Verkwan Phia Ben Kia La Bau Troi
~Nếu thần thoại là một câu chuyện tình yêu có thật, tôi vẫn sẽ luôn tin rằng... một ngày nào đó chiếc đuôi cá của mình sẽ thuần phục cảm hóa được mặt biển thuỷ triều hung dữ. Hóa hiện nó thành chiếc cầu vồng lấp lánh dịu dàng trong đại dương. Tự hỏi trái tim rằng trên mặt đất tồn tại những điều gì, mà tại sao loài người lại vì nó mà khắc khoải lao tâm. --------Aquarina nàng hỡi! Ở sâu thẳm dưới mặt biển kia nàng đã cảm thấy những gì, khi tình yêu của ta lay động đến trái tim nàng. Ta Philip William sẽ cho nàng tất cả những điều vui vẻ ngọt ngào. Khi nàng cầm tay nhảy múa đến bên ta, ta yêu từng hơi thở, từng lời nói và cử chỉ của nàng; và nàng biết không? Từ khi nàng đến đây nhịp đập của ta đã xua đi từng trận phong cuồng bão tố~. -------Vở kịch huyền thoại nàng tiên cá và vỏ ốc biển bằng vàng đã trở thành một trong những vở opera bán chạy nhất thu hút nhiều lượt xem trong thời gian vừa qua. Số người ùn ùn đổ xô đi xem tác phẩm đến triệu người không ít. Và chỉ sau thêm một khoảng thời gian, vở kịch gần như khuấy đảo cả phòng vé tạo nên một làn sóng tư tưởng khiến những người khác tự tin vào câu chuyện ngụ ngôn ngọt ngào với một kết thúc không kém phần hồi hộp viên mãn; «khi cuối cùng.... sau bao nhiêu chông gai sóng gió ngập trời thì cuối kết cục hoàng tử Philip cũng đã tìm thấy được tình yêu mãnh liệt cháy bỏng của đời mình là nàng công chúa người cá Aquarina». Các bạn bè trong lớp của Chan và Seungkwan đã đổ xô nhau đi xem thử rất nhiều, ai nấy đều rất hài lòng vì cái kết đẹp của vở truyện kịch. Hầu như đi đến góc nào của sân trường thì cũng đều được nghe họ bàn luận bàn tán về độ lãng mạn ngôn tình của nó. - Tối hôm qua các cậu có xem vở kịch nàng tiên cá không? Khúc hoàng tử Philip hôn nàng công chúa người cá Aquarina mới thật ngọt ngào lãng mạn làm sao. Có cô nàng sau khi coi xong chuyện còn mơ ước sau này cô ấy sẽ tìm thấy được một chàng hoàng tử đẹp trai tài giỏi na ná như thế, giống với hình mẫu lí tưởng của chàng William. - Ước gì tớ cũng có thể tìm được một anh chàng đẹp trai tài giỏi xứng danh lai láng như thế. Nhưng cô ấy chưa kịp tiếp tục tưởng tượng ra viễn cảnh tươi đẹp thì đã bị một cậu bạn đi ngang qua cố tình chọc quê thọc cho một câu _/thực tế phũ phàng/_ phá tan tành giấc mộng đẹp. Khi anh chàng lại cho rằng cô ấy đã quá mức ảo tưởng nhìn đâu cũng thấy màu hồng "ngôn lù" rồi, có ngồi đó mà chờ cho đến lão hóa rụng xương già cỗi cũng không có được một anh chàng cao to đẹp trai nào đến rước đi đâu. - Thôi đi cô nương! Về nhà mà trùm chăn lại ngủ cho nó lành đi, đừng có mơ mộng điều vô vị phi thực tế nữa. Có tới già cậu cũng chẳng bao giờ có hy vọng gặp được hoàng tử đâu mà mơ với chả mộng mị. Có kiếm tới mục xương cũng chẳng có đâu. - Xí, cứ đợi đó mà xem. Lee Chan vì vô tình nghe được cuộc trò chuyện của họ nên đã khéo miệng chọc Seungkwan, Chan lại còn so sánh đứa bạn của mình giống hệt như công chúa người cá [( phiên bản nam)] trong truyện vậy - giờ chỉ cần đi đâu đó tìm kiếm thêm một tên hoàng tử để lấp đầy chỗ trống tình cảm và sưởi ấm xoa dịu trái tim cô đơn bấy lâu nữa là xong. - Cậu có tính đi tìm một chàng hoàng tử cho giống như trong mấy bộ truyện cổ tích không? Mấy anh chàng cao to đẹp trai lực lưỡng, cao bắp săn chắc cuồn cuộn, học lực giỏi toàn diện hết về mọi mặt. Chuẩn gu con nhà người ta đấy! - Hoàng tử gì? Có mà "tự tử" thì có. Thời buổi bây giờ kiếm đâu ra hoàng tử, cậu đúng là tào lao bốc phét quá đi. Hơn nữa dù gì tui cũng là một con cá đực mà. Kiếm hoàng tử để làm gì? - Seungkwan thật sự có chút bực bội chẳng hiểu, tên bạn này "xúi dại" muốn cậu đi tìm một tên hoàng tử thì để làm cái gì.« Bắt chước cho giống như câu chuyện nàng tiên cá cứu hoàng tử sau vụ đắm đuối nước chìm tàu rồi chực chờ hôn môi anh ta. Sau đó đổi giọng hát với mụ già bạch tuộc phù thủy biển độc ác để lấy đôi chân rồi chờ đợi tình yêu của người đàn ông ấy, nếu như không được đáp lại thì sẽ tan hóa thành bọt biển»; ¦xin lỗi à! Giờ là thời đại tên lửa tân tiến phát triển khoa học công nghệ thế hệ 4.0 rồi. Hoàng tử nào cũng biết bơi biết lặn với bình dưỡng khí oxy cả rồi khỏi cần tới phiên ai cấp cứu gì cho mệt đâu mà kiếm với chả tìm, về nhà nằm trùm chăn lại bật điều hoà ngủ sướng hơn¦. Với cả Seungkwan cũng nghĩ cả rồi, cậu còn bé lắm. Không cần tìm công chúa hoàng tử gì dây vào cho phiền phức cuộc đời đâu. Trên cả thì cậu là một con cá đực không phải là cá cái, có kiếm được hoàng tử thì cũng chỉ tổ bị anh ta bắt lên bờ ủ tro thui rơm rồi nướng ăn như cá lóc vậy thì làm sao mà được. Thà ở không vậy cứ giả mạo thành con người mà sống, dại dột để lộ chân thân thành người cá thì có mà chết toi với bọn hải tặc. Bị ghim lên cây chĩa rồi bị tuốt nước nóng lột da chà muối ớt vắt nước cốt chanh là chết với con người.