TruyenHHH.com

Vet Thuong Long

Tiêu Chiến nhảy xuống giường, hắn mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một hộp bao cao su, sau đó tự cởi bỏ cả hai quần rồi đeo bao cao su vào côn thịt đang cương to của mình. Nhìn thấy hành động lúc này của hắn, Nhất Bác càng thêm hoảng sợ mà gấp gáp van xin

"Tiêu Chiến, anh định làm gì thế? Anh không được làm như vậy đâu, xin anh tha cho tôi đi, đừng đối xử với tôi như vậy"

Chẳng để ý tới lời cầu xin của người trên giường, Tiêu Chiến vứt hộp bao cao su vào trong ngăn kéo, lại cầm theo một tuýp thuốc bôi trơn rồi quay trở lại giường. Hắn không chần chừ lột luôn cả hai chiếc quần của Nhất Bác ra khiến cậu thét lên, hai chân đạp loạn

"Không được, xin anh đừng làm thế. Làm ơn đi, đừng làm thế với tôi"

Tiêu Chiến thoả mãn nhìn con mồi của mình đang giãy giụa, nước mắt ngắn dài, miệng nhỏ sưng đỏ đang không ngừng cầu xin. Hắn lúc này chỉ cảm thấy lửa nóng trong người đang bốc cháy ngùn ngụt, hoàn toàn không có chút thương xót nào cho Nhất Bác cả.

Tiêu Chiến lao lên giường ghim chặt lại hai chân của Nhất Bác, cầm tuýp thuốc bôi trơn trực tiếp cắm vào trong hậu huyệt nhỏ rồi bóp thật nhiều chất bôi trơn vào bên trong.

Nhất Bác la hét đến lạc cả giọng, cơ thể kháng cự ưỡn cong lên xuống nhưng chẳng có ích gì. Đến khi không còn đủ sức để giãy giụa nữa thì chỉ còn biết bật khóc nức nở.

"Ngoan, nếu ngoan ngoãn nghe lời tôi sẽ không làm em đau"

Tiêu Chiến nằm áp lên người Nhất Bác, đưa tay lau đi những dòng nước mắt đang tràn ra ở hai bên khoé mắt. Nhất Bác lắc đầu rồi lại bắt đầu cầu xin

"Tiêu Chiến, xin anh hãy thả tôi ra, tôi cần phải về nhà, bà của tôi sẽ rất lo lắng khi không thấy tôi"

"Muốn về sao? Cũng được, nhưng phải đợi tôi xong việc trước đã"

Nói dứt lời Tiêu Chiến nâng người quỳ trên giường, nắm lấy hai cẳng chân của Nhất Bác gập lên thành hình chữ M, đặt côn thịt trước cửa miệng huyệt, hắn không báo trước một câu mà đâm vào sâu tận cùng bên trong.

Nhất Bác ưỡn ngực lên cao, cơn đau như xé cơ thể ra làm đôi khiến cậu hét lớn một tiếng. Hai hàm răng cắn chặt lại với nhau, khuôn mặt trở nên tái mét, cậu đau đớn tới mức không thể mở miệng kêu la hay van xin nổi nữa.

Hậu huyệt non nớt lần đầu tiên bị xâm phạm, lại không được làm bước khởi đầu kỹ càng đã phải tiếp nhận dị vật to lớn thì không trách khỏi bị tổn thương. Phía bên trong nội bích chặt hẹp đang không ngừng co thắt như muốn đẩy dị vật ra bên ngoài.

Tiêu Chiến thở hắt ra một hơi, côn thịt của hắn đang được bao bọc chặt cứng, không quan tâm người dưới thân đang ở trong tình trạng nào, hắn bắt đầu luận động liên tục.

Nội bích vẫn co thắt không ngừng khiến việc di chuyển gặp chút khó khăn, nhưng như thế lại khiến Tiêu Chiến cảm thấy thích thú hơn. Sau một hồi đưa đẩy vẫn chưa thấy được thoả mãn, cúi xuống nhìn vào điểm giao hoan bỗng dưng hắn dừng lại hành động.

Cảm nhận được vật to lớn kia đã rút ra khỏi cơ thể mình, Nhất Bác mới bắt đầu thả lỏng. Cánh môi dưới bị cậu cắn tới rách, hai cẳng chân không bị Tiêu Chiến kìm giữ nữa vẫn đang chới với giữa không trung.

