Vet Thuong Long
Chiều tối hôm đó nhóm người Nghệ Hiên lại tụ tập ở cửa tiệm nhỏ, đây giống như là thói quen hàng tuần của nhóm người này. Sau khi từ đội đua trở về bọn họ sẽ mua đồ rồi tổ chức ăn uống ở cửa tiệm tới muộn. Thấy Nhất Bác cứ nhìn mình rồi cười, Nghệ Hiên tò mò hỏi, "Này nhóc, trên mặt anh có dính gì hay sao mà em cứ nhìn anh cười vậy hả?""Hiên ca, cám ơn anh""Sao tự nhiên lại cám ơn anh? Hôm nay em ăn trúng cái gì à?""Không có gì, chỉ là em muốn cám ơn anh thôi, cám ơn anh đã luôn bảo vệ cho em, cho bà và cho cả cửa tiệm nhỏ này nữa"Nghệ Hiên vẫn còn đang ngơ ngác với những điều Nhất Bác nói, đám bạn của anh ta lại nhao nhao lên đòi chơi trò giải đố uống rượu. Sau một tiếng chơi giải câu đố đám người nằm bò ra mặt bàn không ngóc dậy nổi, lúc tỉnh táo còn chẳng nghĩ ra được đáp án, huống chi là lúc men rượu đã ngấm vào trong người."Ngoại về nhà nghỉ ngơi trước đi, con đi mua thuốc giải rượu cho bọn họ rồi sẽ về sau"Nhất Bác cầm tay bà Minh Lan làm nũng, giờ đã rất muộn rồi, nếu chờ tới khi nhóm người này tỉnh thì tới sáng mất thôi. Bà của cậu đã vất vả từ sáng sớm, không thể để bà cứ ngồi ở đây chờ bọn họ tỉnh lại được."Một mình con ở đây có được không? Bà không sao đâu, con không cần lo cho bà""Được mà, nếu ngoại không chịu về nghỉ ngơi thì con sẽ buồn lắm. Ngoại nghe lời con, mau về nhà nghỉ ngơi đi"Cẩn thận đưa bà ngoại về tới tận cửa nhà Nhất Bác mới an tâm đi ra hiệu thuốc mua thuốc giải rượu. Trên đường đi cậu cứ tủm tỉm cười một mình, nghĩ về đám người say xỉn đang nằm lê lết ở quán ăn, vì bị ngấm hơi men mà đến cả người đặt câu đố cũng không biết bản thân đố cái gì, cuối cùng là cả bọn cứ uống hết ly này tới ly khác. Lúc rẽ vào hẻm nhỏ, vì không chú ý nên Nhất Bác đâm sầm vào một người. Mang tay xoa xoa phần trán khiến tóc rối tung hết lên, cậu cúi đầu lên tiếng xin lỗi"Ngu ngốc"Giọng nói quen thuộc làm Nhất Bác đơ ra như tượng, thậm chí cả việc ngẩng mặt lên nhìn cậu cũng không dám. Trái tim nhỏ trong lồng ngực lại rung rinh đập loạn, cậu chỉ sợ Tiêu Chiến sẽ nghe được.Thấy người nhỏ hơn không có động thái gì, Tiêu Chiến lại tiếp tục nói, "Định đứng như thế đến bao giờ?" "À...à vâng. Xin... xin lỗi, em đi ngay đây"Nhất Bác lắp bắp nói, chân bước loạn hết bên này sang bên kia, mặt vẫn cúi gằm xuống không ngẩng lên. Đi được một đoạn thì bị người túm lấy kéo vào một góc khuất, lúc này cậu mới hoảng sợ ngẩng mặt lên."Dám làm lơ tôi sao? Cậu nghĩ cậu là ai hả?""Em...em...""Em cái gì? Cậu giỏi thật, dám đùa giỡn với cả tôi, cậu có biết hậu quả của việc này là gì không?""Em không đùa giỡn gì với anh cả, trước giờ không hề có chuyện đó""Không có sao? Lúc trước cậu nói thích tôi, sẽ vì tôi chịu đựng tất cả, vậy mà mới chỉ có chừng đó thời gian cậu đã chạy theo người khác, như vậy không phải đùa giỡn với tôi thì là gì?""Không phải vậy, em vẫn luôn thích anh, chỉ tại vì...vì..."Nhất Bác nhanh miệng giải thích, thế nhưng nói được nửa chừng lại không biết phải nói như thế nào đành giương đôi mắt to tròn nhìn Tiêu Chiến. Cậu không thể nói vì không muốn mọi người xung quanh lo lắng nên mới quyết định từ bỏ việc theo đuổi hắn được, không hiểu tại sao nhưng Nhất Bác nghĩ rằng nếu nói ra điều này sẽ khiến hắn bị tổn thương."Vì