( Cậu sợ hãi lắm! Cậu không muốn bị ngư dân bắt giết thịt giống thành cá nhám nướng muối ớt đâu). Nhưng Lee Chan lại nghĩ kiểu khác rằng có thể bây giờ là thời đại phát triển mới rồi : mấy anh chàng vương tử chỉ thích những cậu trai người cá béo ú tròn trĩnh, quýt đường má bánh bao, trán cao ráo sân bay chân mày sân khấu, môi cá anh vũ, mỏ miệng dơi, miệng mồm sắc bén linh hoạt săng sáo như chim Toco Toucan. Và đặc biệt là đáng yêu đãng trí 7 giây như cá vàng và mập mạp ốc mít như cá King Koi. - Ai biết đâu được, lỡ như gu thẩm mỹ hiện đại của mấy tên hoàng tử bọn họ bây giờ là thích mấy nam mỹ nhân ngư trắng trẻo béo ú mềm mềm má bánh bao, cằm chẻ dọc mặt chữ điền trán bánh khọt lông mày rập khuôn bánh đúc cỡ như cậu thì sao? - Cậu cua càng lấy tay chọt chọt trêu ngươi chọc hai cái má bánh màn thầu của đứa bạn khiến Seungkwan tức bực bội phì cười, không đến nổi giận với trò đùa ông chú của nó nhưng lại muốn dùng tay dư dứ thành nắm đấm doạ đùa đấm bể cái mai cua của tên crazy crab này. Vừa buồn cười ha hả ôm bụng ngặt nghẽo vừa tức mình vì mấy cái idea nảy ra ngay trong lúc nói bịt mồm không kịp vớ vẩn hết sức sáng tạo của cậu ta. - Khùng! Chẳng ai đời mà lại có cái mắt thẩm mĩ điên khùng cỡ như đó đâu. _Cuối cùng thì sau bao ngày chờ đợi, ngày đi chơi du lịch biển mà cả hai người mong mỏi cũng đã tới. Từ buổi tối cậu bạn Boo đã háo hức sớm gọi cho đứa bạn mình chuẩn bị soạn đồ toàn thể hết thảy lấy hết hành trang chuẩn bị lên đường. Đến nỗi cả đêm đó có hai người bạn nhỏ không thể nào nằm chợp mắt ngủ được vì quá nôn nóng việc đưa quay trở về biển suốt cả mấy tháng hè này, thậm chí đến lúc lên giường đi ngủ cũng còn nằm mơ được thấy cả mặt biển đại dương. Buổi sáng của ngày lên đường, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị gọn gàng hoàn tất cho chuyến du lịch biển gần gũi ở Busan.Trước thời khắc chuẩn bị đi mẹ cậu đã sắm sửa ổn thoả rồi căn dặn xem thử cậu còn để thiếu sót cái gì có cần lấy thêm, có muốn lấy thêm đồ ăn thức uống, kem chống nắng, cây dù hay mang theo thứ gì đó cần để chống nước có đầy đủ rồi hay không. Nếu thiếu thứ gì thì nhớ gọi điện, không được tự ý xuống nước cũng không để lộ chiếc đuôi cá trước mọi người tránh để trường hợp nguy hiểm xấu xảy ra. - Chuẩn bị lên đường rồi, con xem thử mình có thiếu cái gì không? - Dạ thôi đủ rồi mẹ. Đi chơi có mấy ngày về à. Con không cần lấy nhiều món đồ đến như thế đâu. - Ừ không cần gì nhiều thì thôi, nhớ mỗi tối trước chín giờ phải gọi điện về cho mẹ đấy. - Bà ấy đồng thời cũng không quên dặn dò mỗi tối chín giờ đều phải gọi điện thoại về đầy đủ trước giờ, không được đi chơi vượt quá địa phận của biển Địa Trung Hải. Cũng không tự ý đương đầu xuất hiện trước hải tặc và đặc biệt phải tránh thật xa những con người mắt chột có nuôi vẹt, không lại quá gần những chiếc thuyền tàu lớn tránh bị hút vào cái quạt đẩy nước dưới thuyền. Không được tự ý ăn cá hay bất cứ món đồ hải sản sống nào, tránh lại gần lửa và không nghịch ngu với còi báo động cháy với pháo bông. Cậu nhân ngư liên tục gần đầu lấy giấy bút ra viết lia lịa những lời mà mẹ cậu đã dặn dò, sau đó bỏ vào trong balô xếp riêng ra cùng một list danh sách mà mẹ cậu đã dặn. Xem như một cách để dành làm bí kíp cẩm nang chống trọi sinh tồn với xã hội phức tạp khắc nghiệt loài người khi gặp phải vô vàn chuyện khó khăn. - Dạ mẹ.Và trong lúc cậu vẫn còn đang bận bịu ghi ghi chép chép thì đứa bạn càng cua đã đến trước cửa nhà bấm chuông liên hồi hối thúc cậu người cá Seungkwan.- Lẹ lên đi, tui đang chờ cậu nè! Làm cái gì mà rề rà trong đó quá vậy? Bạn với chả bè, chưa gì chẳng viết được mấy chữ nó đã hối cứ như thể còi báo động của xe cứu hoả, chưa thấy mặt đã nghe tiếng từ ngoài cửa vọng vào. Con cua gì mà mỏ nhọn quá! Giờ này cũng đã có ai chuẩn bị đi tới đâu đâu mà cứ thích hối cứ như thể giặc tới vậy, làm người quýnh quáng lải nhải muốn điếc cả tai. Hết cả hồn cứ như thể bom hạt nhân nổ đến nơi, cậu còn chưa có nói cậu thích ham đi biển mà xem ra cái tên cua càng bột muối biển này còn thấy có vẻ ham hố hơn. - Rồi xong rồi nè cậu hối cái gì? Giờ này đi vắng cũng có ai đâu. - Thì tranh thủ đi theo mọi người khỏi sợ trễ giờ hơn, cậu lẹ đi! Dạ thưa cô chú, tụi con xin phép đi ạ! - Bọn con đi luôn mẹ ơi. Tuần sau con về. Seungkwan liền xoay người lại nói vọng lớn vào nhà chào tạm biệt cha mẹ rồi cùng đứa bạn chuẩn bị phi trên chiếc xe đạp Martin như con ngựa sắt. Chuẩn bị đến trường theo đoàn đi du lịch sau câu chuyện dặn dò an toàn của mẹ yêu về hai anh chàng hải sản biển chuẩn bị quay trở về vùng biển nước nông.