TruyenHHH.com

Vhope Kinh Van Hoa Chet Choc

Toà chung cư tráng lệ này nếu muốn nói về điểm bất thường của nó, thì chính là được phủ đầy gương như một viên pha lê tráng lệ.

Không khó để bắt gặp chúng, từ trên tầng nhà xuống sàn, dọc trên hành lang chỉ cần quay đầu liền thấy gương. Kể cả phòng ăn điều được phủ đầy, cửa kính lớn lấp quanh toà nhà vốn dùng để người bên trong có thể ngắm toàn cảnh lại được thay thế bằng gương hai mặt sáng ngời.


Tưởng tượng đến cảnh người bên ngoài có thể nhìn thấy mình, khiến cho người ta không khỏi có loại cảm giác bị người khác nhìn trộm, cực kỳ không thoải mái.

Chung cư tổng cộng có 34 tầng, bọn họ tới mấy tầng khác kiểm tra đại khái tình huống, phát hiện hầu như mỗi một tầng đều có người cư trú, tuy rằng nhân số không nhiều lắm, nhưng toàn bộ chung cư cũng không phải trống không.

Kim Tại Hưởng cũng hỏi thăm bọn họ về sự tình đã từng phát sinh ở tòa chung cư này hai năm trước, lại phát hiện những hộ gia đình ở đây hầu như đều dọn vào cùng lúc với bọn họ, đối với sự cố hoả hoạn hai năm trước kia cũng không ai biết.

Chạy ở bên ngoài một ngày, tin tức bọn họ có được cực kỳ ít, chỉ có thể biết được chết trong trận hoả hoạn là một đôi mẹ con.

"Tại sao lại là hai mẹ con?" Trịnh Hạo Thạc cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy có chút không đúng, "Tới du lịch không phải một nhà ba người sao? Vậy người bố đâu?"

"Dù sao thi thể người bố không tìm thấy được." Kim Tại Hưởng nói, "Có lẽ trên người hắn có thứ đột phá mà chúng ta muốn."

Lúc này sắc trời đã dần dần tối lại, hoàng hôn toả ánh vàng phủ kín lên tầng gương chung cư.

"Nhưng phải đi nơi nào tìm hắn." Trịnh Hạo Thạc nhíu mày, "Trong tòa nhà này hình như không có người nào quen biết hắn."

Kim Tại Hưởng lắc đầu, tỏ vẻ bản thân còn chưa thể tìm ra.

Thành thị ban đêm, dần dần an tĩnh lại.

Trên đường phố ồn ào náo động nay không một bóng người, một mảnh đen bao phủ cả thành thị.

Trịnh Hạo Thạc đứng bên cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài, trên thực tế chỉ có lúc này, cậu mới có cảm giác thế giới nơi bọn họ là ở bên trong cánh cửa, bởi vì buổi tối ở thế giới ngoài cửa không có khả năng yên tĩnh như vậy.

Kể cả đêm có muộn như thế nào, trong trung tâm thành phố ít nhất sẽ nghe thấy tiếng xe đi qua. Trên đường cũng sẽ không có chuyện đến một người đi đường cũng không có, mà sự yên tĩnh khác thường bên ngoài lúc này, cho người ta một loại cảm giác ngợp thở.

Kim Tại Hưởng cùng Trình Nhất Tạ đều rửa mặt xong, liền leo lên giường.

Trịnh Hạo Thạc vào nhà vệ sinh, cũng tính đơn giản rửa mặt một chút.

Tay vặn mở nước ấm, cầm khăn lông xối nước ấm lên trên. Gương trong nhà tắm này cũng rất nhiều, xung quanh Lâm Thu Thạch đều phủ đầy gương. Những tấm gương này trong sương khói lượn lờ trở nên có chút mờ ảo, Trịnh Hạo Thạc cúi đầu, trùm khăn lông thấm đầy nước ấm lên mặt.

Trong nhà vệ sinh chỉ có thể nghe thấy tiếng nước, Trịnh Hạo Thạc cúi đầu, chợt cảm thấy không đúng chỗ nào, đó là một loại cảm giác cực kỳ huyền diệu, cậu vẫn chưa nhìn thấy chỗ nào khác thường, chỉ là trực giác lại phát ra cảnh báo.

