Vi Ai Ta Thay Doi
• Dù giọt nước mắt của em có rơi đôi bàn tay anh cũng chẳng thể lau
• Việc duy nhất anh có thể làm là bất chấp yêu em dù tim sẽ đau.
(Vương Nắng- NNA)"Con đi học đây, trễ nữa rồi "-Nguyệt chạy nhanh ra khỏi nhà không kịp uống ly sữa mà dì chuẩn bị
Nhật đã đi từ sớm cùng Khánh Anh, cả tuần cả 2 đã đi xem phòng tranh và công ty, lo chuẩn bị đủ thứ, Khánh Anh cần Nhật giúp nên đưa Nhật đi sẵn chở Nhật đi học, lúc về thì đi cùng Tường
Nguyệt thì ngày nào cũng đi trễ vì không có Phong đến kêu, Phong phải giao lưu với trường khác 1tuần và học sinh khác cũng đến giao lưu với trường Nguyệt 1 tuần
Hôm nay Nguyệt lại tiếp tục đi trễ, nếu bình thường Nguyệt sẽ leo vào, nhưng có người trực ở cửa nên không leo vào được
"Trời, gì vậy chứ bình thường đâu có"-Nguyệt nhăn nhó nhưng lại mỉm cười ngay sau đó.
"Hứ, chặn đường này tôi đi đường khác, cửa sau luôn rộng mở chờ mình"- Nguyệt đang đi tự nhiên ngồi xuống một lát sau mới đứng dậy tiếp tục đi.
Mặc dù cửa sau không mở nhưng Nguyệt vẫn trèo được, nhưng...
"Em trốn tiết hay đi trễ"
"Ơ, hội trưởng, sao..."-Nguyệt ngỡ ngàng
"1 tuần em đi trễ đã 5 ngày, hôm nay là ngày thứ sáu, còn lén vào mà không xin phép,giờ tính sau"-Hội trưởng vòng tay nhìn Nguyệt
"Ơ, hì hì, tại em quên mang vở, em về lấy, làm ơn cho em vào, đừng viết vào sổ mà"-Nguyệt chắp tay năn nỉ
"Học sinh cá biệt hả Phong ?"
"Ờ, hội phó xử sao đây?"-Phong-hội trưởng
"Anh Minh Phong tha em đi, em quen biết rất thân thiết với anh Thế Phong đó"-Nguyệt cười cười lấy thiện cảm.
"Hội phó, giờ sao"-Phong
"Thì kỷ luật dưới cờ, "gửi" về nhà 1 tuần"-hội phó nhìn Nguyệt ý nói là "được" nghỉ 1 tuần vì lý do vi phạm quá nhiều.
"Anh Huy tha em đi mà"-Nguyệt vẫn cố nài nỉ.
"Đội trưởng đội kỷ luật đi vắng, em đã đi trễ 1 tuần rồi, còn leo rào nữa"-1 tiếng nói nữa phát ra, Nguyệt quay lại nhìn người phát ra giọng nói thì mỉm cười rất tươi.
"Cho em vào đi, gần vào tiết 2 rồi"-Nguyệt
"Ê Phong, tao cấm mày thiên dị người thương nha"-Huy đe dọa
"Ờ em lên lớp đi, anh giải quyết cho"-Phong nhìn Huy rồi quay sang Nguyệt cười
"Cảm ơn anh, bye, "-Nguyệt nhìn Phong cười rồi quay qua Huy và Minh Phong.
"Bye 2 anh ác ma nha, plè "-Nguyệt chạy đi
"Con nhỏ đó cà tưng vậy hả, tao nhớ hồi trước thấy nó lạnh lùng lắm mà"-Minh Phong lắc đầu
"Thôi sao này mày mở cửa cho Nguyệt vào dùm tao, đừng bắt nhỏ leo rào nữa, tội nghiệp nhỏ"-Phong nhìn Nguyệt đi phía trước thì mỉm cười rồi cũng bỏ đi
"Cái thẳng này nó khùng rồi"-Minh Phong lắc đầu
"Yêu quá hóa điên "-Huy cũng lắc đầu
"Haizz, may quá bả chưa vô"-Nguyệt thở phào
"Tôi vô rồi nè"-Cô giáo
"Ơ, cô"-Nguyệt tròn mắt
"Em mang cặp, tức là em đi trễ, tuần sau thi cuối kì I mà em đi trễ liên tục, em muốn nghỉ học hả"-cô giáo
Nguyệt không ưa bà cô này cho lắm nên cũng không cãi, mà không cãi thì...
"Tôi nói đúng chứ gì, vậy ở ngoài đây đi. À lại phía cuối hành lang đứng đi, mắc công mọi người mất tập trung vì em."-cô giáo quay vào lớp.
Đúng ý của Nguyệt luôn chứ, mặc dù đứng ở ngoài nhưng Nguyệt rất vui vì không phải học tiết Văn
"Bị đuổi sao em vui vậy?"-Phong nhắn tin cho Nguyệt
Nguyệt nhận được tin nhắn thì nhìn xung quanh tìm Phong, nhìn xuống sân thấy Phong nhìn mình cười thì Nguyệt cười lại nhưng nụ cười có chút gì đó hơi gượng gạo, bỗng nhiên Nguyệt ngồi thụp xuống
"Vui chứ, khỏi phải học"-Nguyệt nhắn tin lại
"Hôm nay không đi học sao, sao giờ này lang thang ở đây"-Nguyệt nhắn thêm 1 tin nữa
"Mỏi chân rồi à. Hì. Giải lao anh nói cho"-Phong trả lời.
"Ờ"-Nguyệt vừa gửi xong thì điện thoại bị ai đó giựt lấy
"Ơ, anh làm gì vậy, trả đây"-Nguyệt cau mày
"Bị phạt mà còn bấm điện thoại nữa hả?"
"Nè, anh trường bạn bớt nhìu chuyện dùm đi"-Nguyệt với tay lấy điện thoại
"Em lùn lắm không lấy được đâu"
"Anh, ơ..."-Nguyệt nhìn xuống sân không thấy Phong đâu rồi nhìn lên người đối diện.
"Tại anh đó, trả đây"-Nguyệt nhảy lên lấy điện thoại nhưng không được.
"Cậu là học sinh trường bạn, giờ không học lại cúp"-Phong lạnh lùng lấy điện thoại của Nguyệt còn nắm tay Nguyệt kéo về phía mình
"Tôi được nghỉ tiết mà"
"Cô ơi, em có chuyện nhờ Nguyệt Anh chút nha cô"-Phong đi về phía lớp của Nguyệt, nhìn bà cô cười nói.
"Ừ, em đi đi"- bà cô gật đầu.
Phong nắm tay Nguyệt đi canteen thẳng luôn,cậu bạn kia nhếch mép rồi cũng quay về lớp.
"Nó có thường làm khó em không?"-Phong nhìn Nguyệt
"Cả tuần luôn ấy chứ " có hay thường" gì"-Nguyệt vừa ăn vừa nói
"Anh xin lỗi "-Phong buồn buồn nhìn Nguyệt
"Hả?"-Nguyệt
"Nó từng thích Thùy Dương, nhưng Thùy Dương thích anh, bây giờ nó biết em là bạn gái anh nên nó kiếm chuyện em đó"-Phong
"À, kệ đi"-Nguyệt gật đầu.
"Dù gì anh ta chỉ học hết hôm nay thôi mà"-Nguyệt cười,
"Ừ"-Phong cũng cười
"Sáng giờ em chưa ăn gì sao, em ăn nhìu lắm rồi đó'-Phong đưa ly nước cho Nguyệt
"Ừ, chưa, cả tuần toàn đi trễ nên không kịp ăn gì hết"-Nguyệt
"Hey Nguyệt ra sớm vậy"-Di vỗ vai Nguyệt
"Nó bị đuổi thì có, đi trễ nữa phải không?"-Nhật kéo ghế ngồi xuống
"Hì hì"-Nguyệt cười
Tất cả đi lấy đồ ăn, rồi nói chuyện với nhau đủ thứ
Tan học Nguyệt đi về cùng Phong, Tường và Nhật đến công ty của Khánh Anh, Bảo thì đưa Di về
"Nguyệt có gì đó hơi buồn thì phải, anh thấy Nguyệt hơi buồn"-Tường vừa lái xe vừa nói chuyện với Nhật
"Ừ, em cũng thấy vậy, nhưng nó không nói thì đố ai hỏi được"-Nhật
"Thứ 7 tuần sau Khánh anh khai trương công ty giải trí phải không?"-Tường
"Ừ, mặc dù nó không lớn, nhưng với anh ấy ở cái tuổi 19 mà có nó trong tay cũng đã là 1 sự nghiệp to lớn rồi"-Nhật
Đến nơi Nhật và Tường đã thấy Khánh Anh đang sắp xếp, mọi thứ có vẻ đã xong, chỉ đợi ngày mở cửa
Nhật nói với Khánh Anh về Nguyệt, Nguyệt giấu rất giỏi nên việc này Khánh Anh cũng không rõ
Cả 3 cùng về nhà thì thấy dì đang nấu ăn, còn Nguyệt thì chẳng thấy. Hỏi ra thì mới biết Nguyệt ở trong phòng
Khi ăn cơm Nguyệt mới xuống, Nguyệt chỉ nói bản thân phải học bài cho tuần sau thi. Khánh anh nhắc đến việc tuần sau sẽ mở cửa công ty, Nguyệt chỉ ậm ừ rồi thôi, Nguyệt chỉ ăn 1 chút rồi lên phòng
Chủ nhật Nguyệt không đi chơi, chỉ ở nhà hoặc giúp công ty của Khánh Anh hoặc đến phòng tranh của Nhật, Phong rủ đi chơi cũng không đi
Tới ngày thi Phong ngày nào cũng tới đón Nguyệt, Tường cũng đến rũ Nhật, hình như cảm xúc của Nguyệt thay đổi liên tục mới hôm trước nói không muốn đi đâu, giờ thì đòi đi ăn uống, đi phòng tranh, rồi đi đến công ty Khánh Anh
Nguyệt còn giúp Nhật thiết kế bộ đồ rất cá tính để mặc lúc khai trương phòng tranh. Nói đây cũng là quà tặng trước vì Nhật quyết định sẽ mở cửa trong hè
Còn quà của Khánh Anh, Nguyệt sẽ tặng vào ngày khai trương
Cả tuần thi trôi qua khá thuận lợi khi điểm số của tất cả khá cao.
"Mai anh tới đón em đến công ty Khánh Anh dự lễ khai trương nha"-Phong
"Ok, anh mà tới trễ là chết chắc đó"-Nguyệt đe dọa
"Ừ, vào nhà đi, anh về"-Phong cười
"Bye"-Nguyệt chạy vào nhà
Phong cười rồi chạy đi
Tường và Nhật đến phòng tranh nên về sau
Tường và Nhật ghé vào một quán ăn, suốt buổi Nhật chỉ im lặng không nói gì
"Sao vậy. Có chuyện gì à. "- Tường thấy Nhật có vẽ suy tư thì lo lắng hỏi
"Không, tại gần đây Nguyệt hơi lạ nên em lo. "
"Em đã hỏi Nguyệt về vấn đề này chưa. Hay em nói cho Khánh Anh biết đi. "
"Em nói rồi nhưng vô ích. Nguyệt không nói gì hết.
"Không sau đâu, em ăn đi rồi đến phòng tranh nữa. Có gì để anh về hỏi thằng Phong coi sau. "
"Ừm. " - Nhật gật gật rồi tiếp tục ăn
Gần đây Nhật rất bận nào là phòng tranh, rồi thi, rồi còn giúp Khánh Anh thiết kế nữa. Nhật không có thời gian nhiều để quan tâm đến Nguyệt.
Do có Phong và dì nên Nhật cũng ít để ý đến, giờ nghĩ kĩ lại đúng là Nguyệt hình như không ổn.
"Đừng lo nữa. Ổn cả thôi mà. "- Tường xoa đầu Nhật an ủi.
