TruyenHHH.com

Vị Vương Gia Nọ Thật Là Xấu Xa - Li Đình

Chương 26. Bạch Khích

ThuyTichThanhThanh

Trans: Thủy Tích


Cục Than lười biếng nằm sấp dưới sàn, hưởng thụ Nguyên Nhẫn phục vụ, cái đuôi dài như cái roi thi thoảng vung lên người Nguyên Nhẫn tựa như đang khen thưởng Nguyên Nhẫn vậy.


Bạch Yêu thấy Nguyên Nhẫn hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui sướng vuốt ve mèo, lại lặng lẽ nhìn Tiểu Hàn và Đại Hàn đang bận rộn bên cạnh, thấy không ai chú ý tới bên này mới cẩn thận nhích tới, lại nhích tới gần Tiêu Hoài An.


Tiêu Hoài An bình tĩnh nhìn hành động nhỏ của Bạch Yêu, trong lòng bắt đầu chờ mong. Tới rồi, đứa nhỏ muốn tặng túi thơm cho hắn.


"Vương gia, ta, ngày hôm qua ta có thêu một cái túi thơm." Giọng Bạch Yêu nhỏ nhẹ lại mang theo chút rụt rè, y lấy túi thơm được khâu tốt nhất trong lòng ra, hai tay dâng tới trước mặt Tiêu Hoài An, đôi mắt to tròn chờ mong nhìn Tiêu Hoài An.


"Trong này có đựng một ít cây thuốc giúp xua đuổi côn trùng, ngài mang trên người có thể tránh được côn trùng quấy nhiễu, mong Vương gia sẽ không chê." Càng nói, âm thanh càng nhỏ. Bạch Yêu nhìn túi thơm xấu xấu trên tay, vành tai đỏ ửng, đêm qua còn chưa thấy thế nào, bây giờ vừa nhìn là rất xấu!


Ánh mắt y dừng trên túi thơm màu xanh được may khéo léo bên eo Tiêu Hoài An, lập tức nản lòng. Thật sự rất xấu! Còn không bằng một nửa cái người ta đang đeo nữa, vậy mà y còn liều lĩnh lấy ra, thật là ngốc!


Bàn tay Bạch Yêu rụt lại rụt, rụt lại rụt.


Tiêu Hoài An bắt lấy móng vuốt nhỏ đang rụt về của Bạch Yêu, dịu dàng nhìn vào đôi mắt mang chút thẹn thùng bất an của Bạch Yêu. Hắn cầm lấy cái túi thơm nho nhỏ kia, chân thành nói cảm ơn: "Gia rất thích."


Bạch Yêu nghe vậy mới ngượng ngùng nở nụ cười, đôi mắt cong thành trăng non lóe ra rất nhiều ánh sao.


Tiêu Hoài An nắm chặt túi thơm trong tay, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, hắn tiến đến bên tai Bạch Yêu nhẹ giọng nói: "Nếu như túi thơm là do Yêu Yêu tự làm thì cũng phải do Yêu Yêu tự tay đeo lên mới có ý nghĩa." Hắn nói rồi kéo lấy tay Bạch Yêu tới bên eo mình.


Bạch Yêu không hiểu có ý nghĩa gì, vành tai bị giọng nói mềm nhẹ hơi khàn của Tiêu Hoài An làm cho hơi ngứa.


Nhưng y vẫn ngoan ngoãn trong ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Hoài An, gỡ túi thơm ban đầu xuống, lại treo cái mới lên trên đai lưng cho hắn.


Bạch Yêu ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoài An, mới vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn thì trái tim y đã đập rất nhanh. Y vội vàng cúi đầu, ánh mắt rời rạc, líu ríu nói, "Đeo xong rồi."


Tiêu Hoài An xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Bạch Yêu, cố ý đè thấp giọng chỉ đủ cho hai người nghe thấy, "Tín vật đính ước của Yêu Yêu, gia nhất định sẽ đeo trên người mỗi ngày."


Bạch Yêu hoảng sợ lập tức ngẩng đầu lên, há to miệng, đây là lời nói lưu manh gì vậy! Tín vật đính ước? Cái gì mà tín vật đính ước, không phải chỉ là túi thơm xua đuổi côn trùng thôi sao? Sao lại thành ra tính vật đính ước rồi?