Động tác Trịnh Hạo Thạc hơi dừng một chút, khẽ đảo mắt quan sát xung quang.

Vài giây sau, Trịnh Hạo Thạc hơi singwx người đôi lát khi phát hiện thứ kia, cậu đang cúi đầu, nhưng thứ trong gương trước mặt cậu, vẫn duy trì trạng thái đứng thẳng như cũ, dùng gương mặt giống cậu như đúc kia lẳng lặng nhìn Trịnh Hạo Thạc.

Trực giác liền báo động bản thân không nên nén lại nơi này lâu, cậu cầm khăn lông trong tay, một bên vặn vòi lại một bên đi ra ngoài, đương khi đi đến cửa, lại nhìn thoáng qua gương bên kia, trông thấy gương đã khôi phục bình thường, làm động tác đồng dạng với cậu.

Bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh Trịnh Hạo Thạc không kiềm được nhỏ giọng chửi bậy.

"Làm sao vậy?" Kim Tại Hưởng ngẩng đầu nhìn cậu.

Trịnh Hạo Thạc đáp: "Gương......" Cậu đóng cửa lại, "Vừa rồi thứ trong gương với tôi diễn ra bất đồng."

Kim Tại Hưởng nói: "Bất đồng? Anh không sao chứ?"

"Không có việc gì." Trịnh Hạo Thạc nói, "Tôi giả vờ không phát hiện, ra ngoài." Cậu nói tiếp, "Cảm giác không tốt lắm."

Nếu có thể, cậu rất muốn đập toàn bộ gương trong phòng, nhưng bọn họ cũng không biết đập vỡ gương có phải điều kiện kích hoạt tử vong hay không, cho nên để đảm bảo an toàn, chỉ có thể cắn răng giữ lại.

"Làm sao bây giờ." Trịnh Hạo Thạc cúi đầu, nhìn chân mình giọng có chút ủy khuất, "Còn chưa có rửa chân nữa......"

Kim Tại Hưởng chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn cậu cười, vén chăn mình lên: "Không có việc gì, đi lên đi, tôi không chê anh."

Trịnh Hạo Thạc: "......"

Trình Nhất Tạ ở bên cạnh giả làm một kẻ mù điếc, biểu tình đạm nhiên, làm bộ bản thân không trông thấy một đôi cẩu nam nam này.

Nhưng mà ngay lúc Trịnh Hạo Thạc rối rắm bản thân rốt cuộc có muốn đi vào rửa chân hay không, ngoài phòng lại vang lên tiếng khắc khẩu kịch liệt, cùng với khắc khẩu, là tiếng gương vỡ vụn.

Cậu đi tới cửa nhìn từ mắt mèo ra bên ngoài, mới phát hiện là hai người mới lúc trước Hạ tỷ kia mang đến xảy ra vấn đề.

"Tớ không muốn đi vào, cậu đừng kéo tớ vào đó, bên trong gương có quái vật!!"

Phát ra tiếng gào là một nữ sinh trẻ tuổi, cô ta phẫn nộ kêu to với một nữ sinh khác đứng ở bên cạnh mình, "Đừng chạm vào tớ, tớ muốn đi tìm Hạ tỷ! Cậu muốn ngủ thì tự ngủ một mình đi! Tớ không muốn ngủ cùng với cậu!"

Thời điểm cô ta nói chuyện, nhìn thấy bên cạnh mình có một tấm gương,  thẳng tay đập lên, gương theo tiếng mà vỡ, mảnh kính bén nhọn rơi đầy đất.

Nữ sinh này đi tới một sườn hành lang khác, nâng tay lên đập cửa, có vẻ sau cánh cửa này hẳn là nơi Hạ tỷ kia ở.

Một lát sau, cửa mở.

"Hạ tỷ, tôi không muốn ở phòng tôi." Nữ sinh nói, "Trong phòng tôi có quỷ!"

Bởi vì vấn đề góc độ, Trịnh Hạo Thạc nhìn không tới biểu tình của Hạ tỷ, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng cô ta, ngữ khí cô ta không tốt lắm, thậm chí nghe ra mười phần lạnh nhạt.