"Em biết rồi mà, sao anh xoa đầu em mãi thế. "
"Tại em là con nít, phải xoa đầu như vậy. Con nít thích xoa đầu lắm mà ta. " Tường giả vờ suy nghĩ
"Xía. " - Nhật lại tiếp tục ăn
"Đúng rồi phải không. "- Tường nhe răng cười
"Không"
"Đúng"
"Không"
"Đúng"
"Không"
"Đúng"
"Đã bảo là không mà. "- Nhật cau mày
"Rồi, rồi. Không thì không." - Tường lại cười
"Cười nữa em đánh rụng răng đấy. "- Nhật giơ nấm đấm đe dọa
"Rồi, không cười, không cười. "- tuy nói vậy nhưng Tường vẫn cười ,Nhật lườm Tường suốt cả buổi.
///....////
7h ai cũng có mặt tại công ty để dự lễ khai trương chỉ có Nguyệt và Phong là chưa tới
"2 đứa này sao tới trễ vậy chứ?"-Duy
"Chắc Nguyệt có việc bận"-Kenvin
"không đâu, Nguyệt luôn đúng giờ trong những lúc quan trọng như thế này mà"-Nhật cau mày lo lắng
"Nguyệt đâu?"-Khánh Anh từ xa đi lại
"Em đây"-Nguyệt cùng Phong đi vào
Hôm nay Nguyệt rất lạ không mặc chiếc váy mà Nhật chuẩn bị, chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, giầy bata, chỉ đơn giản như vậy
"Nguyệt sao lại mặc bộ này, váy chị đưa đâu"-Nhật
"Em lỡ làm đổ sữa nên..."-Nguyệt cúi đầu
"Thôi vào trong đi"-Khánh Anh dẫn 2 em gái mình vào trong.
Khi bắt đầu khai trương Nguyệt nói muốn tặng quà cho anh trai nên sau phần kéo dây mở bản hiệu, Nguyệt đã đàn tặng anh bài "So Beatuiful"
"Anh 2, chúc anh thành công"-Nguyệt mỉm cười rồi ngồi vào đàn
Bài hát duy nhất mà Nguyệt có thể đàn, vì bài đó là bài mà mẹ của Nguyệt và Nguyệt thích nhất cũng chính là bài do chính ba Nguyệt đã dạy cho Nguyệt. Đàn xong không ai thấy Nguyệt đâu, Khánh Anh và nhật chạy đến cây đàn thấy có 1 lá thư.
"Anh 2, chị Nhật chắc 2 người muốn biết món quà ba tặng em đúng không?, nhưng em không nói đâu, ba muốn em học đàn, ba muốn em thực hiện ước mơ của mình, nên em sẽ hoàn thành nó trong 4 năm. 4 năm nếu có thể thì em sẽ về, em tin mình thành công, mặc dù em không chắc đâu. Món quà cho anh 2 là bài "So Beatiful", còn chị Nhật, em không đàn được rồi, em xin lỗi nhé, à mọi liên lạc em đã cắt hết rồi, định vị ở chỗ dì, mọi người đừng tìm em, anh 2 lo cho dì và chị nhé. À cái áo khoác hôm bữa trên máy bay anh gửi trả cho anh Phong giúp em. Thực ra em biết nó là áo của anh ấy nhưng em không nói ra vì em không muốn anh ấy hi vọng. Anh 2 tự chăm sóc cho mình đó, anh Duy nữa nè, anh Tường và anh Bảo phải chăm sóc cho chị Nhật và Di nếu như em về mà thấy 2 người họ không tốt là em không tha thứ cho 2 người đâu. Mọi người tạm biệt. "
Nhật rất khó chịu khi Nguyệt viết có phần khó hiểu, tại sao là 4 năm nếu có thể về, tại sao là có thể chứ, mập mờ quá
"Nguyệt nó làm cái quái gì vậy chứ. " - Nhật tức giận kèm theo lo lắng
"Nguyệt nó sao vậy chứ"-Duy lo lắng
"Dì, phải tìm dì hỏi"-Phong tính chạy đi thì dì từ ngoài đi vào.
"Nguyệt đi rồi phải không?"-Dì đi vào lần lượt nhìn từng người
"Sao dì biết"-Di
"Dì nói đi, Nguyệt có chuyện gì phải không?"-Nhật chạy lại hỏi
"Con bình tĩnh đi"-Dì
"Dì nói đi"-Nhật hét lên làm mọi người nhìn về phía Nhật
"Nhật bình tĩnh đi"-Tường khuyên
"Dì, Nguyệt sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"-Phong lay dì
"Đây"-dì đưa ra 1 sắp giấy tờ -"Các con xem đi, Nguyệt nó bệnh rất nặng, di truyền từ mẹ con, có thể chữa không khỏi, lúc ở Anh bác sĩ đã nói có thể chữa khỏi nhưng không đảm bảo, tỉ lệ chữa khỏi chỉ 30% thôi, Nguyệt không muốn Nhật buồn nên không nói. Nó tính đi từ tuần trước nhưng vì Khánh Anh nên nó ở lại đến hôm nay. Nó sợ mọi người buồn nên nó bỏ đi rồi, còn đi đâu thì...dì không biết"-Dì nói 1 tràn.
" Sao lại như vậy." - Kenvin cau mày.
"Sao dì lại không biết, dì giấu phải không, nói đi, Nguyệt ở đâu vậy, nói cho con biết đi"-Nhật nài nỉ
"Dì thực sự không biết"-dì lắc đầu thất vọng
"Nguyệt, Nguyệt ơi"-Phong chạy đi lấy xe phóng đến sân bay. Tất cả cũng đi ngay sau đó
Khi đến sân bay thì đã không còn 1 bóng người nữa rồi, toàn bộ máy bay đã cất cánh, biết tìm Nguyệt ở đâu đây
"Nguyệt ơi"-Nhật ngồi khụy xuống, Tường ôm Nhật lại để Nhật đỡ hơn, Nhật không khóc là vì không muốn hay không thể đây. Khánh Anh cũng không kém thất vọng nhìn vào cánh cửa đã bị đóng kia ///....////
"Nguyệt đi cũng 1 năm rồi, sao mà vẫn chưa có tin tức vậy anh 2?"-Di nhìn sang Duy
"Đâu phải tìm 1 người là dễ, trái đất này rất lớn em không biết sao?"-Duy buồn bã nói
"Sao này đừng nhắc đến Nguyệt trước mặt Nhật nếu không Nhật sẽ chịu không nỗi đâu, với lại Nguyệt có về được không còn chưa rõ mà"-Bảo nhắc Di
"Ừ, em biết rồi, nhưng Nguyệt bị bệnh gì vậy?"-Di
"Dì nói bệnh này phức tạp lắm, liên quan đến tim, não. Kenvin nói bác sĩ của nhà cậu ta ở Anh từng nói bệnh này nếu phẫu thuật não thành công mà tim thất bại thì cũng sẽ...nên biết khi nào...."-Bảo
"Mày thôi đi"-Duy tức giận bỏ đi lên phòng.
"Anh chỉ nói thật thôi mà"-Bảo
"Anh 2 thương Nguyệt lắm, ảnh lúc nào cũng lo lắng cho Nguyệt hết, anh nên tránh nói đến Nguyệt khi có anh ấy "-Di
Trước giờ người yếu đuối nhất là Nguyệt nên Duy rất thương Nguyệt, cái gì cũng lo cho Nguyệt trước
"Sắp tết rồi mà ai cũng ủ rũ hết chán thật"-Bảo buồn ra mặt
"Chứ có ai vui nổi đâu anh"-Di
"Thôi em sang nhà Nhật đây, anh ở lại chơi với anh 2 đi, an ủi anh ấy luôn"-Di với tay lấy túi và áo khoác.
"Ừ"-Bảo
Di nói rồi đi sang nhà Nhật, từ lúc Nhật đi chỉ có dì lo cho Khánh Anh và nhật, tuy có Tường, nhưng Tường chỉ có thể an ủi thôi, tất cả là do dì lo nên Di sang phụ dì
Mặc dù vậy nhưng tất cả vẫn đến trường. Hôm nay nghỉ, Di sang nhà thì thấy Nhật và Khánh Anh mỗi người 1 máy tính tìm kiếm thông tin về vé máy bay từ lúc Nguyệt đi đến giờ nhưng không thấy gì, Nguyệt vốn giỏi công nghệ thông tin nên không còn gì sót lại sau chuyến đi đó.
Di bước vào chỉ biết lắc đầu nhìn không biết nói gì cũng không thể cản, Tường cũng cùng số phận giống Di./////////////
" Nhật ơi. " Tường mở cửa thì thấy Nhật đang chăm chú vẽ.
" Nhật." - Tường đi lại gần tiếp tục gọi.
" Em nghe rồi. Chuyện gì vậy" - Nhật vẫn cặm cụi vẽ không ngẫn đầu lên.
" Đi chơi thôi. Em vẽ hoài. Khi khác vẽ tiếp đi chơi với anh đi. " - Tường nài nỉ.
" Em đang vẽ. Anh rủ người khác đi. Nam hay ai đó cũng được mà. " - Nhật
" Nhưng anh muốn rủ em mà. " - Tường ỉu xìu.
Nhật định từ chối ngước lên thì thấy Tường buồn nên đành đồng ý đi. Tường vui như con nít được cho kẹo .
Nhật và Tường vừa bước ra khỏi cửa thì gặp ngay Di và Bảo.
" Hai người đi đâu vậy "- Tường nhìn cả hai thắc mắc.
" Tìm Nhật chơi mà. " - Di nói với Tường xong thì quay sang Nhật
"Nhật, đi chơi với Di nha. Mấy nay Nhật cứ bận hoài. "
" Nhưng mà..." Tường định nói là cả hai có hẹn rồi nhưng Nhật đã nhanh hơn.
" Ừ. Đi cùng đi, mình và anh Tường cũng định đi chơi. " - Nhật nói xong mặt Tường đen lại.
Và kết quả là cả bốn đi chơi cùng vì không thể làm trái ý Nhật. Di kéo Nhật đi trước chạy lại những cửa hàng đồ ăn vặt rồi cả những cửa hàng giày dạo một lượt rồi xách vài túi đi ra. Bảo và Tường đi sau xách đồ hết cả tay. Di vui vì Nhật chịu đi chơi, Tường cũng vậy nhưng có Di và Bảo đi theo thì không còn vui nữa.
"Nè, giữ bạn gái không được hả. Sao suốt ngày chạy tìm Nhật hoài vậy. "- Tường trách móc.
" Bộ tưởng tôi thích à. " - Bảo lườm lại
" Vậy sao không dẫn bạn gái đi chơi đâu đó đi. Tới đây phá đám. " - Tường vẫn trách
" Cậu dám làm trái ý Nhật không? " - Bảo hỏi
" Ờ..."- Tường hiểu ý Bảo đành im lặng
" Nè, hai người tâm sự gì vậy. Đến cầm đồ này. "- Đi giơ hai túi lên, bên trong có lẽ là áo khoác vì cả hai lựa từ nãy đến giờ.
" Hay mình đi ăn đi được không. Hai người đi cả buổi rồi đó." - Tường thấy cả hai mua túi lớn túi nhỏ nhiều rồi. Đi cũng tầm 2 tiếng mấy rồi còn gì, nên giờ đi ăn là ý kiến hay nhất.
" OK, vậy đi ăn ha. " - Di quay sang Nhật, Nhật gật đầu.
Di lại nắm tay Nhật lôi đi trước, Bảo và Tường vác mấy cái túi theo sau.
"Đáng lẽ tay Nhật là tôi nắm mới đúng chứ."- Tường cau có
" Hay tôi nắm tay cậu cho đỡ tủi."- Bảo trêu Tường
" Khùng. "- Tường lườm.
Tuy Bảo nói vậy chứ cũng khó chịu lắm vì đáng ra hôm nay Di và Bảo đi biển chơi vậy mà với lý do là Nhật vẫn còn buồn chuyện của Nguyệt nên không đi. Mà mấy năm nay Nhật có vui lên đâu mà nói là còn buồn.
Buổi đi chơi hôm nay chỉ có mình Di vui, Bảo và Tường không vui cũng không dám nói. ///////// "Di, dậy đi học kìa. Không phải nói là hôm nay có bài luận sao. Thằng Bảo qua đón rồi kìa." - Duy gõ cửa phòng khi đã gần 7h mà Di vẫn còn ngủ.
"Di, Di nghe không. " - Duy không còn gõ cửa nữa mà là đập cửa.
