TruyenHHH.com

Vi | Tuyển Tập Đoản Văn Ngược, Kết SE

Đoản 3 : Hoàng hậu của nỗi buồn

cookieisvi

Tác giả: Vi.

"Tuyết rơi chưa hả U Lan?"

Đôi mắt nàng nhìn vào một khoảng không vô định, trước mắt cây anh đào đã được phủ đầy tuyết nhưng tiếc rằng cảnh đẹp này vào mắt nàng chỉ còn lại một mảng tối!

U Lan bên cạnh đau thương nhìn hoàng hậu "Đã rơi rồi thưa hoàng hậu"

Trạch Lam chậm rãi đứng dậy, U Lan bên cạnh lập tức đỡ "Hoàng hậu, ngoài trời rất lạnh để nô tì đi lấy thêm y phục!"

"Không cần!" Nàng khẽ kêu lên.

Đứng trước sân, hứng khí lạnh vào người nàng đột nhiên nhớ đến hắn môi đào mấp máy "U Lan, mang y phục ta đan dở đến đây"

"Vâng"

Trên tay là chiếc áo long bào, trên áo do chủ nhân không thấy được nên lởm chởm từng lỗ không được đan kín. U Lan đau lòng nhìn nàng "Hoàng hậu, người không cần phải đan tiếp đâu. Người xem, qua mấy mùa những thứ người gửi đến Long Hi Cung đều hoàn trả về. Người tại sao lại phải hao tổn tâm sức như vậy!"

Bàn tay ngọc ngà trắng muốt bây giờ đã đầy những vết kim đâm đỏ chói mắt, nàng không nghe tiếp tục cảm giác qua lòng bàn tay mà đan. Nàng sợ đến mùa đông hắn sẽ lạnh, bệnh phong hàn lại tiếp diễn..

Tác giả: Vi

Nàng, là người mà hắn căm hận nhất

Tiên đế hậu hĩnh ban hôn cho nàng và hắn, phong cho nàng chức hoàng hậu mà từ lâu hắn đã định là của ả ta.

Hắn phải thuận theo thánh chỉ cùng nàng kết duyên phu thê, đêm tân hôn hắn phun ra những  lời tàn độc giúp nàng nhận ra rằng chức vị cao quý này không phải của nàng.

Vài tháng sau, hắn nạp thê vào cung đó là ả ta, các phi trong hậu cung ai mà chẳng biết nàng xưng là hoàng hậu mà lại thê thảm đến tột cùng, hắn đã ban lệnh cho nàng chuyển đến Khinh Cung viện ai mà chẳng biết là nơi hoang tàn chẳng có một bóng người.

Nhưng nàng vẫn kiên trì dùng bàn tay của mình hoá nó tốt hơn, bây giờ Khinh Cung này chỉ thua kém về mặt vật chất.

Từ hoa viên đến căn bếp nhỏ đều được trang hoàng tuy không đẹp đẽ ngọc ngà như các cung khác nhưng đối với nàng nó rất đẹp!

Hằng ngày đều cô độc một mình không ai ngó đến, lời nói còn chẳng có tác dụng..

Nhưng..nàng vẫn vậy, vẫn hiền thục, vẫn dịu dàng giữa cái chốn hậu cung xé xác người này. Hằng ngày đều đặn đi dạo ở hoa viên chỉ mong gặp hoặc nghe ngóng tin gì về hắn!

Có khi, nàng bắt gặp hắn cùng ả đang đi dạo trong hoa viên liền tránh sang một bên yên lặng ngắm nhìn hắn. Hắn vẫn vậy, khí chất vương gỉa ngời ngời đi đến đâu cũng khiến người ta phải khiếp sợ.

Tác giả: Vi

Đêm, lạnh lẽo cùng cực.

Hai bóng đen lẻn vào trong phòng ngủ của nàng, đem thuốc mê rải lên mặt nàng. Sau đó thuận lợi mang nàng đi!

Nghe tin Hoàng hậu mất tích trong đêm, hắn có chút thổn thức "Tại sao thích khách lại dễ dàng bắt hoàng hậu đi như vậy chứ, thị vệ ở nơi nào?"

Lâm công công lau lau mồ hôi kín đáo nói với hắn "Bẩm hoàng thượng, chẳng phải người đã ban lệnh thị vệ nào cũng không được ở Khinh Cung viện sao?"

