35. Mình phải mau chóng bồi đắp tình cảm trong suốt nửa tháng qua mới được.
Về gần đến nhà, tôi thấy hình như có mấy người đang đứng sẵn ở đó. Một người cao ráo hiên ngang, hai người phía sau thì khép nép và khúm núm hơn. Hồng Ân thấy thế liền ngay lập tức chạy về phía tên đàn ông đang đứng hiên ngang ở đấy mà cúi người xuống. Không cần đợi nói tôi cũng tự hiểu, đó là đức vua bệ hạ. Tôi cũng vội chạy lại.Nhà vua thấy tôi thì nở một nụ cười chào đón. Nụ cười của người đứng trên muôn người có khác, sáng chói loà luôn.Ngài đưa tay lên vẫy nhẹ: "Lâu lắm rồi mới gặp lại nhỉ? Chào nàng, Cám."Tôi vội vàng quỳ xuống: "T-thảo dân bái kiến đức vua bệ hạ ạ."Nhà vua thấy thế liền đỡ tôi dậy: "Được rồi, nàng không cần phải đa lễ với ta."Tôi đứng dậy: "Sao ngài lại ở đây?"Nhà vua: "Ý nàng là sao? Sao ta lại không được ở đây chứ?"Tôi: "Ý tui- thảo dân là, sao bệ hạ lại biết nhà của thảo dân mà đến chứ?"Ngài cười, rồi gọi Hồng Ân lại. À quên mất, Hồng Ân là thái giám thân cận với đức vua mà nhỉ.Hồng Ân: "Có chuyện gì sao, hoàng huynh?"Tôi trố mắt nhìn: .. hả? Hoàng huynh?Đức vua nhìn thái độ của tôi rồi quay về phía của gã thái giám (?): "Đệ không nói rõ thân thế của mình cho nàng ta biết à?"Hồng Ân quay sang nhìn tôi, rồi cười khẩy một cái: "Hình như đệ quên mất là phải nói cho cô ấy biết, HOÀNG HUYNH à."Hả? Tôi không nghe nhầm à? Thật sự là nghe nhầm đúng không? Hoàng huynh, 'huynh' có nghĩa là 'anh' mà? Nói như vậy thì Hồng Ân là em trai của đức vua sao?! Một người ở cùng mình bao lâu nay té ra là tông gia hoàng thất nghe thật không đúng tí nào! Để chắc chắn hơn thì tôi chạy lại chỗ Hồng Ân, xin phép rồi đấm một cái mạnh vào ngay cẳng tay gã. Hồng Ân chỉ nhíu mày, nhìn tôi nói nhưng không hề có ý trách phạt: "Có phải bất ngờ quá hoá rồ rồi không?"Tôi không tin!!! Tiếp đến, tôi chạy ra chỗ hai tên người theo hầu đức vua. Như cũ, tôi lại xin phép rồi lại dùng hết sức đấm vào cẳng tay bọn họ, mỗi người một cái thật đau."Á~""Cái cô này làm gì vậy chứ hả~ Đau muốn chết luôn à~"Tôi chầm chậm quay qua Hồng Ân, trợn tròn mắt: "Ngài thật sự không phải là thái giám à..."Đức vua bỗng dưng bật cười: "Thái giám? Ha ha! Trong suốt nửa tháng qua nàng luôn xem đệ ấy là thái giám sao? Ha ha ha! Cười chết mất! Đúng là chỉ có nàng mới làm cho ta cười được như thế này thôi!"Tôi làm bộ mặt dỗi: "Làm sao mà tui- thảo dân biết được chứ ạ, cũng tại Hồng Ân quá giống con gái, lại còn ẻo lả thế kia!" Hồng Ân tiến lại nhéo lấy cái má của tôi một cái: "Ta giống con gái, ẻo lả chỗ nào chứ?!"Đức vua: "Hồng Ân? Hai người đã thân với nhau đến như vậy sao?"Đức vua: "Ta cũng muốn được gọi tên nữa. Mình phải mau chóng bồi đắp tình cảm trong suốt nửa tháng qua mới được. Hồng Thiên là tên của ta. Nàng mau gọi đi!"Tôi bỗng dưng cảm thấy một con đao vô hình đang được đặt ngay ngắn trên gáy cổ. Chỉ cần sai một bước là đầu rơi ra liền. Tôi nhìn sang Hồng Ân, gã cũng lắc đầu không đồng ý.Tôi quơ tay từ chối: "L-làm sao thảo dân dám gọi tên của người chứ, đức vua bệ hạ! Ngài đừng làm khó thảo dân nữa mà."Tôi lùi ra sau, thì đức vua lại bước đến. Ngài nhìn thẳng vào mắt tôi, lại một sức ép vô hình vô cùng lớn được đặt trên cổ tôi. Đức vua: "Gọi đi. Hồng Thiên."Tôi: "Bệ hạ, không được mà."Đức vua: "Hồng Thiên."Tôi: "..Bệ hạ-"Đức vua: "Hay là tăng thuế cái làng này lên ta."Tôi liền lập tức trả lời: "Hồng Thiên bệ hạ vạn tuế!"Đúng là chơi xấu mà!
---
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com