" Em nghe rồi. "- Di trong phòng lăn qua lăn lại một lúc sau mới rời khỏi giường.
" Anh làm gì mà gọi em sớm thế. 8h em mới nộp bài mà. Còn anh nữa tới sớm vậy. " - Di lò dò từ trên phòng đi xuống thấy Bảo và Duy ngồi ăn sáng thì nhăn nhó.
" Anh cũng không làm gì nên tính sang chở em đi ăn kem. " - Bảo biết Di thích ăn nên nói là rũ Di đi ăn là chắc chắn Di sẽ không chửi.
" Thôi, vậy anh chở em đến trường sớm đi. Em có hẹn với bạn cùng trao đổi bài luận. " - Di
"Ủa sao vậy, em không thích ăn kem nữa hả. " - Bảo thấy Di từ chối đi ăn thì thấy lạ, trước giờ toàn là Di đòi đi ăn.
" Dù sao bài luận này cũng khá quan trọng, lần khác đi." - Di
Thấy Di không chịu đi nên Bảo không ép nữa. Khi chở Di đến trường, Di nhờ Bảo mang hộp quà mà Di quên đưa cho Nhật nhưng Bảo bất ngờ có việc nên không đi được
" Để em tự mang đến cho Nhật, anh đi làm chuyện của anh đi." - Di nói rồi đi vào trường luôn không thèm chào tạm biệt với Bảo một câu.
Đến trưa, Bảo gọi điện để đến đón Di sang phòng tranh của Nhật nhưng Di không bắt máy. Bảo đoán là Di giận chuyện lúc sáng không giúp Di mang qua cho Nhật nên Bảo chạy qua trường luôn, vì cũng chưa đến giờ tan trường . Trên đường đi, Bảo ghé vào tiệm bánh mua ổ bánh kem lớn mang đến năn nỉ Di.
Bảo gửi xe ở gần trường đại học của Di rồi đi bộ lại trường, trên tay cầm ổ bánh cười cười vì Di mà thấy bánh kem lớn vậy chắc không giận nữa.
Bảo đến cổng trường tầm 20p sau thì thấy học viên lần lượt đi ra nhưng Di vẫn chưa ra Bảo đứng ở cổng chờ nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng của Di đâu. Bảo thoáng thấy cô bạn cùng lớp với Di thì đi lại hỏi chuyện .
" Anh là bạn của Di. " - Bảo gật đầu chào với cô bạn
" À em biết, anh tìm Lâm Di hả?."
" Ừ, anh đợi nãy giờ vẫn không thấy Di ra. "- Bảo nhìn xung quanh tìm kiếm Di.
" À, Di chắc còn ở phòng ăn của trường đó. Huy và Di có lẽ còn bàn về bài luận ngày hôm nay . Bài luận của cả 2 được giáo sư khen rất nhiều đó. Anh..." - cô bạn chưa nói xong thì Bảo quay đi vào trường ngược hướng với tất cả sinh viên đang lũ lượt ra về .
"Sao không nghe máy của anh."- Bảo lù lù xuất hiện phía sau mặt đanh lại .
" Ơ... Sao anh đến mà không nói em biết." - Di giật mình khi Bảo.
" Anh gọi em có trả lời đâu. " - Bảo nói chuyện với Di mà cứ nhìn cậu bạn kia.
" Ủa, em bật chế độ."- Di nhìn Bảo cười cười
" À anh ngồi đi, đứng chi vậy. Đây là Huy bạn cùng lớp của em."- Di
"Em nói chuyện xong chưa. Xong rồi thì về. Trưa rồi. " - Bảo có chút giận.
" Em với Huy ăn trưa rồi. Anh đói hả. Có cần ăn gì không. "- Di
" Em ăn rồi hả. Vậy em ra lâu rồi hả. "- Bảo
" Ừ. Em ra cũng nữa tiếng rồi."- Di gật đầu.
" Vậy chắc em với cậu bạn này nói chuyện cũng nhiều rồi chắc hết chuyện nói rồi phải không. Thế thì về. "- Bảo thật sự giận rồi đứng dậy về.
" Ơ... Xin lỗi nha Huy. Anh, đợi em. "- Di xin lỗi Huy rồi chạy theo Bảo, còn Huy thì bị Bảo và Di làm đơ toàn tập.
Trên đường về Bảo giận nên không nói gì, Di cũng không thèm nói. Di thấy chuyện đâu đáng để giận mà Bảo lại vậy nên Di chẳng nói đến. Riêng Bảo thì thấy khác. Di không nghe máy lại còn nói chuyện với người khác vui vẻ vậy nữa.
Bảo chở Di đến phòng tranh của Nhật, để Di ở đó rồi về. Di giận nên cũng không nói gì. Nhật thấy cả 2 vậy cũng đủ hiểu.
" Thôi vào trong đi anh Khánh Anh có mua bánh để trong tủ lạnh kìa. " - Nhật thấy căng thẳng quá thì bảo Di vào trong cùng ăn bánh.
//////// ////////
" Đó, Nhật thấy không. Chuyện đâu là gì đâu mà ảnh giận. Thiệt tình. ." - Di vừa ăn vừa kể cho Nhật nghe.
" Sao anh Bảo biết Di phòng ăn của trường mà vào đó tìm. "- Nhật hỏi lại.
" Mình cũng không biết nữa. Tự nhiên ảnh lù lù xuất hiện à. Sau đó nổi giận với mình. " - Di vẫn còn ấm ức.
" Hay ngồi lại nói chuyện đi. Không ai nói chuyện với ai hết vậy không được đâu." - Nhật đứng dậy lấy nước vì cả 2 ăn nhiều bánh rồi.
" Không đời nào. Ảnh có lỗi trước chứ có phải mình đâu. Ảnh không xin lỗi mình thì thôi , đằng này còn giận như vậy nữa. Mà sao Nhật không bên mình mà nói giúp cho anh Bảo vậy hả." "- Di dỗi
" Mình có biết ai đúng đâu mà bên" - Nhật nhún vai, Di xụ mặt vì câu nói lạnh lùng của Nhật. Đáng ra Nhật phải bên Di mới đúng chứ bạn thân gì mà phũ phàng vậy chứ.
Đúng lúc đó cửa mở, là Tường. Tường thấy Di ngồi đó cảm giác có chuyện chẳng lành.
" Em đến khi nào vậy. " - Tường nhìn Di, nhìn xuống bàn thấy 2 hộp bánh ngọt, nhiều vỏ bọc bánh khác thì biết đã tới lâu nhưng vẫn hỏi vì Tường biết đằng sau những vỏ bánh kìa có lẽ là một câu chuyện dài. Đừng hỏi vì sau Tường nghĩ vậy vì nó được lặp lại lần thứ n rồi.
"Em tới lâu rồi. Anh biết rồi mà còn hỏi hả. " Di thừa biết thế nào Tường cũng hỏi câu này.
" Nhật đi thôi. " - Tường quay sang Nhật cười
" Đi đâu. "-Di nhìn sang Nhật
" Lần khác được không anh. Di và Bảo đang cãi nhau. Chả lẽ em bỏ Di một mình ở đây." .- Nhật nói xong Tường đơ luôn.
" Biết ngay mà. "- mặt Tường xụ xuống
" Nhưng em hứa với anh là hôm nay mà. Anh cũng nói với ba mẹ vậy rồi."
" Ừm, nhưng mà Di vậy..."- Nhật nhìn Di chẳng lẽ bỏ Di ở phòng tranh một mình.
" Thôi Nhật đi với anh Tường đi lát Di gọi anh hai đến rước. " - Di thấy Nhật khó xử thì bảo Nhật đi cùng Tường.
" Thôi, để lần khác vậy. Không sao, em và Di muốn đi đâu không ảnh chở cho. " - Tường cũng đành hủy vì với tính cách của Nhật thì không bao giờ bỏ Di một mình lúc này.
" Ừm, không cần đâu. Anh có bận gì thì làm đi, chuyện này em tự lo được. "- Nhật
Tường khóc không ra nước mắt, đến đón Nhật đi ăn trưa với ba mẹ Tường vậy mà Nhật lại hỏi có bận gì thì làm đi. Không biết Tường nên nói gì ngay lúc này với cô bạn gái này nữa. Anh không bận hay anh chờ em rảnh đây. Tường cũng biết không phải Di cố ý nhưng Di và Bảo lại cãi nhau ngay ngày hôm nay, thật đúng là xui mà.
Chuyện chỉ đơn giản vậy mà Bảo và Di lại giận nhau mấy ngày trời. Đến lúc Bảo sang xin lỗi Di thì Di quay sang giận Bảo vì tội giận hờn vô cớ.
" Thôi Bảo xin lỗi rồi thì em bỏ qua đi." - Khánh Anh thấy Di giận thì nói đỡ cho Bảo.
" Sao lúc đó anh không bên em. Giờ lại bên bạn anh." - Di phồng má lên.
" Đúng rồi. Em nghỉ giận nó đi cho Nhật nhờ. " - Duy cũng nói vào.
" Anh 2. " - Di
" Em thử nghỉ xem, mấy hôm nay em giận thằng Bảo Nhật toàn đưa em đi học rồi đi chơi với em, Nhật có được đi chơi cùng Tường đâu. Tường qua méc anh kìa. " - Duy
" Lớn rồi mà chơi méc. Mà em có dành Nhật đâu . Anh ta cướp Nhật từ tay em thì có. " - Di bĩu môi
Khánh Anh và Duy hết nói nổi với Di luôn. Hiện tại cả ba đang ở công ty của Khánh Anh đợi Nhật đến ăn trưa. Nhật thì đang cùng Tường dự sinh nhật của bạn cùng lớp với Tường. Hôm nay tất cả hẹn nhau đi ăn rồi đi chơi nhưng Tường rũ Nhật đi sinh nhật trước.
"Phong sao chưa đến ta." - Duy xem đồng hồ thấy đã 10h mà Phong vẫn chưa đến.
" Ảnh đi cũng đâu có vui đâu mắc công thấy Nhật ảnh lại buồn."- Di thở dài khi nhắc đến Phong.
" Ừ, không thể để cậu ta vậy hoài." - Khánh Anh
" Ý mày là sao. Bảo cậu ta quên Nguyệt hả. Mày điên à, Nguyệt trở về thì Nguyệt thế nào? "- Duy không đồng ý với câu nói của Khánh Anh nên có hơi lớn tiếng.
" Chẳng lẽ mày để cậu ta đợi Nguyệt hoài. Cậu ta từ chối tất cả những người xung quanh để đợi Nguyệt nếu Nguyệt không trở về thì sao. "- mặc dù không muốn nhưng Khánh Anh không thể ít kỷ vậy, bệnh của Nguyệt đâu phải dễ trị.
Anh cũng hay nhắc Nhật đi khám để có gì thì phác hiện sớm. Rất may là Nhật không di truyền bệnh này. Những lần Nhật bệnh hay thấy Nhật hay mệt như Nguyệt là Khánh Anh rất sợ mặc dù bác sĩ giỏi của thành phố đã khẳng định nhiều lần là Nhật không hề bị gì. Dù Nhật chỉ bị sốt nhẹ thì Tường và Khánh Anh cũng bắt Nhật khám tổng quát.
" Dù nói gì đi nữa tao cũng không đồng ý. "- Duy
" Tôi sẽ vẫn đợi Nguyệt về. Nguyệt nói là sẽ về trong 4 năm mà. Tôi tin Nguyệt sẽ giữ lời hứa. "- Phong đi vào, thấy Phong nói câu này thì cũng đủ biết Phong chắc nghe hết rồi.
" Có thể nó không về đấy."- Khánh Anh nói câu này để cho Phòng biết Phong có thể đợi vô ít.
" Tôi không nghĩ vậy."- Phong khẳng định
" Chuyện gì vậy."- Tường bước vào phía sau là Nhật, thấy Khánh Anh nhìn Phong chằm chằm đoán là có chuyện gì.
" Không có gì. Đi ăn thôi. "- Khánh Anh khoác vai Nhật đi trước. Phía sau mọi người cũng theo sau.
" Chúng ta đổi từ đi ăn sang nhậu một bữa đi. " - xuống đến xe thì Khánh Anh đổi địa điểm.
" Sao cũng được. Còn mấy anh."- Di
" Vậy đi, tao sao cũng được. "- Bảo từ đâu chui vào xe ngồi cạnh Di.