Đang cố gắng chịu đau hạ chân xuống bên dưới, Nhất Bác lại bị giật mình vì Tiêu Chiến một lần nữa bắt lấy hai cẳng chân của cậu, lần này hắn không gập ngược lên phía trước như lúc nãy mà lại vòng quấn lên trên hông.

"A.... đau quá, làm ơn rút ra đi. Tiêu Chiến, tôi xin anh..."

Nhất Bác hét lên thất thanh, hậu huyệt bên dưới lại bị côn thịt to lớn đâm vào sâu tận cùng. Cậu cảm thấy lần này còn đau hơn gấp mấy trăm lần, có cảm giác từng lớp thịt bên dưới đang bị kéo ra ngoài.

Lúc trước ở bao cao su có chất bôi trơn nên thành vách bên trong nội bích cũng giảm bớt được phần nào sự ma sát trực tiếp với côn thịt, nhưng bây giờ Tiêu Chiến đã lột bao cao su vứt đi, côn thịt sưng to với những đường gân nổi cộm chèn ép ma sát những mị thịt non mềm làm Nhất Bác đau đớn muốn ngất đi.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào Tiêu Chiến lại muốn vật quý của mình được tiếp xúc trực tiếp với lỗ nhỏ non mềm kia, muốn cảm nhận rõ được sự co bóp khi ở bên trong cơ thể của Nhất Bác. Cách một lớp bao cao su mà hắn còn bị sự chặt chẽ của nội bích làm cho điên đảo, nếu cởi bỏ thì hắn còn sướng tới mức nào.

Cơ thể của Nhất Bác thật sự không làm Tiêu Chiến thất vọng, cơn khát dục trong người hắn như đang bùng nổ. Tiêu Chiến nhắm mắt tận hưởng cảm giác các nút mút bên trong hậu huyệt đang bám chặt lên thân côn thịt của hắn, nó tự động đẩy ra rồi lại nuốt vào giống như đang có sự tiếc nuối, điều này khiến Tiêu Chiến sướng đến tê dại.

Bắt đầu biết làm tình từ khi lên cấp ba, không biết đã có bao nhiêu cô gái từng lên giường với Tiêu Chiến, vậy nhưng chưa lần nào hắn cảm thấy kích thích như lúc này. Mỗi lần làm tình Tiêu Chiến đều mang bao cao su vào, hắn không thích để lại hậu quả cũng như để cho vật quý của hắn tiếp xúc trực tiếp với những người đó, nhưng đối với người đang ở dưới thân hắn bây giờ thì khác, hắn không những không đeo bao mà còn có ý nghĩ sẽ dùng tinh dịch của mình lấp đầy cái lỗ nhỏ mê người này.

Sau vài cú thúc mạnh bạo Nhất Bác không chịu đựng nổi đã ngất lịm đi. Từ khi nghỉ học ở nhà chăm bà ngoại, đồ ăn thường ngày của cậu chính là mì gói. Ăn uống đã không đầy đủ chất, vậy mà nhiều khi Nhất Bác còn bỏ bữa, với tình trạng sức khoẻ như vậy thì sao có thể chịu được sự dày vò này.

Nhất Bác tỉnh dậy cũng đã gần trưa, nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên bàn cậu vội vàng bật người ngồi dậy. Cơn đau buốt ở bên dưới truyền lên khiến cậu khẽ nhăn mặt, nhớ lại những việc xảy ra lúc trước cậu lại bật khóc.

Khó nhọc đứng lên để rời đi lại nhìn thấy một sấp tiền mặt cùng một tờ giấy ở trên bàn, nội dung ở trong tờ giấy đó vô cùng ngắn gọn

"Tiền công giao sữa"

Nhất Bác vò nát tờ giấy rồi ném xuống dưới đất, cậu quay lưng rời đi mà không hề đụng tới một tờ tiền nào cả. Xuống dưới nhà lại thấy một người đàn ông trung tuổi đang đứng trước cửa, Nhất Bác lễ phép cúi đầu chào rồi lặng lẽ bước qua.

