TruyenHHH.com

Ver Truong Phuong Oan Gia Khong Chu No


Chương 11. Mật thất

Hoàng cung...

Công Phượng nhất thời sửng sốt, "Cái...cái gì hoàng cung."

"Đầy đường đều là bức họa của ngươi, muốn ta đi lấy cho ngươi một tờ không."

"... Ngươi biết từ lúc nào."

" Ngày đầu tiên ngươi đến Mục Phong Bảo."

"Ngày đầu tiên! Ngươi làm sao mà biết được!"

"Mục Phong Bảo nhiều người như vậy, nếu tùy tiện ai cũng có thế ngu ngốc xâm nhập vào, ta đây cái Đại đương gia cũng chỉ là hư danh rồi, huống chi bức họa Lục hoàng tử còn bay đầy trời." Xuân Trường nói mà không có ngữ khí, lại để cho người khác trong lúc nhất thời đột nhiên không biết hắn đang suy nghĩ gì.

"Ngươi muốn đem ta giao cho Phùng Tự Thư?"

Xuân Trường lại châm một chén rượu, không nói chuyện.

"Vậy là ngươi, tức giận?" Công Phượng bắt đầu hỏi cẩn thận từng li từng tí.

Ngửa đầu, cạn chén, vẫn không nói chuyện.

"Ngươi nói chuyện đi a! Vội muốn chết."

Xuân Trường giương mắt nhìn cậu, đứng dậy đi đến trước bình phong hoa Lưu Ly, dùng sức chuyển một cái, trên tường mở ra một đạo cửa ngầm, lập tức phối hợp đi vào.

Công Phượng cũng vội vàng theo vào, trong mật thất đầy tường đều là bức họa một người.

"Đình Trọng..." Công Phượng kìm lòng không được đọc lên cái tên này. Nghiêng đầu sang không thể tin được nhìn Xuân Trường "Là ngươi!"

Cười khổ, là ta. Như vậy là ta thì như thế nào.

Chương 12. Đình Trọng

Đình Trọng là nam phi đương kim Hoàng Thượng sủng ái nhất, mỹ mạo, thông minh, lòng dạ rất sâu, Công Phượng lần này trốn ra được hắn cũng giúp không ít, thế nhưng mà ở đây tại sao có thể lại có bức họa của hắn.

"Là người ta đã từng yêu nhất bị Hoàng Thượng mang đi."

Nhàn nhạt một câu cả kinh Công Phượng thiếu chút nữa ngồi sụp xuống, không phải là vì 'Người Hoàng Thượng mang đi' mà là 'người ta đã từng yêu nhất'.

"Ta cùng hắn thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn tập văn ta tập võ, ta thích hắn, không biết từ lúc nào bắt đầu, nhưng là ta ngoại trừ võ công bên ngoài cái gì cũng không có, thậm chí đều nuôi không nổi hắn, cho tới bây giờ cũng không dám cùng hắn nói ra. Cứ như vậy một mực đi qua thật nhiều năm, có một ngày hắn nói hắn ưa thích nam nhân, ta cao hứng không thôi."

Công Phượng vẫn nhìn người trước mắt, ánh mắt trong veo.

"Hắn nói, Lương Xuân Trường, ngươi có thể cùng ta đi sao, không bao giờ trở lại Mục Phong Bảo nữa, ta cự tuyệt, ta cho dù rất yêu hắn, nhưng nếu như ta rời khỏi Mục Phong Bảo vậy người trong đó làm sao bây giờ, những hài tử cùng lão nhân không chỗ nương tựa làm sao bây giờ. Sau này, từ biệt mấy năm ta không có tin tức của hắn, thẳng đến năm trước, bức họa phi tử mới của Hoàng Thượng xuất hiện trong thành, ta mới lại gặp được hắn. Sau đại hôn của Hoàng Thượng, là ta cả đêm vào cung lấy một đoạn tóc đặt ở trên bàn Hoàng Thượng." Xuân Trường xoay đầu lại, có lẽ là cười khổ, có lẽ là bất đắc dĩ.

Công Phượng còn nhớ rõ ngày đó thần sắc sợ hãi của Hoàng huynh khi thấy một nắm tóc cùng một tờ giấy, trên đó viết, nếu như đối xử không tốt, ngươi sẽ giống như đoạn tóc này.

"Cho nên..." Công Phượng cố gắng khắc chế thanh âm của mình không run rẩy.

"Ngươi là người bên cạnh Hoàng Thượng, ta không muốn cùng người của triều đình có bất kỳ quan hệ nào."

Một khỏa nước mắt to tròn no đủ rốt cục rơi xuống, "Ta đã biết." Xoay người chậm rãi đi ra cửa, "Ngươi yêu thích ta đúng không?"

Xuân Trường nhất thời ngơ ngẩn, hắn cho rằng Công Phượng sẽ cứ vậy mà đi, ở trên xe ngựa nhìn cậu ngủ say suy nghĩ không biết bao nhiêu khả năng, duy chỉ có thật không ngờ cậu sẽ nói những lời này.

Chậm rãi xoay người, "Cho nên, để ta trả hết nợ cho ngươi đã, được không." Từng khỏa nước mắt chảy xuống, trong vài phút, Công Phượng thậm chí hô hấp cũng không dám, thẳng đến khi Xuân Trường nhẹ gật đầu.

Xuân Trường cười nhạo mình đều không còn trẻ rồi vậy mà còn ở chỗ này mất nước mắt, vì một cái tiểu quỷ như vậy. Mà khi quay đầu lại trông thấy Công Phượng vịn cửa lẳng lặng khóc, hắn không muốn suy nghĩ nhiều cứ như vậy liều lĩnh tiến lên ôm cậu, giống như là lần cậu bị đụng đầu khi trước, dỗ cậu vỗ về cậu.

Nhưng là bây giờ Xuân Trường không dám đi, từ khi bắt đầu nhảy ra ý nghĩ kia hắn liền không hề dám tiếp cận, thậm chí muốn cứ để cậu như vậy, chỉ có thể đứng xa xa nhìn, xem cậu khóc mệt, nhìn cậu đến tận khi tối trời.

Bắt được tay Xuân Trường, Công Phượng mới dám ngủ thật say.

Cặn bã.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com