Vi Nguoi Ma Ton Tai Fanfic Hp Snarry
Harry mang thầy Snape đặt lên giường. Nó bật tivi, nằm cạnh ông ấy cùng xem. Nay lại tiếp tục coi phim Disney, là công chúa Bạch Tuyết. Thầy Snape không phản kháng gì. Kết thúc phim, Bạch Tuyết cùng hoàng tử sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi về sau. Nó chuyển sang phim khác, lần này là xem người đẹp và quái vật. Thầy Snape ngước mắt nhìn quái vật khổng lồ kia rất lâu. Nhìn rất kĩ. Kể cả khi ông ấy vẫn mang đôi mắt người chết ấy, nó vẫn cảm nhận được là thầy Snape có chút để tâm tới tên quái vật bị lời nguyền yểm thành.Nó xích lại gần thầy Snape, mùi hôi thối xộc thẳng lên mũi của nó. Kể cả dầu thơm, tinh dầu thơm phòng, xà bông đã tắm gội qua cũng không thể xua tan đi mùi vị trên người ông ấy. May mắn là nó đã làm nhiệt đồ trong phòng xuống thấp. Nên chẳng toát mùi là bao. Vẫn giữ được mùi thơm từ xà bông trên người ông ấy.Nó không để tâm, xích lại gần hơn, tựa đầu qua vai của thầy Snape. Người ông ấy cứng đơ. Nói đúng hơn là một cái cái xác cứng đơ nằm cạnh. Ai làm gì cũng không thể thay đổi được. Đã vậy, cái xác còn lạnh như cục đá ở Bắc Cực.Nó bật đại một bộ phim khác để xem, vẫn giữ tư thế dựa đầu qua vai của thầy Snape. Kết thúc phim cũng đã mười một giờ hai ba phút, đã muộn. Harry tắt đi chiếc tivi. Nó ngồi dậy kê lại ghế nằm ngủ cho thầy Snape. Mắt nó chớp chớp vài cái. Thầy Snape nhìn nó. Đây đã là một thói quen đặc trưng của ông ấy trong suốt một tháng hơn nằm ngủ cùng với nó.Trước khi đi ngủ, nó đưa toàn bộ ma lực vào trong cơ thể của thầy Snape. Mùi hôi thối giảm đi rất nhiều. Nó nằm xuống, kéo người lại gần thầy Snape. Chỉ đơn giản là đưa tay qua eo của ông ấy, vẫn có một khoảng cách nhỏ. "...." "Dơ.""Không dơ."Một ngày lặp đi lặp lại vài lần, trả lời vẫn y cũ, không thay đổi. Thầy Snape mím môi lại, có cảm xúc giống người sống hơn."Cố chấp." Thầy Snape dịu dàng thì thầm."Không nên.""Xứng đáng là được." "Không đáng.""Em thấy xứng đáng.""....."Harry ngước mặt cao lên trực diện với mắt của thầy Snape một lúc. Và rồi nó ngoảnh xuống thì thào:"Thầy có biết không? Trong số những người mà em đã đánh mất trong chiến tranh, em nhớ thầy nhất, kí ức về thầy vẫn luôn lặp đi lặp lại trong đầu óc rỗng tuếch của em. Liệu điều đó có thật ngu ngốc không?"Thầy Snape im lặng, nó không nói gì nữa. Nhắm chặt mắt lại, đã ngủ rồi.Được vài ba bữa, có khách quý ghé thăm nhà của Harry. Là Draco Malfoy cùng với Hermione Granger. Hai người bọn họ hợp cùng nhau để tới đây gặp. Nó có chuẩn bị ít trà bánh. Trà là trong nhà vẫn còn, bánh là đặt từ bên ngoài về. Bữa ăn hằng ngày còn lo chưa xong thì lấy gì làm bánh cho người ta. Nó không rảnh rỗi đến vậy. Có một vấn đề duy nhất là nhiệt độ trong nhà rất thấp. Nó đã dặn dò trước cho hai người kia về chuyện này.Draco Malfoy nuôi tóc dài, cột lại treo qua một bên xã bên ngực. Cậu ta đã lên hai tư tuổi, lớn nhiều so với hồi mười