Bạch Yêu còn chưa kịp giải thích, Tiêu Hoài An đã gợi lên một mụ cười thỏa mãn, quay đầu đi, "Tiểu Hàn, rót cho gia chén trà." Không cho người ta một cơ hội nói chuyện nào.


"Chủ tử." Tiểu hàn bưng khay tới, Đại Hàn lấy một cái bàn nhỏ từ trong ngăn kéo ra đặt giữa Bạch Yêu và Tiêu Hoài An.


Tiểu Hàn đặt hai chén trà và đồ ngọt lên bàn, cùng Đại Hàn lui ra sau.


Tiểu Hàn lén nhìn muội muội. Nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Chủ tử đổi túi thơm! Chúng ta được nhìn thấy thành phẩm trước Đại Mãn và Tiểu Mãn!


Đại Hàn gật nhẹ đầu, tiểu công tử thật là khéo tay, túi thơm rất đẹp!


Tiểu Hàn tán thành gật đầu, chủ tử cũng quá cưng chiều tiểu công tử, vừa mới đưa đã đeo lên ngay ~ Nghe câu tín vật đính ước kia kìa, ôi chao ông trời của ta, lần này đi theo là đúng đắn!


Đối với cặp tỷ muội song sinh không thể làm những công việc nữ công gia chánh này mà nói, Bạch Yêu biết làm bánh trung thu lại biết khâu túi thơm là đối tượng các nàng rất sùng bái.


Nguyên Nhẫn bị cọ cả người lông mèo lặng yên cười chế nhạo Tiêu Hoài An. Cho dù hắn có lại nhỏ giọng hơn, trừ bỏ Bạch Yêu không biết võ công ra thì người nào ở đây không có nội lực, người nào không nghe thấy chứ?


Tiêu Hoài An thản nhiên nâng chén với Nguyên Nhẫn, nghe thì nghe, hắn nói gì sai sao? Đây không phải là tín vật đính ước thì là gì?


Nguyên Nhẫn bị Tiêu Hoài An mặt dày dọa sợ, chôn đầu trở về trên bụng Cục Than, không tiếng động niệm một câu a di đà Phật.


Chẳng mất bao lâu, đoàn người đã ra khỏi Lộc Kinh, theo đường bộ đến bến cảng gần nhất. Nếu nhanh thì mặt trời lặn xuống núi là có thể tới nơi.


Nhan Tự cưỡi Tiểu Bạch đến bên cạnh Ôn Lâm, hỏi Ôn Lâm, "Đầu Gỗ, dọc theo đường đi có gì không?"


Con ngựa Hắc Vân mà Ôn Lâm đang cưỡi toàn thân đen bóng không lẫn một chút màu khác vừa thấy Tiểu Bạch tới, vội vàng sáp đến bên người Tiểu Bạch, muốn đi cọ cổ Tiểu Bạch.


Chân của Ôn Lâm và Nhan Tự đã chạm vào nhau, Ôn Lâm ghì dây cương, đi sang bên cạnh mấy bước, "Hắc Vân, đừng quậy."


Hắn quở trách một câu rồi mới trả lời câu hỏi của Nhan Tự, "Yên tâm, Lập Hạ vừa mới báo, phía trước không phát hiện có người mai phục."


"À ~" Nhan Tự nâng cằm, phân tích, "Một đường ra kinh không gặp phải tình huống gì, chẳng lẽ là định ra tay trên thuyền? Nhưng chúng ta đi kênh đào, bọn thủy tặc còn không dám chặn đường cướp của ngay trên kênh đào ấy chứ. Nếu chỉ là ảnh vệ thì đúng là không cần phải lo lắng, tới một người chẻ ra làm hai cho gã mang về."


Bàn tay xinh đẹp của Nhan Tự vạch một đường giữa không trung.


Trong mắt Ôn Lâm mang theo ý cười, "Đừng lơ là."


"Yên tâm, yên tâm ~" Nhan Tự nhìn con ngựa toàn thân trắng tinh, dường như cả đôi mắt đen bóng cũng mang theo hiền hòa đi bên cạnh mình và Ôn Lâm, không khỏi huýt sáo với nó, "Bạch Khích, chủ nhân của ngươi rất lười biếng, trốn trong xe không đi ra chơi với ngươi. Đi, chúng ta đi gọi hắn đi."