" Nè, anh đi đâu vậy. Ai cho vào đây ngồi. Kím chỗ khác mà ngồi. " - nghe giọng Di nói là biết Di còn giận nên Bảo ngồi lì ở đó mặc cho Di chửi gì cũng không đi và bảo Khánh Anh cứ chạy xe đi.
Trên đường đi, Bảo cứ xin lỗi Di mãi còn chọc ghẹo cho Di bớt giận. Nhật thấy tội nghiệp Bảo quá nên mới nói đỡ.
" Anh Bảo đợi Di nữa tiếng ngoài nắng mà Di ngồi nói chuyện với người khác, Bảo không giận thì thôi, Di giận hoài. "- Nhật cười cười
" Ủa vậy hả. Em không biết luôn á. Sao anh không nói.- Di nghe Nhật nói vậy thì quay sang nhìn Bảo. Mấy ngày nay Bảo xin lỗi Di nhưng không hề nói đến việc đã đợi Di suốt nửa tiếng.
" Anh còn mua cả ổ bánh lớn vì nghĩ em giận anh. Nhưng đi vào lại thấy em nói chuyện với cậu bạn kia"- Bảo buồn bã nói.
" Khoang, em chưa nhận được ổ bánh lớn nào cả. Nó đâu."- Di không quan tâm đến vẻ mặt buồn của Bảo mà chỉ quan tâm đến ổ bánh lớn mà mình chưa nhận được
" Em không quan tâm anh mà chỉ lo ổ bánh thôi hả" - Bảo nhăn nhó
" Có, em có quan tâm mà. Nhưng ổ bánh lớn đó đâu."- Di vẫn gặng hỏi về ổ bánh lớn kia.
" Ờ, để anh ấy nhớ xem. Hôm đó giận em quá anh mang ổ bánh về, rồi vừa ăn vừa uống trà sữa rồi."- Bảo cố nhớ lại sự việc hôm đó không hề biết Di đang điên
" Anh dám ăn ổ bánh lớn đó hả, còn uống trà sữa nữa.."- Di đánh Bảo túi bụi, trong xe ai cũng cười. Duy chỉ có Phong vẫn không cười gì cả.
" Em cũng tham ăn như vậy đó. "
///////// /////////
Đến tầm 4h thì Khánh Anh, Duy và Phong ai cũng gần như gục tại bàn hết, Bảo và Tường không uống nên vẫn tỉnh táo. Khánh Anh bỗng nhiên cười nhạt rồi nói
" Cậu đừng đợi Nguyệt nữa. Nó không về được đâu. Chính tôi là anh trai dù không muốn nhưng cũng phải chấp nhận này."
" Mặc anh, tôi tin Nguyệt sẽ về."- Phong giọng lè nhè nói
" Đúng rồi, tao biết tính Nguyệt. Nguyệt nhất định sẽ trở về."- Duy khoác vai Phong gật gù.
" Hừ. Thấy Nhật hằng ngày chả lẽ mày không đau lòng à. Là thằng anh trai như tao còn chịu không nổi này. "- câu nói lúc say của Khánh Anh đã làm một đứa em gái của anh đau lòng rồi, nhưng lúc say thì là những câu nói thật. Nhật và Nguyệt giống nhau vậy, dù không muốn nhưng đó là sự thật.
" Khánh Anh, anh say rồi. Đừng uống nữa."- Tường thấy Nhật buồn thì bảo Khánh Anh đừng uống kẻo lại lỡ lời thì Nhật lại càng buồn.
" Nhật. "- Di nhìn Nhật mà rơi nước mắt. Bảo bên cạnh chỉ biết lau nước mắt hộ Di.
" Em như thế Nhật mới thêm buồn, đừng khóc nữa."- Bảo nói nhỏ vào tai Di, nhưng nói xong Di ôm Bảo khóc luôn.
" Nhật là Nhật. Nguyệt là Nguyệt. Không thể gộp chung được. " - Phong vẫn tiếp tục uống.
" Cậu nói hay thật. Nói cho cậu biết. Tôi là anh trai đôi lúc còn lầm 2 đứa nó, huống chi một người bạn trai không được một năm như cậu. À, mà 3 năm chứ nhỉ. Nhưng cậu nói đúng, Nhật là Nhật, Nguyệt là Nguyệt. Mặt trời không thể thay thế mặt trăng được. 2 đứa nó giống nhau nhưng không thể nhìn Nhật mà bớt nhớ Nguyệt được. "- Khánh Anh nói mà nước mắt cũng rơi, bên cạnh đứa em gái của anh cũng nhìn anh 2 mà khóc.
" Khánh Anh, anh thôi đi. "- Tường quay sang hét vào mặt Khánh Anh.
" Cậu hét cái gì. Tôi đang nói cho 2 thằng ngu này hiểu này. "- Khánh Anh hét lại.
" Em và Di ra xe đi. Anh với Bảo đưa họ ra sau. "- Tường biết không thể ngăn được Khánh Anh nói nữa nên quyết định đưa họ về.
Lần này cả ba người kia đều say nên Bảo là người lái xe. Di ngồi ghế lái phụ, Tường để Nhật ngồi ngoài, Tường ngồi giữa Nhật và ba người kia tránh ba người nói những lời không nên.
Về đến nhà, Tường giúp đưa từng người vào phòng. Do ai cũng say nên đưa về nhà Khánh Anh hết, nếu đưa về từng nhà thì hơi khó khăn. Với lại ở đây có dì, Di, Nhật ba người phụ nữ sẽ chăm sóc tốt hơn. Phong ở một mình, không ai chăm sóc rồi. Duy thì chỉ có mình Di lo không xuể, ba Di lại đi sang nước ngoài rồi. Nên tất cả ở lại nhà Khánh Anh là có lý nhất.
" Sao nó uống nhiều vậy. Con không cản nó lại. "- dì mang ba ly nước chanh cho ba người giải rượu.
" Con xin lỗi."- Nhật lấy một ly nước tiến về phía Khánh Anh, Tường chặn lại y bảo để Tường nhưng Nhật lắc đầu.
"Anh giúp dì mang sang cho Phong đi. Di thì mang sang cho anh Duy. Dì giúp con nấu cháo để họ tỉnh dậy ăn. "
Nhật đỡ Khánh Anh ngồi dậy uống nước, Khánh Anh bỗng nhiên ôm lấy Nhật khóc lóc
" Em về rồi hả Nguyệt. Anh nhớ em lắm. Nhật cũng nhớ em nữa. Anh thấy Nhật khóc khi nhắc đến em, Phong và Duy cũng vậy, mọi người yếu đuối thật ai cũng khóc khi em đi cả. Anh không vậy đâu, anh mạnh mẽ lắm. Nhưng mà... chỉ là anh không cho họ thấy thôi. Anh cũng biết đau mà, sao em đi lâu quá vậy. Anh xin lỗi vì không chăm sóc tốt cho em. Anh chỉ lo cho Nhật, vì Nhật lạnh lùng hơn. Anh cứ nghĩ, Nhật tổn thương nhiều hơn em. Nhưng anh sai rồi. Anh xin lỗi, Nguyệt à!
Khánh Anh nói rồi gục đầu trên vai Nhật ngủ , Nhật đỡ anh nằm xuống giường đắp mền cẩn thận rồi quệt nước mắt đi ra.
"Anh, em xin lỗi. Em không thể mang Nguyệt về cho anh được. Ba xin lỗi vì con không chăm sóc tốt cho em ấy."
Nhật đi ra thì đã thấy Mọi người ngồi ở bàn ăn đợi Nhật rồi.
" Con xin lỗi vì đã để mọi người đợi. "- Nhật ngồi xuống bàn.
" Em không sao chứ."- Tường lo lắng hỏi.
" Không. Em không sao. Mọi người ăn đi"- Nhật lắc đầu và cầm đũa lên ăn.
Nhật ăn rất nhiều, Di thấy Nhật vậy là đủ biết Nhật buồn thế nào. Cả Tường cũng vậy. Quen nhau ba năm cũng đủ hiểu tính cách của Nhật. Không ai khuyên Nhật không nên ăn cả, vì họ biết, chỉ như vậy Nhật mới đỡ hơn. Dì cũng lặng lẽ lau nước mắt.
//////////
Trên con đường đông đúc của nước Anh, một chiếc xe cấp cứu liên tục hú còi và nó dừng lại ở một bệnh viện lớn của Anh. Chiếc băng ca được đẩy vào trong, bên ngoài một người liên tục đi đi lại lại, luôn nhìn vào bên trong phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu tiếng máy đo nhịp tim trở nên gấp gáp. Một tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn chưa có một vị bác sĩ nào trở ra. Còn những vị y tá liên tục đi ra đi vào, dù muốn hỏi chuyện nhưng thật sự chỉ nhận lại là câu
" Người nhà cứ đợi. "
Đến tận 5 tiếng đồng hồ sau ánh đèn đỏ nơi cửa phòng cấp cứu mới tắt và cuối cùng cũng có một vị bác sĩ bước ra.
" Bác sĩ, cô ấy thế nào? "- vừa thấy vị bác sĩ kia thì người đã đợi rất lâu không dám rời mắt kia liền hỏi ngay tức khắc.
" Người nhà phải bình tĩnh. Cô ấy...
/////////
Hôm nay là sinh nhật Nhật, Tường đã bỏ công sức ra làm cái bánh kem, trang trí thật đẹp cho Nhật bất ngờ, "Có Nhật ở nhà không. "- Tường đến nhà thấy Khánh Anh ra mở cửa thì thắc mắc
"Có, nó trong nhà ấy. Mà cậu đến làm gì vậy. " - Khánh Anh mở cửa cho Tường vào
"Đưa Nhật đi chơi. " - Tường nói rồi đi vào nhà thấy Nhật ngồi vẽ tranh.
Vẫn vậy với gương mặt không biểu cảm, vẫn ánh mắt buồn làm người khác cảm thấy bao nhiêu nỗi lòng đều được giấu sau ánh mắt lạnh lẽo ấy.
Tường thấy Nhật như vậy thật không đành, Tường đi nhanh về phía Nhật giật bản vẽ trên tay Nhật, nắm tay Nhật lôi đi.
"Anh làm gì vậy, em đang vẽ mà. " - Nhật cau mày
"Đi chơi, chả lẽ em ủ rũ cả ngày à. " - Tường vừa nói vừa lôi Nhật đi
"Đi đâu mới được chứ. "
"Quán bar của anh "
Tường cùng Nhật đến quán do trời cũng đã gần tối nên quán cũng có chút đông, Tường gọi điện thoại cho Nam mang bánh kem đến. Nhật vẫn chưa hay biết gì. Nhưng đến lúc Nam đến thì Nhật có điện thoại.
"Alo, chuyện gì vậy Di. " là điện thoại của Di
"Nhật đang ở đâu vậy, tới quán kem chở Di về được không. Xe Di hư rồi " - Di đầu dây bên kia thở dài
"Ừ, Nhật đến..." - Nhật chưa nói xong thì điện thoại đã bị Tường giật lấy
"Có chuyện gì sao em không nhờ Bảo mà lại gọi Nhật. " - Tường hậm hực, vì Nhật mở loa ngoài nên Tường nghe được cuộc nói chuyện của Di và Nhật.
"Anh Bảo với anh hai sang nhà anh Khánh Anh có chuyện gì rồi nên tôi mới nhờ Nhật chứ bộ. Mà sao anh vô duyên vậy trả điện thoại cho Nhật coi. " - Di cũng không kém hét lớn qua điện thoại
"Anh với Nhật vừa ở đó về có Duy với Bảo đâu. "
"Nhật ơi ở đây một mình Di sợ, tới nhanh đi. " - Di cố tì hét to qua điện thoại cho Nhật nghe thấy
"Anh trả điện thoại đây. Em đến chỗ Di, có gì nói sau đi. " - Nhật giật điện thoại từ Tường rồi bỏ đi đến chỗ Di.
Nam và Quỳnh từ ngoài đi vào thấy Nhật hối hả chạy ra thì thấy lạ, đáng lẽ Nhật phải ở lại chứ, nhân vật chính mà.
Khi cả hai vào tới nơi thì thấy Tường rầu rĩ là cũng đủ hiểu.
