TruyenHHH.com

Vi To Va Vi Cau Ay

Người ấy đã trở về...Người ấy đã trở về thật rồi....Mà sao...trái tim lại đau đớn đến thế...


Một tiếng trôi qua...

Mọi người đều hồi hộp.

Cũng đúng thôi, dự án lần này rất quan trọng. Dù chỉ sai một khâu nhỏ ở lỗi in ấn cũng có thể gây ra hậu quả lớn.

Bóng dáng cô gái bước đi chậm chạp. Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi mấp máy...Bàn tay bám víu lấy bức tường tội nghiệp...

"DƯƠNG!!!"

Các nàng hốt hoảng! Vừa nãy Dương còn tràn đầy sức sống, sao bây giờ lại trở nên thảm hại như vậy!

Nga đỡ lấy cô bạn.

"Dương, tỉnh. Sao rồi? Giám đốc nói gì?"

Dương thở dốc, cảm giác cả người như cạn kiệt sức lực.

"Người ấy..."

"Có chuyện gì?"

Hít một hơi thật sâu, Dương run rẩy.

"Người ấy...đã trở về...."

Mọi người kinh ngạc nhìn nhau. Dương đang nói điều gì vậy? 

"Cậu nhìn thấy giám đốc rồi ư? Anh ta làm gì cậu?"

Ai đó lắc đầu.

"Không, không nhìn thấy."

Lúc gặp mặt, người ấy xoay ghế ra phía ngoài. Tuyệt đối không thể nhìn rõ, chỉ thấy được bóng lưng cao lớn của anh ta...

Khi cô đưa tay đẩy cửa, cô có thể cảm nhận bên trong là sự u ám, lạnh lẽo vô cùng lớn. Cứ như người kia đang phải chịu một nỗi đau đớn rất sâu, bao quanh người ấy là màn sương cô độc...Tự dưng không hiểu sao trái tim cô bỗng nhiên nhói lên...Cô cảm nhận trái tim của mình đang đập điên cuồng!

Không rõ vì sao nữa....Một chút đớn đau...Một chút bồi hồi...

"Thế nhưng...."

Mùi hương ấy...

Mùi hương mà cô luôn khắc sâu trong tâm trí.

Mùi hương nhấn chìm cô vào sự giày vò khổ sở mỗi đêm. Khiến cô cảm thấy xao xuyến nhớ nhung, khiến cô cảm thấy thẫn thờ mong nhớ...Từng mảnh kí ức giữa hai người hiện về, Dương ôm đầu.

Không phải đâu!

Tuyệt đối là cô đã nhầm.

Có lẽ cô đã nhớ người kia đến phát điên, nhớ đến mức chỉ còn mong được nhìn người ấy trong mơ, cho nên đã sinh ra ảo giác.

Hình như là vậy. Người ấy, không thể xuất hiện ở nơi này...

"Không có gì. Mình không sao."

Nga nhíu mày.

"Cậu làm bọn mình lo chết! Vừa nãy cứ lảm nhảm linh tinh...Phù, rất may là cậu ổn."

"Thế anh giám đốc nói gì với cậu?"

"À...anh ấy bảo mình có năng lực, vì thế đừng để xảy ra sai sót ngớ ngẩn như vậy..."

Các nàng nhìn nhau. Hình như có chút khác biệt.

"Chỉ như vậy thôi?"

"Đ...Đúng."

"Sao cậu đi lâu thế?"

Dương ái ngại.

"Mình...mình có chút chóng mặt....cho nên..."

 Mọi người nhìn nhau, cảm thấy có điều gì không ổn.


Sau giờ tan làm, vẫn như mọi khi, một chiếc xe sang trọng đỗ trước công ty của Dương. Dương vừa bước ra khỏi cửa đã gặp bóng hình quen thuộc.

"Anh Quân."

Quân mỉm cười.

"Dương, làm phiền em quá..."

Cô xua tay.

"Không đâu ạ, anh đến đây có việc gì?"

Quân có chút bối rối.

"Anh mời em đi ăn tối. Em không phiền chứ?"

Sau ngày anh tỏ tình với cô, mặc dù cô từ chối nhưng anh vẫn không bỏ cuộc. Dương hiểu. Nhưng cô biết, mình không thể...

"Em..."

"Anh sẽ chờ, chờ đến khi em yêu anh! Anh có thể...Dương, cho anh cơ hội..."

