TruyenHHH.com

Vet Thuong Long

Một lần nữa hai mắt mở to, Nhất Bác nghĩ trong đầu không lẽ Tiêu Chiến chính là vị khách đặc biệt mà mọi người vẫn hay nhắc đến? Không thể nào, nhưng theo như lời đồn vị khách đặc biệt này chỉ mới nắm giữ vị trí giám đốc được gần một năm, và trong khoảng thời gian đó đã giúp cho công ty kiếm được một nguồn lợi nhuận vô cùng lớn. Nếu tính về thời gian cũng là khoảng thời gian mà Tiêu Chiến đã biến mất.

Seung Youn quay sang phía người con gái bên cạnh Tiêu Chiến, nhẹ giọng hỏi, "Không biết vị tiểu thư này...?"

Không đợi Seung Youn hỏi hết câu, Tiêu Chiến lên tiếng giới thiệu, "Cô ấy tên Emilie, là thư ký của tôi, mẹ của cô ấy là người Trung Quốc"

"Emilie... Cái tên thật đẹp, nó rất hợp với quý cô đây, vẻ đẹp nhẹ nhàng lại thân thiện", Seung Youn cầm lấy bàn tay của Emilie rồi đưa lên miệng thơm một cái thay cho lời chào hỏi.

"Cám ơn anh, tôi cũng nhận được nhiều lời khen ngợi như vậy"

Tiểu Yêu đứng sát vào Nhất Bác thì thầm, cậu nhóc nói hình như mắt của Seung Youn gặp phải vấn đề gì đó nên mới nói người phụ nữ kia có vẻ đẹp nhẹ nhàng, thân thiện. Nhất Bác huých vào người Tiểu Yêu rồi ra hiệu cậu nhóc mau im miệng.

Seung Youn muốn đưa Tiêu Chiến đi tham quan toàn bộ công ty, nhưng hắn lại nói nơi hắn làm việc là ở bộ phận thiết kế nên hắn sẽ chỉ quan tâm duy nhất bộ phận đó mà thôi. Sau khi đã dạo qua một vòng, Tiêu Chiến trở về vị trí đã được chuẩn bị sẵn cho mình, sau đó lên tiếng hỏi

"Cậu nhân viên đó ngồi ở vị trí nào?"

"Giám đốc Tiêu muốn hỏi Tiểu Bác sao? Em ấy không phải là nhân viên chính thức, chỉ là thực tập sinh mà thôi nên không có vị trí cố định"

Seung Youn có chút bất ngờ khi thấy Tiêu Chiến hỏi đến Nhất Bác, sau đó lại nghĩ nhìn cậu khả ái như vậy nên việc được người khác yêu thích cũng là lẽ đương nhiên mà thôi.

Lúc Tiêu Chiến cùng Seung Youn đi tham quan văn phòng, Nhất Bác đã tranh thủ kéo Tiểu Yêu ra về. Cậu không muốn đối diện với hắn trong lúc bản thân đang rối loạn. Tiêu Chiến đã giả bộ như không quen biết cậu, hắn ngang nhiên quay sang chào hỏi giống như hai người là lần đầu tiên gặp mặt. Người phụ nữ tên Emilie đó cũng khiến Nhất Bác bận tâm, cậu tự hỏi cô ta với Tiêu Chiến có quan hệ gì? Thậm chí hắn còn tự tay thiết kế cả quần áo cho cô ta.

Thấy Nhất Bác đi bên cạnh cứ trầm ngâm không nói, Tiểu Yêu lên tiếng hỏi, "Bác ca, anh đang nghĩ gì vậy? Tay của anh còn đau không?"

"Anh không sao? Yêu Yêu, tuyệt đối không được nói lại với ngoại chuyện xảy ra ngày hôm nay biết chưa? Cứ nói tại anh không cẩn thận nên bị đổ café lên người"

Nhận được cái gật đầu của Tiểu Yêu, Nhất Bác mới hài lòng mỉm cười. Khi đi qua một tiệm bánh ngọt cậu đã kéo Tiểu Yêu vào đó để mua bánh với sữa cho mọi người ở nhà.

