TruyenHHH.com

Vi Dang Dau Luoi An Hao

- Diêm An! Mau đến thử chiếc nhẫn này

- Ơ khoan!..Hãy..cậu Hầu cậu chầm chậm lại. Đ..đúng kéo tay tôi!!

Hai chàng trai ở độ tuổi 20-30 đứng trước tiệm trang sức kéo kéo đẩy đẩy khiến bao ánh nhìn của chúng dân bủa vây. Cả y và gã đều thuộc dạng chân dài tay dài kiểu cơ thể điển hình của mấy cái sào ở các cửa tiệm thời trang xa xỉ, thời thượng. Nên dù có khoác bao tải ra đường thì vẫn tỏa cái khi chất bất phàm, lòe mắt thiên hạ.

Nhưng tình huống bây giờ của Minh Hạo và Diêm An chắc chỉ để lại chút ấn tượng trong mắt về hai nam thần (kinh).

Bề ngoài trông y hào hứng, ngó nghía từng chiếc nhẫn còn gã lại chỉ từ tốn hơn, giọng ôn tồn nói chuyện với nhân viên trực cửa hàng. Nhưng đâu ai biết trong lòng Hầu Minh Hạo là bão táp mưa xa. Y giả bộ lấy điện thoại ra để tra cứu nhưng tay chân lại không ngừng nhắn tin cầu cứu anh trai. Tiểu thiếu gia gào thét trong lòng, mắng mỏ người anh trai lúc quan trọng lại không chịu ứng cứu y. Nghĩ đến đây y lại càng muốn vỗ vào mặt mình một cái, tự chất vấn bản thân sao lại hồ đồ đòi mua nhẫn với Diêm An. Cũng không phải là y không muốn đeo nhẫn cặp với họ Diêm nhưng...dù gì cũng là lần đầu Hầu Minh Hạo kết hôn hợp đồng, bỡ ngỡ chết y. Cả hai người quan hệ mập mờ, khó miêu tả thành lời. Minh Hạo ít trải qua chuyện tình cảm đôi lứa, lại là một thẳng nam lâu năm chỉ đành tóm gọn mối quan hệ của họ bằng 2 tiếng huynh đệ. Vốn muốn thêm 2 tiếng chí cốt vào sau nhưng chợt nhận ra họ cũng không tính là quá thân thiết. Y nhẩm tính gã và y chả bao giờ nói chuyện với nhau quá 30 phút, tính cách, lối sống cũng chưa từng hiểu rõ. Không được! Hầu Minh Hạo nhất quyết phải tìm cách tăng hảo cảm với Diêm An. Sau rắc rối lần trước của công ty, nhờ có gã chỉ điểm vài phần mà rủi ro vừa được khắc phục lại tăng lợi nhuận mấy phần. Minh Hạo vẫn luôn nghĩ cách cảm tạ Diêm lão sư, trong lòng bắt đầu xây dựng hình tượng cao đẹp về Diêm An. Chốc chốc lại nhớ tới, đáy mắt đầy vẻ ngưỡng mộ cho vị giảng viên lớn hơn y một tuổi này. Nhìn Diêm An, Hầu Minh Hạo lại càng có thêm động lực để cố gắng, hoàn thiện và ngày càng phát triển. Y mong ngóng được cạnh tranh, tỉ thí với Diêm An trên thương trường và phân cao thấp với một người đồng trăng lứa.

Chỉ Lôi tỷ mà biết được chút tâm tư của em trai, nhất định sẽ phổng mũi dõng dạc nói nguyên do là vì ngoài Diêm An ra, tất cả đều không xứng.

Hồi lâu sau, Tỉnh Bách Nhiên giọng hồ hởi mới chịu nhấc máy.

- Wei? Hạo Hạo à? Làm gì mà gọi anh cháy máy thế?

- Ca! Sao giờ anh mới chịu nghe máy em?!? Tiểu đệ của anh sốt ruột muốn chớt.

- Sao vậy? Đừng nói...Lôi đại ca giam lỏng em à!? Truyện này khó nói..đến anh cũng khó cản tỷ. Nhưng tiểu thiếu gia nhà ta yên tâm, khéo léo một chút ca sẽ tuồn vào chút công phẩm...

- Không phải!?!? Ca! Ca nghĩ xấu cho em quá. Em hỏi chút, mấy tiệm nhẫn cưới, trang sức gì gì đó thì đi tiệm nào hợp lý?

