TruyenHHH.com

Vi Ai Ma Den

Sau vụ việc trong rừng cấm, Malfoy liền ngoan ngoãn hơn hẳn, lý do là vì thầy Snape đã viết một bức thư tố cáo tội trạng của Malfoy đến người cha mà cậu luôn kính trọng- ngài Lucius Malfoy. Ngay lập tức Malfoy nhận được một bức thư từ cha, đương nhiên là sẽ không có đến người thứ ba biết bức thư có viết gì trong đó. Nhưng biểu hiện chăm chú học hành và không đi gây chuyện nữa của Malfoy thì chắc hẳn bức thư đó không có điều gì hay ho cả.

Sắp đến giáng sinh, anh Dragons gửi cho Lycoris một bức thư kèm với quà giáng sinh của anh tặng cô. Trong thư anh nói, giáng sinh này anh có một chuyến công tác ở Châu Âu, và khuyên cô lên ở lại Hogwarts đón giáng sinh. Đám Malfoy thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên tàu vào chiều tối nay để về nhà đón giáng sinh cùng gia đình.

Malfoy thấy cô là người duy nhất trong danh sách những học sinh ở lại của nhà Slytherin, cậu nên tiếng mời cô về nhà cậu.

"Hay cậu về đón giáng sinh ở trang viên Malfoy cùng với gia đình tớ."

"Cảm ơn vì lời mời của cậu, Malfoy. Nhưng không cần đâu, đón giáng sinh ở Hogwarts cũng rất tuyệt mà, tớ nghĩ sẽ rất thú vị. Hơn nữa anh Dragons cũng bảo mình hãy ở lại đây. Biết đâu sau khi kết thúc công việc anh ấy sẽ đến đây thăm mình." Lycoris khéo léo từ chối.

"Tùy cậu vậy." Malfoy đáp.

Pansy thì đương nhiên về đón giáng sinh cùng với gia đình Parkinson. Tới giờ Lycoris mới rõ, anh Dragons không phải là anh trai ruột của Pansy, anh ấy chỉ là một con trai của một chi khác trong dòng họ quý tộc Parkinson, Pansy chỉ là em gái họ hàng xa của anh. Hai người rất ít khi gặp mặt, và không mấy thân quen. Nhưng anh Dragons rất tài giỏi và nổi tiếng. Đến Draco Malfoy- một kẻ kiêu ngạo, cũng phải nói lời tán thưởng anh nhiều lần. Và hơn hết anh ấy còn là học trò cưng của cụ Dumbledore, vì vậy cụ mới giao cho anh trách nhiệm chăm sóc cô.

Vì mọi người đều đang chuẩn bị đồ để về nhà nên chỉ có mình Lycoris rảnh rỗi. Cô đành đến thư viện để đọc sách giết thời gian. Thư viện bình thường không có đông người đến thì giờ số người trong đó cũng ít đến đáng thương, chỉ có tầm ba bốn người. Lycoris chợt nhìn thấy Harry và Ron đang đánh cờ. Cô đi lại chỗ hai người.

"Xin chào, hai cậu không chuẩn bị đồ để về nhà đón giáng sinh cùng gia đình sao?" Cô lên tiếng chào hỏi.

Lúc này Harry điều khiển quân cờ của mình xong mới ngẩng đầu lên và nói:

"Chào, Radiata. Tớ sẽ đón giáng sinh tại trường Hogwarts cùng với Ron. Dì và dượng của mình sẽ cảm thấy vui hơn khi tớ không có ở đó và tớ cũng vậy." Harry đáp.

Ron lúc này cũng đi xong nước cờ: "Ba mẹ mình muốn đi thăm anh mình ở Rumany, nên họ để mình và các anh đón giáng sinh ở Hogwarts. Còn cậu thì sao, Radiata."

"Anh Dragons phải đi công tác, anh ấy nói mình hãy đón giáng sinh ở đây." Lycoris đáp.

Quần cờ trắng cuối cùng của Harry bị chém vỡ nát, ván cờ kết thúc. Hai đứa cũng chán nản, không muốn chơi cờ nữa, nên bắt đầu thu dọn bàn cờ.

"Tuyệt chúng ta có thêm một người nữa giúp đỡ" Harry vui mừng nói.

Ron chợt nói: "Harry, chúng ta không phải nói vụ này là tuyệt mật sao."

"Radiata đã cứu tớ hai lần, tớ tin tưởng cậu ấy sẽ không tiết lộ đâu." Harry cả quyết nói.