Từ hôm đó, ngày nào Nhất Bác cũng thường xuyên chạm mặt Tiêu Chiến ở công ty, cậu cũng giả bộ như cả hai không hề quen biết giống hắn. Mỗi lần vô tình chạm mặt Nhất Bác sẽ cúi đầu thay cho câu chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi. Không hiểu tại sao nhưng cậu luôn có cảm giác người phụ nữ tên Emilie đó không ưa mình, không những thế còn luôn tìm cách gây khó dễ cho cậu.

Hôm nay Tiểu Yêu bị ốm nên chỉ có một mình Nhất Bác tới công ty, cậu còn ghé qua cửa hàng tiện lợi mua café cho toàn bộ nhân viên trong phòng thiết kế. Nhất Bác vui vẻ bước vào trong phòng, nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt bỗng vụt tắt khi thấy Tiêu Chiến đang ở cùng với mọi người, hình như là bọn họ đang tập trung bàn bạc và thảo luận cái gì đó.

Nhất Bác đặt café lên bàn rồi nói khi nào mọi người nghỉ giải lao hãy uống nó, đang muốn đi ra bên ngoài ban công để tránh làm ảnh hưởng đến cuộc họp dang dở, bỗng dưng Tiêu Chiến nói tạm dừng lại cuộc họp và mọi người chạy tới bàn để lấy café của mình.

"Tiểu Bác, cậu quên văn phòng của mình có thêm giám đốc Tiêu sao?"

Câu nói của một nhân viên trong văn phòng làm Nhất Bác ái ngại, không phải là cậu quên mà vì cậu nghĩ Tiêu Chiến đã có thư ký riêng pha café cho rồi nên mới không tính phần của hắn.

Nhất Bác mỉm cười gượng gạo, cậu không trả lời câu hỏi của người nhân viên kia mà vô thức lại cầm luôn một cốc café lên uống. Bật cười với biểu hiện ngốc nghếch của Nhất Bác, Seung Youn cầm cốc café của mình đưa cho Tiêu Chiến

"Giám đốc Tiêu, thật ngại quá, café của anh đây. Tiểu Bác không phải cố ý đâu, bình thường em ấy rất hay mua café cho mọi người, vì thế mà...."

Không để Seung Youn nói hết, Tiêu Chiến đưa tay lên từ chối cốc café của anh ấy rồi ngắt lời, "Không sao, tôi hiểu mà. Bình thường ở phòng thiết kế chỉ có mười nhân viên cố định, bây giờ có thêm tôi nữa, có lẽ cậu ấy vẫn chưa quen. Thời gian còn dài, nếu cậu ấy còn tới đây thực tập thì sẽ nhanh chóng làm quen với sự có mặt của tôi thôi, đến lúc đó cậu ấy sẽ không quên mua café cho tôi đâu. Tôi nói có đúng không, Nhất Bác?"

"Sao cơ..? À, vâng...Tôi... tôi sẽ đi mua thêm một cốc khác cho anh..."

Tiêu Chiến đút hai tay vào túi quần âu, sau đó sải bước đi về phía của Nhất Bác, trong lúc cậu đang tròn mắt ngơ ngác nhìn hắn thì cốc café trên tay đã bị đoạt mất, Nhất Bác lắp bắp

"Ơ... Cốc café đó... Tôi.."

"Cậu quên mua cho tôi, giờ tôi lấy cốc của cậu coi như là cậu quên mua cho chính mình. Con người tôi rộng lượng lắm nên sẽ không để ý đến việc cốc café này đã bị cậu uống qua"

Tiêu Chiến giơ cốc café lên trước mặt Nhất Bác, sau đó nhún vai một cái rồi xoay người tiến về phía bàn họp, hắn đưa cốc café đã bị người khác uống dở lên miệng nhấp một ngụm trước sự ngỡ ngàng của mọi người ở đó. Thấy họ cứ tròn mắt nhìn mình, Tiêu Chiến lại đưa cốc café ra phía trước lên tiếng

"Café rất ngon đó, mọi người mau uống thử đi, năm phút sau sẽ lại tiếp tục cuộc họp"

Cho đến lúc cuộc họp tiếp diễn Nhất Bác vẫn cứ ngơ ngẩn với đống suy nghĩ linh tinh trong đầu. Thấy cậu một mình đứng ở ban công, Emilie cũng đi ra đó rồi dùng giọng điệu mỉa mai nói

"Cậu cũng rảnh rỗi quá nhỉ? Ngày nào cũng tới đây lượn lờ trước mặt giám đốc của tôi, cậu có ý đồ gì? Một người giả dối như cậu tại sao lại được vào thực tập ở tập đoàn lớn này? À, đúng rồi. Có phải cậu lại nói dối để được nhận vào đây đúng không?..."