Người đàn ông trung tuổi chạy lên phía trước, mở ra cánh cửa xe rồi lên tiếng mời Nhất Bác vào trong, cậu lắc đầu từ chối thì người đàn ông đó lại nói, nếu không để cho người đó đưa về thì sẽ bị Tiêu Chiến đuổi việc. Vì không muốn người đàn ông ấy bị mất việc mà Nhất Bác miễn cưỡng ngồi vào trong xe

Nhất Bác không thể hiểu được những việc mà Tiêu Chiến đang làm là gì? Hắn hành hạ rồi lại quan tâm, chẳng lẽ hắn muốn dùng những việc đó để thay cho lời xin lỗi hay sao?

Chiếc xe đỗ ở đầu hẻm, Nhất Bác cúi đầu chào người tài xế rồi nhanh chóng trở về nhà. Năm, sáu chiếc xe motor xếp hàng dài trong hẻm khiến cậu sửng sốt, có lẽ việc cậu không trở về nhà đã làm bà ngoại lo sợ tới mức phải gọi điện thoại cho Nghệ Hiên tới đây rồi. Nghĩ tới bà ngoại, Nhất Bác lại cảm thấy oán giận Tiêu Chiến thêm một phần.

Nhìn thấy cái người mất tích từ sáng sớm tới giờ mới xuất hiện, lại còn đang ngơ ngẩn đứng nhìn mà không chịu vào nhà thì Nghệ Hiên bực tức quát lớn

"Này, Vương Nhất Bác, em đang làm cái gì thế hả? Em có biết..."

Hùng hổ đi tới đứng trước mặt muốn dùng giọng điệu của đàn anh để dạy dỗ Nhất Bác một trận ra trò, lại bị tình trạng của cậu doạ cho sợ. Nghệ Hiên khẽ nắm lấy hai bên vai, ánh mắt lướt trên cơ thể của Nhất Bác một lượt, giọng nói run run khẽ hỏi

"Điềm Điềm, là ai? Là ai đã khiến em ra nông nỗi này"

Giọt nước mắt tủi thân lại rơi xuống, Nhất Bác bật khóc nức nở, cậu chỉ lắc đầu mà không trả lời câu hỏi của Nghệ Hiên. Ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang run lên theo từng tiếng khóc vào lòng, bàn tay phía sau lưng vỗ nhẹ trấn an

"Đừng khóc, về đến nhà là tốt rồi"

Đợi cho tâm trạng của Nhất Bác ổn định lại, Nghệ Hiên mới đưa cậu trở vào trong nhà. Bà Minh Lan đang thất thần ngồi ở bàn trà, nhìn thấy đứa cháu nhỏ thì vui mừng tới phát khóc.

"Ngoại, con sai rồi, là con không tốt để ngoại phải lo lắng, ngoại đừng khóc"

Nhất Bác ôm trầm lấy bà ngoại rồi liền tục nói lời xin lỗi, bà ngoài đã vất vả một mình chăm nom cậu lớn đến chừng này, ơn nuôi dưỡng còn chưa báo đáp được vậy mà cậu lại làm bà đau lòng đến rơi nước mắt.

Bà Minh Lan buông Nhất Bác ra, nắm chặt lấy bàn tay của cậu, run rẩy nói, "Điềm Điềm, con đã đi đâu vậy? Con có biết bà sợ đến thế nào không?"

Cũng giống như Nghệ Hiên, nhìn thấy cánh môi dưới của Nhất Bác con nguyên vết rách rỉ máu, Bà Minh Lan cũng không tránh khỏi bị hoảng sợ. Lần trước nhìn thấy vết rách ở khoé môi cộng thêm một bên mặt có phần hơi sưng, bà gặng hỏi nhưng Nhất Bác lại nói vì không bất cẩn bị đập mặt vào cánh cửa, không biết lần này cậu lại đưa ra lí do nào nữa đây.

"Điềm Điềm, mặt của con..."

Bà Minh Lan đưa tay chạm lên vết rách trên môi, Nhất Bác khẽ nhăn mặt, cậu đỡ bà ngồi xuống ghế rồi bắt đầu giải thích.

Nhất Bác nói lúc sáng đi đưa sữa cho khách, vì bất cẩn không chú ý nên đã vấp chân phải hòn đá to rồi bị ngã sấp xuống mặt đường, vết thương ở môi là do hàm răng trên cắn xuống mà có. Để chứng minh cho những lời mình vừa nói, Nhất Bác còn kéo cả ống quần lên để cho bà ngoại nhìn thấy vết trầy xước trên đầu gối.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com