"Nhật đi lo cho Di hay Kenvin nữa vậy anh. " - Quỳnh gõ gõ bàn
• Việc duy nhất anh có thể làm là bất chấp yêu em dù tim sẽ đau.
(Vương Nắng- NNA)"Con đi học đây, trễ nữa rồi "-Nguyệt chạy nhanh ra khỏi nhà không kịp uống ly sữa mà dì chuẩn bị
Nhật đã đi từ sớm cùng Khánh Anh, cả tuần cả 2 đã đi xem phòng tranh và công ty, lo chuẩn bị đủ thứ, Khánh Anh cần Nhật giúp nên đưa Nhật đi sẵn chở Nhật đi học, lúc về thì đi cùng Tường
Nguyệt thì ngày nào cũng đi trễ vì không có Phong đến kêu, Phong phải giao lưu với trường khác 1tuần và học sinh khác cũng đến giao lưu với trường Nguyệt 1 tuần
Hôm nay Nguyệt lại tiếp tục đi trễ, nếu bình thường Nguyệt sẽ leo vào, nhưng có người trực ở cửa nên không leo vào được
"Trời, gì vậy chứ bình thường đâu có"-Nguyệt nhăn nhó nhưng lại mỉm cười ngay sau đó.
"Hứ, chặn đường này tôi đi đường khác, cửa sau luôn rộng mở chờ mình"- Nguyệt đang đi tự nhiên ngồi xuống một lát sau mới đứng dậy tiếp tục đi.
Mặc dù cửa sau không mở nhưng Nguyệt vẫn trèo được, nhưng...
"Em trốn tiết hay đi trễ"
"Ơ, hội trưởng, sao..."-Nguyệt ngỡ ngàng
"1 tuần em đi trễ đã 5 ngày, hôm nay là ngày thứ sáu, còn lén vào mà không xin phép,giờ tính sau"-Hội trưởng vòng tay nhìn Nguyệt
"Ơ, hì hì, tại em quên mang vở, em về lấy, làm ơn cho em vào, đừng viết vào sổ mà"-Nguyệt chắp tay năn nỉ
"Học sinh cá biệt hả Phong ?"
"Ờ, hội phó xử sao đây?"-Phong-hội trưởng
"Anh Minh Phong tha em đi, em quen biết rất thân thiết với anh Thế Phong đó"-Nguyệt cười cười lấy thiện cảm.
"Hội phó, giờ sao"-Phong
"Thì kỷ luật dưới cờ, "gửi" về nhà 1 tuần"-hội phó nhìn Nguyệt ý nói là "được" nghỉ 1 tuần vì lý do vi phạm quá nhiều.
"Anh Huy tha em đi mà"-Nguyệt vẫn cố nài nỉ.
"Đội trưởng đội kỷ luật đi vắng, em đã đi trễ 1 tuần rồi, còn leo rào nữa"-1 tiếng nói nữa phát ra, Nguyệt quay lại nhìn người phát ra giọng nói thì mỉm cười rất tươi.
"Cho em vào đi, gần vào tiết 2 rồi"-Nguyệt
"Ê Phong, tao cấm mày thiên dị người thương nha"-Huy đe dọa
"Ờ em lên lớp đi, anh giải quyết cho"-Phong nhìn Huy rồi quay sang Nguyệt cười
"Cảm ơn anh, bye, "-Nguyệt nhìn Phong cười rồi quay qua Huy và Minh Phong.
"Bye 2 anh ác ma nha, plè "-Nguyệt chạy đi
"Con nhỏ đó cà tưng vậy hả, tao nhớ hồi trước thấy nó lạnh lùng lắm mà"-Minh Phong lắc đầu
"Thôi sao này mày mở cửa cho Nguyệt vào dùm tao, đừng bắt nhỏ leo rào nữa, tội nghiệp nhỏ"-Phong nhìn Nguyệt đi phía trước thì mỉm cười rồi cũng bỏ đi
"Cái thẳng này nó khùng rồi"-Minh Phong lắc đầu
"Yêu quá hóa điên "-Huy cũng lắc đầu
"Haizz, may quá bả chưa vô"-Nguyệt thở phào
"Tôi vô rồi nè"-Cô giáo
"Ơ, cô"-Nguyệt tròn mắt
"Em mang cặp, tức là em đi trễ, tuần sau thi cuối kì I mà em đi trễ liên tục, em muốn nghỉ học hả"-cô giáo
Nguyệt không ưa bà cô này cho lắm nên cũng không cãi, mà không cãi thì...
"Tôi nói đúng chứ gì, vậy ở ngoài đây đi. À lại phía cuối hành lang đứng đi, mắc công mọi người mất tập trung vì em."-cô giáo quay vào lớp.
Đúng ý của Nguyệt luôn chứ, mặc dù đứng ở ngoài nhưng Nguyệt rất vui vì không phải học tiết Văn
"Bị đuổi sao em vui vậy?"-Phong nhắn tin cho Nguyệt
Nguyệt nhận được tin nhắn thì nhìn xung quanh tìm Phong, nhìn xuống sân thấy Phong nhìn mình cười thì Nguyệt cười lại nhưng nụ cười có chút gì đó hơi gượng gạo, bỗng nhiên Nguyệt ngồi thụp xuống
"Vui chứ, khỏi phải học"-Nguyệt nhắn tin lại
"Hôm nay không đi học sao, sao giờ này lang thang ở đây"-Nguyệt nhắn thêm 1 tin nữa
"Mỏi chân rồi à. Hì. Giải lao anh nói cho"-Phong trả lời.
"Ờ"-Nguyệt vừa gửi xong thì điện thoại bị ai đó giựt lấy
"Ơ, anh làm gì vậy, trả đây"-Nguyệt cau mày
"Bị phạt mà còn bấm điện thoại nữa hả?"
"Nè, anh trường bạn bớt nhìu chuyện dùm đi"-Nguyệt với tay lấy điện thoại
"Em lùn lắm không lấy được đâu"
"Anh, ơ..."-Nguyệt nhìn xuống sân không thấy Phong đâu rồi nhìn lên người đối diện.
"Tại anh đó, trả đây"-Nguyệt nhảy lên lấy điện thoại nhưng không được.
"Cậu là học sinh trường bạn, giờ không học lại cúp"-Phong lạnh lùng lấy điện thoại của Nguyệt còn nắm tay Nguyệt kéo về phía mình
"Tôi được nghỉ tiết mà"
"Cô ơi, em có chuyện nhờ Nguyệt Anh chút nha cô"-Phong đi về phía lớp của Nguyệt, nhìn bà cô cười nói.
"Ừ, em đi đi"- bà cô gật đầu.
Phong nắm tay Nguyệt đi canteen thẳng luôn,cậu bạn kia nhếch mép rồi cũng quay về lớp.
"Nó có thường làm khó em không?"-Phong nhìn Nguyệt
"Cả tuần luôn ấy chứ " có hay thường" gì"-Nguyệt vừa ăn vừa nói
"Anh xin lỗi "-Phong buồn buồn nhìn Nguyệt
"Hả?"-Nguyệt
"Nó từng thích Thùy Dương, nhưng Thùy Dương thích anh, bây giờ nó biết em là bạn gái anh nên nó kiếm chuyện em đó"-Phong
"À, kệ đi"-Nguyệt gật đầu.
"Dù gì anh ta chỉ học hết hôm nay thôi mà"-Nguyệt cười,
"Ừ"-Phong cũng cười
"Sáng giờ em chưa ăn gì sao, em ăn nhìu lắm rồi đó'-Phong đưa ly nước cho Nguyệt
"Ừ, chưa, cả tuần toàn đi trễ nên không kịp ăn gì hết"-Nguyệt
"Hey Nguyệt ra sớm vậy"-Di vỗ vai Nguyệt
"Nó bị đuổi thì có, đi trễ nữa phải không?"-Nhật kéo ghế ngồi xuống
"Hì hì"-Nguyệt cười
Tất cả đi lấy đồ ăn, rồi nói chuyện với nhau đủ thứ
Tan học Nguyệt đi về cùng Phong, Tường và Nhật đến công ty của Khánh Anh, Bảo thì đưa Di về
"Nguyệt có gì đó hơi buồn thì phải, anh thấy Nguyệt hơi buồn"-Tường vừa lái xe vừa nói chuyện với Nhật
"Ừ, em cũng thấy vậy, nhưng nó không nói thì đố ai hỏi được"-Nhật
"Thứ 7 tuần sau Khánh anh khai trương công ty giải trí phải không?"-Tường
"Ừ, mặc dù nó không lớn, nhưng với anh ấy ở cái tuổi 19 mà có nó trong tay cũng đã là 1 sự nghiệp to lớn rồi"-Nhật
Đến nơi Nhật và Tường đã thấy Khánh Anh đang sắp xếp, mọi thứ có vẻ đã xong, chỉ đợi ngày mở cửa
Nhật nói với Khánh Anh về Nguyệt, Nguyệt giấu rất giỏi nên việc này Khánh Anh cũng không rõ
Cả 3 cùng về nhà thì thấy dì đang nấu ăn, còn Nguyệt thì chẳng thấy. Hỏi ra thì mới biết Nguyệt ở trong phòng
Khi ăn cơm Nguyệt mới xuống, Nguyệt chỉ nói bản thân phải học bài cho tuần sau thi. Khánh anh nhắc đến việc tuần sau sẽ mở cửa công ty, Nguyệt chỉ ậm ừ rồi thôi, Nguyệt chỉ ăn 1 chút rồi lên phòng
Chủ nhật Nguyệt không đi chơi, chỉ ở nhà hoặc giúp công ty của Khánh Anh hoặc đến phòng tranh của Nhật, Phong rủ đi chơi cũng không đi
Tới ngày thi Phong ngày nào cũng tới đón Nguyệt, Tường cũng đến rũ Nhật, hình như cảm xúc của Nguyệt thay đổi liên tục mới hôm trước nói không muốn đi đâu, giờ thì đòi đi ăn uống, đi phòng tranh, rồi đi đến công ty Khánh Anh
Nguyệt còn giúp Nhật thiết kế bộ đồ rất cá tính để mặc lúc khai trương phòng tranh. Nói đây cũng là quà tặng trước vì Nhật quyết định sẽ mở cửa trong hè
Còn quà của Khánh Anh, Nguyệt sẽ tặng vào ngày khai trương
Cả tuần thi trôi qua khá thuận lợi khi điểm số của tất cả khá cao.
"Mai anh tới đón em đến công ty Khánh Anh dự lễ khai trương nha"-Phong
"Ok, anh mà tới trễ là chết chắc đó"-Nguyệt đe dọa
"Ừ, vào nhà đi, anh về"-Phong cười
"Bye"-Nguyệt chạy vào nhà
Phong cười rồi chạy đi
Tường và Nhật đến phòng tranh nên về sau
Tường và Nhật ghé vào một quán ăn, suốt buổi Nhật chỉ im lặng không nói gì
"Sao vậy. Có chuyện gì à. "- Tường thấy Nhật có vẽ suy tư thì lo lắng hỏi
"Không, tại gần đây Nguyệt hơi lạ nên em lo. "
"Em đã hỏi Nguyệt về vấn đề này chưa. Hay em nói cho Khánh Anh biết đi. "
"Em nói rồi nhưng vô ích. Nguyệt không nói gì hết.
"Không sau đâu, em ăn đi rồi đến phòng tranh nữa. Có gì để anh về hỏi thằng Phong coi sau. "
"Ừm. " - Nhật gật gật rồi tiếp tục ăn
Gần đây Nhật rất bận nào là phòng tranh, rồi thi, rồi còn giúp Khánh Anh thiết kế nữa. Nhật không có thời gian nhiều để quan tâm đến Nguyệt.
Do có Phong và dì nên Nhật cũng ít để ý đến, giờ nghĩ kĩ lại đúng là Nguyệt hình như không ổn.
"Đừng lo nữa. Ổn cả thôi mà. "- Tường xoa đầu Nhật an ủi.