- Gì? Em mới thu nạp sở thích mới à? Hay giờ giới trẻ mốt mua nhẫn?....Nhóc con...quan hệ của em và em rể phát triển tốt nhỉ~

Chóp tai hồng hồng thật bán đứng Hầu Minh Hạo. Hai má cũng phiếm hồng theo. Minh Hạo hắng giọng nói:

- Bách Nhiên ca, gấp gáp~ trọng tâm dùm tiểu đệ

Tỉnh Bách Nhiên qua điện thoại loáng thoáng nghe thấy tiếng cười:

- Được được...không trêu nhóc con nữa. Ờm, đi mua làm chi? Anh giới thiệu cho em vài nhà thiết kế trang sức ruột của anh. Độc nhất vô nhị hơn hẳn tràn lan đại chúng, có phải không nào?

Tỉnh Bách Nhiên vừa dứt lời, đầu bên kia cùng chỉ còn lại tiếng tút tút. Hảo! Nha đầu thối này dám cúp máy nhị ca! Nghe được đáp án thỏa mãn bản thân, Minh Hạo hưng phấn dập máy luôn chẳng màng người anh trai ở đầu bên kia hoang mang muốn chớt. Y chạy lại, tay níu níu áo Diêm An, miệng nhỏ thì thầm với gã:

- Lão sư, tôi ngắm một vòng rồi. Không hợp anh gì cả. Nghe này, tôi liên hệ được vài nhà thiết kế có tiếng rồi. Họ đích thân đến sáng tạo một cặp nhẫn riêng. Đảm bảo tương xứng với anh!

Diêm An nghiêng đầu, hai mắt nheo lại cười khúc khích:

- Hầu thiếu làm việc cũng nhanh nhẹn quá ha? Chỉ tiếc đã đến đây rồi mà lại chẳng mua được gì...

Hầu Minh Hạo gãi gãi mũi, tỏ vẻ khó xử. Là mình một mức kéo người ta đến đây mua sắm, vậy mà chẳng thu lại được chút lợi ích gì. Lòng y không khỏi áy náy. Đột nhiên một ý tưởng chợt hiện lên, làm tiểu Hầu có chút đắn đó.

- Diêm An...anh có nhớ Điền thiếu gia không?

- Có! Nhớ chứ! Hôn thê bất đắc dĩ của cậu mà!

Giọng gã mang chút chọc ghẹo, cười đùa số phận lâm li bi đát của người chồng hợp pháp kém tuổi.

- Thì đó...sau đợt tôi hủy hôn, cậu ta liền gửi thiệp mời sớm chỉ đích danh tôi đến tham dự tiệc ra mặt ý trung nhân của cậu ta. Tôi vốn không định tham gia nhưng trùng hợp ngày hôm nay chính là ngày buổi tiệc diễn ra.

- Rồi thì sao? Ảnh hưởng gì đến tôi?

- Cố vấn Diêm...hay là anh dự tiệc chung với tôi đi~

- Không.

- Hởơơơơ? anh đừng hòng vịn lý do với tôi. Tôi nhìn thấy lịch trình của anh hôm nay ngày mai rồi. Hoàn toàn trống!

- Nhưng mà...nhưng mà..

- Không nhưng nhị gì hết. Diêm lão sư nghĩ xem! Nếu mà tôi dự tiệc một mình chắc chắn sẽ bị đám tếu là bị nhà họ Điền hủy hôn mà sinh ghen tức. Mà mối quan hệ của hai ta chưa từng được công khai trước truyền thông và đại chúng. Diêm an nghĩ xem~ có phải là thiệt cho tôi quá rồi không?

Minh Hạo giọng buồn thiu, tầm nhìn hạ xuống đất, chỉ để gã nhìn thấy cái ót của mình. Y chắc mẩm Diêm An vẫn sẽ từ chối nhưng ai mà ngờ họ Diêm này lại ôm lấy hai má của Hầu Minh Hạo ép y nhìn vào mắt gã.

- Xi..n lỗi..là tôi suy nghĩ không chu toàn cho cậu! Không nên để cậu chịu thiệt! Minh Hạo? Đưa tôi đi cùng nhé? Nếu giờ vẫn kịp để thay đổi ý định....

