TruyenHHH.com

Vhope Vuong Gia

Đột nhiên Vân cô nương đến Vương Phủ mà không báo trước một tiếng, thường ngày dù có là ai khi đến Vương Phủ vẫn phải được Vương Gia cho phép mới được bước chân vào cổng Vương Phủ, nhưng vì những thị vệ đã biết rằng Vân cô nương có một vị trí không hề nhỏ trong lòng Vương Gia nên rất thoải mái mà cho ả ta vào Phủ.

Sau khi Hiệu Tích vừa rời khỏi phòng Thái Hanh, ả ta liền nhíu mày, ánh mắt căm ghét dõi theo Hiệu Tích đang chạy đi.

"Vương Gia.., dạo này người thậm chí còn không đến thăm tiểu nữ" Vân Lan lấy khăn tay che miệng, dáng vẻ yêu kiều thướt tha.

"Ta không có thời gian, dạo này công việc rất bận" Thái Hanh bỏ những lời mật ngọt của ả ngoài tai, chăm chú đọc sách. Đột nhiên thấy Thái Hanh thay đổi nhiều như vậy ả ta cảm thấy phi thường khó chịu, thế là liền tìm cơ đụng chạm vào người hắn

"Nếu nàng rảnh rỗi như vậy thì nên học thêm cách hành xử chuẩn mực đi" Thái Hanh nắm chặt lấy đôi móng vuốt đang không yên phận của ả rồi thằng thừng bày tỏ thái độ muốn đuổi khách.

"Hừ!" Vân cô nương hậm hực bước ra khỏi phòng, miệng lầm bầm mắng chửi Thái Hanh. Sau khi ả ta đi rồi Hắn liền cho gọi Tổng Quản đến căn dặn "Từ giờ đừng tự tiện cho phép nàng ta bước vào Phủ của ta, phu nhân nhà ta rất dễ ghen"

" Bảo bối à~" Thái Hanh từ xế chiều đã bám lấy Hiệu Tích không buông, hắn muốn Hiệu Tích chung giường với mình vì thế cứ đeo bám dụ dỗ cậu.
"Thật sự không được sao? Hay ngươi sợ ta sẽ làm điều bậy bạ với ngươi?" hắn cười gian manh, tay vuốt ve lưng Hiệu Tích. "Bỏ cái móng của người ra" Hiệu Tích lơ đẹp hắn rồi trùm chăn kín người ngủ. Vốn Hiệu Tích không có phòng riêng nhưng vì muốn ngủ một mình nên cậu đã đánh đuổi "kẻ phiền nhiễu giấc ngủ" ra nơi khác. Kể đến lý do Hiệu Tích nhất quyết muốn ngủ một mình thì phải trách Kim Thái Hanh giở trò với con nai ngây thơ Hiệu Tích trước, hắn biết Hiệu Tích hiền lành lại không phản kháng nên mấy đêm cứ liên tục sờ mó ôm ấp khiến cậu ngủ không được mà tỉnh cũng không xong.


Hiệu Tích cuộn tròn trong chăn suy nghĩ nhiều thứ vớ vẩn, cho đến khi nghe thấy tiếng cởi y phục của hắn, tim cậu bỗng nảy lên một tiếng. Liệu hắn có làm gì mình không nhỉ , cậu cứ nghĩ ngợi hồi hộp cho đến khi nghe thấy tiếng thở đều của người bên cạnh. Hiệu Tích choàng người qua nhìn hắn, Kim Thái Hanh thật sự rất đẹp, đẹp đến mê người. Hiệu Tích nhiều lần lén ngắm hắn nhưng đa số lần đều là bị phát hiện. Hiệu Tích yên phận trùm chăn ngủ thiếp đi, lúc này người bên cạnh đáng lẽ đã ngủ rồi đột nhiên mở mắt ra, nhìn Hiệu Tích một lát sau đó cầm tay cậu đặt lên eo mình "cho ta chiếm chút tiện nghi nhé bảo bối a". Hắn hôn nhẹ lên chóp mũi Hiệu Tích đầy dịu dàng, sau đó ôm lấy cậu ngủ thiếp đi.