"Em biết rồi mà, sao anh xoa đầu em mãi thế. "
"Tại em là con nít, phải xoa đầu như vậy. Con nít thích xoa đầu lắm mà ta. " Tường giả vờ suy nghĩ
"Xía. " - Nhật lại tiếp tục ăn
"Đúng rồi phải không. "- Tường nhe răng cười
"Không"
"Đúng"
"Không"
"Đúng"
"Không"
"Đúng"
"Đã bảo là không mà. "- Nhật cau mày
"Rồi, rồi. Không thì không." - Tường lại cười
"Cười nữa em đánh rụng răng đấy. "- Nhật giơ nấm đấm đe dọa
"Rồi, không cười, không cười. "- tuy nói vậy nhưng Tường vẫn cười ,Nhật lườm Tường suốt cả buổi.
///....////
7h ai cũng có mặt tại công ty để dự lễ khai trương chỉ có Nguyệt và Phong là chưa tới
"2 đứa này sao tới trễ vậy chứ?"-Duy
"Chắc Nguyệt có việc bận"-Kenvin
"không đâu, Nguyệt luôn đúng giờ trong những lúc quan trọng như thế này mà"-Nhật cau mày lo lắng
"Nguyệt đâu?"-Khánh Anh từ xa đi lại
"Em đây"-Nguyệt cùng Phong đi vào
Hôm nay Nguyệt rất lạ không mặc chiếc váy mà Nhật chuẩn bị, chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, giầy bata, chỉ đơn giản như vậy
"Nguyệt sao lại mặc bộ này, váy chị đưa đâu"-Nhật
"Em lỡ làm đổ sữa nên..."-Nguyệt cúi đầu
"Thôi vào trong đi"-Khánh Anh dẫn 2 em gái mình vào trong.
Khi bắt đầu khai trương Nguyệt nói muốn tặng quà cho anh trai nên sau phần kéo dây mở bản hiệu, Nguyệt đã đàn tặng anh bài "So Beatuiful"
"Anh 2, chúc anh thành công"-Nguyệt mỉm cười rồi ngồi vào đàn
Bài hát duy nhất mà Nguyệt có thể đàn, vì bài đó là bài mà mẹ của Nguyệt và Nguyệt thích nhất cũng chính là bài do chính ba Nguyệt đã dạy cho Nguyệt. Đàn xong không ai thấy Nguyệt đâu, Khánh Anh và nhật chạy đến cây đàn thấy có 1 lá thư.
"Anh 2, chị Nhật chắc 2 người muốn biết món quà ba tặng em đúng không?, nhưng em không nói đâu, ba muốn em học đàn, ba muốn em thực hiện ước mơ của mình, nên em sẽ hoàn thành nó trong 4 năm. 4 năm nếu có thể thì em sẽ về, em tin mình thành công, mặc dù em không chắc đâu. Món quà cho anh 2 là bài "So Beatiful", còn chị Nhật, em không đàn được rồi, em xin lỗi nhé, à mọi liên lạc em đã cắt hết rồi, định vị ở chỗ dì, mọi người đừng tìm em, anh 2 lo cho dì và chị nhé. À cái áo khoác hôm bữa trên máy bay anh gửi trả cho anh Phong giúp em. Thực ra em biết nó là áo của anh ấy nhưng em không nói ra vì em không muốn anh ấy hi vọng. Anh 2 tự chăm sóc cho mình đó, anh Duy nữa nè, anh Tường và anh Bảo phải chăm sóc cho chị Nhật và Di nếu như em về mà thấy 2 người họ không tốt là em không tha thứ cho 2 người đâu. Mọi người tạm biệt. "
Nhật rất khó chịu khi Nguyệt viết có phần khó hiểu, tại sao là 4 năm nếu có thể về, tại sao là có thể chứ, mập mờ quá
"Nguyệt nó làm cái quái gì vậy chứ. " - Nhật tức giận kèm theo lo lắng
"Nguyệt nó sao vậy chứ"-Duy lo lắng
"Dì, phải tìm dì hỏi"-Phong tính chạy đi thì dì từ ngoài đi vào.
"Nguyệt đi rồi phải không?"-Dì đi vào lần lượt nhìn từng người
"Sao dì biết"-Di
"Dì nói đi, Nguyệt có chuyện gì phải không?"-Nhật chạy lại hỏi
"Con bình tĩnh đi"-Dì
"Dì nói đi"-Nhật hét lên làm mọi người nhìn về phía Nhật
"Nhật bình tĩnh đi"-Tường khuyên
"Dì, Nguyệt sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"-Phong lay dì
"Đây"-dì đưa ra 1 sắp giấy tờ -"Các con xem đi, Nguyệt nó bệnh rất nặng, di truyền từ mẹ con, có thể chữa không khỏi, lúc ở Anh bác sĩ đã nói có thể chữa khỏi nhưng không đảm bảo, tỉ lệ chữa khỏi chỉ 30% thôi, Nguyệt không muốn Nhật buồn nên không nói. Nó tính đi từ tuần trước nhưng vì Khánh Anh nên nó ở lại đến hôm nay. Nó sợ mọi người buồn nên nó bỏ đi rồi, còn đi đâu thì...dì không biết"-Dì nói 1 tràn.
" Sao lại như vậy." - Kenvin cau mày.
"Sao dì lại không biết, dì giấu phải không, nói đi, Nguyệt ở đâu vậy, nói cho con biết đi"-Nhật nài nỉ
"Dì thực sự không biết"-dì lắc đầu thất vọng
"Nguyệt, Nguyệt ơi"-Phong chạy đi lấy xe phóng đến sân bay. Tất cả cũng đi ngay sau đó
Khi đến sân bay thì đã không còn 1 bóng người nữa rồi, toàn bộ máy bay đã cất cánh, biết tìm Nguyệt ở đâu đây
"Nguyệt ơi"-Nhật ngồi khụy xuống, Tường ôm Nhật lại để Nhật đỡ hơn, Nhật không khóc là vì không muốn hay không thể đây. Khánh Anh cũng không kém thất vọng nhìn vào cánh cửa đã bị đóng kia ///....////
"Nguyệt đi cũng 1 năm rồi, sao mà vẫn chưa có tin tức vậy anh 2?"-Di nhìn sang Duy
"Đâu phải tìm 1 người là dễ, trái đất này rất lớn em không biết sao?"-Duy buồn bã nói
"Sao này đừng nhắc đến Nguyệt trước mặt Nhật nếu không Nhật sẽ chịu không nỗi đâu, với lại Nguyệt có về được không còn chưa rõ mà"-Bảo nhắc Di
"Ừ, em biết rồi, nhưng Nguyệt bị bệnh gì vậy?"-Di
"Dì nói bệnh này phức tạp lắm, liên quan đến tim, não. Kenvin nói bác sĩ của nhà cậu ta ở Anh từng nói bệnh này nếu phẫu thuật não thành công mà tim thất bại thì cũng sẽ...nên biết khi nào...."-Bảo
"Mày thôi đi"-Duy tức giận bỏ đi lên phòng.
"Anh chỉ nói thật thôi mà"-Bảo
"Anh 2 thương Nguyệt lắm, ảnh lúc nào cũng lo lắng cho Nguyệt hết, anh nên tránh nói đến Nguyệt khi có anh ấy "-Di
Trước giờ người yếu đuối nhất là Nguyệt nên Duy rất thương Nguyệt, cái gì cũng lo cho Nguyệt trước
"Sắp tết rồi mà ai cũng ủ rũ hết chán thật"-Bảo buồn ra mặt
"Chứ có ai vui nổi đâu anh"-Di
"Thôi em sang nhà Nhật đây, anh ở lại chơi với anh 2 đi, an ủi anh ấy luôn"-Di với tay lấy túi và áo khoác.
"Ừ"-Bảo
Di nói rồi đi sang nhà Nhật, từ lúc Nhật đi chỉ có dì lo cho Khánh Anh và nhật, tuy có Tường, nhưng Tường chỉ có thể an ủi thôi, tất cả là do dì lo nên Di sang phụ dì
Mặc dù vậy nhưng tất cả vẫn đến trường. Hôm nay nghỉ, Di sang nhà thì thấy Nhật và Khánh Anh mỗi người 1 máy tính tìm kiếm thông tin về vé máy bay từ lúc Nguyệt đi đến giờ nhưng không thấy gì, Nguyệt vốn giỏi công nghệ thông tin nên không còn gì sót lại sau chuyến đi đó.
Di bước vào chỉ biết lắc đầu nhìn không biết nói gì cũng không thể cản, Tường cũng cùng số phận giống Di./////////////
" Nhật ơi. " Tường mở cửa thì thấy Nhật đang chăm chú vẽ.
" Nhật." - Tường đi lại gần tiếp tục gọi.
" Em nghe rồi. Chuyện gì vậy" - Nhật vẫn cặm cụi vẽ không ngẫn đầu lên.
" Đi chơi thôi. Em vẽ hoài. Khi khác vẽ tiếp đi chơi với anh đi. " - Tường nài nỉ.
" Em đang vẽ. Anh rủ người khác đi. Nam hay ai đó cũng được mà. " - Nhật
" Nhưng anh muốn rủ em mà. " - Tường ỉu xìu.
Nhật định từ chối ngước lên thì thấy Tường buồn nên đành đồng ý đi. Tường vui như con nít được cho kẹo .
Nhật và Tường vừa bước ra khỏi cửa thì gặp ngay Di và Bảo.
" Hai người đi đâu vậy "- Tường nhìn cả hai thắc mắc.
" Tìm Nhật chơi mà. " - Di nói với Tường xong thì quay sang Nhật
"Nhật, đi chơi với Di nha. Mấy nay Nhật cứ bận hoài. "
" Nhưng mà..." Tường định nói là cả hai có hẹn rồi nhưng Nhật đã nhanh hơn.
" Ừ. Đi cùng đi, mình và anh Tường cũng định đi chơi. " - Nhật nói xong mặt Tường đen lại.
Và kết quả là cả bốn đi chơi cùng vì không thể làm trái ý Nhật. Di kéo Nhật đi trước chạy lại những cửa hàng đồ ăn vặt rồi cả những cửa hàng giày dạo một lượt rồi xách vài túi đi ra. Bảo và Tường đi sau xách đồ hết cả tay. Di vui vì Nhật chịu đi chơi, Tường cũng vậy nhưng có Di và Bảo đi theo thì không còn vui nữa.
"Nè, giữ bạn gái không được hả. Sao suốt ngày chạy tìm Nhật hoài vậy. "- Tường trách móc.
" Bộ tưởng tôi thích à. " - Bảo lườm lại
" Vậy sao không dẫn bạn gái đi chơi đâu đó đi. Tới đây phá đám. " - Tường vẫn trách
" Cậu dám làm trái ý Nhật không? " - Bảo hỏi
" Ờ..."- Tường hiểu ý Bảo đành im lặng
" Nè, hai người tâm sự gì vậy. Đến cầm đồ này. "- Đi giơ hai túi lên, bên trong có lẽ là áo khoác vì cả hai lựa từ nãy đến giờ.
" Hay mình đi ăn đi được không. Hai người đi cả buổi rồi đó." - Tường thấy cả hai mua túi lớn túi nhỏ nhiều rồi. Đi cũng tầm 2 tiếng mấy rồi còn gì, nên giờ đi ăn là ý kiến hay nhất.
" OK, vậy đi ăn ha. " - Di quay sang Nhật, Nhật gật đầu.
Di lại nắm tay Nhật lôi đi trước, Bảo và Tường vác mấy cái túi theo sau.
"Đáng lẽ tay Nhật là tôi nắm mới đúng chứ."- Tường cau có
" Hay tôi nắm tay cậu cho đỡ tủi."- Bảo trêu Tường
" Khùng. "- Tường lườm.
Tuy Bảo nói vậy chứ cũng khó chịu lắm vì đáng ra hôm nay Di và Bảo đi biển chơi vậy mà với lý do là Nhật vẫn còn buồn chuyện của Nguyệt nên không đi. Mà mấy năm nay Nhật có vui lên đâu mà nói là còn buồn.
Buổi đi chơi hôm nay chỉ có mình Di vui, Bảo và Tường không vui cũng không dám nói. ///////// "Di, dậy đi học kìa. Không phải nói là hôm nay có bài luận sao. Thằng Bảo qua đón rồi kìa." - Duy gõ cửa phòng khi đã gần 7h mà Di vẫn còn ngủ.
"Di, Di nghe không. " - Duy không còn gõ cửa nữa mà là đập cửa.
" Em nghe rồi. "- Di trong phòng lăn qua lăn lại một lúc sau mới rời khỏi giường.