Hơi ấm từ lòng bàn tay của Diêm An lan ra gò má của y. Hai cặp mắt va vào nhau. Trong ánh mắt chắt chiu bao sự ôn nhu, dung túng. Tiểu Hầu tử tự hỏi: Liệu gã nhìn ai đối xử với ai cũng vậy sao? Nếu như vậy...y sẽ ghen lắm, y chỉ muốn gã nhìn y bằng ánh mắt này thôi.

- Cậu Hầu...cậu còn nghe tôi không vậy?

- À..ưm! Tôi dẫn anh đi mua lễ phục. À! Còn phải gọi các chuyên gia trang điểm và tạo kiểu tóc các thứ nữa.

Diêm An nghe Minh Hạo nói liên tục tục. Một lần nữa nỗi niềm thoái thác lại nổi lên. Haizzz, Diêm An chẳng muốn đi tẹo nào~!

///

Vốn dĩ cả hai định cùng đến bữa tiệc cùng nhau nhưng họ Diêm đột nhiên phát sinh ra chút việc gấp cần phải xử lý luôn trong ngày. Gã chỉ đành hứa với Hầu Minh Hạo là bản thân sẽ đến sau và yêu cầu Minh Hạo không cần phải lo lắng. Hầu thiếu chỉ biết ngậm ngùi mà vác xác mình đến bữa tiệc của Điền Gia Thụy. Vậy nên mới sinh ra tình cảnh y đứng dựa lưng vào góc phòng, nhâm nhi ly champange. Y không có ác cảm gì với chủ tiệc hay buồn bực gì nhưng có chút để ý đến đám đông đang bàn tán về mình phía xa xa. Mấy lời ra lời vào của họ cự nhiên lọt vào tai của tiểu thiếu gia. Cái gì mà "Hầu tổng thế mà lại dự tiệc giới thiệu ý trung nhân của cựu hôn thê", "Muốn đến dằn mặt nhà họ Điền à?"," Bị Điền Gia Thụy đá mà không tự thấy xấu hổ sao".

Gân xanh trên trán của y nổi lên, miệng cười khẩy. Đúng là tên điên nào không biết tự lượng sức mình mà lại đồn y thảm như thế. Lũ khùng này còn mù nữa! Điền Gia Thụy là do bản tôn Điền Gia Thụy là do lão tôn từ hôn trước nhé! Có nhục thì cũng là tên họ Điền kia chịu nhục!

Như chưa đủ chọc tức y, tên Điền tổng kia còn chạy lại khịa y. Điền Gia Thụy vỗ vai Hầu Minh Hạo, ra vẻ thân thiết hỏi thăm y:

- Ơ? Anh rể đâu? Chồng hợp pháp của anh thế mà lại để anh bơ vơ một mình tại tiệc do tôi tổ chức à! Tôi rất muốn chiêm ngưỡng dung nhan của vị danh bất hư truyền nhà anh mà~

- Không phải không đến mà là đến muộn. Còn cậu? Sao lại để cho tiểu khả ái kia đi trêu hoa ghẹo nguyệt tứ phương thế? Không sợ cô nương nào cướp người à?

Hầu Minh Hạo nháy mắt về phía tụ người cách họ không xa. Toàn bộ đều là các thiên kim tiểu thư của các nhà danh gia vọng tộc, nức tiếng. Tâm điểm của họ cũng chẳng ai khác mà chính là bảo bối của Điền Gia Thụy - Từ Chấn Hiên. Từ Chấn Hiên kém họ khoảng 4-5 tuổi, đang hoàn thành những năm cuối đại học và chắc suất đầu quân cho công ty nhà Điền Gia Thụy. Nên cậu ta chắc chắn chính là một tiểu thịt tươi thơ ngây, mọng nước trong mắt mấy cô nàng tiểu thư kia.

Mấy cô nàng cũng rất bạo dạn, họ chẳng màng tiểu Từ kia là người có chậu hay không mà quyến luyến, động chạm tiểu bạch thỏ này không ngừng. Từ Chấn Hiên cũng ngốc nghếch để cho các vị tiểu thư làm gì làm náy với mình, khuôn mặt đỏ ửng vì ngại ngùng. Trong khi đó, lọ giấm Điền Gia Thụy đã tỏa mùi chua lè làm Hầu Minh Hạo buồn cười, tiện thể đâm chọt hũ giấm chua:

- Aiyo, nói chuyện với tôi mà mắt lại như muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta vậy. Cậu Điền ơi~ ít nhất Diêm An nhà tôi cũng không thả thính khắp nơi như vậy. Tốt biết bao~

- Anh!