"Giúp đỡ? Các cậu cần mình giúp đỡ cái gì?" Radiata nghi hoặc nhìn hai đứa nói qua nói lại.

Đúng lúc này Hermione không biết từ đâu xuất hiện, trên tay là chiếc vali. Cô cất tiếng:

"Tớ đã đi tìm các cậu suốt, thì ra mấy cậu ở đây. Tớ đến để nói lời tạm biệt, bây giờ tớ cần lên tàu để về nhà đây. Chúc các cậu giáng sinh vui vẻ, đừng quên nhiệm vụ. Tớ đi đây."

Hermione nói nhỏ rồi vẫy tay với bọn chúng rồi kéo vali nhanh chóng chạy đi.

"Bây giờ thì mấy bạn có thể cho mình biết các bạn muốn mình giúp cái gì không?" Lycoris không kìm được tò mò, ngay lúc Hermione khuất bóng cô liền hỏi.

"Đợt trước ngân hàng phù thủy Gringotts bị đột nhập, cậu biết chứ, Radiata?" Harry bắt đầu nghiêm túc nói.

Cái này thì cô có nghe Malfoy nói qua, Malfoy rất thích đọc báo. Sáng nào cậu cũng ôm một tờ báo và ngồi nhâm nhi một ly trà. Nhìn cậu lúc đó giống y như một ông cụ non vậy.

"Tớ biết. Nhưng việc này thì liên quan gì đến chúng ta."

"Tớ và bác Hagrid từng đến căn hầm đó trước khi nó bị đột nhập và đã lấy món đồ trong đó đi. Tớ cũng không biết trong cái bọc đó là thứ gì. Bác Hagrid thì nhất quyết không chịu tiết lộ. Trong trận thi đấu quidditch bọn mình tình cờ nghe được trường Hogwarst đang trông giữ một đồ vật gì đó liên quan đến người tên là Nicolas Flamel" Harry dáng vẻ thần bí, nói nhỏ cho chúng nó nghe.

"Nicolas Flamel?" Lycoris lặp lại một lần nữa.

"Đúng, Nicolas Flamel. Bọn mình đã lục tung cả thư viện để tìm về người tên vậy, nhưng đã nhiều ngày qua không hề có kết quả." Harry chán nản nói.

"Nhưng vì sao các cậu muốn biết vật được cất dấu đó là gì? Nó có vấn đề gì sao?" Lycoris hỏi.

Harry dáng vẻ thần bí nói: "Tụi mình nghĩ rằng, thầy Snape đang tìm cách lấy cắp nó."

"Thầy Snape ư? Tại sao?" Lycoris kinh ngạc hỏi.

"Radiata, tụi mình không rõ lý do. Nhưng tớ chắc chắn rằng thầy Snape đã cố vượt qua con chó ba đầu ở khu vực cấm tầng ba để lấy vật đó, nhưng thầy đã thất bại. Tớ đã nhìn thấy vết thương ở chân của thầy vào cái đêm mà chúng ta đối đầu với con quỷ khổng lồ." Harry nói.

Lycoris nhớ lại ngày đó, khi ấy cô luôn cúi đầu chạy theo thầy Snape, cô cũng có cảm giác rằng chân thầy có chút kỳ lạ, nhưng thầy đi rất nhanh, để kịp theo thầy cô đương nhiên không có thời gian suy nghĩ lung tung. Giờ nghe thấy lời của Harry khiến cô cũng có chút nghi ngờ. Cô đáp:

"Tớ cũng không nghĩ được thầy muốn lấy vật đó làm gì. Nhưng mà, tớ biết Nicolas Flamel là ai."

Thầy Dumbledore đã nói cô sinh ra có chút liên quan đến kẻ được chọn, mà người đó chính là Harry Potter. Vậy thì có lẽ cô nên giúp đỡ cậu ấy trong khả năng của mình. Lycoris đứng dậy đến dãy sách của thư việc, cô lục tìm một hồi và cũng tìm được một cuốn sách. Cô khệ nệ cầm cuốn sách to đùng đó ra, đặt trước mặt Harry và Ron.

"Tớ đã từng đọc được tên ông ấy trong cuốn sách này. Khi đó mình và Hermione chỉ là tìm sách đọc để giải trí thôi, có lẽ vì vậy nên cô ấy cũng không nhớ lắm." Lycoris vừa dở sách vừa nói.

"Đọc sách này để giải trí sao? Cách giải trí của hai người thật dị." Ron nhìn cuốn sách to đùng trước mặt mà thấy ớn.