thằng Nghệ Hiên đó phải không?""Anh đừng lôi Hiên ca vào chuyện này, anh ấy không liên quan gì đến chuyện này cả. Mọi việc đều do em tự quyết định hết, Hiên cả chỉ muốn em..."Thấy Nhất Bác gấp gáp giải thích cho Nghệ Hiên, cộng thêm khuôn mặt ngập tràn sự lo lắng cho anh ta thì trong lòng Tiêu Chiến bỗng dâng lên cảm giác khó chịu, hắn không làm chủ được hành động của bản thân, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp trước mặt rồi dùng miệng của chính mình để ngăn chiếc miệng nhỏ kia ngừng nói.Túi thuốc trên tay rơi xuống đất, đôi mắt mở lớn hơn bình thường, Nhất Bác cảm nhận rõ được cánh môi trên của mình đang bị người ngậm lấy rồi nút vào, hệ thần kinh hoạt động giống như bị tê liệt khiến cậu đứng im như tượng một lần nữa, cho đến khi Tiêu Chiến dùng lưỡi cạy mở hai cánh môi rồi tiến vào khoang miệng thăm dò cậu mới có phản ứng. Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến ra, dùng tay bịt miệng của mình lại rồi nhìn chằm chằm vào hắn. Tiêu Chiến dùng ngón tay cái lau đi chút nước bọt vương ở khoé miệng, nhếch môi cười"Sao? Đây không phải là điều mà cậu luôn mơ ước à?"Nhất Bác dùng mu bàn tay chùi qua lại ở miệng vài cái, cúi xuống nhặt túi thuốc rồi lướt qua người Tiêu Chiến rời đi. Thấy biểu hiện của cậu như vậy hắn không cam tâm chạy theo giữ người lại rồi ép vào vách tường gần đó."Chẳng phải tôi đã cho cậu điều mà cậu luôn mong muốn rồi đó sao? Tại sao còn tỏ thái độ như vậy với tôi hả?""Em thích anh, nhưng không phải thích theo kiểu như vậy. Em không giống với những người bạn gái trước đây của anh, chuyện vừa rồi không phải điều mà em mong muốn""Vậy cậu nghĩ còn kiểu thích khác nữa hay sao? Cậu ngu ngốc thật đấy. Để tôi nói cho cậu nghe, muốn trở thành người yêu của tôi thì phải làm những việc như thế, còn phải lên giường với tôi mỗi khi tôi muốn, giúp tôi thoả mãn dục vọng""Nếu vậy em không cần làm người yêu của anh nữa, chỉ cần anh cho em ở bên cạnh, cho em được thích anh là đủ rồi"Nhìn khuôn mặt ngây ngô đang đối diện với mình, Tiêu Chiến tự hỏi liệu Nhất Bác có thực sự hiểu ý nghĩa của việc thích với yêu một người hay không? Từ trước tới giờ làm gì có ai sẵn sàng cho đi mà không cần nhận lại, làm gì có ai không muốn được nhận lại tình cảm của người mình yêu.Nhất Bác trở về quán ăn, sau khi cho nhóm người say xỉn uống thuốc thì liền nhanh chóng thu dọn nốt đống chiến trường. Hơn hai tiếng sau đám người Nghệ Hiên mới dần tỉnh táo lại, bọn họ nhìn khuôn mặt đằng đằng sắc khí của Nhất Bác liền quay sang cười với nhau rồi lảng sang câu chuyện ở một hành tinh xa xôi nào đó. Cứ nghĩ lần này sẽ bị cậu chủ nhỏ của tiệm ăn phạt nặng lắm, ai ngờ hình phạt lại là phải đưa cậu trở về nhà.Từ hôm đó ở đằng sau Tiêu Chiến lại xuất hiện cái đuôi nhỏ, đám người Nghệ Hiên muốn tìm Nhất Bác thì chỉ cần đi tìm Tiêu Chiến là sẽ thấy. Hàng ngày cậu vẫn dậy sớm phụ giúp bà dọn đồ bán hàng, rồi lại bắt xe bus đi tới nhà Tiêu Chiến đứng chờ ở cổng.Thái độ của hắn đối với Nhất Bác cũng đã thay đổi một phần nào, lúc chạy xe đến trường không chạy quá nhanh giống như muốn để cho người chạy bộ phía sau bắt kịp. Khi đám bạn của hắn buông lời khinh miệt Nhất Bác, hắn liền tỏ ra khó chịu với bọn họ, khi nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon hắn cũng không thờ ơ bỏ qua mà đáp lại một tin nhắn tương tự. Mọi sự thay đổi đến từ Tiêu Chiến đều khiến Nhất Bác cảm thấy vui vẻ, trên khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng xuất hiện nụ cười tươi tắn, ngọt ngào. Như thường lệ cuối tuần Nhất Bác lại ra cửa tiệm phụ giúp bà ngoại bán hàng. Hôm nay cửa tiệm đông đúc, khách ngồi chờ kín hết bàn ăn. Khi sắp trả đủ đồ ăn cho khách Nhất Bác bị hai người đàn ông giữ lại, bọn họ nói sẽ trả tiền để cậu theo họ đi chơi đến tối muộn. Dù hoảng sợ Nhất Bác vẫn giữ thái độ lịch sự đáp trả hai người khách trẻ tuổi, cậu nói cảm ơn thiện ý của họ nhưng cậu phải phụ giúp bà chăm nom cửa tiệm nên không thể nhận lời. Hai vị khách nhếch miệng cười, nói Nhất Bác chê họ không đủ giàu hay không phải gu của cậu. Thấy người không phản ứng gì mà cứ ngây ra đứng đó nhìn, một trong hai người khách lại nói tiếp."Tôi biết cậu chỉ thích những lão già lắm tiền, nhưng yên tâm đi, bọn tôi dư sức bao cậu từ giờ cho tới tối, chỉ cần cậu làm bọn tôi thoả mãn là được rồi"Bà Minh Lan ở trong bếp đợi mãi không thấy Nhất Bác vào bưng đồ cho khách, nên đành tự mình mang ra, đúng lúc những lời lẽ không hay lọt vào tai làm bà cảm thấy giận dữ. Đi tới kéo Nhất Bác ra phía sau, bà không khách khí lớn tiếng nói với hai người khách kia. "Mời các người ra khỏi cửa hàng của chúng tôi, ở đây không đón tiếp lũ cặn bã các người, làm sao các người có thể dùng những lời lẽ như thế để nói với cháu của tôi chứ?""Bà, bà cứ bình tĩnh đã, chúng tôi cũng chỉ muốn giúp cậu ấy kiếm thêm thu nhập mà thôi. So với mấy lão già bệnh hoạn kia, không phải đi với chúng tôi sẽ tốt hơn sao?..."Không để cho tên khách kia nói tiếp, bà Minh Lan cầm cốc nước trên bàn hắt thẳng vào mặt của tên đó. Nhất Bác nắm lấy cánh tay của bà, cậu nói bà đừng tức giận nếu không sẽ ảnh hưởng sức khoẻ vì căn bệnh huyết áp cao. Bà Minh Lan dùng bàn tay đang run lên vì tức giận nắm lấy bàn tay của Nhất Bác, rồi lại hướng tới hai người khách nói tiếp. "Dù bà cháu tôi có phải đi ăn xin từng đồng cũng không bao giờ đụng tới số tiền bẩn thỉu của các người. Mau cút ra khỏi quán ăn của chúng tôi""Mẹ kiếp, bà nghĩ cháu của bà sạch sẽ lắm hả? Không biết có bao nhiêu lão già đã chà đạp cậu ta rồi, sao bà không trực tiếp hỏi cậu ta đi, hay là cậu ta không chịu được cảnh sống cực khổ nên đã giấu bà đi làm trai bao, làm nhân tình của những lão già lắm tiền...""Câm mồm lại, các người không có việc gì làm nên muốn đến quán ăn nhỏ kiếm chuyện sao? Thấy quán ăn của chúng tôi được mọi người ủng hộ nên muốn dùng chuyện xấu làm ảnh hưởng đến danh tiếng của quán phải không?"Nghệ Hiên cùng nhóm bạn bước vào, ánh mắt căm giận găm lên mặt hai tên khách trẻ. Anh ta nói có một số tiệm ăn nảy sinh lòng đố kỵ nên muốn tìm cách gây tai tiếng cho quán ăn nhỏ này. Sau khi nghe Nghệ Hiên nói xong, các vị khách trong quán cũng hiểu được phần nào liền quay sang lên án hai tên khách trẻ kia. Một trong hai tên lấy điện thoại ra, nói có bằng chứng để chứng minh việc này, thế nhưng Nghệ Hiên đã nhanh tay túm cổ tên đó kéo ra ngoài vì lí do không muốn làm ảnh hưởng đến những khách hàng trong quán.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com