Hắn tức giận rít lên "Chết tiệt! Còn không mau đi kiếm hoàng hậu trở về?"

Các thuộc hạ lập tức hận không thể bay thật nhanh ra khỏi đây, ả ngồi bên cạnh vuốt vuốt lưng hắn "Hoàng thượng bớt giận, hoàng hậu rồi sẽ không sao đâu!"

Không ai thấy, mắt của ả ta một mảnh tà độc!

Tác giả: Vi

Đau, đau quá! Cả thân thể từ đầu đến chân đều đau như chết đi sống lại..

Mùi ẩm mốc xung quanh, Trạch Lam do đau đớn trên mắt nên thức giấc. Tại sao nàng lại không thấy được gì hết? Tại sao chứ.

Phía trước chỉ còn lại bóng tối vô tận..Nàng đau khổ run rẩy sờ vào đôi mắt mình, chất sền sệt ấm nóng dính vào hai bàn tay.

Sau đó nàng ngất đi!

Tỉnh lại cứ ngỡ như nàng đã mơ một giấc thật dài, nhưng không phải vẫn là một màu tối đen. Cả thân thể được nằm trong chăn ấm còn có lò sưởi ủ dưới chân.

Chỉ nghe thấy hương anh đào nhẹ nhàng quanh chóp mũi, động một cái thân thể lại đau như cắt!

" Hoàng hậu, người tỉnh rồi? " U Lan mừng rỡ nhìn nàng.

" U Lan? Là ngươi sao? " Trạch Lam theo bản năng đưa tay lên tìm kiếm.

" Tỉnh rồi cuối cùng người cũng tỉnh, U Lan sẽ đi báo cho hoàng thượng biết" Tiểu cô nương mừng rỡ nắm chặt tay nàng giúp nàng đỡ sợ.

Nàng làm sao vậy? Tại sao hai mắt đều là bóng tối vô tận một chút tia sáng cũng đều ly khai. Còn có cả thân thể địa phương nào đều đau đớn!

Xung quanh có vài tiếng động, nàng nghe có nhiều bước chân vọng xuống nền sau đó bên cạnh có mùi hương bạc hà.

Thân thể Trạch Lam run nhẹ " Hoàng thượng? "

Hắn không trả lời, hồi tưởng đến lúc được lính gác cổng thông báo phát hiện nàng đang ngã ở cổng thành liền hạ lệnh mang nàng vào.

Nhưng, khi đó nàng khiến hắn run rẩy kịch liệt toàn thân nàng đầy máu còn có cả hai mắt của nàng...đều là trống rỗng!

Hắn điên cuồng một mực ôm nàng vào cung điện của hắn, thét lớn như sấm gọi thái y.

Nàng trở nên mù loà!

" Ừ " Hắn nhẹ nhàng bước đến bên nàng, nhìn nàng thật kĩ. Thái y nói cả cơ thể nàng đều bị tra tấn cực độ, cả thân đều rướm máu vết thương được tạo ra do rất nhiều vũ khí.

Còn có hai mắt..

Nàng lặng tai nghe thật kĩ nhưng vẫn không có tiếng động nào chỉ có tiếng thở nhè nhẹ " Hoàng thượng, thiếp..mắt của thiếp làm sao vậy? Là..là mù loà rồi sao? "

Hắn chấn động thân thể to lớn run lên không biết đối mặt với nàng thế nào, đành phất tay áo ly khai.

Trạch Lam ngồi lặng người, sau đó hai mắt chực trào nước mắt. Nàng biết nàng đã thật sự mù rồi, nàng khóc không phải là oán hận ai cả.

Khóc vì một chút thương hại hắn cũng không cho nàng, khóc vì hận mình tại sao trước khi mắt mù loà không thể nhìn hắn thêm một chút!

Tác giả: Vi

"Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu dâng lên cho hoàng thượng áo long bào ạ" Lâm Công Công một tay dâng áo đầu cúi xuống không dám nhìn mặt hoàng thượng.

Đến mùa đông, hoàng hậu thường lệ sẽ dâng lên mỗi áo long bào khác nhau. Còn hoàng thượng thường lệ phun ra câu "Vứt đi!"

Lâm công công đối với không khí trầm lặng này lòng run lẩy bẩy chuẩn bị tiếp nhận cơn thịnh nộ từ hắn.

