Ver Ningselle Jiminjeong Mot Doi Tuong Tu
Tại nơi đô thị phồn hoa, Sài Thành đang rực rỡ trong đêm với những ánh đèn màu. Bởi không đâu như trong địa hạt văn chương, đêm Sài Gòn đã được trình hiện với một vẻ đẹp vừa sống động, lịch lãm, xa hoa quyến rũ, lại vừa thấp thoáng khoảng mờ tối của những mảnh đời riêng khắc khoải. Dòng người thì cứ hối hả, không ai quan tâm đến ai, mỗi người một câu chuyện, cứ đang du dương cùng những nốt thâm trầm của cuộc đời. Rồi vô tình những kẻ yêu đương sẽ tìm thấy nhau...bước vào cuộc sống của nhau. Giữa cái xã hội đầy rẫy bất công ấy, họ vẫn sẵn sàng yêu đối phương không ngại ngần, không bằng hình hài mà bằng chính trái tim, hòa cùng một nhịp đập....không mong giàu sang chỉ mong bình bình an an cùng nhau tới răng long bạc đầu. Nhưng mọi thứ trên đời này không có gì là tình cờ cả, nếu em đang đi dạo trên con đường phố cổ thì tôi cũng sẽ tình cờ đi lướt qua em, rồi quay lưng lại ngắm nhìn em. Nếu em nói em thích đi xem một buổi hòa nhạc xưa, thì tôi cũng tình cờ đến đó, tình cờ gặp em, tình cờ ngồi cạnh em. Cũng thật tình cờ chúng ta lại gặp nhau giữa nơi phố thị rơm rả, tình cờ tôi gặp em và muốn theo đuổi em theo cách riêng của mình.
. . . . Trí Mẫn đang tung tăng cầm bịch phở còn nóng hổi vừa mua của quán quen thuộc, vừa nhảy chân sáo vừa hát hò vui vẻ, giờ còn đi mua nước ép xoài nữa là tới trọ Mẫn Đình được rồi. Để xem Mẫn Đình thích nhất là phở của quán thím ba Lành còn nước thì phải ở quán cô Lệ, gần nhà ga. Vậy là đi ngược lại, vừa quay lưng lại thì Trí Mẫn phát hiện một đám người, tầm 3,4 người đàn ông đang đi về hướng này, nhìn không giống mấy người bặm trợn đi đòi nợ thuê, trông họ ăn mặc cũng tươm tất, gọn gàng chắc là gia nhân nhà quyền quý. Nhưng ở đây là Sài Thành, biết bao người giàu có ? Biết họ là ai đây? -Ủa mới thấy đây mà ? Đâu rồi đa? -Mày có nhìn nhầm không đấy ? -Làm sao mà nhầm được đa, rõ ràng... -Đi, chia nhau tìm thử Trí Mẫn vội trốn vào con hẻm nhỏ, đợi đám người đó đi qua. Trí Mẫn thở hắt một hơi, quan sát một chút rồi cũng nhanh chân chạy đi mua nước cho Mẫn Đình. Nhà trọ Mẫn Đình Trí Mẫn mở cửa bước vào, tự nhiên như nhà mình. -Mẫn Đình ơi, Trí Mẫn tới rồi nè. -Mẫn, sao Mẫn tới lâu dạ, người ta đợi gần 1 tiếng rồi, đói quá đa _ Mẫn Đình vừa nói vừa xoa xoa cá bụng. -Tại quán nay đông quá trời luôn. Đây, phở của Mẫn Đình, để Mẫn đổ ra cái tô_Trí Mẫn chạy vào bếp rồi thuần thục đổ phở ra tô, còn nóng hổi luôn, hên quá! Hên mà mình chạy nhanh, Trí Mẫn thầm nghĩ. -Phở tới rồi đây. Mẫn Đình ăn đi, kẻo nguội đó đa._Trí Mẫn đem phở ra đặt lên bàn, rồi cắm ống hút vào ly nước ép xoài đặt cạnh tô phở. Mẫn Đình ăn ngon lành, đúng hương vị Mẫn Đình yêu thích rồi nè. Trí Mẫn đúng là chiều Mẫn Đình quá đi. -Trí Mẫn ăn chưa đa?
