TruyenHHH.com

Vi Ai Ta Thay Doi

Lê đôi chân  anh cố bước tiếp đi về phía xa nơi đông người
•Biết làm sao khi không còn em nét mặt ưu tư sao không cười.
•Thể xác không hồn trong căn phòng nhỏ anh chỉ biết khóc khi không em
•Giữ em bên cạnh những lúc cô đơn là đều không dễ phải không em ???
  (Nhường kỉ niệm -RainTee)

  "Nguyệt sao hôm nay đi ăn vậy, có chuyện vui hả?"-Di vừa đi vừa hỏi
   "Không"-Nguyệt cười
  "Còn cười nữa chứ, chắc chắn có gì rồi"-Di
  "Con đường này đâu phải đến quán kem"-Nhật nhìn Nguyệt
  "Ừ, đến quán cafe, hôm nay đổi món"-Nguyệt
   "Đổi món?"-Di và Nhật đồng thanh
  Cả 3 vào quán, ngồi xuống xong Nhật lên tiếng
  "Có gì nói đi"
  "Có người muốn xử tụi mình"-Nguyệt
  "Ai"- đồng thanh tập 2
  "Không nói vui hơn"- thấy suy nghĩ mình đúng Nguyệt gật đầu
  "Không biết, chỉ là muốn bắt thôi"-Nguyệt
  "Ừ, nhưng mà Nguyệt nè, sao phải vào đây mà không phải là quán kem?"-Di
  "Quán kem anh Duy và anh Bảo quen, họ biết là hết vui"-Nguyệt
  "Nhưng mà anh 2 sẽ giận đó"-Di
  "Không sao đâu mà lo"-Nguyệt
  "Hay nói cho anh Duy biết đi"-Nhật
  "Tại sao"-Nguyệt cau mày
  "Có gì cũng đỡ, họ muốn bắt tụi mình, chắc không tầm thường đâu"-Nhật.
  "Cũng đúng, nếu mình và chị đánh không lại, không phải Di sẽ gặp nguy hiểm sao, lúc đó mình biết làm thế nào, chẳng phải anh Duy cũng nói vậy sao?"-Nguyệt buồn
   "Tùy, giờ về"-Nguyệt đứng dậy
   Nhật rút điện thoại nhắn tin cho Duy. Đi được 1đoạn có 1nhóm khá đông chặn cả 3 đứng lại,  Nguyệt không ngờ họ lại chọn chỗ này,  cái chỗ hôm trước bọn kia hẹn Nhật Nguyệt ra đánh đây mà
   "Hôm nay bọn mày sẽ không có đường về "-1đứa con gái lên tiếng
  "Tao sợ à?"-Nguyệt nhếch môi
  "Để coi mày lì như thế nào, khi thấy người này"-đứa con gái hất mặt về 1 phía
  Theo hướng đó Cả 3 nhìn theo, Di thì tròn mắt, Nhật, Nguyệt cũng khá ngạc nhiên nhưng tuyệt nhiên không biểu cảm
  "Vẫn vậy nhỉ, không biễu cảm, nhưng mày đang sợ, tao biết rõ đấy"-Giọng 1thằng con trai đá đểu Nguyệt
   "Tao sợ đã không đến"-Nguyệt lạnh giọng
  "Anh mày đi rồi, thằng Duy không có ở đây, để coi ai cứu mày"
"Har, Huy đầu đàn xuất hiện rồi, mày nghĩ tụi tao còn kém như trước à"-Nhật nhếch môi
  "Không phải  nghĩ mà là chắc chắn"-Huy
  Sau câu nói đó bọn kia cười rộ lên, vì bây giờ phía Nhật chỉ có 3 còn bên kia từ 10->15 đứa
   "Để coi anh 2 mày đi Pháp rồi, còn Duy thì không có ở đây xem ai cứu 3 đứa mày"-Hân
  "Hân"-Di cau mày " Sao cậu lại hợp tác với bọn họ?"