" Đặt xuống đó! " Lâm công công há hốc mồm lập tức tuân lệnh đặt xuống rồi lui ra.

Đặt cạnh áo choàng của Trạch Lam, là rất nhiều khay áo choàng của các phi tần khác. Hắn đảo mắt một vòng chỉ có cái của nàng là đặc biệt nhất, đặc biệt không phải là nó đẹp hay bắt mắt. Đó là vì nó Không hoàn hảo!

Nó không hoàn hào như hàng chục cái kia, không có lụa thượng hạng, không có hoa văn tinh tế, không có đường chỉ sắc sảo.

Nó chì là cái áo choàng lụa bình thường, được đính vài hạt châu óng ánh, đường chỉ thì có rất nhiều đường bị lệch sang trái sang phải.

Những áo choàng trước đây nàng dâng lên hắn đều không có lướt qua một cái nên cũng chẳng biết nó ra sao.

Cầm lên mặc vào người lại trước gương ngắm nhìn, đột nhiên trong lòng muốn đi đến cung của nàng để cho nàng thấy.

Lòng bỗng chợt sựng lại, y phục đẹp gì chứ, dù gì nàng cũng không thể thấy. Tư vị trong miệng bỗng nhiên đắng chát, hắn cầm chiếc áo trong tay vuốt ve.

Vụ án ngày hôm trước nàng bị đột ngột bắt đi còn có bị dùng hình man rợ như vậy hắn một thân là hoàng thượng đứng trên vạn người mà không thể tra ra. Hắn là lực bất tòng tâm!

Cứ tưởng nàng sẽ hoảng sợ hốt hoảng la thét ầm ĩ vì mất đi ánh sáng giống như các phi tần khác. Chỉ có một chút động tĩnh là đã thét ầm lên, nhưng nàng không có nàng mím môi gật đầu tập làm quen với cuộc sống mới, không có nửa chữ oán trách..

Điều đó làm hắn càng thấy day dứt, mỗi khi gặp nàng hay nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến nàng tâm đều không tránh khỏi mâu thuẫn.

Là tại hắn, nếu hắn không lệnh ở chỗ cung của nàng không được có thị vệ nào canh gác. Trạch Lam cũng sẽ không dễ dàng bị bắt đi như vậy..

Càng nghĩ đến càng thêm đau đầu, đầu như muốn nứt ra vậy.

"Hoàng thượng, có Thục chiêu nghi muốn tham kiến! " Lâm Công Công không biết tự lúc nào đứng bên cạnh.

Hắn xoay người ngồi xuống ghế nhàn nhạt phất tay áo, ý truyền người vào. Lâm công công gật đầu đi ra ngoài chẳng mấy chốc ả ta cầm một cái bát từ cửa chầm chậm tiến vào.

Bộ Nam nhớ ra, mỗi ngày ả ta đều mang một chén thuốc đến. Nói là thuốc bổ gì đó, hắn cũng không hỏi thêm liền uống.

Ả ta để bát xuống bàn trà hơi khuỵu gối xuống "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng anh minh! "

"Suy nhi kiếm trẫm có việc gì sao? " Hoàng thượng vừa nói tay vươn tới nơi đặt các tấu chương sắp thành tầng.

Thục Suy cười nhẹ cầm bát ngồi gần hắn "Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc thần thiếp đây là lo cho hoàng thượng nên đã tự mình xắc thuốc cho hoàng thượng tẩm bổ!"

Bộ Nam xoay sang nhìn ái phi nũng nịu bên cạnh còn có chén thuốc đậm màu nghĩ nghĩ một chút liền mím môi "Nàng đặt ở đó đi! Một chút trẫm sẽ uống"

Nhưng Thục Suy không chịu, nhất quyết đưa đến bên hắn "Không được đâu hoàng thượng bận sẽ quên đó nên không bằng uống liền đi! "

Hắn nhìn sang ả ta, tại sao hôm nay lại đòi nằng nặc như vậy. Không muốn ả ta ồn ào nữa Bộ Nam cầm bát lên uống.

