừa đùa cợt, vừa nở một nụ cười mỉa mai như muốn chọc tức cô vậy :" Không, tôi có thể là người theo tôn giáo, nhưng tôi không phải là mê tín đâu ! Hơn nữa đêm đẹp yên bình thế này làm sao tôi có thể bỏ qua được chứ ? "
"vậy để xem cô bình yên được bao lâu "// Vừa nói xong, japan tiến ra đằng sau cô ấy, định tính dùng móng vuốt tấn công cô giống như chuyện nhiều năm về trước cậu từng làm, nhưng khi! Vietnam đã lườm trước chuyện đó, cô dữ lấy đôi tay của japan lại. Nở một nụ cười mỉa mai :" Ha~, sao vậy mèo con ?trò này xưa rồi'
Không rõ chuyện sảy ra, sau vài giờ trôi qua, chỉ thấy japan nằm bất tỉnh trên mặt đất, người cậu chứa đầy những vết thương và vết bầm giập tên mặt, bên cạnh và vietnam đang cầm mỗi chiếc gậy sắt hình như là món đồ mà cô ấy đã chuẩn bị sẵn, bỗng nhiên con mắt vàng hóa đỏ, cô địch dáng gậy sắt vào đầu của của japan nhưng cô đã không làm vậy, cô tự tát vào mặt mình con mắt đỏ trở lại bình thường, cô nhếch mép cười tự nói thầm trong lòng :* Mày còn non lắm Đông Lào, tao sẽ không bao giờ vì ghen tuông mà sẵn sàng sát hại một sinh mạng đâu *// nói xong cô quay về hướng nhà mình :" Một con thú hoang luôn muốn bảo vệ lãnh thổ của mình bằng cách đánh dấu lên nó và bảo vệ nó, vậy con người khi muốn bảo vệ người tình của mình, tôi có thể nhẫn tâm như thế nào cơ chứ? "// Cô im lặng thở dài, nhìn về phía ánh đèn phòng ngủ có philippens đang nằm bên trong mà mỉm cười :" ha, tôi nghĩ đã đến lúc làm vậy với cô rồi đấy Philips "
-Vietnam rơi vào trong bóng tối huyền ảo, một hình ảnh hiện lên trước mắt cô, một hình ảnh của một đứa con gái, nó trông khá giống cô, nhưng ! Hình ảnh của nó nhìn không thể khiến người ta không kinh sợ được, mặc trên mình một bộ đồ đen, hai chiếc sừng trâu dài to tướng trên đầu, trên mặt một mảnh vải hình cờ đỏ sao vàng, gió lạnh phản phất qua, lộ con mắt đỏ như máu. Hắn nhìn chằm chằm vào cô, nở một nụ cười ma mị nói :'' Chào cô gái, chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ ~"
"Đông Lào.... Sao ta lại ở đây? Ngươi đưa ta đến đây có mục đích gì ?"// Vietnam hướng mắt về phía Đông Lào trước mặt, hắn tiến lại gần cô, cô gắng lùi lại để tránh đôi bàn tay kinh tởm của hắn chạm vào cô, Đông Lào nắm lấy tay của Vietnam, cô cúi mặt xuống ghé vào tai Vietnam nói : " Oh~, sao vậy Nam, ngươi đang cố gắng trốn tránh sự thật sao ?~''.