Nhất Bác không tức giận cũng không tỏ thái độ khó chịu với Emilie, cậu quay sang nói với cô ta, "Chuyện hôm đó tôi nói dối là lỗi của tôi, nhưng chuyện tôi được nhận vào công ty không phải giống như lời chị nói. Tôi nói dối mình là nhân viên của công ty, nhưng không nói dối việc có thể tạo cho chị một bộ đồ duy nhất trên thế giới. Nếu chị cho tôi cơ hội, tôi sẽ chứng minh cho chị thấy"

"Cậu lấy tư cách gì để yêu cầu tôi tin cậu, chỉ mới là một thực tập sinh cỏn con mà đã kiêu ngạo như vậy, thật đáng ghét. Cậu tốt nhất đừng có xuất hiện trước mặt giám đốc của tôi nữa, mỗi lần nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy thật ngứa mắt"

"Chị muốn nghĩ sao cũng được, tôi trước giờ vẫn luôn ở trong văn phòng làm việc cùng mọi người, không hề cố tình xuất hiện trước mặt giám đốc Tiêu hay trước mặt của chị, nếu không còn việc gì, tôi xin phép vào bên trong đây"

Nhất Bác cúi đầu chào Emilie rồi lướt qua cô ta rời đi, bực tức vì lời cảnh báo của mình bị làm ngơ, Emilie đã túm lấy phần cổ áo phía sau của Nhất Bác giật mạnh khiến chiếc vòng trên cổ của cậu bị tuột ra rơi xuống dưới đất. Thấy Emilie nhặt sợi dây chuyền của mình lên cầm trên tay, Nhất Bác không khách sáo mà lớn tiếng với cô ta

"Chị làm cái gì vậy? Mau đưa trả nó cho tôi"

Nhìn thấy chiếc nhẫn, Emilie trợn mắt ngạc nhiên. Cô ta nắm lấy cánh tay của Nhất Bác siết mạnh, gấp gáp hỏi

"Chiếc nhẫn này từ đâu mà cậu có được? Nói mau, cậu lấy nó từ đâu....?"

"Có chuyện gì..?"

Sự xuất hiện của Tiêu Chiến làm Emilie mất tập trung, trong lúc cô ta nhìn về phía của hắn, lợi dụng sơ hở Nhất Bác đã giật lấy sợi dây chuyền của mình rồi bỏ đi. Tiêu Chiến đi tới cạnh Emilie, hắn tỏ vẻ không vui nói với cô ta

"Cô lại gây khó dễ với cậu ấy sao? Nếu là vấn đề của bộ vest, không phải tôi nói sẽ tặng cô một bộ khác rồi à, còn vấn đề gì khiến cô tìm đến cậu ấy?"

"Chiến ca, không phải như anh nghĩ đâu. Cậu ta là người gây sự trước, anh hiểu nhầm em rồi. Thực ra em..."

Không để Emilie nói hết, Tiêu Chiến lạnh giọng cắt ngang, "Tôi nói lại một lần cuối, đừng có gây phiền phức gì cho Nhất Bác, nếu cô mà còn tiếp tục kiếm chuyện với cậu ấy, tôi sẽ không nể tình mà bỏ qua cho cô đâu".

Nhất Bác tan ca trở về nhà sớm, không phải vì không có việc gì làm mà là cậu không muốn đối diện với Tiêu Chiến. Sự việc xảy ra ở bên ngoài ban công khi nãy, nhìn thấy ánh mắt không vui của hắn tự dưng Nhất Bác lại nghĩ rằng hắn đang tức giận với mình. Lý do vì sao ư? Thì là vì hắn nghĩ cậu đang gây khó dễ cho người con gái của hắn. Cũng vì không muốn phải nghe những lời nói tàn nhẫn của Tiêu Chiến nên Nhất Bác đã lấy lí do không được khoẻ để tránh mặt, cậu tự cười nhạo chính bản thân mình quá hèn nhát và yếu đuối.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com