  "Sao lại không, không lẽ hợp tác với mày"-Hân mỉa mai
  "Dễ vậy à?"-Nhật
  Hân tiến lại gần chỗ Di, đưa tay định đánh Di thì Nguyệt tiến lại, nắm tay Hân bẻ ra sau rồi hất mạnh ra làm Hân ngã sau đó còn phủi tay như thể rất dơ
   "Mày... vậy đừng trách tao, lên"-Hân tức giận nói lớn mà gần như hét
  Hân vừa nói xong bọn kia nhào tới đánh, Nhật đánh như chưa từng được đánh, vô cùng tàn nhẫn, phía Nguyệt khi thấy Huy cứ đứng bình thản vòng tay trước ngực nhìn mình thì Nguyệt lách qua khỏi đám kia nhào tới đánh với Huy
  Trong lúc đánh, bọn con gái tiến lại chỗ Di bắt Di lại
  "Har, nó bận đánh nhau rồi, không lo cho mày được đâu"-Hân nói xong tát Di 1cái
  Nghe tiếng tát, Nhật rút trong túi áo 2 cây viết ném về phía bọn con gái, 1cây trúng Hân, 1cây trúng tay nhỏ đang giữ Di
   Vì lo cho Di nên Nhật bị lơ là 1chút làm bản thân bị thương ở tay, vết thương không to nên bọn kia vẫn thua và nằm la liệt.  Mặc dù 2con nhỏ kia bị ném viết nhưng còn máy nhỏ khác nên Di vẫn bị bắt và bị đánh
  Nhật thấy không ổn nên rút trong cặp ra 5cây phi tiêu có phần đầu màu xanh ném từng cây về phía đó, từng đứa bị phi tiêu vừa nhọn và sắt ném trúng nên bị thương không nhẹ chút nào
  Di thấy vậy chạy lại chỗ Nhật
  "Nhật gọi cho anh 2 đi"-điện thoại của Di bị bọn con gái đập vỡ lúc nãy khi Di định gọi cho Di
  "Ừ"-Nhật tính gọi thì ...
  "Nguyệt"-Di hét lên, Nhật quay sang thì thấy Nguyệt nằm trên đất khóe miệng chảy máu, chận bị thương, còn Huy cầm cây côn xoay vài vòng, còn cười nữa miệng nữa
  "2đứa mày yên tâm, tao xử nó xong , tới tụi bây"
Lúc đó Nhật rút trong túi 2cây phi tiêu ném thẳng về phía Huy, 2cây phi tiêu trúng ngay tay Huy. Nhật và Di tính chạy lại đỡ Nguyệt thì Huy ném cay côn về phía Di, Nhật thấy vậy xô Di qua 1bên nhưng cây côn lại rơi trúng ngay Nhật
  "Nhật ơi"-Di chạy lại đỡ Nhật "Máu chảy rồi kìa Nhật"-Di nức nở
  Nhật vẫn không quan tâm đến bản thân mà lo sợ cho Nguyệt nên cố gắng đứng dậy nhưng không nổi vì cây côn rơi trúng đầu
  Nguyệt cố gắng đứng dậy tiếp tục đánh với thằng Huy, nhưng đều bị đánh, vài lần như thế cuối cùng thằng Huy rút con dao ra, quơ qua quơ lại, Nguyệt không đứng nỗi nữa rồi, Nhật hiện tại muốn nhắm mắt nhưng lo cho Di và Nguyệt nên có mở mắt, Di thì cứ ngồi khóc
  "Tao tặng mày vài nhát trên mặt nhé"-Huy ngồi xuống cạnh chỗ Nguyệt
  "Mày còn nhớ mày đã tặng em gái tao cái gì không, 2vệt phi tiêu trên má, nhớ không?"
