Vi Con Yeu
Anh bế An vào phòng tắm, đặt em ngồi trên ghế nhỏ rồi chuẩn bị bàn chải, khăn mặt, nước ấm. Từng hành động đều cẩn thận, không vội vã, như thể sợ làm em đau. An đỏ mặt, quay đi khi thấy anh chuẩn bị giúp mình rửa mặt."Để em tự làm...""Dạ bé làm đi."An phì cười, đánh răng mà vẫn còn nghe tiếng tim mình đập nhanh. Lâu rồi mới có người đối xử dịu dàng đến thế... Không cần lời hoa mỹ, không cần hứa hẹn ,chỉ cần những điều nhỏ nhặt thế này là đủ làm trái tim em ấm lên.---Sau đó, trong bếp.Hiếu mặc áo thun trắng và quần short đơn giản, đang loay hoay bên quầy bếp. An đứng kế bên, tay áo xắn lên đến khuỷu, tóc vẫn còn ướt lòa xòa, trông vừa ngố vừa đáng yêu."Anh rán trứng nha?" – Hiếu hỏi."Để em nướng bánh mì." – An cười, tự nhiên như thể đây là điều họ vẫn hay làm mỗi sáng.Căn bếp nhỏ dần ngập trong tiếng lách cách của chảo, tiếng máy nướng bánh, và mùi thơm của bơ tan chảy. An vừa làm vừa liếc sang Hiếu , trông anh chăm chú, nghiêm túc, nhưng vẫn không quên quay sang nhìn em mỗi vài phút một lần."Coi chừng trứng cháy kìa." – An cười, đứng cạnh bên mà vẫn không rời mắt khỏi Hiếu."Thì lo nhìn em nên quên mất." – Hiếu đáp, giọng chẳng chút ngại ngùng.An không phản ứng gì ngay. Chỉ cúi đầu xuống một chút, như muốn giấu đi khuôn mặt đang nóng bừng.Thấy em im lặng, Hiếu rướn người lại gần... đặt nhẹ một nụ hôn lên má em.Chụt.An khẽ cắn môi, nhưng không đẩy anh ra. Một lúc sau, em mới khẽ nói, giọng nhỏ nhưng đủ khiến người đối diện tim run:"Anh nấu ăn đi."Hiếu ngẩn ra vài giây rồi phá lên cười."Biết rồi mà. Nhưng em dễ thương kiểu này thì khó tập trung lắm."An không đáp, chỉ cười khẽ, tay đặt lên bàn, giấu đi ngón tay đang siết nhẹ vì ngại.Một lúc sau, bàn ăn nhỏ được dọn xong: hai phần bánh mì nướng giòn thơm, trứng ốp la vừa chín tới, dâu tươi cắt miếng, bơ béo ngậy. Ánh nắng sớm rọi vào qua cửa sổ, làm căn bếp nhỏ trở nên ấm áp và dịu dàng lạ thường."Ngồi xuống đi anh." – An kéo ghế, ra hiệu cho Hiếu.Hiếu cởi tạp dề, kéo ghế ngồi, nhưng chưa ăn ngay. Anh chỉ chống cằm nhìn An chăm chú."Anh ước gì sáng nào cũng được như vầy..."An hơi khựng lại, không nhìn anh mà chỉ cắn một miếng bánh mì, rồi gật nhẹ:"Nếu anh muốn... thì sáng nào cũng được như vậy."Hiếu ngẩn người vài giây. Rồi anh đưa tay qua bàn, nhẹ nhàng siết lấy tay An:"Anh muốn."Cả hai ngồi ăn cùng nhau, tay vẫn đan tay dưới bàn. Không cần nói nhiều, chỉ bằng ánh mắt và nụ cười, cũng đủ để biết, họ đang hạnh phúc. Một buổi sáng bình dị, nhưng là khởi đầu cho những ngày thật dịu dàng sau này.Ăn xong, Hiếu đứng dậy dọn dẹp bát đĩa trong khi An vẫn ngồi ở bàn, chống cằm nhìn anh, ánh mắt ngập tràn sự bình yên."Muốn đi chơi không?" – Hiếu vừa rửa tay vừa quay sang hỏi.An gật đầu ngay, ánh mắt sáng bừng lên."Đi trung tâm thương mại nha? Anh thấy em cần mua thêm quần áo với đồ dùng cá nhân đó." – Hiếu cười, lấy chìa khóa xe.An hơi khựng lại, đỏ mặt:
"Anh để em tự đi cũng được mà...""Không được. Anh muốn dẫn bé An đi." – Hiếu đáp chắc nịch, kéo tay em ra cửa.Nửa tiếng sau, họ đã có mặt tại trung tâm thương mại sầm uất. Hiếu đội mũ lưỡi trai thấp, đeo khẩu trang, còn An mặc áo hoodie rộng và quần jeans đơn giản. Nhìn vào, chẳng ai nhận ra cặp đôi dễ thương này chính là idol đình đám và người thương của anh.Hiếu nắm tay An lướt qua từng gian hàng, bước chân thong thả như chẳng vội vã gì."Muốn mua gì trước nè?" – Hiếu hỏi.An liếc mắt nhìn quanh, rồi lí nhí:
"Quần áo...""Đi thôi." – Hiếu cười, kéo em vào một shop thời trang nam.Trong cửa hàng, An đứng ngượng ngùng . Hiếu thì hào hứng chọn hết cái này tới cái khác, thỉnh thoảng còn ướm thử lên người An."Áo này hợp nè." – Hiếu cầm một chiếc sơ mi trắng đơn giản, đưa cho An.An lúng túng đón lấy, mặt đỏ ửng."Cái này cũng đẹp nữa." – Hiếu lại chìa thêm một cái hoodie màu pastel, mắt long lanh như con nít tìm được kho báu.An bật cười, cầm hết đống đồ Hiếu chọn, ngoan ngoãn đi thử.Đứng trước phòng thử đồ, Hiếu ngồi xuống ghế, chống cằm đợi em. Mỗi lần An hé cửa bước ra, anh lại chăm chú nhìn, gật gù khen:"Đẹp.""Cái này nữa đẹp.""Cái nào em mặc cũng đẹp..."An mắc cỡ quá mức, chạy vội vào đóng cửa lại, để mặc Hiếu cười khúc khích bên ngoài.Cuối cùng, An chỉ chọn có một chút quần áo và phụ kiện. Nhưng Hiếu không chịu, nhất quyết mua thêm vài món khác mà em mặc trông "dễ thương không chịu nổi".---Trong một căn phòng tối chỉ hắt ra ánh sáng từ màn hình laptop, có một người đang ngồi lặng lẽ.
Ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, ánh mắt sắc lạnh, tập trung đến từng chi tiết.
Trên màn hình là một bản thảo bài viết — một bài phốt chuẩn bị được tung ra.Bằng chứng, hình ảnh, tin nhắn... tất cả đã được tập hợp đủ.
Không chỉ đơn giản là vạch trần một kẻ xấu, mà còn là để bảo vệ một người.
Một người mà hắn đã luôn dõi theo, lặng lẽ từ nhiều năm về trước.Kewtiie tựa lưng vào ghế, nheo mắt nhìn bản nháp bài đăng.
Một nụ cười nhạt thoáng qua khóe môi. Không phải nụ cười vui vẻ, mà là kiểu cười mang theo chút khinh thường, chút xót xa.
Rồi hắn bấm lưu bản thảo, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng quyết tuyệt."Đủ rồi."
"Tao không để tụi bay làm tổn thương nó thêm lần nào nữa."Ngoài kia, thế giới vẫn chưa biết cơn bão sắp kéo đến.
Nhưng Kewtiie đã sẵn sàng.
Vì một An nhỏ bé năm nào.
Vì một lời hứa thầm lặng mà chính hắn cũng không biết mình đã mang theo từ lúc nào.Kewtiie tên thật là Đinh Minh Hiếu, người ta hay gọi anh là Hiếu Đinh để không bị nhầm lẫn với Hiếu Trần.
Từ khi ở trường cấp ba, lúc An còn là một cậu nhóc gầy gò, hay bị bạn bè bắt nạt vì vẻ ngoài yếu đuối và tính cách rụt rè, Kewtiie đã là một trong số ít người đứng về phía em. Không cần lời hứa hẹn, không cần khoe khoang,hắn chỉ lặng lẽ xuất hiện vào những lúc An cần nhất,như một người anh trai lớn, dùng dáng vẻ ngầu ngầu và ánh mắt lạnh nhạt của mình để bảo vệ em khỏi những tổn thương.Sau này, khi theo đuổi con đường âm nhạc, Kewtiie trở thành producer cho Hiếu, một nhân vật đứng sau thành công của không ít bản hit đình đám. Dù vậy, giữa bao bộn bề công việc, hắn vẫn không quên để mắt đến An.
Biết rõ mối quan hệ từng rất sâu đậm giữa An và Hiếu, biết cả những tổn thương âm thầm mà An gánh chịu suốt bốn năm qua.Đêm An bị bắt cóc, chính Kewtiie là người đầu tiên phát hiện có điều bất thường.
Không chần chừ, hắn nhắn cho Hiếu một dòng tinKhi mọi chuyện qua đi, Kewtiie vẫn không hề bước ra ánh sáng.
Hắn chọn cách âm thầm bảo vệ An, như ngày nào, như bây giờ, và có thể là mãi mãi...