Bạch Khích là con ngựa yêu thích của Tiêu Hoài An, thuộc chủng loại chiếu dạ ngọc sư tử. Con ngựa này là do Tiêu Hoài Vũ mang từ biên quan về cho hắn. Hắn rất yêu thích, bởi vì toàn thân con ngựa là một màu trắng, không hề lẫn màu khác nên gọi là Bạch Khích, với ý tứ là "Bạch câu quá khích" (*).


(*) Dịch nghĩa: Thời gian như bóng câu qua khe cửa.

Bạch Khích ôn hòa nhìn Nhan Tự, đi theo Nhan Tự tới bên ô cửa sổ xe.

Bạch Yêu đang nhoài người bên ô cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy một con ngựa tuyết trắng chậm rãi đi tới, không khỏi khẽ hô lên, "Oa! Con ngựa trắng này đẹp quá!"


Tiêu Hoài An cũng tiến đến bên cửa sổ, vừa lúc đầu Bạch Khích ngay tại cửa, hắn duỗi tay vuốt ve cái bờm của nó, "Đây là con ngựa gia yêu thích nhất, tên Bạch Khích. Nếu Yêu Yêu thích có thể sờ nó, nó ngoan lắm."


Bạch Khích nghe lời chủ nhân nói, hơi nghiêng đầu nhìn Bạch Yêu có tên không khác gì nó lắm, lại ngửi thấy trên người y có loại hơi thở thuần hậu tựa như của chủ nhân mới nghiêng đầu về phía Bạch Yêu.


Bạch Yêu rất ngạc nhiên, y thật cẩn thận đặt tay lên đầu Bạch Khích, thấy Bạch Khích không phản kháng mới dám vuốt ve đầu nó.


Cục Than nhìn thấy một màn này không vui, ném Nguyên Nhẫn đi, nhảy lên chỗ ngồi ủn Bạch Yêu, mở cái mồm to rống một tiếng với Bạch Khích.


Con thú hai chân này là của bản đại vương, con ngựa hoang này từ nơi nào tới cướp người với bản đại vương.


Mà Bạch Khích thuộc chủng rồng, còn là ngựa chiến, vốn không sợ Cục Than vẫn chưa trưởng thành. Nó không thèm liếc nhìn Cục Than dù một cái, xuyên qua khe hở nhìn chủ nhân của nó, mời chủ nhân của nó cùng nhau ra ngoài chạy.


"Muốn cưỡi ngựa không?" Tiêu Hoài An bị hành động tranh sủng của Cục Than chọc nở nụ cười, ôm lấy eo đứa nhỏ suýt chút bị ủn ngã, hỏi.


"Ta không biết cưỡi ngựa." Bạch Yêu bị Cục Than dọa còn chưa lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn để Tiêu Hoài An ôm.


"Không sao, gia có thể dạy cho ngươi, ngươi chỉ cần nói cho gia biết có muốn hay không thôi." Trong giọng Tiêu Hoài An có thêm chút bướng bỉnh.


"Muốn!" Bạch Yêu là bé trai, bé trai nào mà không có giấc mộng có một con ngựa thuộc về mình, có thể rong ruổi chạy như bay, mà y cũng không ngoại lệ.


"Được!" Tiêu Hoài An bế Bạch Yêu ra xe ngựa. Bạch Khích hiểu ý của chủ nhân cũng phối hợp chạy tới, Tiêu Hoài An lập tức bế Bạch Yêu nhảy lên.


Lần đầu cưỡi ngựa, Bạch Yêu cảm thấy tầm nhìn rất khác, tựa như cao hơn không ít, dưới người là yên ngựa hơi cứng, phía sau là Tiêu Hoài An, mà y bị hơi thở của Tiêu Hoài An bao bọc lấy.


Rất tự do, cũng rất yên tâm.


"Tay nắm dây cương, cơ thể hơi áp thấp xuống, hai chân kẹp chặt thân ngựa." Tiêu Hoài An hướng dẫn cho Bạch Yêu tư thế chính xác khi cưỡi ngựa.