- Đi chơi đi, hai đứa nhớ phải cẩn thận đấy! Mất hết gần cả 2 tiếng kẹt xe trên đường lớn quốc lộ, rồi cộng thêm 30 phút nữa chạy thoát ra khỏi đường cao tốc di chuyển xuống địa phận vùng nước du lịch bằng phương tiện xe bus trường thì cũng đã đến nơi. Đi ra tới được biển, hai vị bạn trẻ của chúng ta đành phải mang boot chống thấm nước, áo phao áo mưa kính râm đen giày ủng cao vào để nước biển đừng thấm vào người. Hành động của bọn họ vô tình được rất nhiều người cảm thấy chú ý bắt mắt kỳ cục dị thường vì từ đó tới giờ bọn họ chưa hề có từng thấy ai đi ra biển mà lại không xuống tắm biển mà đã vậy lại còn mặc loại đồ vải thun loại cotton ít thấm nước như thế. Hai cái bạn sinh viên "kỳ cục ố dề" đó cũng được tính là trường hợp hy hữu khác lạ nhất đầu tiên. Việc đầu tiên khi vừa đặt chân đi chơi biển chính là Lee Chan đã đi vòng vòng giao lưu khoe mẽ nói chuyện với những sinh vật sống ở gần xung quanh mặt biển, và cũng theo thói quen đó... điều đầu cậu ta làm chính là đi bắt chuyện với những bạn bè động vật hải sản đồng trang lứa, các em cua càng nóng bỏng và lên tiếng hỏi xin infomation số điện thoại rồi mời họ cùng đi ăn. Chưa bao giờ mọi người cùng những người dân du lịch vùng đó lại được dịp bất ngờ trầm trồ nhìn thấy được khung cảnh hiếm có đặc sắc có một không hai vì có nhiều chú cua càng họ hoàng đế, cua nhện, cua alaska to lớn như thế đang vây quanh bu xúm xít vào chỗ cậu chàng Chan. - Xin chào các mỹ nhân xinh đẹp, lâu quá rồi tớ mới được trở lại đây. Các cậu có nhớ nhiều đến tớ không? Lee Chan đẹp trai tinh tế sáng ngời của các cậu quay về đến rồi đây. Trong khi một người thì đeo kính râm đen liên tục ngồi vắt chéo chân trên ghế tựa che dù chống nắng rồi còn được một đám cua biển hâm mộ nhiệt tình nhốn nháo chào hỏi, tích cực vây quanh. Người còn lại ngồi ở hàng ghế bên cạnh thì đưa ánh mắt đánh giá đầy vẻ tích cực phán xét hoài nghi suy nghĩ vì lời đùa giỡn lúc trước của thằng bạn :'Ơ hay? Vậy là tên này thật sự có năng lực sự thu hút mãnh liệt mấy bạn cua đồng giới và khác giới đến thật vậy sao?'. Dòng dõi quyền quý nhà cua hoàng đế đúng là một đẳng cấp sang chảnh có khác, chỉ cần lại gần khoe dáng vẻ đẹp sáng chói nhoà là tự động có người thấy thích bu vào ngay. Mấy bạn cua này đúng thật là đám Fan trung thành cuồng nhiệt của “hoàng tử loài cua Lee Chan”. Bám dính lên người cậu ta chật kính đen lù như nam châm hút cua vậy. Các bác nào mà làm ở cửa tiệm thịt cua thì chắc vui mừng lắm khi vô tình tóm cổ được một đứa nhóc con có năng lực siêu phàm, chỉ việc tự đứng hoặc kiếm chỗ ngồi yên dưới trời nắng thì tự động có cả một đám cua bu lao đến bu đen bu đặc lại. (Thế nào rồi cả cậu ta cùng cả bọn nhà cua cũng bị bắt đem luộc chín hấp bia hết cho mà xem). Mà Seungkwan cũng chỉ vừa mới suy nghĩ như thế thì những người bạn trong lớp lại tích cực muốn làm thật khi có người cầm lưới cá muốn tiến lại gần chỗ cậu ta đòi xin xỏ bắt lấy vài con cua. Thậm chí vài người bạn còn đòi sẽ bắc lửa để lên vỉ nướng ướp muối tiêu nướng chín chúng lên ăn.- Chan ơi! Cho tụi mình xin vài mấy chục con cua bỏ lên vỉ để nướng lên ăn với! - Đi ra... đi ra... cua là để dành yêu thương không phải để ăn thịt làm đồ nướng, Boo Seungkwan ơi! Cậu ở đâu rồi? Làm ơn mau lại đây cứu tui với bọn họ với! - Vừa nghe nói đến làm thịt, Lee Chan lập tức ra hiệu cho những bạn cua nhỏ nấp sâu chui tọt xuống hố còn mình thì nhanh chân nhanh tay tóm lấy những bạn cua bự chạy thật lẹ xa ra chỗ khác. Không chỉ thế cậu còn liên tục ngoái đầu lại gọi tên đứa bạn thân trong khốn khổ cầu cứu viện khi phía sau thì còn quá nhiều bọn người man rợ tay cầm vũ khí tay cầm nước chấm miệng nhỏ dãi thèm thuồng muốn ăn sống cậu Lee và các bạn cua. Và thế là cả buổi “trưa trời trưa trật” nắng nóng chang chang như chanh mật ong nóng chảy... người ta chỉ nhìn thấy một tốp sinh viên đại học đang náo loạn ồn ào la hét ì xèo cầm kẹp gắp than cầm lò nướng xiên que chạy đuổi rượt theo một cậu bạn học tân sinh cùng lớp, trong khi cậu ta thì đang cố gắng ôm lấy ôm để một đống những con cua càng trong tay bỏ chạy thục mạng không dám quay đầu ra ngoài gần khu vực bãi đá ngầm. Và cuộc rượt đuổi đó đã kết thúc ngay sau khi những con cua đều bơi lặn biến mất tăm xuống dưới lòng biển và có một cái lớp nào đấy đã bị hụt hết bữa ăn chỉ vì có một đứa bạn bị mắc bệnh hội chứng cuồng yêu cua đem thả giải cứu phóng thích hết bọn chúng xuống biển. Và trong lúc đó có một cậu bạn người cá đã phải cứu viện bằng cách gọi nước thuỷ triều dâng lên sớm để rút những bạn cua xuống nước. Tìm cách cứu trợ cho đứa bạn chơi dại của cậu Boo, lần sau khi chỉ có bọn họ mà cậu Lee cũng sẽ bị đem đi thui vì tính tình thích thể hiện của cậu cua ta.- Cho cậu chừa, lần sau bọn họ đem cả cậu đi nướng than cùng với cả nhà cua luôn bây giờ. ••••_Buổi chiều đã xuống hết ngày. Bây giờ đã hơn 19 giờ tối. Bái biển buổi tối cũng vô cùng vắng người, đây là thời điểm rất thích hợp để ra ngoài. Vì thế nên Seungkwan mới đánh liều bạo tiếng lấy tiếng rủ rê đứa bạn cùng đi chung bơi xa khơi ra ngoài, tận hưởng lại thời gian từ sáng đến giờ bọn họ vẫn chưa được có dịp được đi bơi. Giờ chính là khoảng thời gian trong đêm tối trốn thoát ra biển lý tưởng nhất mà chẳng ai mảy may phát hiện ra. - Bây giờ chúng ta đi luôn hay không? - Cậu thích thì đi thôi chứ còn cần phải hỏi làm gì, tranh thủ buổi tối chuồn ra biển đi rồi mình đi. Và thế rồi có hai con người đã lớn ton chạy ra biển rồi phóng xuống mặt nước, tìm cách bơi hồi lặn ngụp sâu dưới ngoài đại dương. - Lâu lắm rồi chúng ta mới được bơi lội tự do lại giống như vầy phải không? - Seungkwan vui vẻ lượn vài vòng đập lấy chiếc đuôi cá dài xuống tạo thành một làn sóng bong bóng khua động trên mặt nước, trong khi đứa bạn Chan mai ghẹ đã trực tiếp biến lại về hình dạng của một