tám non dại. Tiếp nhận chức vị gia chủ rồi, cậu ta càng trưởng thành hơn, bỏ lại lớp áo ngây ngô năm nào ở quá khứ. Cậu ta đến đây chỉ có một mục đích duy nhất. Đến để được gặp lại thầy Snape. Người đàn ông mà cậu ta mang nợ nhất đứng trong số những người không chung máu mủ gì với cậu ta. Severus Snape - Cha đỡ đầu kính yêu mà cậu ta từng có thơ ấu sợ sệt vẻ nghiêm khắc của ông ấy. Lớn rồi mới hiểu không phải ai cũng có nghĩa vụ phải đối xử tốt với mình. Càng tỏ tường năm ấy thầy Snape đã vì cậu ta mà làm ra những gì. Bất chấp nguy hiểm đến chính bản thân ông. Lập một lời thề bất khả kháng để bảo vệ cậu ta bình an.Cậu ta thiếu thầy Snape, cả đời này trả không hết. Cũng không có khả năng lại trả. Nhưng nhìn thấy việc có thể gặp lại thầy Snape. Cậu ta dường như có hi vọng lẻ loi thấp sáng lên. Draco vẫn có giáo dưỡng, không thẳng thắn vào vấn đề ngay. Cậu ta bưng trà lên, ngửi mùi vị, mày cậu ta hơi nhăn nhó lại. Loại trà rẻ tiền làm cậu ta không thấy quen. Cậu ta nhấp môi qua ly chứ không uống. Đặt trà lên bàn, cậu ta nói từ tốn:"Dạo này anh vẫn khoẻ chứ Harry? Ba tôi rất hi vọng có thể gặp lại anh trong bữa tiệc nào đó mà nhà Malfoy tổ chức. Nhà Malfoy thiếu anh nhiều ân huệ. Chúng tôi vẫn luôn biết ơn về điều đó."Hermione trầm tư, nàng không có nhận xét gì về trà mà Harry uống. Tuy nhiên, nàng cũng không đụng vào. Nàng đang chờ đợi Draco Malfoy vào thẳng vấn đề. Cậu ta thích lòng vòng lắm chuyện. Nàng biết rõ chuyện ấy. "Sẵn tiện, đây là vài món quà mà nhà Malfoy biếu tặng anh, người đã cho chúng tôi nhiều sự giúp đỡ. Bày tỏ lòng thành rằng chúng tôi không phải kẻ vô ơn." Draco Malfoy lấy ra trong túi áo vài món đồ phóng fo lên."Cảm ơn." Nó nói."Như những gì tôi đã viết trong lá thư trước khi tới đây đột ngột, làm phiền cuộc sống của anh. Tôi hi vọng có thể mau chóng gặp thầy Snape vào bây giờ." "Trong phòng ngủ." Nó kiệm lời, Draco đã quen. Cậu ta đứng dậy, để lại một câu:"Xin phép". Cậu ta đi thẳng vào trong phòng ngủ với tốc độ rất mau."Harry.." Hermione cuối cùng cũng có không gian riêng tư để mở lời. Mắt nàng nhìn chăm chú thẳng vào mắt của Harry. Không thể tìm thấy cảm xúc nào khác ngoài vẻ bình tĩnh nhạt nhẽo thông thường như trước kia. Từ khi nào mà bạn nàng thay đổi nhiều đến vậy? Nàng không có câu trả lời chính xác. Là từ khi chiến tranh kết thúc sao? Hay từ khi thầy Snape chết đi. Hay là sau lần trận chiến kia? Trận chiến kia, nàng nghĩ đi nghĩ lại vẫn còn đâu đó cái cảm giác khiếp đảm, hoảng hồn. Và bạn thân nàng từ trong trận chiến đó, cả người ướt đẫm máu tanh, mặt mũi tóc tai chẳng chỗ nào là không thấm máu. Như vừa tắm trong biển máu bước ra. Một viễn cảnh năm đó cứ tưởng như địa ngục."Mình nghĩ về việc nên để cho thầy Snape được đưa đi chôn. Có thể đó là một cách." Hermione vào thẳng chủ đề, tính nàng không như Draco Malfoy quý tộc vòng vo. Nàng nói tiếp:"Là chôn xác, không phải chôn sống. Thầy Snape đã chết. Đừng cố níu kéo người đã chết.""