25. Tôi lặng lẽ gờ sau gáy cổ.
"Hôm nay ngài không phải là đến hơi sớm rồi chứ?" Tôi lấy cuốn sách ra khỏi tay của gã. Úi úi, bình thường hắn cao hơn tôi cả cái đầu rưỡi nên tôi không biết, nhưng nhìn từ trên xuống như thế này thì trông gã thái giám còn đẹp hơn thiếu nữ là tôi nữa đó chứ! Lông mi dài, da trắng, môi lại đỏ. Quá mê!Hồng Ân đột nhiên quay ra chỗ khác, đỏ mặt: "Đừng có nhìn chằm chằm vào mặt của ta, con nhỏ kỳ lạ này."Cũng dễ thương nữa, cái bản tính dễ đỏ mặt này á. Nhưng không phải! Tôi tự trấn tĩnh bản thân, tiếp tục hỏi: "Con ngựa màu nâu trong vườn kia cũng là của ngài à?"Hồng Ân nở một nụ cười thoải mái: "Không sai, ta cưỡi nó đến."Tôi nhíu mày, bắt đầu chống nạnh: "Vào giờ này?"Hồng Ân giật lại quyển sách: "Ngươi không thích cái gì? Chẳng phải đều là ngươi bảo chào đón ta là nghĩa vụ của ngươi à? Hơn nữa, ta còn là thầy của ngươi."Tôi thở dài: "Tôi đúng là đã bảo như vậy... thưa thầy..."Nhưng sớm thế này, đào đâu ra việc bắt gã làm bây giờ? Tôi nhắm mắt suy nghĩ. A, có rồi. Tôi: "Hôm nay ngài sẽ là phụ tá của tui!"Hồng Ân không khỏi thắc mắc, pha lẫn trong đó là sự tò mò và hiếu kỳ: "Phụ tá? Của ngươi?"Tôi hí hửng kêu ừ, rồi chạy ra ngoài vườn, kiếm đôi găng tay và các dụng cụ làm vườn đưa cho gã.Hồng Ân đón lấy đôi găng tay và các loại xẻng, loại cuốc cào, loại bay thì lại càng ngạc nhiên hơn: "Sao chúng nhỏ thế này? Không phải là cuốc xẻng nó thường to hơn sao?""Ha ha. Ngài lại đây nè, xem giúp tui đống cải thảo bên kia có sâu gì không, rồi bắt nó ra đi." Tôi chỉ vào mớ cải thảo kế bên con ngựa. Con ngựa nâu này quả thật bắt màu thật đấy! Bộ lông nâu bóng lưỡng lần nào cũng đập vào mắt tôi đầu tiên."Sâu hả?!" Hồng Ân nhảy dựng lên. "Ta không làm, trả ngươi đó. Không làm đâu!"Tôi mắc cười lắm, nhưng cũng ráng nhịn, tìm cách dụ Hồng Ân: "Thôi, làm đi mà đại nhân cao cao tại thượng ơi, rồi lát mình tìm giun đi câu cá nè. Hôm nay mình ăn canh chua cá lóc nha."Hồng Ân nghe câu cá liền khựng lại, đắn đo một hồi lâu rồi lại nhanh chóng đeo bao tay vào ngồi xuống vạch lá. Cứ mỗi một con sâu nào xuất hiện, gã thái giám này đều chạy lại chỗ tôi nhờ tôi bắt nó ra. Tôi thật không dám tưởng tượng, nếu đang hầu hạ đức vua mà nhìn thấy sâu thế này thì gã sẽ làm gì nhỉ? Chắc không đến nỗi là cưỡi ngựa sang nhà tôi hốt tôi đi lên cung đâu ha? Hoặc nếu gan hơn nữa chắc là nhờ vua bắt ra luôn nhỉ? Tôi lặng lẽ gờ sau gáy cổ. Thôi, nghĩ nhiều lại rơi đầu.Sau khi bắt sâu và giun đất, tôi đến và chọn ra những quả cà chua mọng nước nhất. Trong lúc đó, Hồng Ân đi rửa đống rau chúng tôi vừa nhặt được. Xong xuôi cũng là lúc mà má và chị Tấm trở về.Má tôi vui vẻ nhìn Hồng Ân đang ôm rổ rau được rửa sạch: "Trông ngon ta, hôm nay nhà mình sẽ ăn gì đây?"Tôi nhanh nhẩu trả lời: "Giờ con với lại ngài Hồng Ân ra sông câu cá nha, hôm nay nhà mình ăn canh chua đi má."Tấm cười dịu dàng: "Vậy thì chị sẽ bật nồi thịt kho ha, canh chua ăn với thịt kho là hợp nhất!"Tôi thích thú reo lên: "Tuyệt vời luôn!"Tôi nhanh chóng chạy vào nhà để lấy hai chiếc cần câu và cái rổ nan tre. Đây vốn là đồ đợt trước của hai chị em tôi dùng để thi bắt cá, giờ thì tôi đưa lại cho Hồng Ân. Hợp lý mà, vì chị tôi đâu có biết câu cá đâu...Tôi: "Dạ, mẹ, chị, con đi về liền!"
---
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com