con cua xanh thì đang mò mẫm ăn rong biển rêu bọt bò từ trong hốc đá ra ngoài rồi nhảy một đường dài phóng tọt xuống mặt nước tìm một chỗ để hụp trốn xuống cát, rồi lại tiếp tục bơi vòng vòng mài chiếc càng nhẵn bóng vào những rạn san hô, những con sò điệp vân đầy lỗ mài trụi sáng chói. Ở đại dương biển lúc nào mà chẳng hay hơn là bị gò bó chật hẹp sinh sống ở trên đất liền, muốn tìm được một chỗ rộng rãi để bơi thật quá khó. Khi nhìn qua nhìn lại thì ở đâu cũng toàn là những con người muốn thoát ly khỏi trên cạn, diện tích còn không đủ thì nơi nào để xuống nước, mà bể bơi ở trong trường dù rộng rãi hay không cũng không thể tùy tiện đăng ký học bơi lội lộ diện trước mọi người; để sơ sẩy bọn họ phát hiện là chết toi ngay. - Ừ! Ở bên trong đất liền cuồng chân ngộp ngạt diện tích chật chội tù túng muốn chết, muốn tìm một chỗ để đi bơi cũng không được. Mà bể bơi ở trường thì đông kẹt cứng như thế làm sao bơi chung với mọi người được, không khéo hiện nguyên hình bọn họ thấy được thì loạn hết lên luôn cho xem. Chơi chán bơi lội mấy vòng ở vùng nước nông ấm đã đời một hồi cậu bạn người cá Boo còn nghĩ ra một chuyện sẽ đưa đứa bạn theo cánh cổng di chuyển theo đường hải lưu di cư về thăm quê nhà hải lưu chính ở dòng biển Địa Trung Hải, dù sao thì mẹ cậu cũng không có mặt ở đây lúc này để quản thúc bọn họ. Trốn lén lút rủ bè rủ bạn ra ngoài đi chơi một tí cũng không bị mất mát gì đâu. - Cậu trèo lên đây đi, tui đưa cậu về Địa Trung Hải. Chúng ta du lịch vượt qua cổng dòng biển hải lưu về đó một chuyến chơi. - Thôi nha! Tui không dám đâu, ở đó toàn là cá mập trắng với cá mập hổ không à. Không khéo bọn họ ăn thịt tui bây giờ. - Cậu bạn cá nhám Boo Seungkwan thì rủ rê nhưng cậu Lee cua thì lại sợ sệt hỏng muốn đi, đơn giản là tại vì vùng biển hải phận đấy là đất vùng thuộc địa phận của các loài cá mập đại dương. Trong đó nổi danh nhất chính là binh đoàn cá mập trắng lớn và các chiến binh cá mập hổ thiện chiến anh dũng, chỉ cần một hành động đi lạc xâm lấn địa phận hoặc gây rối thì sẽ bị táp xực ngay, chưa kể đến "món khoái khẩu" nằm dưới những sinh vật thái dương hệ trong bảng tuần hoàn chuỗi cung ứng thức ăn của cá mập chính là ăn thịt cua nữa. Mà Chan thì lại còn là một con cua béo chính hiệu cho nên cậu rất sợ mình sẽ bị lính gác của đứa bạn thân làm thịt “bạn thì tích cực rủ nhưng tui thì không có lá gan để dám đi”.Cậu bạn người cá chưa bao giờ thấy rằng đứa bạn nhát cấy dữ như vậy. Cứ lần nào rủ về đó đi chơi cũng sợ bị ăn thịt, võ sư cua càng gì đâu mà gan như thỏ đế. Thế mà đòi làm đệ nhất thiên hạ võ sĩ cua càng. Chẳng một con cá mập nào lại thích ăn thịt một con cua ốm yếu lá gan bé tí nhiều xương như thế này đâu. - Có tui đi ở đây với cậu mà còn sợ nữa hả? Đi một vòng chơi đi mà, bọn họ không có thèm thích thú gì việc ăn thịt cậu đâu. Cùng lắm là bắt lên xâu chuỗi bỏ xiên que ăn chung với mù tạt thôi. Và thế là có một con cua đã bị đứa bạn thân người cá bắt đem bỏ vào trên vai lao xuống một khe đá vượt qua rạn san hô, cuối cùng là bơi xuống vùng nước sâu lao theo dòng hải lưu đi đến trước một cánh cổng rồi bơi vào vùng Địa Trung Hải. Và lúc này đội quân cá mập đang rầm rộ săn mồi canh giữ bên trong. [Cảnh báo! Cảnh báo! Có kẻ xâm phạm trực tiếp vùng lãnh thổ của bộ lạc cá mập, đội quân cá mập hổ hãy đề cao tinh thần nghinh chiến chuẩn bị bắt sống những kẻ xâm phạm]. Vùng lãnh thổ giáp ranh khu vực địa phận Địa Trung Hải băng xuyên qua cánh cổng dịch chuyển là nơi thuộc sự quản lí canh giữ nghiêm ngặt kỷ cương và không kém phần nguy hiểm của đoàn quân cá mập hổ cát, cá mập vây Mako, cá mập đầu búa và cá mập trắng lớn. Ngoài ra còn có cả cá mập bò cũng nắm giữ vai trò lính cảnh vệ canh giữ tại đây. Nhiệm vụ của họ chính là bảo vệ cho vòng tuần hoàn trật tự biển, duy trì lượng sống của cá thể và kìm hãm sự gia tăng số lượng của các loài sinh vật đột biến ngoại lai. Đồng thời cũng là những loài vật mang nhiệm vụ dọn dẹp những tàn tích xác chết của các động vật trôi dạt ở đại dương. Ngày hôm nay chính là đến luân phiên đội quân gác cổng của nhóm cá mập trắng lớn, nhiệm vụ duy nhất của bọn họ chỉ có duy nhất một hiệu lệnh: 'phát hiện kẻ xâm nhập thì lập tức ăn thịt ngay không được để cho kẻ đó trốn thoát, đó chính là quy tắc trật tự ban hành của cá mập'. Không được phép tự ý di chuyển đến vùng khác càng không được tự ý xuất hiện tại đất liền, không gây hấn vô cớ tấn công con người càng không được trực tiếp đối đầu với bọn cướp biển ở thềm lục địa và cuối cùng là không để bị bắt vào tay kẻ xấu. Khi Seungkwan và Chan vừa qua khỏi địa phận thì ngay lập tức những con cá mập từ bên trong hang động lập tức bơi xông ra ngoài, trong đó có đôi vợ chồng cá mập kia chính là hộ vệ của đội quân hoàng gia và đồng thời cũng là kẻ bề tôi phụng sự trung thành cấp dưới của đức vua. Nên khi vừa nhìn thấy những sinh vật lạ bơi vào họ liền ngay lập tức bị chặn lại và bị tiến hành kiểm tra bởi những con cá bọn họ. - Các ngươi là ai? Di chuyển đến vùng biển này có chuyện gì? - Hai con cá mập liên tục chặn lại trước cửa lối đi