Uống đến một ngụm liền nhíu mày thật sâu "Tại sao hôm nay lại đắng hơn hôm trước vậy? "

Khuôn mặt ả ta đột nhiên biến sắc vài giây sau liền cười dịu dàng như bình thường "Chắc có lẽ miệng của hoàng thượng ra sao chứ thuốc vẫn liều lượng như vậy không hơn không kém"

Từ cách nói đến cách biểu hiện đều hoàn hảo đến không một lỗ hỏng, những điều này khiến hắn sau này đều phải cười ngưỡng mộ...

Đêm tối tràn xuống phủ lên hoàng cung rộng lớn, giây phút này các phi tần ở trong cung đều chuẩn bị đầy đủ rạng rỡ chờ đợi hoàng thượng lật bài tử của mình.

Ở ngự thư phòng lúc này, hoàng thượng thả cây bút xuống ôm đầu mình dựa ra sau ghế.

Càng ngày chứng đau đầu của hắn ngày càng nặng, đầu tựa như ai đó bổ ra vậy.

Ngay lúc đó, Lâm công công cầm khay bài tử vào cung kính đứng "Hoàng thượng, thỉnh người lật bài"

Hắn liếc mắt sang khay bài trên đó đều in rất rõ đầy đủ các danh của phi tần sau đó là cung. Đôi mắt cẩn thận lướt hết khay nhưng vẫn không thấy danh hắn muốn thấy.

A! Hắn từ lâu đã loại bỏ cái danh đó của nàng.

"Đi Khinh Cung viện! " Dứt câu đã khiến Lâm công công giật mình.

Không tin vào tai mình mạo phạm hỏi một lần nữa "Ý của hoàng thượng là cung của Hoàng hậu? "

Không có câu trả lời, chỉ thấy hắn im lặng cầm áo khoác của hoàng hậu dâng lên hướng cửa ly khai.

Khinh Cung viện..

Trạch Lam thay y phục đang được U Lan đỡ đến giường chuẩn bị ngủ, thì nghe ngoài cửa có tiếng báo của Lâm công công.

"Hoàng thượng giá đáo! " Trạch Lam run cả người, chẳng biết bao lâu rồi mới nghe lại tiếng này.

U Lan liền dìu nàng ra cửa đón tiếp hoàng thượng, cánh cửa mở tung ra sau đó là thân ảnh ánh vàng chói loá.

"Nô tì tham kiến hoàng thượng! "

Nghe U Lan ở bên cạnh hơi khuỵu xuống nàng mới theo bản năng khuỵu nhẹ gối "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng! "

Đã rất lâu rồi mới quay trở lại Khinh Cung này, cứ ngỡ nó sẽ như ngày đầu nhưng không ngờ nó cực kì khác. Không phải là được trang hoàng, chỉ là có nhiều nhánh cây cao mọc lên khiến nơi này trở nên um tùm cây xanh.

Vào cửa đã thấy nàng đứng ngay cửa, nhìn thoáng qua có vẻ nàng gầy yếu hơn ánh mắt thì vẫn luôn vô định một chỗ.

"Miễn lễ, đều lui ra đi!" Hắn phất tay áo.

Căn phòng giờ chỉ còn mỗi hắn và nàng, Trạch Lam chủ động phá vỡ bầu không khí "Hoàng thượng trễ như vậy đến tìm thiếp có việc gì sao?"

Giờ này hắn phải đến những cung khác thị tẩm các phi tần của hắn tại sao lại đến nơi lạnh lẽo này của nàng?

Đứng bất động ngắm nàng một chút sau đó mới cầm áo choàng trên tay tiến lại gần nàng "Áo nàng dâng lên cho trẫm là tự làm?"

Trạch Lam khá do dự gật đầu, nàng không thấy biểu cảm của hắn ngay lúc này nên không đoán được hắn muốn gì "Vâng, nếu..nó không đẹp thì hoàng thượng.."

"Nó rất đẹp ta rất thích! " Bộ Nam vội vàng chắn ngang lời nàng.

Nàng bất ngờ lắm còn có xúc động, đồ mà nàng làm hắn thích thật tốt quá. Miệng nở nụ cười ngọt ngào "Nếu hoàng thượng thích thiếp sẽ làm! "

Hắn nhìn hai bàn tay nàng căng thẳng đến mức xoắn hết lại vào nhau, liền vươn tay nắm tay nàng kéo về phía giường.

Trạch Lam giật mình muốn rút tay về nhưng bị hắn nắm chặt hơn liền im lặng đi theo.