-Mẫn ăn rồi. -Thiệt hông?_ Nhìn ánh mắt Mẫn Đình liếc mình Trí Mẫn chỉ biết gãi đầu không đáp. Kéo người ta ngồi xuống cạnh mình, rồi gấp phở để lên muỗng, thổi thổi cho nguội rồi đưa tới trước miệng người bên cạnh. -A điii -Hả?_ Trí Mẫn chưa kịp hiểu, còn đang ngơ ngát thì đã cảm nhận được hương vị thơm lừng trong miệng rồi, không chỉ vậy, Trí Mẫn còn cảm thấy ngọt nữa, ngọt ngào trong lòng. Trí Mẫn vừa ăn vừa cười ngây ngốc. Rồi cả hai cùng nhau ăn hết tô phở chỉ với một đôi đũa và một cái muỗng thôi, con gái với nhau cả mà, đâu có sao đâu... Dọn dẹp xong xuôi bữa ăn thì cả hai bắt đầu ngồi học bài với nhau, ngày mai là bắt đầu kì thi rồi. Mẫn Đình thì rất tập trung, tay thì lật sách tay thì ghi ghi. Mẫn Đình rất chăm chú học còn Trí Mẫn thì cứ xoay bút, lâu lâu nhìn vào vở một cái, còn lại mọi ánh mắt cứ nhìn người con gái kế bên. Ai mà xinh quá vậy chèn? Góc nghiêng đúng là tuyệt sắc mỹ nhân mà. Nghiêm túc nhìn cũng xinh nữa. Lúc nào cũng xinh hết chơn...Trí Mẫn vén lọn tóc mai ra sau tai Mẫn Đình để nhìn rõ gương mặt người ta hơn. Mẫn Đình vẫn điềm nhiên để người ta muốn làm gì thì làm, bởi Mẫn Đình đã quá quen với việc Trí Mẫn cà rỡn vậy rồi. -Trí Mẫn không chịu học bài, mai thi rồi đấy, đừng cứ nhìn Mẫn Đình mãi thế, tui biết tui đẹp gòi. Trí Mẫn phì cười, đưa tay ngắt má Mẫn Đình ‘’đáng yêu quá’’. -Lưu Trí Mẫn, giờ Mẫn có học bài hông? Nhìn khuôn mặt Mẫn Đình nhăn nhó, chắc sắp quạo rồi đó, Trí Mẫn cũng thôi không giỡn nữa...tập trung học thôi đa -Đây, đây chúng ta cùng học... . . . Một lúc sau, cũng không lâu lắm.... -Mẫn Đình ới, chỗ này thế nào ? -À chỗ này Mẫn cần làm như này nè... đấy vậy là xong._ Mẫn Đình nhiệt tình chỉ bài. Trí Mẫn gật gật đầu, lắng nghe người ta nói, tỏ ra đã hiểu, khen người ta một tiếng -Mẫn Đình của ai mà giỏi dữ vậy hôn biết. Nhưng mà Trí Mẫn có thật sự là nghiêm túc học chưa đa? . . -Mẫn Đình ới, còn chỗ này? -... -Mẫn Đình xinh đẹp của Trí Mẫn ơi -.... -Mẫn Đình ới ời ơiii -Lưu Trí Mẫn, Mẫn có để yên cho Đình ôn bài hông đa? Mẫn hiểu hết mà cứ giả bộ hỏi rồi kêu người ta chỉ quài dậy đa? Một tiếng nữa là Mẫn Đình đá Mẫn ra khỏi đây liền. -Hì hì Mẫn xin lỗi tại thấy Mẫn Đình căng thẳng quá nên làm dịu không khí xuống xíu mà... Mẫn Đình bĩu môi cảm thán: -Mẫn hổng học bài mà lúc nào cũng đứng nhất bảng hết chơn vậy đa? -Hehe đó là do Mẫn thông minh từ lúc mới sinh ra rồi đó, xem một lần là hiểu ngay... Mẫn Đình bĩu môi lần hai nhìn Trí Mẫn xem thường Một lúc sau nữa... -Mẫn ơi Mẫn chỉ Mẫn Đình bài này, tính quài mà nó vẫn không ra... Mới vừa nảy tỏ thái độ với người ta mà giờ lại quay sang hỏi bài rồi nè. Mẫn Đình lại giở trò làm nũng rồi, Trí Mẫn sao qua khỏi ải mỹ nhân được... -Đây, đây để Mẫn... Trí Mẫn học rất giỏi phải nói là rất thông minh, lại xinh đẹp nữa, có biết bao công tử theo đuổi nhưng Trí Mẫn đều không để vào mắt,một cái liếc mắt cũng hông có. Trong mắt Trí Mẫn chỉ có mỗi Mẫn Đình thôi, từ đó tới giờ vẫn vậy, không biết Mẫn Đình có hiểu được không? Nhưng Trí Mẫn đã thật sự xem Mẫn Đình không đơn thuần chỉ là bạn nữa, nó đã vượt xa thứ tình cảm bạn bè.... ngay từ lần đầu chính thức gặp gỡ rồi...À không, trước lúc ấy nữa... . . . Cuối cùng cũng xong rồi. Họ kết thúc quá trình ôn thi cũng vào khoảng nửa đêm. Mẫn Đình nằm sấp xuống giường xoa xoa cái lưng đã mỏi nhừ, Trí Mẫn xếp sách vở lại rồi đi lại chỗ Mẫn Đình, ngồi xuống cạnh giường,đưa tay xoa lưng giúp người ta -Ngồi cả buổi mỏi lưng quá đii Mẫn Đình nằm yên cho người ta xoa lưng giúp, cảm giác thật dễ chịu, tay Trí Mẫn ấm ghê, thật thích. -Đỡ mỏi chưa đa? -Đỡ rồi, cảm ơn Mẫn nhiều nhen. Rồi Mẫn Đình kéo Trí Mẫn xuống nằm cạnh, khuya rồi nên nay Trí Mẫn lại ở nhà Mẫn Đình ngủ đêm nữa vậy, dù gì cũng không phải lần đầu ngủ chung. -Trí Mẫn, anh ba Mẫn Đình sắp lấy vợ, hôm đó chúng ta cũng vừa kết thúc môn cuối, Mẫn cùng về với Mẫn Đình nha. -Nhưng mà Mẫn về chung vậy có kì lắm hông? -Kì gì mà kì, anh ba còn kêu Mẫn Đình dẫn bạn về chung cho vui nữa. -... -Đừng lo lắng gì hết á,dịp này coi như là sẵn về quê Mẫn Đình chơi luôn. Mấy tháng được nghỉ Sa ở một mình trên Sài Thành không có Mẫn Đình, Mẫn hổng buồn sao đa? Lại đôi mắt cún con, cái chớp mắt long long đó, Trí Mẫn sao qua nổi ải này... -Được rồi, Mẫn sẽ về với Đình -Phải như vậy chứ, rồi giờ mình ngủ thôi._ Mẫn Đình ngắt ngắt hai cái má của Trí Mẫn. Rồi như thói quen Mẫn Đình chui vào lòng Trí Mẫn chìm vào giấc ngủ. Còn mