Verkwan Tinh Dau La Tinh Tuyet Voi
Tối hôm đó tụi em gần như không ngủ vì cả hai mải mê kể cho nhau nghe quá trình thích nhau. Mọi người có thể thấy nó không có gì vui vì hành động của Hansol nó lồ lộ ra như vậy nhưng với em thì nó mới mẻ và thú vị lắm vì người trong cuộc đôi khi sẽ không nhận ra được những chi tiết ấy đâu. "Ey, bé thích tao từ khi nào vậy?" Hansol để em gối đầu lên tay mình, vừa vuốt mái tốc mềm vừa hỏi."Tui hong biết nữaaaaa, chắc bạn cốc đầu tui nhiều quá, tui bị ngố nên mới thích bạn đó" Em nổi hứng chọc gẹo."Ra là vậy, bé Boo có yêu thương gì mình đâu, do bị ngáo nên mới nhìn trúng thôi chứ có thấy tui sủng ái ẻm cỡ nào đâu🙄🙄🙄 Thôi tui buồn quá, phải tìm Bora tâm sự đây."Ông bà xưa có câu gậy ông đập lưng ông đó bé Boo à:)))) Trêu người ta cho lắm vô cái bị người ta trêu lại:))))) Mà bị trêu thì dỗi thôi chứ sao:))))"Xí, mới nói yêu thương người ta mà giờ đòi tìm Bora 😒😒😒Người ta có cần tui đâu, hứ😡😡😡Có giỏi thì đi luôn đi, tui cóc cần" Boo bĩu môi giận dỗi. "Hahahaha, tao chọc bé xíu thôi mà, ai bảo bé chọc tao trước làm gì~~~ Uchuchu tao thương bé mà, em bé đừng dỗi nhá, dỗi là hết xinh đấyyyy" Nó ôm em vào lòng, lắc qua lắc lại để dỗ em. Boo bắt đầu nguôi ngoai, chợt nhận ra cách xưng hô của hai đứa hơi bị tào lao bèn nói "Ey, bạn đổi cách xưng hô đi chứ!!! Hẹn hò rồi mà cứ "tao" miết, nghe hông có tình cảm gì hết trơn." "Nhưng mà đổi ngượng miệng lắm, tao... anh... anh hong có quen bé ơi~~~" Hansol cúi xuống dựa dựa người em."Mà sao bạn xưng "anh" với tui??? Tui ăn biết ăn cơm trước bạn mà, tui phải làm anh chứ!!!" "Vậy giờ anh hỏi bé nhá, hồi tết ai lì xì cho bé?""Hansol...""Đúng rồi. Vậy bé hong biết dùng máy tính thì ai chỉ cho bé?" Nó hỏi tiếp."Thì bạn chỉ tui...""Hôm bữa bé đi đường có chuyện, ai chạy ra bảo vệ bé?""Là Hansol của tui đó." Tối hôm đó làm em ám ảnh mãi, nhắc lại vẫn khiến em rùng mình đây nè nên Hansol lại ôm em chặt hơn một chút."Đó, toàn là anh bảo vệ yêu thương bé không còn gì, vậy thì bé gọi anh là đúng rồi." "Okok, bạn nói gì cũng đúng hết, tui hong cãi nữa được chưa anh bồ ơi🙄🙄🙄" Boo thấy có lý nên bắt đầu nhượng bộ. "Mà sao bé bắt anh đổi mà bé hong đổi??? Tui cái gì mà tui?" Giờ thì đến lượt Hansol bắt bẻ."Thì.. giờ tui... em đổi, được chưa" Hai má Boo lại hồng hồng rồi, trông yêu phết nên Hansol cúi xuống chụt một cái lên chiếc bánh bao xinh xinh ấy."Này nhá, bạn đừng có mà giở thói lưu manh với em, em đá bạn ra khỏi lều bây giờ." "Vậy thì để anh ôm bé chặt cứng vậy coi bé còn sức đá anh ra không." Như cả nhà thấy đó, hai đứa cứ xì xào to nhỏ, ôm ấp vật lộn đến gần sáng mới chịu đi ngủ để rồi sáng mai lên xe bus cái là hai đứa sập nguồn luôn.Nhưng lần này khác với hôm qua nha, vì hôm qua là Hansol len lén kê đầu em lên vai nó, còn hôm nay là em đường đường chính chính nắm tay bạn bồ ra ăn sáng rồi lên xe, sau đó còn ôm tay nó để ngủ cho thoải mái, rồi tiện thể kê đầu lên vai nó luôn. Bình thường hai đứa đã bám nhau rồi, nay còn xà nẹo gấp chục lần nên tụi bạn em đang sôi máu rồi, nhưng tụi em vẫn sẽ phát cẩu lương dài dài nên mọi người cứ đợi đi, còn bây giờ em chìm vào giấc mộng đâyyyy, buồn ngủ quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com