Hắn ngồi trên giường còn nàng thì bị kéo ngồi trên đùi hắn, chưa kịp hoàn hồn đã ở bên mặt đã có bàn tay vuốt ve.

Nàng rụt cổ lại muốn đứng dậy nhưng lại bị kiềm chặt trong vòng tay hắn, đành phài ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn.

"Ăn uống không đủ sao? Gầy yếu như vậy làm sao theo ta ở trên giường được? " Thanh âm trầm ấm khàn đặc vang ở bên tai nàng.

Trạch Lam ngẩn ra một hồi mới hiểu ý hắn mặt liền tựa hai trái đào chín, hắn say mê nhìn nàng.

Không biết tại vì sao hôm nay nàng trong mắt hắn thật đẹp, từng cử chỉ đều toát lên vẻ yêu kiều mĩ miều!

Ma xui quỷ khiến hắn cúi xuống hôn nàng, sau đó hôn lên mắt mũi ngậm lấy vành tai trắng noãn.

Trạch Lam được dẫn từ bất ngờ này sang bất ngờ khác liền như con mèo nhỏ nằm trong lòng hắn thuận theo mặc số phận!

Chẳng biết từ lúc nào hắn say mê ở trên người nàng, cả hai người đều không mảnh vải ở trên giường mà quấn lấy nhau.

Hắn rất dịu dàng mà dung hoà thành một với nàng!

Đêm đó, rất nồng nhiệt, nhiệt độ, hơi thở tăng vùn vụt! Cũng là thứ mà Trạch Lam giữ cho đến hơi thở cuối cùng, vì nó mà thoả mãn!

Đến khuya, ái tình chấm dứt. Hắn ôm ôn hoa nhuyễn ngọc đi vào giấc ngủ, mất đi ánh sáng các giác quan kia của nàng đều rất nhạy bén.

Dù không nhìn thấy gì, nhưng cả buổi nàng có thể nghe rõ từng hơi thở của hắn từng lời hắn gọi tên nàng!

Nằm một lúc lâu nàng cảm thấy tay hắn bắt đầu lạnh dần mới chợt nhớ ra nơi này không có lò sưởi sợ hắn sẽ không chịu được.

Dù sao hắn cũng đã quen với các cung điện ấm áp khác hôm nay đột ngột ở lại đây làm sao hắn có thể chịu được!

Đành lấy chăn đắp cho hắn thật kĩ sau đó nàng lấy áo choàng lụa bên cạnh mặc vào rồi mới yên giấc..

Rạng sáng,..

Bộ Nam vì lạnh mà tỉnh giấc, mở mắt ở một nơi lạ lẫm không phải các cung khác mà là cung của nàng.

Xoa xoa mắt nhìn bên cạnh liền thấy một thân ảnh đang co ro ở mép giường nhìn rất đáng thương. Con ngươi hắn co rút chạm vào vai nhỏ đang run của nàng cảm thụ—rất lạnh.

Canh hôm qua hắn lo chìm đắm vào dục ái nhiệt độ tăng rõ cao không nhận ra rằng cung của nàng không có lò sưởi!

Nhìn chăn trên người sau đó nhìn nàng, vành mắt hơi nóng lên mũi hơi xót trong miệng lẩm bẩm từ Ngốc kéo nàng qua liền lấy chăn bọc lại.

Tác giả: Vi

Sau đêm đó, tin tức liền báo đến toàn hậu cung. Nội dung đó là Hoàng hậu lại được hoàng thượng ân sủng trở lại hoàng thượng còn ở lại trong Khinh cung!

Nghe được tin đó ả ta mặt không chút sắc chỉ là cười lạnh mỗi ngày bát thuốc đưa đến hoàng thượng số lượng nhiều hơn chút!

Tác giả: Vi

Cho đến một ngày trong khi Bộ Nam đang cùng nàng dạo trong hoa viên, thì hoàng thượng bất ngờ ngất xỉu.

Trạch Lam nàng như bị trút đi linh hồn, không nghe tiếng chàng hít thở nữa chỉ nghe tiếng động lớn ngã xuống. Nàng lấy tay sờ soạng "Hoàng thượng..người không sao chứ đừng doạ thiếp! "

Cung nữ cùng Lâm công công chạy đến "Hoàng thượng..ngất xỉu rồi thái y truyền thái y! "

Bên tai rất nhiều tiếng hỗn loạn khi nghe đến hai từ ngất xỉu đó, nàng mềm nhũn cả tay chân. May là có U Lan đỡ nếu không nàng sẽ không chịu được mà ngất xỉu.