Gia Thụy gằn giọng, lườm khẽ Minh Hạo một cái. Trong thâm tâm thì nghĩ xem bản thân nên làm cách nào để giam con gấu trúc đỏ đào hoa lại, quyết không để cho ai cướp người của hắn. Hắn cao giọng gọi:

- Hiên Hiên! lại đây!

- Ô! Gia Thụy gọi tôi rồi. Xin thứ lỗi cho tôi nhé các vị tiểu thư. Bye bye~!

Từ Chấn Hiên chạy vội đến chỗ của Điền Gia Thụy không quên chào các cô nương. Điền Gia Thụy nhìn cảnh này lại càng quyết tâm không để mấy cô gái này cướp mất Hiên Hiên.

- Ối, đây chẳng phải là Hầu Minh Hạo, Hầu tổng sao?!!!? Hầu tổng, rất vui được làm quen. T..tôi là Từ Chấn Hiên, người hâm mộ của anh!

- Thế sao? chào cậu Từ, tôi đã nghe về cậu qua lời Điền Gia Thụy rồi. Cậu vẫn đang học năm cuối nhỉ? Trùng hợp thật, tôi có người nhà làm giảng viên khoa của cậu. Chằng biết là cậu Từ đây có quen không nhỉ...

- Hầu Minh Hạo!

Tiếng gọi xe ngang cuộc trò chuyện của ba người bọn họ. Chớp mắt liền Minh Hạo có thể nhận ra giọng nói đó, cậu quay vội người ra để tìm kiếm chủ nhân giọng nói. Đâu rồi? Ở đâu rồi?

- Minh Hạo, tôi đến với cậu rồi này.

- Diêm An...cuối cùng anh cũng đến. Tôi tưởng anh định bỏ tôi một mình thật rồi chứ.

- Xin lỗi, đường hơi tắc một chút. Còn hai vị đây là...Điền thiếu và....ủa? Từ Chấn Hiên?! Sao em lại ở đây?!!

- Diêm An lão sư!! Em mới là người nên nói câu đó! Sao thầy lại ở chốn này? Khoan...đã, chẳng lẽ thầy là...chồng của Hầu tổng sao???

Hai tên này nói chuyện hấp tấp, không đầu không đuôi làm Minh Hạo và Gia Thụy mặt ngệt ra. Minh Hạo kéo kéo áo Diêm An, nói nhỏ:

- Anh quen à?

- Ừ, Chấn Hiên là sinh viên khoa tôi mà. Không ngờ lại trùng hợp vậy. Hóa ra người tình bấy lâu nay của cậu Điền lại là em đó, Từ Chấn Hiên.

- Còn lão sư lấy chồng mà có báo sinh viên tụi em miếng nào đâu. Em đang vô cùng bất ngờ đây nay. Cuối cùng đại mỹ nam trường ta cũng lên xe hoa rồi!

- Em bé mồm chút. Thầy và cậu Hầu đây...chưa công khai với công chúng đâu. Nên coi như đây là bí mật giữa bốn chúng ta nhé.

- Chả biết bí mật hay không...chứ sau đêm nay, chắc ảnh bốn chúng ta cũng bị tung lên mạng cả thôi

Điền Gia Thụy liếc mắt nhìn chung quanh hội trường, nheo mắt nhìn có vài chiếc điện thoại đang giơ lên hướng về phía họ. Hầu Minh Hạo cũng để ý, y nhắm mắt nhún vai:

- Kệ đi...công khai cũng được. Càng nhiều người biết càng tốt, rửa oan cho tôi.

Điền Gia Thụy hỏi ngược lại:

- Oan gì? À! có phải anh nghe được mấy cái tin đồn nhảm gì đó là về việc hủy hôn của hai chúng ta đúng không? Nếu anh cần thì tôi đích thân đứng lên thanh minh, giải oan cho anh...

- Không cần, sớm muộn gì cũng lộ thôi.