  "Tao ném thì 2vệt, chị tao mà ném thì thành ria mèo rồi"-Nguyệt cười mỉa
  "Har, vậy để tao tặng mày ria mèo vậy"-Huy hạ dao xuống mặt Nguyệt
  "Nguyệt"-Di hét lên
  "A"-Huy bị 1người nào đó đá vào gáy thì la lên 1tiếng rồi ngất đi
  "Nguyệt có sao không?"-Duy đỡ Nguyệt
"Không, em không sao"-Nguyệt được Duy đỡ nên đã đứng lên được
  "Nhật, Nhật"-Di thấy Nhật ngã vào mình và đã nhắm mắt nên liên tục gọi
  "Chị Nhật, chị Nhật"-Nguyệt vùng tay khỏi tay Duy chạy lại chỗ Nhật
  "Di đỡ Nguyệt ra xe, anh bế Nhật ra cho"-Duy
  "Dạ, em biết rồi, nguyệt ra xe nhanh"-Di đỡ Nguyệt đi
  Duy bế Nhật ra xe, sau khi để Nhật trong xe Duy trở lại đỡ Nguyệt, sau đó Duy chạy nhanh đến bệnh viện
  "Nhật ơi, Nhật, tỉnh dậy đi"-Di khóc
  "Chị Nhật, tỉnh lại chị Nhật"-Nguyệt cố lay Nhật nhưng máu trên trán vẫn chảy làm Nhật dù muốn tỉnh cũng không thể
  Lúc đó tại 1quán ăn
  "Lâu ghê mới đi ăn uống "-Thùy Dương cười
  "Ừ cũng lâu rồi, hồi trước lớp 10 còn đi, giờ thì..."-Tường Vi
  "Không phải đang đi sao , 2người đúng là..."-Phong lắc đầu
  "Là gì đây?"-Thùy Dương lườm
  "Thôi mệt 3người quá, ăn nhanh đi, còn 2người muốn đi đâu nữa không, nếu không thì chúng ta về"-Tường
  Sau câu nói của Tường thì Tường Vi thoáng buồn
"Sao vậy Tường Vi"-Thùy Dương quan tâm hỏi
"Không, không có gì"-Tường vi cười gượng
  "Được rồi, có đi đâu không?"- Phong hỏi
  "2người muốn về tìm 2đứa nó chứ gì, đừng hòng "-Thùy Dương  nhếch môi với suy nghĩ của mình
  "Được đi chơi là phải đến khu vui chơi chứ, phải không?"-Thùy Dương cười
  Tại khu vui chơi
  Tường, Phong, Tường Vi, Thùy Dương cả 4 lang thang xung quanh khu vui chơi, Tường Vi và Thùy Dương chạy đến chỗ này chỗ kia nhìn cái này cái kia khen ngợi
  Phong và Tường theo sau, khi đi ngang qua khu trượt ba-tin thì Phong ngừng lại nhìn bất giác mỉm cười
  "Sao vậy Phong muốn chơi à"-Thùy Dương đến kế bên
  "Ơ,.. không"-Phong tính quay đi thì bị Thùy Dương kéo vào
   "Vào chơi thôi"
  "Mình cũng vào đi"-tường Vi cũng kéo Tường vào
  4người này ai cũng chơi rất hay, Phong thấy Tường Vi và Thùy Dương chơi rất giỏi và họ cũng rất vui. Chỗ họ trượt qua có 1 cô gái bị té, chàng trai kế bên chọc quê cô nhưng cũng đỡ cô gái đứng dậy
  "Chơi cái này, không thi về luôn, chơi thì tản ra"-Nguyệt
  Bất giác phong nhớ tới lúc Nguyệt chơi batin mặc dù Duy dạy nhưng vẫn không biết đi. Lúc Nguyệt ngã ai cũng dến hỏi thăm thì Nguyệt lại nhăn nhó
  Phong còn nhớ lúc đó Nguyệt còn trưng bộ mặt "lì lợm" ra không chịu chơi trò khác, làm Phong cứ cười suốt.