"Không..ta.. không, bỏ ta ra ! // Vietnam hét vào mặt hắn, Đông Lào liếc mắt nhìn cô, gần như Đông Lào không có cảm giác đau, đôi tay hắn bị Vietnam cào đến chảy máu, hắn buông cánh tay Vietnam ra, đôi tay dính máu khẽ xờ lên má và nắm lấy tóc Vietnam kéo xuống : " Hãy cẩn thận con quỷ độc hại của ngươi với cô hấy, philippens, ngươi không muốn bản thân tự vả vào mặt mình đâu Vietnam". Hai bên đồng tử Vietnam co lại, người cô bị cứng đờ lại không nhúc nhích nổi, bỗng nhiên một thứ giọng cất lên khiến cô tỉnh khỏi cơn ác mộng này, một giọng nói ngọt ngào , quen thuộc vang lên : " Viet...Vietnam..cô có sao không ?". Philippens lo lắng đưa tay lên muốn chạm vào Vietnam, nhưng bỗng một cú gạt mạnh hất tay cô ấy đi, dường như Vietnam vẫn đang còn giận cô chuyện nhiều năm về trước, philippens mỉm cười, nụ cười của cô ấy rất đẹp, nó thật đáng yêu, đủ để lấy đi bao trái tim của thằng đàn ông khác, ngay cả một người con gái như Vietnam cũng khó mà kiềm chế được, nhưng chắc chắn không phải là lúc này, Vietnam quay đi tự nói thầm :* có khi đứa tự vả là mày đó, Đông Lào ạ !* Nhưng cô ấy không để ý rằng, nó đã khiến philippens hiểu lầm bản thân cô còn đang giận cô ấy, philippens tiến lại gần vietnam, hướng mắt lên nhìn chằm chằm vào còn mắt vàng chói sáng của cô ấy :" Vietnam ~, cô thù dai ghê vậy, tôi không ngờ tôi nói không muốn nhìn mặt cô, bây giờ cô bơ tôi luôn, thiệt là.." . Vietnam liếc mắt nhìn philippens bên cạnh, luống cuống nói :" Không..không có, ai bảo.." ! Cô trầm mặt xuống, quay đi đưa sáo lên miệng gắng thổi tiếp :" Ha~"philippens nhìn chằm chằm về phía Vietnam, mồ hôi trên chán cô không ngừng đổ dù thời tiết mát mẻ, bỗng dưng một thân hình nặng xà vào lòng mình, philippens hôn lên môi vietnam, nó giống như đụng vào lông buồn của cô ấy, Vietnam đẩy mạnh philippens xuống hồ cá trước mặt, cũng theo phản xạ ấy, philippens nắm lấy áo Vietnam, thế là cả hai người đều bị ngã xuống nước, philippens vội giữ váy mình lại vì ngoài cái váy là vật che thân ra thì bên trong cô không còn mỗi cái gì, Vietnam nhấc người dậy, mái tóc cô bị ướt nhũn, hai con mắt vàng nhìn chằm chằm vào philippens, nhếch mép nở nụ cười biến thái khiến cho philippens đã biết Vietnam đã nhìn thấy cái gì từ cô ấy, philippens ngại ngùng kéo váy lên che lại, mặt cô ấy đỏ ửng lên. Vietnam nhếch mép cười tiến lại gần cô ấy, một phát bế philippens đi thẳng hướng về phía phía phòng tắm :" Vietnam.. Cô..đang..làm..cái gì.. Vậy.. ". Vietnam không nói gì, hạ philippens xuống sau đó ấn cô ấy vào góc tường bên phòng tắm:" Vậy cô thử nghĩ xem, một con gấu xám sẽ làm gì khi thấy mật ngọt trước mắt, ha ~" , Vietnam mỉm cười trước ánh mắt run sợ của philippens, hai đôi mắt xanh vàng long lanh đẫm lệ :" Xin cô, làm... Ơn, đừng... Xin cô ấy, đừng..làm vậy. Hic "! Vietnam phì cười trước cử chỉ sợ hãi có phần đáng yêu của cô ấy." Oh, cô nghĩ ban ngày ban mặt tôi có thể làm gì cô hả, ăn sống cô chăng ? Ha, suy nghĩ của cô đen tôi thật đấy, nhưng mà tôi thích nó ~"philippens đập nhẹ tay vào người Vietnam:" Hứ, cô thiệt là ..!"
Sao vậy, philippens cô nàng dễ thương của tôi, thôi chúng ta cùng tắm nhé ?"
"À...ờm...được thôi "// philippens ngập ngừng nói như đang lo sợ một điều gì đó //
"Haizz, philippens à đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế chứ, thôi, tý nữa tôi dẫn cô đi mua đồ "// Vietnam xoa tay lên cái má đỏ ửng của philippens khẽ nói //
"dạ, vâng vâng " // philippens hớn hở trả lời //
Nghe vậy vietnam cười nhẹ:* Xời ạ, chị đúng là ngốc quá đi philippens ạ *.
_ Mấy phút sau, Vietnam lấy khăn quấn lấy philippens ra khỏi phòng tắm, cô ấy lấy một bộ váy đen, áo hoodie từ trong tủ quần áo ra, kèm theo một cái khăn quàn màu đỏ đưa cho philippens : " Nè cô mặc tạm bộ này đi, tuy hơi rộng"! philippens hướng ánh mắt long lanh vào chiếc khăn, tay xiết chặt mảnh vải che thân nhìn về phía Vietnam nói : " Nè Vietnam.., tôi có thể thêm một chút vào bộ đồ có được không, ý..ý tôi là vẽ thêm một cái gì đấy ý ?" ánh mắt long lanh kèm theo sự đáng yêu khó tả, Vietnam chỉ cô gắng né đi cái nhìn đó : "ờm...uk, cô làm gì cũng được tùy cô !'' philippens mỉn cười mặc lấy bộ đồ lên người, cầm lấy cái bút mực trắng viết lên khăn ba chữ : KKK * Oh, đấy không phải là tên bố cô ấy ư, philippens à có vẻ chị đang nhớ nhà lắm đúng không? * // Vietnam nghĩ thầm, nhìn philippens, cô ấy đang rất hạnh phúc khi nhìn thấy chiếc khăn đấy, một cảm giác hạnh phúc khó tả //
Vietnam kéo tay philippens đi mua sắm, cô ấy để philippens thỏa thích chọn đồ còn đủ tiền hay không là do nhân phẩm của vietnam .