....." "Mình biết cách đó có hơi tàn nhẫn trong mắt của bồ. Nhưng thông tin mà mình tìm hiểu được từ bọn chúng không đủ." Hermione lục lội trong chiếc cặp xách ra một sấp giấy nghiên cứu của chúng đưa cho Harry.Nó cầm lên lật qua từng trang, tay nắm cằm suy nghĩ. Hermione tiếp tục:"Có thể thấy là lũ phù thuỷ bên Hoa Kỳ có lòng tham. Chúng muốn làm xoáy trộn vòng quý tộc ở phía nước Anh nên đã lợi dụng người thoát khỏi cuộc chiến hôm đó làm thực nghiệm. Nhằm mục đích hồi sinh Voldemort. Làm nước Đức và Anh bị quậy tung lên.""Và trong ngàn cái xác, chỉ có duy nhất một mình thầy snape là vô tình thành công. Hơn nữa, vì biết thầy Snape là phản đồ nên bọn chúng đã làm khá nhiều thí nghiệm khi thầy còn ở trong căn cứ của chúng. Bồ cũng biết, phù thuỷ lập trường Hoa Kỳ theo đuổi là tiền bạc và tạo ra chiến tranh. Chúng có lòng tham rất lớn.""Thầy Snape chỉ là một nạn nhân."Nó vẫn chăm chú mắt trên từng chữ một ở mặt giấy. Loáng thoáng, nó cau mày lại hỏi:"Đã tìm ra hết tung tích của những người nghiên cứu xác thầy Snape chưa? Một tên cũng không được chừa lại.""Cái này.." Hermione nín miệng. Nàng nhăn mày lại hỏi ngược:"Không phải bồ đã xử lí hết bọn chúng rồi hay sao?""Tôi làm gì có khả năng đấy, Hermione." Nó đặt sấp hồ sơ lên bàn, vơ tay bắt lấy tách trà nâng lên. Không nhìn mặt Hermione một giây nào để thấy cảm xúc trên gương mặt đó.Hermione hoài nghi, nàng cầm lại sấp hồ sơ nhìn xem. Đều là những quý tộc sùng bái Voldemort, đa số là quý tộc nhỏ. Tuy điên khùng nhưng lũ người này vẫn còn lí trí nên mới chưa bị nắm gáy. Chẳng lẽ nàng lại nhầm hay sao? Mấy nay đúng thật là theo thông báo, Harry không hề ra đường. Bỗng, nó ngước mắt lên, làu bàu:"Gần đây tôi cảm thấy có khá nhiều con chuột vòng quanh ngoài khu nhà và trong giới phù thuỷ. Có lẽ nên đổi môi trường sống mới.""Còn thầy Snape?" Nàng lảng tránh sang chuyện khác."Tôi chỉ nói đổi một môi trường sống mới. Chuyện thầy Snape, nếu như Hermione kính mến của tôi không có đủ khả năng thông tuệ như ngày xưa để đưa ra cách giải quyết. Mời cô về cho, tiễn khách." Harry đặt tách trà lên bàn, nghe rõ một tiếng leng keng.Hermione đứng dậy, cầm cái cặp xách dùng độn thổ biến mất ra khỏi nhà Harry. Trước đó, nàng còn mạnh miệng buông một câu:"Bồ sẽ hối hận, Harry."Hối hận hay không thì nó không biết. Không tới lượt nàng phải quan tâm.Draco Malfoy rất mau cũng ra khỏi phòng ngủ, cậu ta phủi áo. Đứng trước mặt Harry, cậu ta lấy ra tư thế ở vị trí cao hơn nói chuyện:"Tôi muốn đưa cha đỡ đầu đến dinh Malfoy chăm sóc. Tôi tin tưởng với hoàn cảnh của tôi, hoàn toàn có thể cho ông ấy một nơi tốt lành để an hưởng khoảng thời gian còn lại.""Thầy Snape đã đồng ý chưa?" Nó hỏi."Tôi chỉ có ý định thông báo cho anh biết thôi. Suốt khoảng thời gian đi học, cha đỡ đầu không hề ưa thích gì anh." Draco híp mắt lại.Nó bĩnh tĩnh bước chân vào trong