" Anh làm gì mà gọi em sớm thế. 8h em mới nộp bài mà. Còn anh nữa tới sớm vậy. " - Di lò dò từ trên phòng đi xuống thấy Bảo và Duy ngồi ăn sáng thì nhăn nhó.
" Anh cũng không làm gì nên tính sang chở em đi ăn kem. " - Bảo biết Di thích ăn nên nói là rũ Di đi ăn là chắc chắn Di sẽ không chửi.
" Thôi, vậy anh chở em đến trường sớm đi. Em có hẹn với bạn cùng trao đổi bài luận. " - Di
"Ủa sao vậy, em không thích ăn kem nữa hả. " - Bảo thấy Di từ chối đi ăn thì thấy lạ, trước giờ toàn là Di đòi đi ăn.
" Dù sao bài luận này cũng khá quan trọng, lần khác đi." - Di
Thấy Di không chịu đi nên Bảo không ép nữa. Khi chở Di đến trường, Di nhờ Bảo mang hộp quà mà Di quên đưa cho Nhật nhưng Bảo bất ngờ có việc nên không đi được
" Để em tự mang đến cho Nhật, anh đi làm chuyện của anh đi." - Di nói rồi đi vào trường luôn không thèm chào tạm biệt với Bảo một câu.
Đến trưa, Bảo gọi điện để đến đón Di sang phòng tranh của Nhật nhưng Di không bắt máy. Bảo đoán là Di giận chuyện lúc sáng không giúp Di mang qua cho Nhật nên Bảo chạy qua trường luôn, vì cũng chưa đến giờ tan trường . Trên đường đi, Bảo ghé vào tiệm bánh mua ổ bánh kem lớn mang đến năn nỉ Di.
Bảo gửi xe ở gần trường đại học của Di rồi đi bộ lại trường, trên tay cầm ổ bánh cười cười vì Di mà thấy bánh kem lớn vậy chắc không giận nữa.
Bảo đến cổng trường tầm 20p sau thì thấy học viên lần lượt đi ra nhưng Di vẫn chưa ra Bảo đứng ở cổng chờ nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng của Di đâu. Bảo thoáng thấy cô bạn cùng lớp với Di thì đi lại hỏi chuyện .
" Anh là bạn của Di. " - Bảo gật đầu chào với cô bạn
" À em biết, anh tìm Lâm Di hả?."
" Ừ, anh đợi nãy giờ vẫn không thấy Di ra. "- Bảo nhìn xung quanh tìm kiếm Di.
" À, Di chắc còn ở phòng ăn của trường đó. Huy và Di có lẽ còn bàn về bài luận ngày hôm nay . Bài luận của cả 2 được giáo sư khen rất nhiều đó. Anh..." - cô bạn chưa nói xong thì Bảo quay đi vào trường ngược hướng với tất cả sinh viên đang lũ lượt ra về .
"Sao không nghe máy của anh."- Bảo lù lù xuất hiện phía sau mặt đanh lại .
" Ơ... Sao anh đến mà không nói em biết." - Di giật mình khi Bảo.
" Anh gọi em có trả lời đâu. " - Bảo nói chuyện với Di mà cứ nhìn cậu bạn kia.
" Ủa, em bật chế độ."- Di nhìn Bảo cười cười
" À anh ngồi đi, đứng chi vậy. Đây là Huy bạn cùng lớp của em."- Di
"Em nói chuyện xong chưa. Xong rồi thì về. Trưa rồi. " - Bảo có chút giận.
" Em với Huy ăn trưa rồi. Anh đói hả. Có cần ăn gì không. "- Di
" Em ăn rồi hả. Vậy em ra lâu rồi hả. "- Bảo
" Ừ. Em ra cũng nữa tiếng rồi."- Di gật đầu.
" Vậy chắc em với cậu bạn này nói chuyện cũng nhiều rồi chắc hết chuyện nói rồi phải không. Thế thì về. "- Bảo thật sự giận rồi đứng dậy về.
" Ơ... Xin lỗi nha Huy. Anh, đợi em. "- Di xin lỗi Huy rồi chạy theo Bảo, còn Huy thì bị Bảo và Di làm đơ toàn tập.
Trên đường về Bảo giận nên không nói gì, Di cũng không thèm nói. Di thấy chuyện đâu đáng để giận mà Bảo lại vậy nên Di chẳng nói đến. Riêng Bảo thì thấy khác. Di không nghe máy lại còn nói chuyện với người khác vui vẻ vậy nữa.
Bảo chở Di đến phòng tranh của Nhật, để Di ở đó rồi về. Di giận nên cũng không nói gì. Nhật thấy cả 2 vậy cũng đủ hiểu.
" Thôi vào trong đi anh Khánh Anh có mua bánh để trong tủ lạnh kìa. " - Nhật thấy căng thẳng quá thì bảo Di vào trong cùng ăn bánh.
//////// ////////
" Đó, Nhật thấy không. Chuyện đâu là gì đâu mà ảnh giận. Thiệt tình. ." - Di vừa ăn vừa kể cho Nhật nghe.
" Sao anh Bảo biết Di phòng ăn của trường mà vào đó tìm. "- Nhật hỏi lại.
" Mình cũng không biết nữa. Tự nhiên ảnh lù lù xuất hiện à. Sau đó nổi giận với mình. " - Di vẫn còn ấm ức.
" Hay ngồi lại nói chuyện đi. Không ai nói chuyện với ai hết vậy không được đâu." - Nhật đứng dậy lấy nước vì cả 2 ăn nhiều bánh rồi.
" Không đời nào. Ảnh có lỗi trước chứ có phải mình đâu. Ảnh không xin lỗi mình thì thôi , đằng này còn giận như vậy nữa. Mà sao Nhật không bên mình mà nói giúp cho anh Bảo vậy hả." "- Di dỗi
" Mình có biết ai đúng đâu mà bên" - Nhật nhún vai, Di xụ mặt vì câu nói lạnh lùng của Nhật. Đáng ra Nhật phải bên Di mới đúng chứ bạn thân gì mà phũ phàng vậy chứ.
Đúng lúc đó cửa mở, là Tường. Tường thấy Di ngồi đó cảm giác có chuyện chẳng lành.
" Em đến khi nào vậy. " - Tường nhìn Di, nhìn xuống bàn thấy 2 hộp bánh ngọt, nhiều vỏ bọc bánh khác thì biết đã tới lâu nhưng vẫn hỏi vì Tường biết đằng sau những vỏ bánh kìa có lẽ là một câu chuyện dài. Đừng hỏi vì sau Tường nghĩ vậy vì nó được lặp lại lần thứ n rồi.
"Em tới lâu rồi. Anh biết rồi mà còn hỏi hả. " Di thừa biết thế nào Tường cũng hỏi câu này.
" Nhật đi thôi. " - Tường quay sang Nhật cười
" Đi đâu. "-Di nhìn sang Nhật
" Lần khác được không anh. Di và Bảo đang cãi nhau. Chả lẽ em bỏ Di một mình ở đây." .- Nhật nói xong Tường đơ luôn.
" Biết ngay mà. "- mặt Tường xụ xuống
" Nhưng em hứa với anh là hôm nay mà. Anh cũng nói với ba mẹ vậy rồi."
" Ừm, nhưng mà Di vậy..."- Nhật nhìn Di chẳng lẽ bỏ Di ở phòng tranh một mình.
" Thôi Nhật đi với anh Tường đi lát Di gọi anh hai đến rước. " - Di thấy Nhật khó xử thì bảo Nhật đi cùng Tường.
" Thôi, để lần khác vậy. Không sao, em và Di muốn đi đâu không ảnh chở cho. " - Tường cũng đành hủy vì với tính cách của Nhật thì không bao giờ bỏ Di một mình lúc này.
" Ừm, không cần đâu. Anh có bận gì thì làm đi, chuyện này em tự lo được. "- Nhật
Tường khóc không ra nước mắt, đến đón Nhật đi ăn trưa với ba mẹ Tường vậy mà Nhật lại hỏi có bận gì thì làm đi. Không biết Tường nên nói gì ngay lúc này với cô bạn gái này nữa. Anh không bận hay anh chờ em rảnh đây. Tường cũng biết không phải Di cố ý nhưng Di và Bảo lại cãi nhau ngay ngày hôm nay, thật đúng là xui mà.
Chuyện chỉ đơn giản vậy mà Bảo và Di lại giận nhau mấy ngày trời. Đến lúc Bảo sang xin lỗi Di thì Di quay sang giận Bảo vì tội giận hờn vô cớ.
" Thôi Bảo xin lỗi rồi thì em bỏ qua đi." - Khánh Anh thấy Di giận thì nói đỡ cho Bảo.
" Sao lúc đó anh không bên em. Giờ lại bên bạn anh." - Di phồng má lên.
" Đúng rồi. Em nghỉ giận nó đi cho Nhật nhờ. " - Duy cũng nói vào.
" Anh 2. " - Di
" Em thử nghỉ xem, mấy hôm nay em giận thằng Bảo Nhật toàn đưa em đi học rồi đi chơi với em, Nhật có được đi chơi cùng Tường đâu. Tường qua méc anh kìa. " - Duy
" Lớn rồi mà chơi méc. Mà em có dành Nhật đâu . Anh ta cướp Nhật từ tay em thì có. " - Di bĩu môi
Khánh Anh và Duy hết nói nổi với Di luôn. Hiện tại cả ba đang ở công ty của Khánh Anh đợi Nhật đến ăn trưa. Nhật thì đang cùng Tường dự sinh nhật của bạn cùng lớp với Tường. Hôm nay tất cả hẹn nhau đi ăn rồi đi chơi nhưng Tường rũ Nhật đi sinh nhật trước.
"Phong sao chưa đến ta." - Duy xem đồng hồ thấy đã 10h mà Phong vẫn chưa đến.
" Ảnh đi cũng đâu có vui đâu mắc công thấy Nhật ảnh lại buồn."- Di thở dài khi nhắc đến Phong.
" Ừ, không thể để cậu ta vậy hoài." - Khánh Anh
" Ý mày là sao. Bảo cậu ta quên Nguyệt hả. Mày điên à, Nguyệt trở về thì Nguyệt thế nào? "- Duy không đồng ý với câu nói của Khánh Anh nên có hơi lớn tiếng.
" Chẳng lẽ mày để cậu ta đợi Nguyệt hoài. Cậu ta từ chối tất cả những người xung quanh để đợi Nguyệt nếu Nguyệt không trở về thì sao. "- mặc dù không muốn nhưng Khánh Anh không thể ít kỷ vậy, bệnh của Nguyệt đâu phải dễ trị.
Anh cũng hay nhắc Nhật đi khám để có gì thì phác hiện sớm. Rất may là Nhật không di truyền bệnh này. Những lần Nhật bệnh hay thấy Nhật hay mệt như Nguyệt là Khánh Anh rất sợ mặc dù bác sĩ giỏi của thành phố đã khẳng định nhiều lần là Nhật không hề bị gì. Dù Nhật chỉ bị sốt nhẹ thì Tường và Khánh Anh cũng bắt Nhật khám tổng quát.
" Dù nói gì đi nữa tao cũng không đồng ý. "- Duy
" Tôi sẽ vẫn đợi Nguyệt về. Nguyệt nói là sẽ về trong 4 năm mà. Tôi tin Nguyệt sẽ giữ lời hứa. "- Phong đi vào, thấy Phong nói câu này thì cũng đủ biết Phong chắc nghe hết rồi.
" Có thể nó không về đấy."- Khánh Anh nói câu này để cho Phòng biết Phong có thể đợi vô ít.
" Tôi không nghĩ vậy."- Phong khẳng định
" Chuyện gì vậy."- Tường bước vào phía sau là Nhật, thấy Khánh Anh nhìn Phong chằm chằm đoán là có chuyện gì.
" Không có gì. Đi ăn thôi. "- Khánh Anh khoác vai Nhật đi trước. Phía sau mọi người cũng theo sau.
" Chúng ta đổi từ đi ăn sang nhậu một bữa đi. " - xuống đến xe thì Khánh Anh đổi địa điểm.
" Sao cũng được. Còn mấy anh."- Di
" Vậy đi, tao sao cũng được. "- Bảo từ đâu chui vào xe ngồi cạnh Di.