  "Nè gì chơi mà đứng cười quài"-Tường Vi trượt đến gần
  "Ờ bộ mày khùng hả"-Tường
  "Mày nói tao khùng hả, 1lát đến chỗ khác để coi mày khùng hơn tao nữa kìa"-Phong nói 1câu mà cả 3người còn lại không ai hiểu
  "Thôi, đi chỗ khác chơi đi"-Thùy Dương lôi Phong đi, 2người kia theo sau
  Bọn họ đến nhìu chỗ khác, chơi nhìu trò và điểm cuối cùng họ đến là nhà ma
  "Nè Thùy Dương có cần đi đến đây không, xem phim ma, động phù thủy mấy cái đó không đáng sợ nhưng cái này..."-Tường Vi e dè
   "Có gì đâu, vào chơi đi"-Thùy Dương huýt tay Tường Vi
"Ừ vào đi biết đâu hết sợ"-Phong trêu
  "Phong "-Tường Vi lườm
  "Thôi vào đi, tôi mua vé rồi nè"-Tường xòe 4vé ra
  "Hả, sao cậu mua nhanh vậy"-Tường Vi
  "Vào thôi"-Tường
  Tường vào trước 3người kia cũng theo sau đó, Thùy Dương có vẻ gan hơn đi trước cùng Phong , Tường Vi thì cứ víu lấy vật áo của Tường ở phía sau
  Càng đi vào trong Tường Vi đã nắm tay Tường chặt hơn chứ không nắm vật áo nữa
  //hồi tưởng ///
  "Anh Bảo ơi, ghê quá à"-Di bước chầm chậm
  "Em nhát quá"-Duy phía sau lên tiếng nhưng cũng rất đáng sợ
  "Anh 2, đừng có nói cái kiểu đáng sợ đó được không?"-Di
  "Anh Duy, thôi chọc Di đi"-Nguyệt đi cạnh Duy lên tiếng
  "Nhật, ổn chứ"-Khánh anh hỏi nhỏ
  Nhật gật đầu thay cho câu trả lời, tuy Khánh Anh nói nhỏ nhưng Tường vẫn nghe thấy
  Đi đc 1lúc không biết tại sao Di bị té, mọi người đến đỡ Di và hỏi han Di
   Lúc đó phía trước nhóm Khánh Anh có 1nhóm nữa. Có 1người phía trước bị hù nên hét toáng lên, khóc lóc um sùm, ngay lúc đó Tường cảm thấy tay mình bị nắm rất chặt
  Tường nhìn sang thì thấy Nhật, Nhật càng ngày càng nắm chặt
"Nhật, em ổn không?"-Khánh anh từ chỗ Di đi lại chỗ Nhật
  "Anh"-Nhật giật mình sau đó nhìn sang người bên cạnh, rồi vội buông ra
   "Ơ, em không sao"-Nhật
   "Được rồi, theo anh"-Khánh Anh nắm tay Nhật đi
  "Nhật sợ bóng tối?"-Tường nghĩ xong thì đi nhanh đến đi ngang với Nhật và Khánh Anh
  ///...///
   Kết thúc buổi đi chơi Phong đưa Thùy Dương về, Tường đưa Tường Vi về. Sau lần đi chơi này Tường có lẽ đã rõ hơn về Nhật, đúng là 1buổi đi chơi không phí
    Trong bệnh viện
  "Anh 2 Nhật, Nguyệt có sao không?"-Di lo lắng, nước mắt roi mãi
  "Không sao đâu, em đừng lo"-Duy an ủi
  "Nhưng mà Nhật tới giờ vẫn chưa tỉnh, Nguyệt thì ngất lúc mới vào bệnh viện "-Di vẫn khóc
  "Duy, Di 2con bé sao rồi?"-Ba Di và Kenvin chạy vào
  "Ba"-Di chạy lại ôm ba mình
"Nhật, Nguyệt sao rồi?"-Kenvin hỏi Duy
  "Không sao rồi, chỉ là bị thương không ít"-Duy nhìn về phía giường bệnh
  "Con báo cho Khánh Anh chưa?"-Ba Di
  "Chưa"-Duy lắc đầu