không cho ai được phép di chuyển, chúng nhìn những thứ trước mặt đầy tính nghi ngờ tra hỏi. Đồng thời những con cá mập hổ cát cũng lần lượt kéo đến bao vây các hướng di chuyển xung quanh. Lâu lắm rồi Seungkwan mới lại được nhìn thấy những khung cảnh đàn cá dưới biển quen thuộc như thế này. Nhất là khi cậu lại càng nhận ra hai con cá mập ở ngay trước mặt chính là hai cô chú ngày trước đã trông giữ cậu tại điện chính ở vùng biển săn mồi cá mập, là chú Kang và dì Hanna, nhưng chắc có lẽ đã khá lâu không về nên bọn họ dường như chẳng nhớ sơ lại gì đến cậu; thế là cậu chàng người cá liền tủm tỉm mỉm cười xoay một thay đổi màu chiếc đuôi cá của mình. Đồng thời trêu bọn họ bằng một miếng vảy bạc vi cá xanh biển đậm thô cứng của loài cá mập trắng Đông Dương.- Chú Kang, dì Hanna... con là Boo Seungkwan đây mà. Mọi người không nhận ra con à? Hai con vật vô cùng bất ngờ khi người cá này có thể biết chính xác được tên của mình, cho đến khi bọn họ bơi lượn vờn quanh cậu một vòng thì mới phát hiện người cá này cũng chính là người của dòng dõi họ cá mập bọn họ, tất cả đều cũng nhờ thông qua chiếc vảy bạc ở đuôi cùng với màu nhám xanh đuôi cá đặc biệt, cuối cùng là mang theo tên đệm họ Boo hoàng tộc của hoàng đế Jimin. Màu xanh đen xám khói bạc là màu quý tộc của bộ lạc dòng dõi hoàng gia cá mập trắng phương Bắc, ngày xưa hoàng đế cá mập cùng công chúa nữ vương người cá đã thành thân kết duyên khai sinh ra một đứa trẻ lai mang trong mình hai dòng máu cai trị cả người cá lẫn toàn bộ tất cả cá mập vùng đại dương. Chỉ duy nhất một người cá có năng lực vĩ đại như thế, mà người đó chính là cậu chủ Seungkwan của bọn họ. Thêm một điểm nữa là đôi mắt của cậu khi đến vùng nước sâu thì phần đuôi mắt đều sẽ sắc lên giống với loài ăn thịt là đặc trưng của cá mập. Chỉ cần dựa vào những đặc điểm đó thì tức khắc đều sẽ nhận ra. - Cậu chủ! Là cậu chủ thật rồi này, cậu chủ đã về rồi, bọn ta thật sự nhớ cậu quá! Những chú cá mập bơi vòng lấy xung quanh cậu dụi đầu nũng nịu chơi đùa với cậu, Seungkwan cũng lượn đuôi vờn theo làn nước rồi lập tức nhào lên ngã vào nằm trên người bọn họ chờ được cưỡi đi khắp không gian ở xung quanh mặt biển. Chàng thiếu niên người cá còn không ngừng ôm lấy bọn cá mập họ xoa vây xoa vảy vuốt đầu, cho thoả đáng những tháng ngày bố mẹ không cho phép cậu về biển vì sự ổn định an toàn, giờ đã về đây rồi mới thấy cậu không nỡ lòng nào xa mọi người; xa bộ lạc người cá cùng với tập lạc cá mập của mình. Chỉ muốn được bọn họ giống như trước kia chơi đùa ngoài vùng vịnh tam giác quỷ Bermuda cùng bãi xác máy bay đắm tàu Charles Willow. - Dạ vâng con cũng nhớ mọi người. Tại vì cũng lâu quá mẹ con không cho phép bơi về đây. Con nhớ mọi người lắm, mỗi ngày con đều chỉ muốn được trở về nhà tìm mọi người. Tìm lại sự bầy đàn mạnh mẽ của loài cá mập trắng chúng ta. Chú ý đến cậu bạn nhân ngư nãy giờ thì đến giờ những con cá mập mới bắt đầu nhìn lại, và lần này sự chú ý của bọn họ đã bắt đầu đổ dồn lên chú cua càng Lee Chan... khi bắt đầu có người cá mập cảm thấy đói bụng thèm nhỏ dãi muốn một phát hả chiếc miệng đầy răng táp gọn mấy cái càng cua ngoe nguẩy ngọ nguậy khiến cậu Lee cảm thấy sợ hãi nhắm mắt chui rúc vào tìm chỗ trốn thật sâu trong mái tóc dài của đứa bạn khi bên ngoài xung quanh tứ phía đang có rất nhiều con cá mập đang chực chờ tìm cách lấy muỗng nĩa xơi tái cậu ta. - Ý! Ở đây có con cua hoàng đế to béo nục nịch còn tươi nè! Chắc là để dành ăn thịt tươi sống thì ngon phải biết đó đa. - Đừng mà! Cô chú làm ơn đừng có ăn thịt con. - Mở mắt ra đi bồ, hai cô chú ấy không có định ăn thịt cậu đâu mà cậu lo. Con cua như cậu mập mạp mũm mĩm nhiều mỡ ăn phát ngấy, người ta có mà thèm vào. Bọn họ chỉ đùa với cậu thôi mà. Hơi sức đâu mà thèm ngốn cậu. Đàn cá mập liên tục nhe răng ha hả cắp đuôi cười đùa sau khi đã thành công kết thành tổ chức doạ cho con cua càng xanh nào đó sợ đến bủn rủn rụng rời mất mật tái mét tái đỏ, khiến Seungkwan cũng thích thú bật cười theo trong khi Chan thì phồng má sủi bọt khí dùng hai chiếc càng huơ qua huơ lại phồng to như con cá nóc hờn dỗi ông bạn vì không biết giá trị đích thực của một con cua cùng với giá bán hiện hành thị trường là như thế nào, cua bây giờ có giá trị lắm chứ không phải mặt hàng rẻ bèo cho không ai lấy đâu. ~«Làm gì mà chê người ta dữ vậy? Có biết gạch cua với thịt cua bây giờ giá trị biết bao nhiêu không? Chẳng dễ gì bỏ nhiều tiền ra mà có thể sở hữu được một con cua đẹp trai như cậu Lee đâu»~. - Cậu đừng có mà chê tui nhe! Nhìn tui vậy chứ vừa có giá mà vừa ngon phải biết đó. Dạo gần đây biển động nên tiền thị trường thịt gạch cua lên sàn giá lắm, không có dễ gì mà trả được một đống của cải nhiều tiền để được ăn thịt tui đâu. Con cua này thật sự là tự mãn quá. Vớ vẩn! Chỉ giỏi lý sự lý trấu, mai cậu ta dai cứng như gạch vậy thì ai mà ăn cho được, cậu người cá họ Boo cũng chẳng nghĩ rằng làm gì có ai ăn thịt húp gạch cậu ta, khi nào có người tình nguyện làm được thì tin; còn bây giờ thì có ma mà tin. Ai xơi cậu ta được Seungkwan sẽ lập tức tặng miễn phí cho người