phòng ngủ. Hiển nhiên nhờ việc làm giảm thấp nhiệt độ đã phần nào khiến mùi trên người thầy Snape đỡ đi. Nó bắt cái ghế nhỏ ngồi cạnh chỗ thầy Snape đang ngồi. Nó hỏi:"Thầy có muốn đến nhà Malfoy ở không? Nếu thầy muốn đi, em sẽ không cản thầy đâu."Thầy Snape đang trong trạng thái đơ người, ông ấy chậm chạp nghiêng đầu qua. Da trắng toát của người chết phần nào khiến ông ấy trông đáng sợ. Hơn nữa, tóc đã rụng rất nhiều. Mấy cái gân xanh hiện rõ trên làn da, ở trên mặt, trên cổ. "Không.." Thầy Snape dịu dàng."Không đi.."Draco tròn mắt không tin, còn gặng hỏi:"Tại sao? Cha đỡ đầu, không phải người ghét Pottah nhất hay sao? Sao người không chịu theo con về nhà Malfoy? Sẽ có cha chăm sóc người, mẹ con cũng mong được gặp người. Suốt mấy mươi năm qua ba mẹ con luôn chào đón người."Thầy Snape rũ đầu xuống, hoàn toàn im lặng. Ông ấy như người chết thật sự. Không hề có hơi thở. Rùng rợn hơn là khi cậu ta nhìn thấy đỉnh đầu sắp hói của thầy Snape.Cậu ta giật nảy mình, nó quay mắt ra. Giơ đũa lên chỉa thẳng vào người của Draco nói:"Cậu thích nói về ân huệ tôi ban cho nhà Malfoy lắm phải không? Cậu nghĩ lũ gia tinh nhà cậu sẽ chăm sóc thầy Snape thật tốt? Chậc.. "Harry dùng phép thuật trói cậu ta lại, quăng thẳng cậu ta ngoài cửa. Nó phủi tay bước vào trong phòng ngủ. Lần này, nó an ủi thầy Snape:"Không sao rồi, đã không còn ai có thể mang thầy đi."Thầy Snape vẫn rũ đầu xuống. Nó choàng tay qua ôm lấy đầu của thầy Snape sau khi xong chuyện. "Chắc bọn ruồi đã theo Hermione và Draco tới đây." Harry lầm bầm."Thầy có thấy đáng ra là bọn họ không nên tới không?"Thầy Snape sẽ không bao giờ đáp lại lời của nó. Nó kéo thầy Snape lên giường nằm, truyền hết ma lực trong người vào cơ thể thầy Snape. Ông ấy đưa mắt qua nhìn nó chòng chọc. Khá rợn người, nếu bị yếu tim chắc chắn sẽ bị ông ấy hù cho nhập viện. Nhưng nó là kiểu người quá mức bình tĩnh. Như chẳng còn nhiều tình cảm để mà sợ sệt.Gần đây nó bắt đầu nói nhiều hơn. Thích lầm bầm, làu bàu nói chuyện với một cái xác chết biết suy nghĩ. Hên là xung quanh đây chẳng có Muggle. Nếu không ngửi thấy mỗi mùi hôi thối loáng thoáng bốc ra đã đủ cho Muggle báo cảnh sát tới nhà tra hỏi. Nghi án giết người. Dù sao thầy Snape cũng không phải là người sống.Ông ấy chỉ đang là một cái xác sống.Nó đi uống một chai độc dược hồi ma lực. Nó lại truyền ma lực vào cơ thể thầy Snape thêm lần nữa. Lần này là lần thứ ba trong ngày. Harry bắt đầu sợ."Vô ích." Thầy Snape thì thào.Một ngày truyền ma lực cho ông ấy tận ba lần, bốn lần. Để cố gắng thiểu xác ông ấy đang phân huỷ thì có ích gì. Mùi vẫn bốc, vẫn bị ăn mòn dần dà. Rồi sẽ không tồn tại trên đời nữa.Harry mang thầy Snape ra phòng khách ngồi. Vì để tiện chú ý biểu cảm lẫn những gì đang diễn ra. Nó đặt bàn làm việc ở phía trong, đối diện với ghế số pha thầy Snape ngồi xem tivi, từ hướng nó nhìn qua sẽ thấy góc nghiêng của ông ấy. Nó chỉnh nhiệt độ trong