Wattpad của tớ nó bị lỗi nên bây giờ mới viết chap được.Chap này nó hơi khó hiểu xíu, có gì mọi người đóng góp ý kiến cho tớ nho.Mãi iu
"Anh để em tự đi cũng được mà...""Không được. Anh muốn dẫn bé An đi." – Hiếu đáp chắc nịch, kéo tay em ra cửa.Nửa tiếng sau, họ đã có mặt tại trung tâm thương mại sầm uất. Hiếu đội mũ lưỡi trai thấp, đeo khẩu trang, còn An mặc áo hoodie rộng và quần jeans đơn giản. Nhìn vào, chẳng ai nhận ra cặp đôi dễ thương này chính là idol đình đám và người thương của anh.Hiếu nắm tay An lướt qua từng gian hàng, bước chân thong thả như chẳng vội vã gì."Muốn mua gì trước nè?" – Hiếu hỏi.An liếc mắt nhìn quanh, rồi lí nhí:
"Quần áo...""Đi thôi." – Hiếu cười, kéo em vào một shop thời trang nam.Trong cửa hàng, An đứng ngượng ngùng . Hiếu thì hào hứng chọn hết cái này tới cái khác, thỉnh thoảng còn ướm thử lên người An."Áo này hợp nè." – Hiếu cầm một chiếc sơ mi trắng đơn giản, đưa cho An.An lúng túng đón lấy, mặt đỏ ửng."Cái này cũng đẹp nữa." – Hiếu lại chìa thêm một cái hoodie màu pastel, mắt long lanh như con nít tìm được kho báu.An bật cười, cầm hết đống đồ Hiếu chọn, ngoan ngoãn đi thử.Đứng trước phòng thử đồ, Hiếu ngồi xuống ghế, chống cằm đợi em. Mỗi lần An hé cửa bước ra, anh lại chăm chú nhìn, gật gù khen:"Đẹp.""Cái này nữa đẹp.""Cái nào em mặc cũng đẹp..."An mắc cỡ quá mức, chạy vội vào đóng cửa lại, để mặc Hiếu cười khúc khích bên ngoài.Cuối cùng, An chỉ chọn có một chút quần áo và phụ kiện. Nhưng Hiếu không chịu, nhất quyết mua thêm vài món khác mà em mặc trông "dễ thương không chịu nổi".---Trong một căn phòng tối chỉ hắt ra ánh sáng từ màn hình laptop, có một người đang ngồi lặng lẽ.
Ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, ánh mắt sắc lạnh, tập trung đến từng chi tiết.
Trên màn hình là một bản thảo bài viết — một bài phốt chuẩn bị được tung ra.Bằng chứng, hình ảnh, tin nhắn... tất cả đã được tập hợp đủ.
Không chỉ đơn giản là vạch trần một kẻ xấu, mà còn là để bảo vệ một người.
Một người mà hắn đã luôn dõi theo, lặng lẽ từ nhiều năm về trước.Kewtiie tựa lưng vào ghế, nheo mắt nhìn bản nháp bài đăng.
Một nụ cười nhạt thoáng qua khóe môi. Không phải nụ cười vui vẻ, mà là kiểu cười mang theo chút khinh thường, chút xót xa.
Rồi hắn bấm lưu bản thảo, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng quyết tuyệt."Đủ rồi."
"Tao không để tụi bay làm tổn thương nó thêm lần nào nữa."Ngoài kia, thế giới vẫn chưa biết cơn bão sắp kéo đến.
Nhưng Kewtiie đã sẵn sàng.
Vì một An nhỏ bé năm nào.
Vì một lời hứa thầm lặng mà chính hắn cũng không biết mình đã mang theo từ lúc nào.Kewtiie tên thật là Đinh Minh Hiếu, người ta hay gọi anh là Hiếu Đinh để không bị nhầm lẫn với Hiếu Trần.
Từ khi ở trường cấp ba, lúc An còn là một cậu nhóc gầy gò, hay bị bạn bè bắt nạt vì vẻ ngoài yếu đuối và tính cách rụt rè, Kewtiie đã là một trong số ít người đứng về phía em. Không cần lời hứa hẹn, không cần khoe khoang,hắn chỉ lặng lẽ xuất hiện vào những lúc An cần nhất,như một người anh trai lớn, dùng dáng vẻ ngầu ngầu và ánh mắt lạnh nhạt của mình để bảo vệ em khỏi những tổn thương.Sau này, khi theo đuổi con đường âm nhạc, Kewtiie trở thành producer cho Hiếu, một nhân vật đứng sau thành công của không ít bản hit đình đám. Dù vậy, giữa bao bộn bề công việc, hắn vẫn không quên để mắt đến An.
Biết rõ mối quan hệ từng rất sâu đậm giữa An và Hiếu, biết cả những tổn thương âm thầm mà An gánh chịu suốt bốn năm qua.Đêm An bị bắt cóc, chính Kewtiie là người đầu tiên phát hiện có điều bất thường.
Không chần chừ, hắn nhắn cho Hiếu một dòng tinKhi mọi chuyện qua đi, Kewtiie vẫn không hề bước ra ánh sáng.
Hắn chọn cách âm thầm bảo vệ An, như ngày nào, như bây giờ, và có thể là mãi mãi...
Wattpad của tớ nó bị lỗi nên bây giờ mới viết chap được.Chap này nó hơi khó hiểu xíu, có gì mọi người đóng góp ý kiến cho tớ nho.Mãi iu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com