TruyenHHH.com

Vhope Kookmin Namjin Bts Thanh Xuan Cua Ta Da Tung Nhu The

Tui đã ngoi lên ròi^^
--------------------
Hoseok tỉnh lại, nheo đôi mắt nhìn lên trần nhà. Anh thấy đau đầu quá.Do đống rượu sáng ngày đây mà...Rồi, anh nghe thấy tiếng kêu thất thanh của một ai đó, rất quen thuộc...À...là Jin huyng, nhưng...:
-Anh đâu cần phải rống lên như mất sổ gạo thế!!!×0×
-Ôi...em trai bé bỏng của tôi.Em cuối cùng cũng tỉnh lại.Tưởng "ngủm" rồi chứ!?-Anh nói với giọng xuýt xoa.
-Tôi chưa chết!!!-Hoseok bực mình."Tôi thật vô phúc!Vô phúc mới có loại anh trời đánh như vậy!!"Bình tĩnh không khéo xuất huyết.
Nằm chết dí trên giường, không sức sống.Vậy chẳng hợp với anh,anh không phải "lão già" Yoongi ấy.Anh là Hobiii, là tiểu thiên thần, là tiểu hy vọng.
-Đúng!Mình là tiểu hy vọng!
-Là tiểu cương thi chứ có mọe gì hy vọng.-Jin hyung lặng lẽ bước vào và lặng lẽ rời đi.(Châm phải ngòi rồi ông:3)
-----------------------
Nghe tin Hoseok tỉnh lại, anh em công ti kéo đàn kéo đống đến bệnh viện.Tưởng có lễ diễu hành nào chứ.Chẳng chốc, phòng bệnh 508 đã chật ních người, không lấy được chỗ mà thở, đua nhau nói.Giờ Hobii chỉ muốn phút bình yên thôi.T.T Đây là bệnh viện mà,có phải buổi họp Fan đâu chứ?!!!!Y0Y
-Hoseok!!!-Taehyung đập mạnh cửa.
Giờ thì thành cái chợ rồi...Ai cứu Hobii(Em!Em!!)
Taehyung hỏi han các kiểu con đà điểu:Chân tay anh có mỏi không?Có đâu nhức chỗ nào không?Đã ổn hơn chưa?Cơ thể giờ thấy thế nào? rồi... Não anh đã bình thường lại chưa?...Đậu xanh
Ờ...và tiếp sau đóa là hàng loạt anh em thân thiết khác đều...ồn ào như nhau cả.Ừ,ồn ào theo nhiều cách."I'm fine"
-----------------------
Không muốn làm tốn thời gian của cả nhóm, của công ti và đặc biệt là của Jin huyng,Hoseok là thủ tục xuất viện ngay hôm đó.Đời bệnh nhân ngắn ngủi thật...Hoseok về nhà, và anh thề,hội anh em chưa bao giờ đối tốt với anh thế.Hôm nay, có một sự thay đổi không hề nhẹ, Jin huyng không kêu đòi phụ giúp bếp núc, Namjoon không làm gì khiến anh phải nhắc nhở, Jiminie bé nhỏ không đu bám vì thế con thỏ cơ bắp cũng chẳng theo anh giành giật, gào rú,và Yoongi, ổng đã rửa bát hộ anh.Ừ, là rửa bát đó.(Mấy thím chẳng nghe nhầm đâu o_o).Còn Taehyung trầm lặng hơn, em ấy đôi khi vẫn vậy...
-----------------------
Hoseok bước vào phòng, chảng hiểu sao Jimin lại chạy tót sang phòng Jungkook chứ không phải ngược lại.Nhưng Taehyung lại ở đó.
-Jimin không có ở đây đâu.Nó sang chỗ Jungkookie rồi.
-Em không tới tìm Jimim.
-Em không về phòng ngủ sao?-Anh hỏi.Hơi ngượng ngùng.
-Em có.Lát em sẽ về.- Vẫn cái giọng trầm ấm, nhẹ nhàng đó.