" Nè, anh đi đâu vậy. Ai cho vào đây ngồi. Kím chỗ khác mà ngồi. " - nghe giọng Di nói là biết Di còn giận nên Bảo ngồi lì ở đó mặc cho Di chửi gì cũng không đi và bảo Khánh Anh cứ chạy xe đi.
Trên đường đi, Bảo cứ xin lỗi Di mãi còn chọc ghẹo cho Di bớt giận. Nhật thấy tội nghiệp Bảo quá nên mới nói đỡ.
" Anh Bảo đợi Di nữa tiếng ngoài nắng mà Di ngồi nói chuyện với người khác, Bảo không giận thì thôi, Di giận hoài. "- Nhật cười cười
" Ủa vậy hả. Em không biết luôn á. Sao anh không nói.- Di nghe Nhật nói vậy thì quay sang nhìn Bảo. Mấy ngày nay Bảo xin lỗi Di nhưng không hề nói đến việc đã đợi Di suốt nửa tiếng.
" Anh còn mua cả ổ bánh lớn vì nghĩ em giận anh. Nhưng đi vào lại thấy em nói chuyện với cậu bạn kia"- Bảo buồn bã nói.
" Khoang, em chưa nhận được ổ bánh lớn nào cả. Nó đâu."- Di không quan tâm đến vẻ mặt buồn của Bảo mà chỉ quan tâm đến ổ bánh lớn mà mình chưa nhận được
" Em không quan tâm anh mà chỉ lo ổ bánh thôi hả" - Bảo nhăn nhó
" Có, em có quan tâm mà. Nhưng ổ bánh lớn đó đâu."- Di vẫn gặng hỏi về ổ bánh lớn kia.
" Ờ, để anh ấy nhớ xem. Hôm đó giận em quá anh mang ổ bánh về, rồi vừa ăn vừa uống trà sữa rồi."- Bảo cố nhớ lại sự việc hôm đó không hề biết Di đang điên
" Anh dám ăn ổ bánh lớn đó hả, còn uống trà sữa nữa.."- Di đánh Bảo túi bụi, trong xe ai cũng cười. Duy chỉ có Phong vẫn không cười gì cả.
" Em cũng tham ăn như vậy đó. "
///////// /////////
Đến tầm 4h thì Khánh Anh, Duy và Phong ai cũng gần như gục tại bàn hết, Bảo và Tường không uống nên vẫn tỉnh táo. Khánh Anh bỗng nhiên cười nhạt rồi nói
" Cậu đừng đợi Nguyệt nữa. Nó không về được đâu. Chính tôi là anh trai dù không muốn nhưng cũng phải chấp nhận này."
" Mặc anh, tôi tin Nguyệt sẽ về."- Phong giọng lè nhè nói
" Đúng rồi, tao biết tính Nguyệt. Nguyệt nhất định sẽ trở về."- Duy khoác vai Phong gật gù.
" Hừ. Thấy Nhật hằng ngày chả lẽ mày không đau lòng à. Là thằng anh trai như tao còn chịu không nổi này. "- câu nói lúc say của Khánh Anh đã làm một đứa em gái của anh đau lòng rồi, nhưng lúc say thì là những câu nói thật. Nhật và Nguyệt giống nhau vậy, dù không muốn nhưng đó là sự thật.
" Khánh Anh, anh say rồi. Đừng uống nữa."- Tường thấy Nhật buồn thì bảo Khánh Anh đừng uống kẻo lại lỡ lời thì Nhật lại càng buồn.
" Nhật. "- Di nhìn Nhật mà rơi nước mắt. Bảo bên cạnh chỉ biết lau nước mắt hộ Di.
" Em như thế Nhật mới thêm buồn, đừng khóc nữa."- Bảo nói nhỏ vào tai Di, nhưng nói xong Di ôm Bảo khóc luôn.
" Nhật là Nhật. Nguyệt là Nguyệt. Không thể gộp chung được. " - Phong vẫn tiếp tục uống.
" Cậu nói hay thật. Nói cho cậu biết. Tôi là anh trai đôi lúc còn lầm 2 đứa nó, huống chi một người bạn trai không được một năm như cậu. À, mà 3 năm chứ nhỉ. Nhưng cậu nói đúng, Nhật là Nhật, Nguyệt là Nguyệt. Mặt trời không thể thay thế mặt trăng được. 2 đứa nó giống nhau nhưng không thể nhìn Nhật mà bớt nhớ Nguyệt được. "- Khánh Anh nói mà nước mắt cũng rơi, bên cạnh đứa em gái của anh cũng nhìn anh 2 mà khóc.
" Khánh Anh, anh thôi đi. "- Tường quay sang hét vào mặt Khánh Anh.
" Cậu hét cái gì. Tôi đang nói cho 2 thằng ngu này hiểu này. "- Khánh Anh hét lại.
" Em và Di ra xe đi. Anh với Bảo đưa họ ra sau. "- Tường biết không thể ngăn được Khánh Anh nói nữa nên quyết định đưa họ về.
Lần này cả ba người kia đều say nên Bảo là người lái xe. Di ngồi ghế lái phụ, Tường để Nhật ngồi ngoài, Tường ngồi giữa Nhật và ba người kia tránh ba người nói những lời không nên.
Về đến nhà, Tường giúp đưa từng người vào phòng. Do ai cũng say nên đưa về nhà Khánh Anh hết, nếu đưa về từng nhà thì hơi khó khăn. Với lại ở đây có dì, Di, Nhật ba người phụ nữ sẽ chăm sóc tốt hơn. Phong ở một mình, không ai chăm sóc rồi. Duy thì chỉ có mình Di lo không xuể, ba Di lại đi sang nước ngoài rồi. Nên tất cả ở lại nhà Khánh Anh là có lý nhất.
" Sao nó uống nhiều vậy. Con không cản nó lại. "- dì mang ba ly nước chanh cho ba người giải rượu.
" Con xin lỗi."- Nhật lấy một ly nước tiến về phía Khánh Anh, Tường chặn lại y bảo để Tường nhưng Nhật lắc đầu.
"Anh giúp dì mang sang cho Phong đi. Di thì mang sang cho anh Duy. Dì giúp con nấu cháo để họ tỉnh dậy ăn. "
Nhật đỡ Khánh Anh ngồi dậy uống nước, Khánh Anh bỗng nhiên ôm lấy Nhật khóc lóc
" Em về rồi hả Nguyệt. Anh nhớ em lắm. Nhật cũng nhớ em nữa. Anh thấy Nhật khóc khi nhắc đến em, Phong và Duy cũng vậy, mọi người yếu đuối thật ai cũng khóc khi em đi cả. Anh không vậy đâu, anh mạnh mẽ lắm. Nhưng mà... chỉ là anh không cho họ thấy thôi. Anh cũng biết đau mà, sao em đi lâu quá vậy. Anh xin lỗi vì không chăm sóc tốt cho em. Anh chỉ lo cho Nhật, vì Nhật lạnh lùng hơn. Anh cứ nghĩ, Nhật tổn thương nhiều hơn em. Nhưng anh sai rồi. Anh xin lỗi, Nguyệt à!
Khánh Anh nói rồi gục đầu trên vai Nhật ngủ , Nhật đỡ anh nằm xuống giường đắp mền cẩn thận rồi quệt nước mắt đi ra.
"Anh, em xin lỗi. Em không thể mang Nguyệt về cho anh được. Ba xin lỗi vì con không chăm sóc tốt cho em ấy."
Nhật đi ra thì đã thấy Mọi người ngồi ở bàn ăn đợi Nhật rồi.
" Con xin lỗi vì đã để mọi người đợi. "- Nhật ngồi xuống bàn.
" Em không sao chứ."- Tường lo lắng hỏi.
" Không. Em không sao. Mọi người ăn đi"- Nhật lắc đầu và cầm đũa lên ăn.
Nhật ăn rất nhiều, Di thấy Nhật vậy là đủ biết Nhật buồn thế nào. Cả Tường cũng vậy. Quen nhau ba năm cũng đủ hiểu tính cách của Nhật. Không ai khuyên Nhật không nên ăn cả, vì họ biết, chỉ như vậy Nhật mới đỡ hơn. Dì cũng lặng lẽ lau nước mắt.
//////////
Trên con đường đông đúc của nước Anh, một chiếc xe cấp cứu liên tục hú còi và nó dừng lại ở một bệnh viện lớn của Anh. Chiếc băng ca được đẩy vào trong, bên ngoài một người liên tục đi đi lại lại, luôn nhìn vào bên trong phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu tiếng máy đo nhịp tim trở nên gấp gáp. Một tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn chưa có một vị bác sĩ nào trở ra. Còn những vị y tá liên tục đi ra đi vào, dù muốn hỏi chuyện nhưng thật sự chỉ nhận lại là câu
" Người nhà cứ đợi. "
Đến tận 5 tiếng đồng hồ sau ánh đèn đỏ nơi cửa phòng cấp cứu mới tắt và cuối cùng cũng có một vị bác sĩ bước ra.
" Bác sĩ, cô ấy thế nào? "- vừa thấy vị bác sĩ kia thì người đã đợi rất lâu không dám rời mắt kia liền hỏi ngay tức khắc.
" Người nhà phải bình tĩnh. Cô ấy...
/////////
Hôm nay là sinh nhật Nhật, Tường đã bỏ công sức ra làm cái bánh kem, trang trí thật đẹp cho Nhật bất ngờ, "Có Nhật ở nhà không. "- Tường đến nhà thấy Khánh Anh ra mở cửa thì thắc mắc
"Có, nó trong nhà ấy. Mà cậu đến làm gì vậy. " - Khánh Anh mở cửa cho Tường vào
"Đưa Nhật đi chơi. " - Tường nói rồi đi vào nhà thấy Nhật ngồi vẽ tranh.
Vẫn vậy với gương mặt không biểu cảm, vẫn ánh mắt buồn làm người khác cảm thấy bao nhiêu nỗi lòng đều được giấu sau ánh mắt lạnh lẽo ấy.
Tường thấy Nhật như vậy thật không đành, Tường đi nhanh về phía Nhật giật bản vẽ trên tay Nhật, nắm tay Nhật lôi đi.
"Anh làm gì vậy, em đang vẽ mà. " - Nhật cau mày
"Đi chơi, chả lẽ em ủ rũ cả ngày à. " - Tường vừa nói vừa lôi Nhật đi
"Đi đâu mới được chứ. "
"Quán bar của anh "
Tường cùng Nhật đến quán do trời cũng đã gần tối nên quán cũng có chút đông, Tường gọi điện thoại cho Nam mang bánh kem đến. Nhật vẫn chưa hay biết gì. Nhưng đến lúc Nam đến thì Nhật có điện thoại.
"Alo, chuyện gì vậy Di. " là điện thoại của Di
"Nhật đang ở đâu vậy, tới quán kem chở Di về được không. Xe Di hư rồi " - Di đầu dây bên kia thở dài
"Ừ, Nhật đến..." - Nhật chưa nói xong thì điện thoại đã bị Tường giật lấy
"Có chuyện gì sao em không nhờ Bảo mà lại gọi Nhật. " - Tường hậm hực, vì Nhật mở loa ngoài nên Tường nghe được cuộc nói chuyện của Di và Nhật.
"Anh Bảo với anh hai sang nhà anh Khánh Anh có chuyện gì rồi nên tôi mới nhờ Nhật chứ bộ. Mà sao anh vô duyên vậy trả điện thoại cho Nhật coi. " - Di cũng không kém hét lớn qua điện thoại
"Anh với Nhật vừa ở đó về có Duy với Bảo đâu. "
"Nhật ơi ở đây một mình Di sợ, tới nhanh đi. " - Di cố tì hét to qua điện thoại cho Nhật nghe thấy
"Anh trả điện thoại đây. Em đến chỗ Di, có gì nói sau đi. " - Nhật giật điện thoại từ Tường rồi bỏ đi đến chỗ Di.
Nam và Quỳnh từ ngoài đi vào thấy Nhật hối hả chạy ra thì thấy lạ, đáng lẽ Nhật phải ở lại chứ, nhân vật chính mà.
Khi cả hai vào tới nơi thì thấy Tường rầu rĩ là cũng đủ hiểu.
"Nhật đi lo cho Di hay Kenvin nữa vậy anh. " - Quỳnh gõ gõ bàn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com