Hiệu Tích vừa tỉnh dậy đã bị doạ cho sợ, tay cậu ôm lấy eo Thái Hanh, hắn choàng cả người lên mình cậu. mặt Hiệu Tích đỏ hoe, nằm im không dám nhúc nhích, nhưng tư thế này có chút khiến Hiệu Tích không thoái mái, thế là cậu khẽ cựa quậy tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ. Cảm nhận được bảo bối cựa quậy trong lòng mình, Thái Hanh cười nhẹ, tay xoa xoa đầu cậu. "Bảo bối dậy rồi à? Ngủ tiếp đi, còn sớm lắm" Hắn nói với tông giọng trầm khàn ngái ngù, nhưng không hiểu sao qua tai Hiệu Tích lại nghe rất gợi tình, quyến rũ. Cậu nằm im thin thít không dám cựa quậy, nhưng trái tim nhỏ của cậu lại không yên phận đập liên hồi, có thể Thái Hanh nghe được tiếng tim Hiệu Tích nên phì cười, làm cậu ngại ngùng muốn chết đi được.

Cả hai cùng nằm đến gần trưa thì bị Tổng Quản gọi dậy, Thái Hanh mặt đen xì vì bị phá giấc ngủ, còn Hiệu Tích phấn khởi ra mặt vì thoát khỏi móng vuốt hư hỏng của Thái Hanh. "Sao trông ngươi vui vẻ thế? Không thích ngủ cùng ta đến vậy à?" Thái Hanh có chút giận dỗi không vừa lòng với biểu cảm của Hiệu Tích, hắn đứng phắt dậy rồi bỏ đi thay y phục.
Bỏ Hiệu Tích vẫn ngơ ngác không hiểu lý do hắn đột nhiên giận dỗi như con nít thế kia.

"Hôm nay ta phải tiếp vài vị khách quý nên sẽ về trễ một chút, cũng sẽ uống chút rượu nữa" Thái Hanh vừa ăn vừa về lịch trình hôm nay của hắn, nhưng Hiệu Tích chỉ mãi cắm đầu vào chén cháo hạt sen mà hắn yêu thích, căn bản không nghe lọt chữ nào vào tai. "Trịnh Hiệu Tích! Ngươi dám lơ bản vương?" Thái Hanh tức giận mặt đen xì, buông bát đũa bỏ đi ra cửa. Hiệu Tích lại bị bỏ lại ngơ ngác không hiểu lý do giận dữ của hắn.

"Trịnh Hiệu Tích đáng ghét."  Thái Hanh tiếp khách vừa lẩm bầm mắt Hiệu Tích, đầu suy nghĩ ra rất nhiều tư thế hành hạ cậu. Buổi tiệc linh đình từ trưa đến rối mịt, Thái Hanh có không muốn uống rượu cũng bị Hoàng Đến Thạc Trấn nốc cho say mèm, một kẻ có tửu lượng kinh khủng như Thái Hanh ngay lập tức bị đánh gục sau 3 vò rượu mạnh. "Gọi người đỡ Vương Gia về phủ" Thạc Trấn cười khúc khích nhìn huynh đệ lần đầu bị chuốc say đến gục trên bàn kia, đắc ý cười ha hả.

"Thái Hanh, Thái Hanh" Hiệu Tích ra sức lay hai vai hắn, đi lấy canh giải rượu cho hắn, nhưng Thái Hanh vẫn không có động tỉnh gì, mặt hắn đỏ bừng, quần áo sộc xệch lộ ra cơ ngực rắn rỏi.