kia 30 ký ngọc trai tại chỗ vì có thể hốt được con cua năng nổ nhiều chuyện nào đó họ Lee - tên- tuổi -Chờ- An - Chan. Bạn thân thiết 100 % của con cá nhám Boo Seungkwan. - Xạo sự, chừng nào có người ăn được cậu đi rồi nói! Chứ tui là tui hổng có tin đâu. Ai mà ăn được cậu tui cho người đó nước mắt ngọc trai của mình, để xem thử coi họ có thèm lấy ngọc rồi bắt cóc cậu không. Cả hai cùng nhau bơi theo đàn cá mập quay về thuỷ cung vừa nói chuyện vui đùa vừa nói giỡn bạn bè trêu đùa suốt cả dọc đường đi... -----_Sau chuyến đi quay trở về Địa Trung Hải. Seungkwan dự định cậu cùng Lee Chan sẽ tạm biệt mọi người rồi phải quay trở về ngược vùng biển Busan trước 9 giờ đêm. Trùng hợp thay đó cũng là lúc cậu gặp phải một người đàn ông lạ mặt trên một chiếc du thuyền sang trọng bị rơi chìm xuống mặt nước và cậu đã cứu được anh ta. Giờ đã là 20 giờ 30.Cậu chàng nhân ngư cùng chú cua đang nghỉ ngơi gần một bãi đá ngầm thưởng thức phong cảnh đêm đẹp tĩnh lặng ngoài biển, đó cũng là lúc bọn họ nghe thấy được động cơ di chuyển của một chiếc thuyền tàu. Một con tàu to lớn đang lướt đi băng băng trên mặt nước hệt như chuyến tàu vượt biển tốc hành Phương Đông, những người dân trên thuyền đều không mặc trang phục đánh cá hay chài lưới mà ngược lại bọn họ đều mặc những trang phục vest Tây Âu đầy vẻ sang trọng lãng mạn, dưới ánh trăng mờ đục những con người ấy không ngừng sa đoạ vào thú vui bia rượu của mình. Người phì phèo bật lửa điếu thuốc người lại tiện tay vứt một vài vật thể cồng kềnh vướng víu xuống mặt biển không thèm để ý xung quanh. Ban đầu Seungkwan vốn cũng là không muốn chú tâm gì đến những con tàu không có vây cá nổi lên trên mặt nước một cách kỳ lạ, cho đến khi tiếng còi tàu lại hú ở gần cùng với tiếng gọi giục giã của Chan khiến cậu phải chú ý xoay đầu lại nhìn về chiếc tàu du thuyền phía ngoài to lớn nổi bềnh bồng trông giống như miếng bọt biển không thấm nước khổng lồ đang trôi nổi trên đại dương. Vừa sáng rực rỡ lại có rất nhiều lấp loá ánh đèn, vừa chói mắt lại vừa ầm ĩ chẳng có trò vui gì khiến người ta lưu ý để tâm. - Biển hôm nay ngoài này nhìn đẹp quá ha! - Lâu lắm rồi tụi mình mới được nhìn thấy cảnh biển thế này. - Ê Seungkwan... Seungkwan ơi! Cậu nhìn kìa, đằng kia có con tàu đấy. Bự to lớn ghê chưa. - Lee Chan thích thú gọi đứa bạn nhìn ra một đoạn tàu khá xa ngoài biển, mặt dù đây cũng chẳng phải lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy những con tàu song con tàu " thiên nga sắt khổng lồ " này lại rất khác so với những chiếc tàu ngoài bãi đắm mà bọn họ đã nhìn thấy, kích thước vừa lớn động cơ lại vừa êm vừa mang dáng vẻ sang trọng hiện đại, mô tơ công suất chạy điện khổng lồ. Giờ đây khi con tàu thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm lại nhìn thật giống với một cánh chim trời vừa ngã bầy chao lượn nghiêng cánh đáp gọn trên mặt nước. Chưa lần nào Seungkwan từng thấy những lối sống hành vi của những con người sinh sống trên đó là như thế nào, vì bản tính hiếu kỳ thôi thúc trỗi dậy khiến cậu muốn được mạnh dạn di chuyển đến gần. Chàng người cá mới tiện tay rủ đứa bạn của trèo lên đứng giữ chắc ở trên vai mình rồi bơi một đường về phía con tàu, len lén ở phía sau nó tìm chỗ nhìn quanh.- Đi không! Trèo lên đây đi. Tui bơi lại gần rồi tụi mình coi thử chiếc tàu đó xem. Cả hai nhẹ nhàng di chuyển trong làn nước bơi sát lại gần, trên tàu có một vài người đàn ông mặc áo đen đang lẩm nhẩm tính toán nói những chuyện gì đó... đặc biệt trong đó có một người khiến cậu vô cùng chú ý khi anh ta là người đàn ông Châu Á lại pha trộn lẫn đường nét Châu Âu, nhìn chẳng ra gì giống với vẻ ngoài bặm trợn mập mạp béo ụt ịch lười vận động của một tên cướp biển man rợ độc ác vùng Caribe. Nhưng lại nhìn giống như một hoàng tử điển trai người Anh. Trong trí tưởng tượng hình ảnh phóng đại ban đầu của Seungkwan: hải tặc chính là những tên già ác ôn tóc dài râu đen bờm xờm như rễ tre, giọng ồm ồm như đạn đại bác đầu đội mũ lông chim đại bàng đeo dải băng bịt con mắt bị chột bên phải, bị què hoặc cụt một chân phải bó hoặc đi nạng gỗ, một tay cầm kiếm sắt một tay cầm ống nhòm truy tìm kho báu, miệng hút tẩu thuốc lá phì phèo từ điếu cày, lời nói lúc nào cũng lớn giọng thường xuyên chửi bới thuỷ thủ trong đoàn; hạ lệnh cho chúng đem rác vứt xuống biển hoặc móc mồi câu dụ dỗ những loài cá khác đến bị cắn câu rồi sau đó kéo lên. Đổ rác thải linh tinh đổ máu cá hồi dụ dỗ loài cá mập và tệ hơn nữa là giết người rồi quẳng xuống biển tẩu táng cho cá mập giống như những câu chuyện bia miệng mô tả huyền thoại về những tên chúa biển đánh cướp hải đảo. Nhưng người đàn ông trên tàu này thì lại đẹp trai đến độ khiến người khác muốn ngơ ngẩn, và nếu như Chan không kịp nhắc nhở cảnh báo thì cậu cũng không kịp nhìn thấy trên vai anh ta có một con vẹt đuôi dài, thì chắc chắn người đàn ông này cũng là hải tặc và chuẩn bị đánh bắt hết tất cả những người cá còn tồn tại ở các vùng biển hiện tại sẽ là Busan và kể đến là mở cuộc hành quân khắp các đại dương. - Uy! Người đàn ông kia nhìn lịch thiệp quá ha, mà