"Cô không ở phòng của cô còn có thể ở nơi nào? Phòng tôi chỉ có thể ở hai người."

"Tôi có thể không ngủ giường, tôi ngủ sô pha được không......" Nữ sinh cầu xin nói.

"Sô pha?" Hạ tỷ rất không khách khí mà từ chối, "Lúc chia phòng chẳng lẽ cô không nghe thấy lời người kia nói à? Nhân số mỗi phòng đều là cố định, không thể tùy tiện gia tăng, nếu cô vào ở lại kích phát điều kiện tử vong, vậy chẳng phải là người cả phòng đều gặp xui xẻo."

Đại khái là cô ta cảm thấy thái độ bản thân nói chuyện hơi gắt, liền cố ý mềm giọng lại, "Địa phương khủng bố ở thế giới này rất nhiều, cô phải tự mình học thành thói quen, nói đi, rốt cuộc cô nhìn thấy gì?"

Nữ sinh ấm ức nói: "Tôi nhìn thấy tôi trong gương với tôi làm ra động tác khác nhau......"

Trịnh Hạo Thạc nghe vậy sửng sốt, nghĩ đến bản thân vừa rồi cũng gặp tình huống như vậy.

"Động tác khác nhau?" Hạ tỷ nói, "Có phải cô nhìn lầm rồi hay không......"

"Tôi không có nhìn lầm!" Nữ sinh bị Hạ tỷ nghi ngờ như thế, có chút tức giận, "Hạ tỷ, chị liền không thể nghĩ cách giúp tôi sao? Tôi không muốn vào phòng kia!"

"Không bằng như vậy đi." Hạ tỷ nói, "Nếu cô nói là gương xảy ra vấn đề, cô dứt khoát đập vỡ hết gương đang có, như vậy liền không cần phải sợ."

Nữ sinh nói: "Nhưng mà......"

Hạ tỷ cắt ngang lời cô ta nói: "Bằng không tôi cũng không có biện pháp khác."

Nữ sinh lâm vào trầm mặc, giờ này khắc này, cô ta chỉ có thể đứng đấy ngây ngốc. Cô ta mới chỉ qua hai cánh cửa, ở trên trang web biết được nữ nhân gọi là Hạ tỷ này.

Hạ tỷ tự xưng có thể giúp đỡ bản thân cô nhảy thẳng đến cửa thứ chín, lúc đó cô ta mới đi theo Hạ tỷ vào đây, nhưng mà sau khi tiến vào, cô ta lại phát hiện bản thân hoàn toàn không hiểu ra sao, mà Hạ tỷ, cũng vẫn chưa bảo vệ bọn họ như đã hứa hẹn.

"Tôi biết rồi." Nữ sinh lẩm bẩm một tiếng, nhìn Hạ tỷ trực tiếp đóng cửa lại.

Mặt cô ta lộ vẻ bất đắc dĩ, đành phải xoay người cùng một nữ sinh khác trở về phòng mình.

Một lát sau, Trịnh Hạo Thạc thoang thoáng nghe thấy trong phòng bọn họ truyền đến tiếng thuỷ tinh vỡ vang lên, nữ sinh này có lẽ là dựa theo biện pháp Hạ tỷ nói, đập vỡ hết tất cả gương có trong phòng.

Trịnh Hạo Thạc nói việc cậu nhìn thấy và nghe được cho Kim Tại Hưởng với Trình Nhất Tạ.

"Hạ tỷ này thật ra lại thông minh." Giọng Kim Tại Hưởng nghe ra có chút lạnh, "Lấy người dẫn theo ra để thí nghiệm."

Trịnh Hạo Thạc khẽ than thở. Đúng vậy, nếu đập vỡ gương không có việc gì, như vậy bọn họ cũng có thể đập vỡ gương, nếu đập vỡ gương có việc, vậy Hạ tỷ cũng không có tổn thất gì.

Xem ra cô ta mang theo nhiều người mới tiến vào như vậy, quả thực như lời Kim Tại Hưởng nói, là lấy mạng của những người mới này đi mạo hiểm.