Hiệu Tích nuốt nước miếng một cái, như bị ma nhập mà vươn tay vuốt mặt Thái Hanh, cảm thán vẻ đẹp của hắn, khi chạm đến môi mềm của hắn, cậu không tự chủ được mà ăn đậu hủ của người ta. Thái Hanh hé mắt nhìn, sau đó mạnh tay đè Hiệu Tích xuống giường. "Hiệu Tích nhà ngươi..hức..dám chiếm tiện nghi của bản vương?" Hắn vừa nói, tay vừa sờ soạng ngực cùng eo của Hiệu Tích, hại cậu phần thân dưới bắt đầu phản ứng. "a ha Hiệu Tích hư hỏng này. Ngươi còn dám nói không thích bị bản vương chạm vào ?" Thái Hanh sờ vào chỗ tư mật của cậu, cọ xát liên tục, tay hắn cởi từng lớp y phục trên người Hiệu Tích, cũng thuận tay cởi luôn y phục vướng víu của mình.

Hắn cúi thấp người thì thầm vào tai cậu "Nếu bây giờ ngươi nói được, ta lập tức sẽ khiến ngươi sướng cả đêm"  Nói xong Thái Hanh mút xuống cổ đầy nam tính của cậu, để lại vài dấu đỏ trên đó. Hiệu Tích mặt đỏ như gấc cố không để bản thân rên thành tiếng, nhưng dục vọng đánh gục tâm trí của cậu. Một chữ được vang lên, Thái Hanh liền lật người Hiệu Tích, đổ chất lỏng trơn trượt trong bình sứ ra mông cậu.

"Ta sẽ nhẹ nhàng, ngươi chỉ việc tận hưởng" Thái Hanh cho một ngón rồi hai ngón tay, liên tục khoáy đảo tạo ra từng tiếng âm thanh dâm đãng. "A..a..ha" Hiệu Tích không kìm chế được mà rên thành tiếng, lần này thật sự khiến cậu cảm thấy rất sướng, chỉ mới ngón tay đã khiến cậu muốn xuất ra. "Thái Hanh..Thái Hanh"  Hiệu Tích mơ màng gọi tên hắn, khiến bảo bối "nhỏ" của hắn căng cứng, lộ ra đường gân xanh.

"Hiệu Tích nhà ngươi thật dâm đãng"  Thái Hanh nâng mông cậu lên, ưỡn hông đẩy cây gậy sắt nóng hổi vào trong cơ thể Hiệu Tích. Hắn thở đầy thoả mãn, ôm lấy eo Hiệu Tích, tay vuốt ve ngực cùng cậu bé của Hiệu Tích.

"Ha..Thái Hanh..nhẹ nhẹ..nhẹ..thôi" Tiếng rên rỉ đứt quãng cùng tiếng cơ thể giao cấu hoà vào nhau khiến người khác phải đỏ mặt tía tai. Thái Hanh ra vào thật nhanh, mỗi lần đều đâm vào nơi sâu nhất của cậu. "Gọi Lão Công~ Hiệu Tích ngoan gọi Lão Công sẽ có thưởng" Thái Hanh đột ngột rút gậy sắt ra, cọ xát vào mông Hiệu Tích không chịu tiến vào, hại cậu ngứa ngáy lắc eo. "Ha..a..mau..tiến vào đi" Hiệu Tích ôm lấy cổ Thái Hanh cầu xin, dùng cơ thể cậu áp vào gậy sắt của hắn. "Bảo bối ngoan, gọi Lão Công liền được thưởng"

"A..Lão Công a..Lão Công mau tiến vào" Hiệu Tích không tỉnh táo liên tục gọi hắn là lão công, eo không ngừng xoay tìm kiếm hơi ấm. Thái Hanh thoả mãn ôm lấy mông Hiệu Tích, phập một tiếng đi vào, vách ngăn mềm mại của cậu khiến Hắn sướng muốn chết, thật sự không gì tuyệt hơn cảm giác này.

"Chậm thôi, đến sáng nhé" Thái Hanh hôn lên cổ Hiệu Tích dịu dàng nói. "A..ha...đều theo ý Lão Công aaa" Hiệu Tích ôm cổ hắn, nước mắt giàn giụa trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com