Bạch Yêu ngoan ngoãn làm theo lời hướng dẫn. Bạch Yêu cũng xem như có khiếu ở phương diện này, cộng thêm Bạch Khích cũng rất hòa hảo với y cho nên chẳng mấy chốc đã nắm giữ được kỹ năng cưỡi ngựa rồi, mà thân thể cũng thả lỏng không ít. Tiêu Hoài An thấy vậy, ra lệnh cho Bạch Khích chạy nhanh hơn một chút.


Nhan Tự biết trên đường đi không có mai phục, mà phía trước còn có Ôn Lâm cho nên hắn cũng thoáng yên tâm. Hắn thấy Bạch Yêu đã biết cưỡi ngựa bèn nhích tới gần.


"Tiểu công tử học nhanh thật, muốn đua không?"


Nhan Tự vẫn luôn nung nấu ý định để Tiểu Bạch thi đấu với Bạch Khích của Tiêu Hoài An một lần. Tiểu Bạch nhà hắn cũng thuộc chủng rồng, hắn rất tò mò là con nào sẽ chạy nhanh hơn nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội.


Về Tiêu Hoài An, có thể ở Lộc Kinh ngồi xe ngựa thì quyết đoán không cưỡi ngựa, bị phiền bởi khăn tay trâm cài mà các cô nương ném tới là một, còn một mặt khác chính là con ngựa quá dễ gây chú ý, không phù hợp với phong cách khiêm tốn, thận trọng của hắn đó giờ.


Bạch Yêu hơi do dự, đúng là chạy đua phi như bay rất hấp dẫn nhưng trong lòng y biết đi chầm chậm còn được, nếu bắt đầu chạy nhanh thì y vẫn thấy sợ.


Tiêu Hoài An thấy Bạch Yêu quay đầu nhìn hắn xin giúp đỡ, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập bóng hình của một mình hắn, sâu trong đó còn cất giấu khát vọng khiến hắn mềm lòng không chịu nổi, mới nhẹ giọng hỏi: "Muốn đua không?"


Bạch Yêu mím môi gật đầu.


Nhan Tự bên cạnh thấy vậy vội cười nói: "Vậy mau tới, mau tới ~ Chúng ta đua một trận đi ~"


Tiêu Hoài An không thèm để ý tới Nhan Tự, từ phía sau cầm lấy dây cương. Dáng người hắn gầy nhưng có lực, mặc quần áo vào vẫn là quân tử nhẹ nhàng nhưng khi vòng lấy Bạch Yêu nho nhỏ vào trong ngực lại lớn hơn một vòng. Hắn khẽ run dây cương hô, "Giá!" Lập tức chạy sượt ngang qua Nhan Tự.


Bạch Khích nghe lời sải bước nhanh hơn, gió thổi tung tóc hai bên má Bạch Yêu, chóp mũi là mùi cỏ xanh dưới ánh mặt trời, phía sau kề sát bờ ngực ấm áp của Tiêu Hoài An, tiếng gió bên tai tựa hồ còn không vững vàng có lực bằng tiếng tim đập của người phía sau.


Bạch Yêu nở nụ cười, mặt mày cong cong, là một nụ cười thoải mái phát ra từ nơi đáy lòng mà trước nay chưa từng có.


Tiêu Hoài An cúi đầu thấy Bạch Yêu cười đến xán lạn ngọt ngào như vậy, trong lòng khẽ động, bàn tay đang cầm dây cương siết chặt, trên mu bàn tay xuất hiện mấy đường gân xanh.


Đây là nụ cười thật lòng nhất, nhẹ nhàng nhất mà Bạch Yêu lộ ra sau khi đến bên cạnh hắn, đây cũng là lần đầu hắn nhìn thấy.


Hắn kiềm chế xúc động muốn ôm chặt lấy Bạch Yêu vào lòng, hắn muốn giữ lấy nụ cười này, hắn muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy nụ cười này.


"Thích không?" Tiêu Hoài An dịu giọng hỏi.


Bạch Yêu gật mạnh đầu, làm sao sẽ không thích chứ? Y thật sự yêu cái cảm giác cưỡi ngựa phi như bay này, không cần phải suy nghĩ gì cả, cũng không cần phải lo lắng cái gì, không còn gì hạnh phúc bằng.


"Nếu thích, đợi về kinh gia dẫn ngươi đến khu săn bắn chơi." Tiêu Hoài An cũng được Bạch Yêu kéo theo thả lỏng, trong giọng nói cũng lây nhiễm ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com