  "A, con quên mất, để con gọi cho anh Khánh Anh"-Di tính gọi thì Kenvin cản lại
  "Không được, nếu báo cho anh ta, nhất định anh ta sẽ bay về ngay, có lẽ sau này sẽ không đi du học nữa, đó cũng là điều Nhật, Nguyệt k muốn"
  "Nhưng mà, anh Khánh Anh..."-Di cưa nói xong thì Duy chen vào
   "Kenvin nói đúng, đợi Nhật, Nguyệt tỉnh lại đi rồi tính"-Duy
     "Cũng đúng, giờ thì con và Di về nhà trước đi, khi nào Nhật, Nguyệt tỉnh lại thì đến sau"-ông Lâm Kiệt
      "Thôi, con đợi Nhật, Nguyệt tỉnh lại con mới về"-Di
      "Em về đi, đi học từ sáng rồi, về thay đồ trước đi"-Duy
      "Nhưng mà......"-Di
      "Khi Nhật, Nguyệt tỉnh lại anh sẽ gọi cho em biết"-Kenvin
      "Ừm"-Di gật đầu nhưng vẫn không muốn về
       "Nhớ là phải gọi cho em ngay nếu Nhật, Nguyệt tỉnh dậy đó"-Di dặn dò trước rồi mới chịu về
       "Ông đưa nó về đi, tôi ở lại cho"-Duy
       "Ừ, vậy cũng được"-Ông Lâm Kiệt gật đầu
       Di đc ông Lâm Kiệt đưa về, còn Kenvin và Duy thì ở lại trông Nhật, Nguyệt.
      "Rốt cuộc cậu ta là sao đây, sao lại đi chung với ông ta"-Duy nhìn Kenvin dò xét
       "Đừng nhìn tôi như vậy"-Kenvin cảm thấy Duy cứ nhìn mình nên cất tiếng nói
       "Cậu nói đi, cậu cứ tiếp cận bọn nhóc làm gì"-Duy lạnh giọng hẳn
      "Bọn nhóc"-Kevin quay sang nhìn Duy "ý cậu là Nhật, Nguyệt và Di"
      "Đừng có vờ như không biết"-Duy
      "Bạn lâu ngày gặp lại "-Kenvin
      "Không đơn giản vậy, thứ tôi cảm nhận nó khác hẳn và phức tạp hơn"-Duy
        "Là....."Kenvin tính nói thì
        "Anh 2 "-Di chạy vào bên cạnh là Bảo
        "Em vào đây làm gì, Nhật, Nguyệt chưa tỉnh"-Duy nhăn, vì Kenvin tính nói thì Di xuất hiện phá ngang
       "Anh 2, anh hung dữ với Di làm gì"-Bảo trêu
       "Mày thôi đi, còn em, anh bảo là Nhật, Nguyệt tỉnh anh sẽ gọi mà"-Duy cằn nhằn
      "Anh 2, em lo cho Nhật, Nguyệt mà"-Di sợ hãi
      "Mày làm gì vậy, cái thằng khùng, Di sợ đó"-Bảo mắng Duy
        "Ơ, ơ anh....anh xin lỗi tại..."Duy thấy mình hơi quá
       "Em ở đây đi anh ra ngoài chút"-Duy nói rồi quay đi
      "Cậu ta có chút chuyện, nên mới như vậy, em đừng giận"-Kenvin an ủi
       "Em biết mà, ảnh cũng lo cho Nhật, Nguyệt lắm"-Di
       "Sao cậu lại ở đây"-Bảo nhìn Kenvin với vẻ không được vui
        "Tôi là bạn của Di và Nhật tôi ở đây có gì sai"-Kenvin
       "Không sai nhưng cũng không đúng"-Bảo ngoảnh mặt sang chổ khác
       "Đúng thì đúng, sai thì sai, sao lại mập mờ "-kenvin
       "......."-Bảo
       "......."-Kevin
      Bảo 1 câu, Kenvin 1 câu, 2 người cứ cãi những câu gì đâu làm Di nhức cả đầu. Thấy 2 người họ cứ cãi không có hồi kết Di cắt ngang.