phòng xuống âm một trăm độ.Lạnh tới mức trong phòng có thể đóng băng. Sau khi nó biết nhiệt độ có thể hạn chế tối đa, thậm chí là hoàn toàn bảo quản xác. Nó liền tìm hiểu phép luyện kim để sử dụng cách làm ra thứ tạo nhiệt độ trong phòng. Cũng tìm cách tạo ra phép có thể giữ đồ vật trong phòng không bị đông lạnh. Dù nhiệt độ có thể làm cho nó bị mất đi thứ gì đó. Tuy rằng muộn, đã khiến xác thầy Snape thối rữa. Nhưng may mắn là vẫn chưa tới nỗi nào.Thầy Snape xoay đầu qua nhìn nó. Nó vẫn đang cầm bút làm việc. Ông ấy cứ nhìn vậy. Không nói gì, tivi rè rè tiếng cũng không thể làm ông ấy quay mặt lại lấy một lần. Nó ngước lên đối mặt với ánh mắt của thầy Snape. Trên bàn còn cả đống việc cần xử lí. Nó mỉm cười bảo:"Phim không hợp ý thầy sao? Em có thể chuyển phim khác cho thầy xem."Ông ấy vẫn dùng đôi mắt trống rỗng vô hồn ấy nhìn Harry. Khẽ đung đưa đầu quay trở lại màn hình tivi. Nó tưởng tượng ra vài tình tiết phim kinh dị mà nó hay được nghe qua và cũng từng xem vài bộ cho biết với người ta. Phải mấy kẻ sợ ma đã ngất tỉnh tại chỗ bây giờ. Đến tối, nó dùng chú làm sạch, tẩy rửa qua cơ thể của thầy Snape rồi đặt ông ấy lên giường ngủ. Nó đi tắm rửa. Thầy Snape nhìn đăm đăm vào nhà vệ sinh. Nghe tiếng lọc rọc ở phía trong.Harry bước ra, dùng chú sấy khô cả người rồi trèo lên giường. Thầy Snape vẫn dõi theo từng hành động nhỏ của nó, không bỏ sót một thứ gì. Ông ấy lại đang nghĩ gì vậy nhỉ? Nó tự hỏi. Bật chiếc tivi xem phim, tiếng rè rẹt các thứ. Nó nhắm mắt ngủ trong tiếng của tivi cứ vang vảng lên. Đó cũng là một sở thích trước khi đi ngủ trong những ngày căng thẳng.Cũng là lần đầu tiên thầy Snape thấy Harry ngủ mà chẳng tắt tivi. Ông đã được kê gối thấp xuống sẵn rồi. Nghiêng đầu qua là có thể nhìn thấy người nằm chung giường. Nó nhắm chặt mắt lại, hơi thở đều đặn. Ông ấy nhìn nó, hít thở, còn có thể cảm nhận được nhịp đập con tim của đối phương. Ông chỉ là một xác chết biết sống. Ông vật vã với việc thử hít thở như người sống.Cố hít hơi vào, chẳng có hơi nào vào mũi. Thở cũng chẳng ra hơi nào. Ông ấy dừng lại sau nửa tiếng đồng hồ. Nỗi bất an và cái chết giày xé nội tâm ông ấy trong vài phút ngắn ngủi sau khi thất bại với việc hít thở như một con người.Tầm mắt của ông ấy vẫn không rời khỏi gương mặt bé nhỏ của nó. Lúc ngủ, Harry Potter mới ra dáng một cậu trai mới lớn. Lúc thức càng giống người đàn ông trung niên chững tuổi hơn.Ông ấy lại cố hít thở thêm một lần nữa, để ngực bụng phì lên rồi hóp lại. Cố làm vẻ như cái phổi đang sống, con tim đang đập. Và ông ấy dừng lại trong kí ức mơ hồ. Làm đi làm lại cả đêm chẳng biết mệt là gì.Cuối cùng, ông ấy hoàn toàn từ bỏ. Ông ấy nên chết đi. Chết thật mau để xuống mồ mả yên giấc. Để chẳng còn ai có thể nhìn thấy bề ngoài xấu xí thê thảm tột cùng của ông ấy.Nhưng ông ấy chết rồi, chỉ có linh hồn ông ấy là tiêu tan.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com