Viet Cho Tuoi Tho Nao
Trời hôm nay khoác màu buồn đến lạ
Phải chăng vì thương xót mẹ con taCon nhìn thấy trong ánh mắt nơi xaGiọt lệ rơi trên hai hàng mi mẹ.
Hãy khóc đi khi thấy mình đơn lẻBởi cuộc đời mẹ đã quá hy sinhCon cứ cho mình là kẻ thông minhNhưng không sao làm mẹ mình thôi khóc.
Con đã thấy đôi vai người gầy gộcGánh cơ hàn bao khó nhọc cho con,Đời mẹ là một khúc ngoặt bo trònKể từ khi con chào đời quẫy khóc.
Trong lòng mẹ con chỉ là đứa nhócSẽ dỗ dành khi con khóc, con đau.Nhưng mẹ ơi con biết phải làm saoĐể từ xa lau được dòng lệ mẹ...
Mặc sự đời hay bắt bẻ được hơnNghỉ ngơi thôi khi mắt người mệt mỏiĐừng cho rằng mình là người có lỗiBởi sự đời chẳng lường trước mẹ ơi!
Con đã biết bên ấy mẹ lệ rơiBởi vì con là ruột rà của mẹNhững lời nói chua cay và hạnh họeUất ức nào mẹ hãy khóc lên đi!
Con chẳng biết giúp mẹ bớt buồn điKhi ngôn từ đã trở thành vô nghĩaKhoảng lặng im cho lòng mình thấm thíaChỉ lúc này mới vơi bớt mà thôi.
Để giọt lệ rơi xuống cả mắt môiCon nghe trái tim mình sôi lửa cuộnCó những điều mẹ làm sao mong muốnLại bị đời xô mẹ xuống vực sâu.
Đời mẹ đã vì con ngấm mưa ngâuCũng vì con mà cày sâu cuốc bẫm,Những cơ hàn trên tóc người lấm tấmĐã đủ rồi, đừng thêm nữa mẹ ơi!
Hãy khóc đi cho nước mắt mẹ rơiRửa trôi đi những tiếng lời tội lỗiDẫu có rơi vào bờ cùng góc tốiVẫn có con dẫn lối mẹ đây mà.
Mặc kệ hết những lời nói dèm phaRồi khóc lên một lần cho tất cảỞ nơi xa dù con không ôm mẹVẫn thấy lòng ấm áp hẳn mẹ ơi!
_HaVu_ 050117
Phải chăng vì thương xót mẹ con taCon nhìn thấy trong ánh mắt nơi xaGiọt lệ rơi trên hai hàng mi mẹ.
Hãy khóc đi khi thấy mình đơn lẻBởi cuộc đời mẹ đã quá hy sinhCon cứ cho mình là kẻ thông minhNhưng không sao làm mẹ mình thôi khóc.
Con đã thấy đôi vai người gầy gộcGánh cơ hàn bao khó nhọc cho con,Đời mẹ là một khúc ngoặt bo trònKể từ khi con chào đời quẫy khóc.
Trong lòng mẹ con chỉ là đứa nhócSẽ dỗ dành khi con khóc, con đau.Nhưng mẹ ơi con biết phải làm saoĐể từ xa lau được dòng lệ mẹ...
Mặc sự đời hay bắt bẻ được hơnNghỉ ngơi thôi khi mắt người mệt mỏiĐừng cho rằng mình là người có lỗiBởi sự đời chẳng lường trước mẹ ơi!
Con đã biết bên ấy mẹ lệ rơiBởi vì con là ruột rà của mẹNhững lời nói chua cay và hạnh họeUất ức nào mẹ hãy khóc lên đi!
Con chẳng biết giúp mẹ bớt buồn điKhi ngôn từ đã trở thành vô nghĩaKhoảng lặng im cho lòng mình thấm thíaChỉ lúc này mới vơi bớt mà thôi.
Để giọt lệ rơi xuống cả mắt môiCon nghe trái tim mình sôi lửa cuộnCó những điều mẹ làm sao mong muốnLại bị đời xô mẹ xuống vực sâu.
Đời mẹ đã vì con ngấm mưa ngâuCũng vì con mà cày sâu cuốc bẫm,Những cơ hàn trên tóc người lấm tấmĐã đủ rồi, đừng thêm nữa mẹ ơi!
Hãy khóc đi cho nước mắt mẹ rơiRửa trôi đi những tiếng lời tội lỗiDẫu có rơi vào bờ cùng góc tốiVẫn có con dẫn lối mẹ đây mà.
Mặc kệ hết những lời nói dèm phaRồi khóc lên một lần cho tất cảỞ nơi xa dù con không ôm mẹVẫn thấy lòng ấm áp hẳn mẹ ơi!
_HaVu_ 050117
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com