trên vai anh ta có con vẹt đuôi dài Jandaya kìa. Chắc làm nghề hải tặc rồi. Chuồn mau thôi coi chừng bọn họ thấy được mà kéo lưới chúng ta lên luôn bây giờ. - Vùng biển gì bây giờ sao mà lắm bọn hải tặc đáng sợ thế nhỉ? Thôi tìm đại chỗ hang hốc nào đó núp tránh chúng đi thì hơn. - Từ trước giờ cậu chàng mỹ nhân ngư chưa từng bao giờ có cái nhìn thiện cảm với hải tặc cùng với một phần số ít loài người, vì ngày còn bé cậu đã từng chính mắt nhìn thấy bọn họ rất dã man khi ra tay giết chết những sinh vật biển như cá voi, cá heo, cá nhà táng, cá đuối... và đặc biệt chính là lấy vi dùng gây sắt chích điện lưới kẽm gai đâm thọt giết chết loài cá mập trắng. Còn săn lùng đuổi tận hết các loài động vật thuỷ hải sản phù du khác. Lại thêm chuyện người cá trước giờ đều được mệnh danh là sinh vật huyền thoại càng khiến cho cậu không thể tự tiện hiện diện biến thân trước mặt người khác. Vì thế cậu đã nhanh tay kéo lấy đứa bạn bỏ lên lưng chuẩn bị bơi vào trong thềm bờ, chuẩn bị tìm chỗ ẩn nấp tránh khỏi tầm ngắm của bọn xấu xa. Trong khi hiện tại ở trên boong tàu, chàng trai người ngoại quốc đang có một cuộc nghỉ dưỡng ngoài kế hoạch đến Busan. - Choi Hansol à! Con cảm thấy không khí biển ở vùng này như thế nào? Cũng đẹp quá chứ nhỉ? Không đến tệ nào cả đâu. Choi Hansol chính xác là chàng trai mà cậu người cá Seungkwan cùng Lee Chan đã nhìn thấy. Anh chàng này không phải hải tặc càng không phải hoàng tử mà chính xác hơn là một mafia, ngày hôm nay anh đã có một dịp thay mặt bố mình đến trao đổi hợp tác cùng một người bạn của ông ấy trên chiếc du thuyền. Vốn dĩ ngay từ ban đầu anh chẳng hề có ý thích thú gì với chuyến đi chinh phục mệt mỏi dông dài tìm kiếm những quyền lợi cùng nguồn tài nguyên xây dựng mới hợp tác dựng lên một khu hải cảng resort Black Coral và khách sạn tài chính kinh tế Blue Pearl. Kế hoạch này Hansol không hề có chút hào hứng nào vì trước giờ anh không thích đi biển, càng không muốn can thiệp quá bổn phận vào chuyện làm ăn của gia đình; khi người hào hứng lên tiếng đề nghị lại chính là ba của anh. Mặc dù anh chàng chẳng thích đi du lịch dông dài và cũng không thích tốn thời gian vào những việc không liên hệ đến anh. - Chú Wang, chú cũng biết thừa là con không có thời gian để đi chơi du lịch phượt hí dông dài, chú còn rảnh rỗi rủ con đi du thuyền đến đây để làm gì chứ? Công việc mỗi ngày ở hắc bang con đã quá mệt mỏi lắm rồi, giờ lại còn phải đến đây. Ở chỗ này thì có gì mà thú vị? Chú nói xem! - Vậy là con thật sự chưa có biết chuyện gì sao, chú và ba con dự tính sẽ đến nơi này mở một khách sạn bãi biển kinh doanh du lịch, xây dựng hải cảng. Sắp tới con cũng có phần ở đây đấy chứ? - Sao lại có phần con? Ba con vẫn tính làm gì chứ? - Anh nhíu mày chẳng hiểu tại sao việc làm ăn kinh doanh giữa ba mình cùng ngài ta lại có liên quan gì đến anh, khi ông bác già còn lên tiếng muốn anh cùng phối hợp với bọn họ cùng nhau tìm kiếm người cá. Bắt săn người cá để nhận được một khoản lớn thù lao. - Con vẫn biết rồi mà... từ trước đến nay chú vẫn luôn đi khắp hết tất cả vùng biển để tìm kiếm sự sống về người cá... và những sinh vật biển định cư trú ngụ dưới làn nước. Nếu như chúng ta có thể thuận lợi bắt được bọn họ thì cũng coi như không uổng phí công sức của chúng ta. Trước giờ đối với Hansol mà nói anh chưa từng bao giờ tin vào những chuyện lý thú thần thoại mà người khác phục dựng lên như việc đi tin vào kỳ lân, người lùn giữ vàng ở dưới chân cầu vồng, cô tiên răng là có thật huống chi là nhân ngư. Đi đâm đầu tin vào những câu chuyện lỗi thời như thế thật quá sức phí phạm làm lãng thời gian, chuyện đùa như thật chuyện thật lại như đùa. Như trước nay người ta từng truyền miệng ăn thịt người cá sẽ được sống lâu ngàn vạn tuổi. Giờ là thời đại nào rồi mà còn đi tin vào những chuyện vô căn cứ mơ hồ đó, tham gia vào lời đề nghị này quả thật là một trò đùa với một xã hội đen như anh.- Thời buổi bây giờ mà chú vẫn còn đi tin vào ba cái chuyện thần thoại nhảm nhí vô căn cứ đó sao? Người cá thì làm gì có thật để mà chúng ta đi tìm, hơn nữa cháu chỉ là một tên xã hội đen sống vơ vãng ngoài vòng pháp luật cũng không phải là hải tặc hay cướp biển mà cần làm như thế. Chú thích thì tự mình cho đội tuần tra tìm đi, chuyện vô bổ này cháu nhất quyết không tham gia. Người đàn ông chậc lưỡi đưa đến trước mặt anh chàng một ly rượu tiếc rẻ, còn tiện lời di chuyển ra phía khác trước khi đi vỗ vai anh chàng... nếu từ bỏ phi vụ này thì cũng đừng tự mình cảm thấy tiếc rẻ, vì cơ hội qua rồi thì sẽ không có được lần sau. - Được thôi! Nhưng cũng hy vọng là cháu sẽ không hối hận với quyết định lựa chọn của mình đấy, Choi Hansol. Vài phút tiếp theo trong bóng đêm mờ ảnh, vài giọng nói tính toán của vài kẻ xấu vang lên nhằm mưu tính gì đó. Chỉ thấy được ông Wang đang thì thầm ra lệnh cho thuộc hạ làm việc gì đó và rồi hắn lại lén lút âm thầm theo sát ngay sau lưng Hansol. - Giờ chính là thời khắc tốt nhất để các người hoạt động đấy. - Đã rõ! Thưa chủ nhân. Không biết bọn họ đã đánh đấm giằng co cái gì, chỉ nghe một tiếng "tùm" thật