Bỗng dưng một bóng hình quen thuộc xuất hiện, philippens đang chọn đồ rất vui vẻ thì một âm thanh vang lên : "Meo ~", cô ấy giật mình quay người lại nhìn bóng hình trước mắt :" Japan, cậu hả ?"
"Meo~, cô đoán đúng rồi đó coi chủ ạ "!// Japan mỉm cười nhìn philippens, anh ta tiến lại từng bước đi về phía cô ấy, bỗng dưng một ai đó xen vào đẩy anh ta ra//
"vietnam ! Oh cô bạn cũ, lâu rồi không gặp nhỉ ?"// Japan nở một nụ cười mỉa mai, nhìn về phía vietnam, nhưng cô ấy không nói gì chỉ trầm mặt xuống nắm lấy tay philippens kéo đi, cảm giác trong vietnam không ổn, cô rất ghen, cô ghét những ai đến lại gần philippens nhưng suốt thời gian qua có rất nhiều người đến gần cô ấy, vậy mà vietnam không thể làm được gì ! Không phù hợp do cô không thể dữ được người mình yêu, mà một phần trong cô có một nhân cách hóa khác, vẻ bề ngoài vietnam là một người lịch sự, và bản chất thân thiện, nhưng bên trong cô một kẻ khác, một nhân cách tàn bạo, với những hành vi thô lỗ, một phiên bản vietnam thứ hai nhưng lại là một kẻ toxic vậy. Bây giờ cô vốn không muốn tiếp tục nhịn nữa, nó chả khác gì khiến cho kẻ khác nghĩ cô là người dễ bắt nạt mà cố tình tấn công cô, tối đến sau bữa ăn. Vietnam đã lén ra ngoài để đến chỗ japan, cô giả vờ như bản thân chỉ ngắm cảnh bầu trời đêm để đợi tình địch đến :" Oh, đêm rồi cô gái, ra ngoài làm gì ? Không sợ bị ma bắt à ?" japan vừa đùa cợt, vừa nở một nụ cười mỉa mai như muốn chọc tức cô vậy :" Không, tôi có thể là người theo tôn giáo, nhưng tôi không phải là mê tín đâu ! Hơn nữa đêm đẹp yên bình thế này làm sao tôi có thể bỏ qua được chứ ? "
"vậy để xem cô bình yên được bao lâu "// Vừa nói xong, japan tiến ra đằng sau cô ấy, định tính dùng móng vuốt tấn công cô giống như chuyện nhiều năm về trước cậu từng làm, nhưng khi! Vietnam đã lườm trước chuyện đó, cô dữ lấy đôi tay của japan lại. Nở một nụ cười mỉa mai :" Ha~, sao vậy mèo con ?trò này xưa rồi'
Không rõ chuyện sảy ra, sau vài giờ trôi qua, chỉ thấy japan nằm bất tỉnh trên mặt đất, người cậu chứa đầy những vết thương và vết bầm giập tên mặt, bên cạnh và vietnam đang cầm mỗi chiếc gậy sắt hình như là món đồ mà cô ấy đã chuẩn bị sẵn, bỗng nhiên con mắt vàng hóa đỏ, cô địch dáng gậy sắt vào đầu của của japan nhưng cô đã không làm vậy, cô tự tát vào mặt mình con mắt đỏ trở lại bình thường, cô nhếch mép cười tự nói thầm trong lòng :* Mày còn non lắm Đông Lào, tao sẽ không bao giờ vì ghen tuông mà sẵn sàng sát hại một sinh mạng đâu *// nói xong cô quay về hướng nhà mình :" Một con thú hoang luôn muốn bảo vệ lãnh thổ của mình bằng cách đánh dấu lên nó và bảo vệ nó, vậy con người khi muốn bảo vệ người tình của mình, tôi có thể nhẫn tâm như thế nào cơ chứ? "// Cô im lặng thở dài, nhìn về phía ánh đèn phòng ngủ có philippens đang nằm bên trong mà mỉm cười :" ha, tôi nghĩ đã đến lúc làm vậy với cô rồi đấy Philips "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com