Lycoris lườm cậu ta một cái, rồi lại tiếp tục dở sách.

"Đây, chính nó. Nicolas Flamel một nhà giả kim cổ điển, ông đã nghiên cứu thành công về Hòn đá phù thủy. Hòn đá có thể đổi bắt cứ thứ kim loại nào thành vàng ròng. Hòn đá cũng tạo ra thuốc Trường sinh làm cho người uống bất tử. Hòn đá phù thủy đang còn tồn tại hiện nay thuộc về cụ Nicolas Flamel. Cụ vừa đón sinh nhật thứ 665 của mình và hưởng một cuộc đời ẩn dật ở Devon cùng với vợ mình là Perenelle cụ bà 658 tuổi." Lycoris đọc những dòng chữ nói về Nicolas Flamel.

Ron nói: "Một hòn đã làm ra vàng và khiến người ta bất tử. Hèn gì thầy Snape muốn chiếm nó. Ai tất cũng muốn có nó."

Nhưng Lycoris thấy mặt Harry nhợt nhạt hẳn, cô lay người cậu:

"Potter, cậu sao vậy? Cậu không khỏe sao?"

Harry chợt thức tỉnh, cậu đứng bật dậy chạy ra ngoài. Ron và Lycoris không hiểu gì, hai đứa dùng đũa phép để cất đồ về chỗ cũ rồi nhanh chóng đuổi theo Harry.

"Harry.. Harry, cậu làm sao vậy?" Ron thở hồng hộc hỏi.

"Lão Snape không phải muốn lấy Hòn đá phù thủy đó cho lão, mà cho Voldermort." Harry yếu ớt nói.

"Cái gì?" Ron và Lycoris kinh hãi nói.

"Radiata, cậu còn nhớ cái bóng đen tối hôm đó chứ? Đó chính là Voldermort, hắn đã phải uống máu của con bạch kỳ mã đó để duy trì sự sống. Máu của bạch kỳ lân có thể giúp người ta giữ được mạng sống, dù cho kẻ đó có đang cận kề cái chết. Nhưng việc giết hại một con vật tinh khiết không có khả năng tự vệ, chỉ để giữ lấy mạng sống của mình, nhưng hắn cũng chỉ có thể sống dở- một kiếp sống bị nguyền rủa. Còn có ai tuyệt vọng như vậy ngoài Voldermort chứ." Harry từ từ nói ra những suy luận của mình.

"Gì cơ, nhưng mà vì sao cậu biết điều này vậy, Harry?" Ron

"Anh Firenze- một nhân mã. Anh ấy là bạn của bác Hagrid. Nếu vậy thì rõ ràng rằng: Voldermort đang ở trong rừng chờ lão Snape trộm hòn đá phù thủy để cứu sống hắn." Ron run rẩy khi mỗi lần nghe đến Voldermort.

"Vậy giờ chúng ta phải làm gì?" Ron hỏi.

"Chúng ta cần báo cho cô McGonagall biết, để cô báo cho cụ Dumbledore." Harry đáp.

Lycoris nãy giờ lặng im đi bên cạnh hai người giờ bỗng lên tiếng:

"Khoan đã, chúng ta không thể báo cho giáo sư McGonagall biết chuyện này."

"Tại sao? Chẳng lẽ lại báo cho lão Snape. Radiata, cậu nếu sợ thì mau tránh ra để mình và Harry báo cho cô McGonagall biết. Đi thôi Harry." Ron ngắt ngỏng nói.

Harry thì đứng sững lại nhìn Lycoris, cậu muốn nghe cái điều mà cô muốn nói.

Lycoris hít sâu một hơi, cô bình tĩnh giải thích:

"Hãy nghe đây, không phải tớ sợ hãi hay có ý bênh vực thầy Snape. Nhưng mà chúng ta không hề có chứng cứ, giáo sư McGonagall sẽ không tin chúng ta, một đám nhóc và đi nghi ngờ một giáo sư cả. Cậu nói có một con chó ba đầu ở lầu ba khu vực cấm, con vật đó đang bảo vệ hòn đá phù thủy. Nếu quả thực như vậy thì theo tớ suy đoán, cụ Dumbledore đã có tính toán trong việc bảo vệ hòn đá. Potter, có một phù thủy mạnh nhất, người mà Voldermort hay thầy Snape đều phải kiêng dè. Người đó chính là cụ Dumbledore. Một khi mà cụ vẫn ở Hogwarts thì hòn đá sẽ vẫn được an toàn. Hãy tin tưởng cụ, Potter à."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com