lớn. Hansol đã bị ai đó đánh lén từ phía sau rồi đập gậy vào đầu sau đó dùng lực hất đẩy anh rơi thẳng xuống biển. Nghe được một tiếng động lạ, Seungkwan bỗng nhiên khựng lại không tiếp tục bơi vào bờ. Cậu lập tức kéo theo Chan quay đầu trở lại hướng về phía con tàu rồi nhắm một đường lượn đuôi bơi lặn sâu xuống chỗ có tiếng động thì thấy có một người đang chìm sâu xuống, cậu cùng đứa bạn đã dùng hết lực để cố sức di chuyển đem anh ta lên khỏi đây. - Có người bị rơi xuống biển rồi, mau lại đó xem đi. Lúc kéo lê được anh ta ướt nhẹp chèm bẹp nằm trên bãi cát, cậu cua hoàng đế Lee Chan mới kịp nhận ra anh chàng phong độ lịch lãm này chính là người đàn ông bọn họ đã nhìn thấy đang hóng gió chỗ cao trên boong con tàu cùng trên vai con vẹt nhìn giống cướp biển mà cậu đã nói với đứa bạn Boo Seungkwan. - Hình như chính là người đàn ông lúc nãy ở trên tàu, chính là cái người đứng hóng cảnh ở ngoài ban công cùng với con vẹt đó. Chính là anh ta đó. Vậy cậu có định cứu anh ta hay không? Nhìn anh ta ghê ghê thấy giống cướp biển làm sao ấy. Nhưng Seungkwan lại không phải một người cá tuyệt tình mà thấy chết thì không cứu, với cả bây giờ thì không thể nào có cách xác định được anh ta có phải là hải tặc hay không hay chỉ là một người dân bình thường. Nếu lỡ như để người dân lương thiện hiền lành mà chết thì thật chẳng hay ho gì, nhưng để giải cứu giống như một đội cứu hộ chuyên nghiệp thì cậu chẳng biết phải làm sao để cứu giúp anh. - Có chứ, dù sao thì nhìn anh ta cũng đâu có giống người xấu. Để anh ta chết vậy tui thật thấy chẳng đành lòng chút nào. Cậu nói coi bây giờ tui phải làm sao để mà cứu anh ta đây? - Hô hấp nhân tạo đi, cứu người trường hợp bị đuối nước giống như trong mấy khóa học của trường tụi mình dạy đó. Cậu cứ thử coi anh ta là mấy con mô hình mà tập hôn hít thoải mái đi. Đằng nào thì giờ này cũng chẳng có ai nhìn thấy để mà bắt đền đâu. - Một sáng kiến tuyệt hảo quá vĩ đại vô tình được lóe ra trong đầu Lee Jungchan, cứu người là cần thiết nhất trong lúc này thì biện pháp hữu hiệu nhất là cứ xem anh ta như mô hình trong thư viện mà hà hơi thổi khí. Sẵn tiện sắm vai một người cá xinh đẹp hiền lành “mỹ nhân cứu anh hùng” đánh thức kêu gọi một chàng hoàng tử đẹp trai. Và dĩ nhiên lời đề nghị đó không hề có tác dụng lay chuyển gì với cậu Boo người cá. Khi cậu còn nghĩ ra một biện pháp thức thời mạnh hơn để đánh thức người đàn ông này... và dĩ nhiên nó cũng không hề có chuyện suy nghĩ quá đá vượt qua giới hạn hôn hít chè cháo gì với nhau. - Hôn cái cù lôi. Cậu nhích ra đi, để tui lấy đuôi đập cho anh ta tỉnh lại mấy cái là xong. Và thế là chẳng có một màn hôn môi áp tai má kề má môi kề môi lãng mạn thơ mộng trữ tình gì giống như trong chuyện truyền thuyết tưởng tượng cả mà chỉ có khung cảnh bạo lực hãi hùng một cậu người cá cố hết sức dùng lấy chiếc đuôi của mình quất thật mạnh quất như thể tát bay hết cả cái nếp sống thường ngày vả chan chát bôm bốp mấy chục lằn đuôi thẳng vào mặt một anh chàng người lạ có nét mặt Châu Âu cao ráo điển trai khiến cho anh ta định hồn tỉnh táo đầu óc lại. Và người kia liên tục sặc nước rồi ho ra hết nước trong người dần chuẩn bị tỉnh lại sau vài cú tát đuôi đầy uy lực của Seungkwan. Thấy người kia có dấu hiệu sắp tỉnh, Lee Chan lập tức hoảng hồn gọi đứa bạn chuẩn bị chạy chuồn nhanh trước khi bị anh chàng phát giác phát hiện ra. - Anh ta sắp tỉnh rồi kìa! Chạy mau lên! Nhưng hiện tại phía dưới Seungkwan vẫn đang là chiếc đuôi cá khiến cậu không thể nào chạy đi được, chỉ đành bảo đứa bạn bò lên mấy tảng đá ngầm rồi biến về hình người để giải quyết che lấp chiếc đuôi của cậu trước khi có ai đó kịp phát hiện ra. - Cậu giỡn mặt với tui hả? Giờ đuôi của tui về đúng nguyên dạng rồi thì làm sao mà chạy lết lên trên mặt đất được đây? Lẹ biến về hình người rồi kéo tui nhảy lên mấy tảng đá đó coi! Nhanh lên đi! Tên kia mà tỉnh lại giờ thì to chuyện đấy. Và sau một hồi vật lộn thì bọn họ cũng trốn thoát tìm đường kịp thời trở về khách sạn, trong khi một vài người dân làng chài ở gần đó lại gần tìm cách hỗ trợ đánh thức Choi Hansol. - Phù! Cũng may là kịp thời anh ta không có phát hiện ra. - Thật may bọn họ cũng kịp thời quay trở về lại khách sạn đúng ngay lúc mẹ cậu Boo gọi điện thoại đến kiểm tra giờ giấc học tập vui chơi sinh hoạt vào buổi tối và người đàn ông kia vẫn chưa kịp tỉnh hay nhìn lại bọn họ.Nhưng Lee Chan thì lại sợ rằng có khi trong lúc cứu lên khỏi mặt nước mơ màng anh ta đã kịp nhìn thấy màu sắc của chiếc vảy và sắp tới sẽ tìm cách cho người truy đuổi tóm lưới Seungkwan. - Coi chừng anh chàng kia anh ta mà bắt được người cá như cậu thì sẽ đem cậu đi lóc vảy đấy.- Cậu nói thế thì nguy quá, hy vọng lần tới chúng ta đừng có cơ hội nào chạm mặt anh ta. Nhưng lần gặp mặt ấy vẫn chưa phải lần tạm biệt cuối cùng khi lần chạm mặt hy hữu hội ngộ giữa anh chàng mafia cùng cậu chàng mỹ nhân ngư lần tới giữa họ chính là tại trường đại học Seoul. Và cũng từ lúc ấy cậu đã chẳng thể nào trốn khỏi sự quan tâm đặc biệt từ anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com