Sau khi sắc trời dần dần tối lại, trong không khí lại bắt đầu tràn ngập thứ mùi đồ vật bị thiêu rụi kia.

Khứu giác Trình Nhất Tạ cực kỳ nhanh nhạy, sau khi ngửi thấy thứ mùi này liền bắt đầu thấp thấp ho khan, rơi vào đường cùng chỉ có thể lấy tấm khăn lông ướt che lại miệng mũi.

Vốn dĩ Trịnh Hạo Thạc với Kim Tại Hưởng không dự tính đi ra ngoài xem, nhưng ngay lúc bọn họ nằm ở trên giường, ép buộc bản thân đi vào giấc ngủ, trên hành lang lại xuất hiện động tĩnh, lần này là tiếng nữ nhân thét thê thảm, vị trí phát ra tiếng kêu, đó là phòng của cô gái vừa rồi đập vỡ gương.

"A a a" Tiếng kêu thê lương ở ban đêm yên tĩnh có vẻ lại càng thêm chói tai.

Trịnh Hạo Thạc xuyên qua mắt mèo trông thấy cô gái kia giãy giụa từ trong phòng mình chạy ra ngoài, biểu tình cô ta đau đớn cực kỳ, bộ dáng nghiêng ngả lảo đảo ngay sau đó liền ngã trên mặt đất rốt cuộc không đứng dậy nổi.

Kim Tại Hưởng xuất hiện ở phía sau Trịnh Hạo Thạc, hắn vươn tay nhẹ nhàng ấn then cửa xuống, hé cửa ra khoảng một cái khe nhỏ.

Khe hở làm cho bọn họ có thể thấy rõ hơn phía bên ngoài, Kim Tại Hưởng xuyên qua khe hở, nhìn lên gương trên trần hành lang, sau đó nhẹ nhàng chậc một tiếng.

Trịnh Hạo Thạc theo ánh mắt Kim Tại Hưởng, cũng trông thấy cảnh tượng bên trong gương.

Chỉ thấy ở trong gương cả người cô gái nọ đều bị ngọn lửa màu đỏ bao vây, cơ thể cô ta bốc cháy khô khốc từng chút một, nhưng lại vẫn còn đang không ngừng giãy giụa, hình ảnh đáng sợ tới cực điểm.

Trịnh Hạo Thạc thậm chí ngửi thấy được một mùi vị thịt bị nướng chín.

"A a a, a a a......" Cuối cùng cô ta ngã xuống, nếu chỉ nhìn như vậy, sẽ phát hiện cơ thể cô ta không có một chút vết thương, nhưng chỉ có thông qua gương, mới có thể biết rốt cuộc cô ta đã trải qua tra tấn đau đớn như thế nào.

Ngay lúc Trịnh Hạo Thạc cho rằng mọi thứ đều đã kết thúc, tay cậu lại bị Kim Tại Hưởng bắt lấy. Kim Tại Hưởng hơi hơi giương cằm, ý bảo Trịnh Hạo Thạc nhìn hướng nào đó.

Trịnh Hạo Thạc nhìn tới hướng đó, phát hiện không biết từ khi nào, trong gương đối diện với cô gái bị thiêu chết, xuất hiện một người giống cô ta như đúc.

Diện mạo, quần áo như nhau, chỉ là nụ cười trên mặt có chút quái dị cứng đờ, người trong gương nhìn người bị thiêu chết bên ngoài gương, chầm chậm vươn tay, đôi tay kia từ trong gương thò ra, bắt được cánh tay cô gái nọ, sau đó đem thi thể bị đốt trụi của cô gái, chậm rãi kéo vào trong gương.

Một màn này quá mức làm cho người ta sợ hãi, hô hấp của Trịnh Hạo Thạc đều ngừng lại.

Kim Tại Hưởng vươn tay chậm rãi khép cửa lại, hơi thở nóng rực bên tai cậu, trong giọng nói mang theo chút ý cười nhàn nhạt: "Bị doạ rồi?"



----------
Chương này bao nhiêu vote, ngày mai liền up bấy nhiêu chương (⁠┛⁠◉⁠Д⁠◉⁠)⁠┛⁠彡⁠┻⁠━⁠┻

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com