Diêm An hơi nhíu mày khi nghe thấy những lời tự miệng Điền Gia Thụy. Gã nhìn thấy chút ủy khuất trong mắt Minh Hạo. Gã nắm chặt tay y như muốn vỗ về, không muốn y chịu ủy khuất.

Từ Chấn Hiên nhìn thấy cảnh này, đầu óc bắt đầu vận động điên cuồng. Trời ơi! tình huống quái quỷ gì thế này! Chồng của cựu hôn thê của người yêu hiện tại của cậu là giảng viên của cậu. Khó hiểu chết đi được. Cháy CPU của gấu mèo đỏ mất!

///

Bữa tiệc kết thúc hồi lâu. mọi người đều rã đám ra về. Ắt hẳn, sau ngày hôm nay bốn người bọn họ sẽ đại náo hotsearch một phen. Nhưng đại loại thì cũng đáng.

Hai người bọn họ - Diêm An và Hầu Minh Hạo ngồi trong xe của Minh Hạo. Không gian tĩnh lặng nhưng không nhàm chán, ủ dột. Ngược lại, ấm áp, yên bình thấy rõ. Y dựa vào ghế, ánh mắt không giấu diếm nhìn thẳng vào gã. Gã rụt rè nhìn lại, mấp máy môi nói:

- Cậu Hầu...công khai sẽ không ảnh hưởng gì đến cậu chứ?

- Ừm, không ảnh hưởng đâu còn rất thỏa mãn tôi nữa.

- Thỏa mãn?

- Để cho toàn bộ người dân trên thế giới này biết được tôi có phúc đến nhường nào khi được "hợp tác" với anh.

Hợp đồng hôn nhân hãy còn đó. Chẳng rõ nó là giới hạn hay chất gắn kết hai con người, hai số phận của y và gã. Hầu Minh Hạo không thể giải thích hết thảy những cảm xúc trong trái tim nhưng y hiểu rằng từ người xa lạ, quen biết, hợp đồng hôn nhân đều làm cho quan hệ của hai người ngày một thâm sâu, ngày một khó định nghĩa thành lời. Dường như "người chồng trên hợp đồng" đã chẳng thế gói gọn mối quan hệ của hai người.

- Cậu Hầu...

- Cậu Hầu? Tôi mới để ý nha. Anh rất hay gọi tôi là "cậu Hầu" nhé. Nghe xa cách vô cùng. Chúng ta sắp công khai rồi nha, dù hơi công khai trong thầm lặng nhưng vẫn tính mà. Người khác mà nghe được chắc sẽ nghi ngờ quan hệ của hai ta đó. Phải sửa đó!

- Sửa kiểu gì?

Gã ngờ ngợ hỏi, đầu nghiêng sang một bên trông đến là ngọt ngào, khả ái.

- Gọi là tên tôi là được hoặc Hạo Hạo, tiểu Hầu,...miễn sao không ngượng ngùng, sến súa quá là được. Nào~ gọi tên tôi đi.

Minh Hạo vươn người về phía Diêm An, tay giả bộ để sát tai như ra dấu là mình đang nghe đây. Vậy mà đợi mãi chẳng thấy gã lên tiếng, đang định bụng nhắc nhở gã nhanh lên thì hơi ấm phả vào lỗ tai của y. 

- Minh Hạo...Gọi như thế này được không? Minh Hạo à...

Thôi được. Dụ hoặc - y chỉ nghĩ được đến thế thôi. Bởi lẽ quá phạm luật rồi! Tay chân y luống cuống, mặt hầm hầm đỏ. Nhiệt độ trong xe như tăng lên khiến Minh Hạo ngột ngạt điên, đành kiếm cớ xuống xe hóng gió, trốn tránh nụ cười tươi rói, đắc y của tên đầu sỏ họ Diêm kia. Sau khi tiểu Hầu xuống xe, Diêm An ngại ngùng lấy khuỷnh tay che mặt. Gã cũng ngại chết đi được chỉ là trước mặt Hầu Minh Hạo, gã cũng muốn ra dẻ, chiếm chút tiện nghi nhỏ bé. Diêm An day day mi tâm, cố hết sức quên đi hình ảnh lúng túng của y vừa này, môi y mím lại, mắt mở to vì bất ngờ còn hai dáy tai nhuộm hồng. Minh Hạo đừng trách gã phạm luật bởi nhìn Hầu tổng dễ thương như vậy thật khiến gã muốn trêu chọc một phen. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com