      "Bậy giờ 2 người cãi thì ra ngoài, ở đây là bệnh viện, có người bệnh ở đây, chứ không phải cái chợ"-Di chống nạnh nhìn Bảo và Kevin
        "Di dữ như vậy từ khi nào vậy ta, mà nhìn vậy cũng dễ thương ghê"-Bảo và Kenvin cùng 1 suy nghĩ, cả 2 đều tròn mắt nhìn Di
         Thấy Bảo và Kenvin tròn mắt nhìn mình thì Di thẳng tay đuổi 2 người bọn họ ra ngoài đóng cửa lại
  "Cứ gặp nhau là cãi, vậy 2người cứ ở ngoài mà cãi cho tới sáng, hứ"-Di
   "Hình như Di giận rồi"-Kenvin
   "Tại cậu đó"-Bảo lườm
   "Tôi?, không phải cũng là cậu sao?"-Kenvin lườm lại
   "2người cãi hoài, nó giận là phải"-Duy từ ngoài đi vào lên tiếng, trên tay còn cầm mấy bịt snack
    Bảo và Kenvin thấy Duy đi vào còn cầm mấy bịt snack biết là đi xin lỗi Di rồi
    "Mày cũng đi xin lỗi đó thôi"-Bảo nghinh mặt
    "Tao là anh nó, khác với mày, mà ít ra tao cũng bt cách xin lỗi nó, tao chắc là nó không giận tao lâu đâu"-Duy tự hào về đều mình nói
     "Cậu nói như đúng rồi vậy"-Kenvin trêu
     "Nó là đúng vậy mà"-Duy
     Duy nói rồi lại gần cửa rút điện thoại ra nhắn tin cho Di, vì cửa cách âm nên dù bên ngoài không nghe được bên trong nói gì và ngược lại
    "Anh mua bánh rồi bè, mở cửa nhanh "
    Duy nhắn tin xong thì giơ bịt snack lên thì Di mỉm cười, rồi đi ra mở cửa
    "Anh xin lỗi cho anh vài đi"-Duy năn nỉ
    "Nể tình mấy bịt snack em cho anh vào"-Di
    Duy quay lại nhướng mày với Bảo và Kenvin rồi đi vào. Bảo và Kenvin cũng tính vào thì
    "A, Di bọn anh chưa vào"-Bảo đưa tay chặn cửa lại
    "Cho 2 anh vào để tiếp tục cãi nhau hả"-Di
    "Không, bọn anh không cãi nữa, cho anh vào đi"-Bảo bắt đầu nài nỉ
    "Chắc chứ"-Di
    "Chắc"-Bảo và Kenvin gật đầu
   Di không nói gì nhưng bỏ đi vào trước, Bảo và Kenvin cũng hiểu nên cũng vào theo
    Hiện tại Duy ngồi nghịch điện thoại,  Di đọc truyện, còn Bảo và Kenvin lườm nhau, Di và Duy biết nhưng vẫn không nói gì
    15p sau
    "Di không thích ăn trái cây liền sau khi ăn vặt đâu"-Bảo thấy Kenvin gọt trái cây thì châm tiếng cho Kenvin tức chơi
    "Tôi đâu có nói cho mình Di ăn, tôi và Duy cũng ăn vậy, à mà cậu muốn ăn thì tự gọt, ok"-Kenvin giơ ngón tay ra dấu ok, rồi cười đểu Bảo
    "Tôi thèm chắc"-Bảo nginh mặt quay sang chỗ khác
    "Ăn trái cây cho vui miệng, ai nói thèm mới được ăn, đâu phải người mang thai đâu mà không được ăn cái này, cái kia, thèm mới ăn "-Kenvin cũng châm vào
     "Cậu là con trai, đâu phải là con gái đâu mà ăn cho vui để đỡ buồn"-Bảo cũng không vừa nói lại
    "..."