"Bẩm các quý phi, hoàng thượng là do trúng độc tố lâu ngày. Bây giờ độc đã lan đến các nội tạng! " Thái y sau khi bắt mạch liền xoay người sang bẩm báo.

Lời vừa nói các phi tần có người khóc có người la đủ loại ồn ào lấn át, chỉ có nàng đứng một bên im lặng nghe lời thái y.

Thái hậu ở một bên vỗ tay lên bàn giận dữ "Sao có thể như thế được, có thể chữa được không? "

"Vâng thưa thái hậu, tuy là rất khan hiếm nhưng ở phía Bắc trên núi Dĩ Thí có một loại lá mang về sau đó đắp lên người hoàng thượng là sẽ hút ra được nửa phần độc tố..."

"Chỉ có nửa? " Thái hậu nhìn chằm chằm thái y đang khuỵu dưới đất.

" Không phải như thế, do thể chất của hoàng thượng là hàn khí nên nếu muốn hút ra một nửa độc tố kia còn cần thêm một nhân có huyết Cửu dương truyền vào người hoàng thượng! " Thái y lau lau mồ hôi.

Thái hậu thở phào lập tức lệnh "Khảo sát tất cả người trong cung ai có máu Cửu dương, còn nữa gọi quân lính chuẩn bị lên đường hướng ra phía Bắc! "

Ả ta trong góc tối hận thù nghiến răng, quả nhiên kế không thành. Ả không biết là thứ độc đó sẽ có vật chữa!

" Thần..thần thiếp là huyết Cửu dương" Trạch Lam không do dự nói lớn.

Thái hậu nhìn nhìn nàng một chút "Được, mau mau lập tức truyền cho hoàng thượng "

Lưỡi dao lạnh lẽo cứa trên da thịt trắng noãn của nàng, Trạch Lam run run tay. Thật đau, đến khi nàng cảm thấy xuyên qua hết da thịt thì một chất lỏng tanh nóng chảy ra.

Xong tất cả mọi thứ, huyết cũng đã được truyền. Nàng như bị mất đi nửa mạng cả thân thể lắc lư kịch liệt, không biết hoàng thượng đã khoẻ được chút nào chưa.

Một người chạy vào báo "Thái hậu, xe ngựa quân lính đều đã chuẩn bị hảo thỉnh người ra lệnh! "

" Được rồi chuẩn bị khởi.."

"Thưa Thái hậu, thần thiếp mạo phạm thỉnh thái hậu cho thần thiếp đi cùng! " Trạch Lam được U Lan đỡ đến trước mặt Thái hậu.

Thái hậu ngẩng đầu "Hoàng hậu vừa mới tháo huyết mắt thì như vậy làm sao lại có thể? "

Nàng căn bản bất khuất nặng nề khuỵu gối xuống "Thái hậu làm ơn hãy để thần thiếp đi! "

Thái hậu nhìn các phi tần ngồi thành hàng ở sau chỉ cười nhẹ, lúc hoàng thượng khoẻ mạnh thì cười cười nói nói không ngừng. Lúc hoàng thượng ngã nằm xuống thì không một người nào chịu đứng ra! Thật nực cười.

" Được rồi, Hoàng hậu hãy đi đi vẫn là chú trọng thân thể! " Ban đầu vẫn là không muốn cho nàng đi, nhưng lại bị lệ từ khoé mắt nàng thuyết phục.

" Tạ..tạ ơn thái hậu " Nàng nghe như vậy vui mừng khôn siết dập đầu không ngừng.

Các phi tần thấy một cảnh như vậy lòng cũng lo sợ, nàng ta bị gì sao? Phía Bắc ở đó đáng sợ như vậy còn dám đi theo?

Trạch Lam nhìn về phía long sàn, lấy tay ngọc gạt lệ đang lăn trên mặt  'Bộ Nam, đợi thiếp về! "

Không ai để ý, ngón tay của hắn co lại trong chăn đau đớn một hồi khi nàng khuất nơi môn ngón tay thả lỏng rồi buông xuống!