"Anh không tin trái tim em lại băng giá đến vậy. Anh đủ khả năng khiến em hạnh phúc."

Dương không nỡ thấy anh đau khổ. Cô biết mình hèn hạ, cố chấp...Cô không thấy xứng với tình yêu của anh....Có những người vô cùng yêu cô, luôn sẵn sàng vì cô....Vậy lý do gì cô không thể yêu lần nữa?

Trái tim cứ níu giữ hình bóng một người. Dù biết rằng, người ấy chẳng bao giờ quay về.

Người ấy, đang ở một nơi xa xôi...cách nhau muôn nghìn trùng điệp....

"Vâng. Vậy làm phiền anh."

Họ cùng nhau lên xe. Ánh mắt ai đó từ xa dõi theo bóng dáng nhỏ bé kia, nén tiếng thở dài...Trái tim, cũng rất đau...Như đang rỉ máu....

Dương nhìn vào cảnh vật bên ngoài, mọi thứ thật đẹp, đều lấp lánh như ánh sao. Ước gì tất cả cứ như vậy rồi chìm vào tĩnh lặng thì tuyệt biết bao.

"À...đúng rồi Dương, hôm nay, chúng mình đi ăn tối với đối tác mới của anh!"

"Vâng."

"Cậu ta cũng rất trẻ, kém anh có 2 tuổi. Bằng tuổi em đấy. Cũng rất giỏi, rất có năng lực. Công ty của cậu ta chỉ đứng sau công ty của em đang làm thôi."

"Em hiểu."

Hình như Dương có biết công ty này. Nhưng nhất thời cô lại quên mất.

Xe đỗ tại một nơi sang trọng. Họ nắm tay nhau bước vào trong khách sạn. Ai nấy không kìm được chú ý tới họ. Quả là một cặp đẹp đôi, trai tài gái sắc, dường như không gian đang nhòa đi để họ nổi bật.

Dương cười khúc khích.

"Anh ơi, họ nghĩ chúng ta đang yêu nhau..."

Quân nhìn sang Dương, ánh nhìn rất sâu, có yêu thương, có cay đắng.

"Chào cậu chủ Trần Danh. Cậu chủ chúng tôi đang chờ."

Có hai người đến trước mặt họ, cung kính.

Quân mỉm cười, quay sang Dương.

"Em sẽ rất ngạc nhiên."

Ánh mắt Dương nổi lên tia tò mò, thích thú về cậu chủ của tập đoàn kia.

Họ bước vào trong. Có một người thanh niên trẻ đang chờ sẵn, dáng điệu phóng khoáng, tư chất tao nhã...Nhưng chính vì vẻ ngoài của anh ta mà có thể khẳng định, đây chắc chắn là một nhân vật không tầm thường.

Hình như có chút quen thuộc! Phải nói là rất quen.

Dương cố gắng nghĩ ngợi, thần thái phóng túng rất riêng kia, tạo cho người ta cảm giác thư thái...Nhất định là cô có biết.

Người thanh niên trẻ nhìn về phía họ, nở nụ cười mị hoặc. Dương nhất thời ngẩn ngơ.

"Xin chào."

Anh ta đứng lên, bắt tay với Quân.

Quân cười.

"Giới thiệu với anh, đây là Dương, em gái kết nghĩa của tôi. Còn đây là Duy, cậu chủ tập đoàn Hải Linh."

Một tia sáng hiện ra trong tâm trí.

Chính anh chàng tên Duy kia cũng cảm thấy cô gái trước mắt rất quen.

"Dương??"

"Duy??"

Dù cô gái mà Duy trông thấy đã trưởng thành, sắc sảo hơn rất nhiều so với cô bé ngốc nghếch hồi cấp hai khi xưa, nhưng không thể nhầm được.

Ánh mắt Duy thoáng tia trêu chọc.

"Chào Dương, lâu lắm rồi không gặp. Cậu xinh quá! Suýt nữa mình không nhận ra."

Dương cười mỉm.

"Cậu cũng vậy. Đẹp trai quá! Mình cũng không nhận ra mất."

Quân nhìn hai người với vẻ nghi ngờ. Hai người này quen nhau? Không phải quen thông thường, mà là rất thân thiết.

Còn về phía hai người kia, trong lòng tràn ngập sự vui vẻ. Đã bao lâu rồi nhỉ họ mới gặp nhau?

"Dương à, thật sự rất nhớ cậu đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com