Anh lại ước...ước em chẳng phải của ai khác."Nhìn một mình anh thôi..."
-À...nhưng em có thể về sớm chút, anh hơi mệt.
Anh có ý xua đuổi, nhưng chàng trai ngốc của anh lại lên giọng lo lắng:
-Anh mệt hả?Có đau đầu không?Em lấy thuốc anh uống.
-Anh đã uống rồi. Em mau về phòng đi. Mất công Namjoon đợi!
-Chung một nhà mà đợi gì anh!?
-À ừ.-Hoseok lúng túng.
Không gian im lặng bao trùm.Taehyung nhìn anh chăm chăm còn anh thì ái ngại, cúi thấp đầu nhìn mép giường.Lại mong Jiminie vào cứu nguy. Aigoo,cuộc đời anh toàn bế tắc vậy đó hả??
Bỗng, Taehyung lên tiếng:
-Hyung!
Anh giật bắn người, phòng có bật lò sưởi mà sao lạnh dữ?
-Hoseok hyung...
-Đừng gọi xong không nói gì...
-Anh có muốn nói cho em nghe gì không??
-Anh thì có gì.(Hoi dài dòng quá -_-")
-Anh dạo này lạ lắm, từ đợt quảng bá "Not Today" với "Spring Day".-Cậu nhìn anh ôn nhu, giọng khẩn cầu:-Anh không thể nói cho em nghe sao?Có vấn đề gì?
-Có đấy! Vấn đề là em đất. Em còn muốn hỏi?
-Em!-Taehyung ngạc nhiên:-Em làm gì anh? Anh nói ra em liền lập tức sửa!!-Cậu hốt hoảng.Cậu đã làm gì đó ư?
-Anh không nói!-Hoseok ngang bướng nhưng cũng lo lắng và khó xử.Anh chả bao giờ kìm chế được cảm xúc. Chúng viết đầy lên mặt của anh.Khắc rõ nét.
-Tại sao lại không nói?!-Taehyung mất dần kiên nhẫn, thành ra to tiếng.
-Nói cho em nghe thì được gì?Chẳng ai đảm bảo với anh là em sẽ quyết tâm sửa nó! Em sẽ không bao giờ thực hiện!! Anh hiểu em quá rồi!
-Nhưng anh phải nói em nghe em có gì sai!
-Em sai! Sai nhiều lắm!Lúc nào em cũng sai hết!!-Hoseok hét lên.Kìm thế đủ rồi...
Taehyung mắt trợn tròn, miệng ngậm chặt không phát ra tiếng.
-Nói với em chẳng bao giờ khiến anh dễ chịu hơn...!- Giọng Hoseok nghẹn ắng lại, da mặt tê rân rân, khóe mắt ươn ướt...
Taehuyng lặng im...
-----------------------
-Rồi Hoseok hyung" Nói với em chẳng bao giờ khiến anh dễ chịu hơn". Vậy đó.-Jiminie chân tay khuơ khoắng, diễn tả lại khoảnh khắc ấy cho hội "bô lão" nghe.
Jungkookie bên cạnh chêm vào mấy câu "Jiminie nói đúng đó","Đó đích xác là giọng Taehyungie"...Bé thỏ nhà ta chỉ đang khen anh người yêu diễn xuất giỏi thôi^^
-Ai...- Yoongi thở dài.Bao giờ mới chấm dứt.(đợi em cạn ý tưởng đã anh,chưa gì đã vùi người ta xuống:o)
Đang nói chuyện hàn huyên, Taehyung đi xuống và đi thẳng ra cửa.
-Cậu đi đâu đấy?Tối muộn rồi!-Jimin gọi với theo.
-Mặc xác tớ!-Taehyung vứt lại một câu. Đóng cửa cái "rầm".
__________________
T làm "hiệu ứng" vậy có dễ đọc không?@-@
comment nha^^
1000 từ 0o0



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com