Nàng được khoác thêm y phục lông thú thật dày rồi mới lên xe ngựa khởi hành, đường đi không xa cho lắm. Nàng ngồi trên xe ngựa rung lắc nhìn cảnh tượng vụt qua mắt mình đường đi từ từ bị phủ lấp bởi tuyết dày đặc.

Ở bên ngoài gió lồng lộng thay phiên quật mạnh vào mặt nàng, Trạch Lam xuống xe ngựa.

Một thị vệ ở đằng sau giúp đỡ nàng đi lên núi, ở đằng sau là một đoàn thị vệ. Đường đi khá chông gai, trời thị rất giá rét đến cắt da cắt thịt, nàng run rẩy nắm chặt áo choàng lông không dám nửa buông ra sợ giá lạnh sẽ ùa vào.

Đến nơi mà cành cây thảo dược đó cắm rễ, mặt nàng đã tái xanh lại không còn chút huyết sắc.

Nhưng cành cây thảo dược đó không phải là dễ lấy, nó nằm trong một khe của động. Các thị vệ đi cùng đều là thân người to lớn không ai có thể vào lọt.

Chỉ có, nàng..

"Cứ để ta vào lấy! " Trạch Lam cởi bớt áo lông dày trên người len thân thể vào khe hở nhỏ vừa khít với người nàng.

Các thị vệ cũng lực bất tòng tâm cúi đầu "Vâng, hoàng hậu bảo trọng! "

Nàng thở gấp, mắt nàng vẫn là bóng tối chỉ có theo bước chân mà đi về phía trước.

Từng bước, từng bước cuối cùng cũng đến nơi nàng dùng tay sờ soạng phía trước.

Tay ngọc chạm đến vài cành cây thảo dược rồi dùng tay hái, đến khi cảm thụ trên tay đã khá nặng nàng chầm chậm xoay người đi đến khe động lần nữa.

Nhưng lần này không thuận lợi như lần trước có một vật thể lạ bò lên người nàng dường như là rất nhiều. Nàng cắn răng chịu cố gắng cầm chặt cành cây hướng về phía các thị vệ.

Các thị vệ đã lấy được chuẩn bị kéo nàng ra khỏi đó nhưng không kịp..Khe hở đột ngột khép lại nàng hoảng hốt kêu ra tiếng!

Không được rồi "Các ngươi quay về đi, mặc kệ ta. Mau trở về cứu hoàng thượng! "

Các thị vệ nắm chặt tay nàng không buông "Hoàng hậu cùng trở về đi! "

" Ta ra lệnh cho các ngươi quay về có nghe thấy không!! Đi đi! " Nàng nhớ ra rằng đây là lần đầu tiên nàng dùng cái danh Hoàng hậu, Mẫu nghi của thiên hạ mà ra lệnh!

Chân nàng đã bị kẹp đến đau dường như là sắp gãy rồi.

Thị vệ mím môi rồi sau đó quay người chạy thật nhanh..

Trạch Lam đau khổ cả thân người bị vùi lấp sau hang động đó! Trước khi mất đi ý thức, nàng thấy hắn. Hắn cười rạng rỡ với nàng!

Hoàng thượng, kiếp này chàng không yêu ta nên hẹn kiếp sau chắc chàng rồi sẽ yêu ta thôi phải không?

  Khinh cung viện, một ngày xuân...

"Hoàng thượng, người ngồi ở đây cả ngày rồi chi bằng vào nghỉ ngơi một chút! " Lâm công công nhìn hoàng thượng như vậy cũng buồn lòng.

Bộ Nam ngồi trên ghế người khoác áo choàng của nàng tặng hắn, mắt nhìn về một hướng xa xăm.

Ở trên thiên, hắn thấy nàng đang nhìn hắn, mỗi ngày đều nhìn xem.

Lam nhi, không có nàng ta sống không tốt. Mau trở lại với ta đi!

Xin lỗi, Lam nhi là ta có lỗi với nàng!

Hết đoản 3
Đây là lần đầu tiên mình thử sức cách viết cổ đại nên nhiều từ còn không đúng. Các bạn nào thấy từ nào sai cmt cho mình biết để mình sửa nha ^^

Đọc xong nhớ cho mình 1 sao nè ❤️

*Vi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com