    "...."
    Vậy là Bảo 1câu, Kenvin 1câu không ai chịu thua ai. Nhưng 2người này cũng biết khôn khéo nói lớn, vì nếu không thì sẽ bị Di cho ra ngoài nữa
    Nhưng người tính không bằng trời tính, tuy cãi nhỏ nhưng Duy và Di đều nghe thấy, ngồi đối diện chứ đâu có xa xôi gì mà không nghe
    Duy và Di cũng kệ bt đâu mỏi miệng thì không cãi nữa
   30p sau
    "Cậu cũng chẳng giỏi gì, chỉ giỏi chứng tỏ,  quản lý công ty rồi mà cũng bày đặt mở quán cà phê "-Bảo nói xoáy
    "Công ty tôi chỉ xem chừng và đứng sau thôi, họ mới là người quản lý chính, còn mở quán cà phê là niềm đam mê của tôi, ban ngày quán cà phê ban đêm phòng trà, vậy không hay sao?"-Kenvin
    "Muốn kiếm nhiều tiền thì nói đại đi, còn hay với không"-Bảo lấy ly nc uống
    "Mà tôi muốn kiếm tiền hay đam mê là chuyện của tôi liên quan gì đến cậu mà cậu nói"-Kenvin
    "...."
   "...."
   "...."
    "...."
    2người cứ "âm thầm chiến đấu" như vậy nghĩ Duy và Di không nghe nhưng mà...
    "Go away"-Duy và Di gằn từng chữ
    "Ơ"-Bảo và Kenvin đồng thanh
    "Không ơ a gì hết, out"-Duy lạnh giọng
    "Nhưng mà ..."-Bảo và Kenvin đồng thanh, cả 2 lườm nhau
   "Tự ra hay để em ném ra"-Di
   Bảo và Kenvin đành lủi thủi đi ra
    "Đóng cửa lại"-Duy tiếp tục nhìn điện thoại nhưng vẫn lên tiếng
    "Thiệt là ..."-Di lắc đầu
    "Bình thường thằng Bảo nó đâu có khùng dữ vậy"-Duy khó hiểu.  
     "Ừm, em cũng thấy vậy, voi lại anh Kenvin bình thường cũng đâu như vậy, không lẽ 2 ảnh uống lộn thuốc"-Di nhìn Duy
     "Chắc vậy, anh thấy Kenvin cậu ta cũng lạnh lùng lắm mà, sao giờ lại vậy"-Duy
    2anh em cứ mỗi người 1câu bình luận về vẻ bình thường hóa của Kenvin và Bảo
    "Thôi en về đi, trễ rồi"-Duy nhìn đồng hồ
    "Mới có 23h30p à, cho em ở lại đi"-Di năn nỉ
    "Mới có, em nghĩ sao vậy, tối thui vậy rồi, về đi mai lại tới, mai thứ 7 mà, ở cả ngày cũng được"-Duy
    "Ừm"-Di đứng dậy ra về
    Di vừa ra đã thấy Bảo và Kenvin mỗi người ngồi 1góc, chắc không muốn cãi nhau nữa
    "Về thôi"-Di lại chỗ Bảo
    "Di"-Bảo nhìn Di nhe răng cười.             
   "Cãi nhau mệt chưa mà mỗi người 1góc rồi?"-Di
    "Anh xin lỗi mà"-Bảo làm vẻ mặt hối lỗi
    "Em làm gì có dư lỗi mà cho anh xin, mà mệt quá về thôi"-Di giận dỗi
    "Cho bọn anh xin lỗi "-Kenvin cũng hối lỗi
   "Haizz, bó tay với 2 anh rồi, thôi không lỗi phải không hết, được chưa"-Di lắc đầu
    Bảo và Kenvin cười như thể bị mẹ mắng, giờ k bị mắng nên rất vui
   "Thôi mày đưa em tao về đi, khuy rồi, ông ta sẽ lo lắm"-Duy nói những câu lạnh nhạt khi nói về ba mình
    "Anh 2 quan tâm đến cảm giác của ba, vậy anh 2..."-Di nhìn Duy suy nghĩ
    "Ừ tao về đây"-Bảo
    Bảo và Di ra về, Duy và Kenvin nhìn theo, đợi họ đi khuất Kenvin quay sang Duy
    "Đi uống nước không?"
    "Cũng được "-Duy nhìn về phía giường bệnh của Nhật, Nguyệt rồi mới trả lời
     Cả 2 đi mua nước phía dưới cantin bệnh viện, sẵn tiện mua ít sữa tươi để sẵn, biết đâu Nhật, Nguyệt tỉnh dậy có cái uống
   "Cậu có vẻ rất lo cho Nhật, Nguyệt nhỉ"-Kenvin nói với Duy khi đang đi trở lên phòng bệnh
    "Ừ"-Duy chỉ ừ nhưng Kenvin thừa biết vì sao
   Chỉ vài câu hỏi, rồi không ai nói gì
   "Ngồi ngoài này đi"-Kenvin nói
   "Cũng được"-Duy
   "Trước đó cậu nói là gì?"-Duy
   "Hả?, à là chuyện đó sao"-Kenvin hỏi lại
    "Đúng tôi muốn biết nó, thật ra cậu đến đây làm gì, cậu và ông ta có liên quan gì nhau?"-Duy
    "Cậu thật sự muốn biết"-Kenvin
    "Đúng tôi muốn biết tất cả,  tôi thấy cậu đối với ông ta vô cùng lễ phép, còn ông ta đối với cậu không phải là người lớn quan tâm đến bạn của con mình mà có gì đó cao hơn "-Duy
    "Đúng tôi biết chú ấy từ trước rồi-Kenvin
    "Khi nào"-Duy
    "6năm trước "Kenvin
     Duy ngẩng người vì câu nói của Kenvin
    "6năm trước,  không phải là ngày mà mẹ và dì, không thể nào trùng hợp đến vậy"-Duy nghĩ
     "Là ngày 27/7"-Kenvin nói thêm
     "Vậy..."-giọng của Duy trở nên lạnh lùng
     "Đúng, tôi là lý do ông ấy không về được"-Kenvin
    "Tại sao?"-Duy
    "Là..."-Kenvin kể tất cả sự việc cho Duy. Trong bệnh viện lạnh lẽo, vắng tanh, từng chữ vang lên rõ rệt
    2h10p sáng có 2người con trai nói chuyện với nhau vô cùng căng thẳng
    "Nếu năm đó tôi không nghịch ngợm có lẽ mọi chuyện đã khác"-Kenvin cúi đầu "chú ấy đã đến lúc thấy cuộc gọi nhỡ nhưng không kịp, lúc đó tôi rất ăn hận, nhưng ba tôi , mẹ cậu, mẹ Nhật, Nguyệt không thể trở lại rồi"-Kenvin nhỏ giọng
    "Tại cậu mà mẹ tôi không cứu được, tại cậu mà Nhật Nguyệt trở nên như vậy, tất cả là tại cậu"-Duy vò nát chai nước cầm trên tay
    "Đúng , tại tôi, nếu..."-Kenvin chưa nói xong thì 1giọng nói cắt ngang
     "Là thật sao?"
    "Nhật, Nguyệt"-Duy và Kenvin quay sang phía giọng nói thấy Nhật, Nguyệt đứng ở cửa

Xin lỗi mn vì mấy tuần nay không đăng truyện được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com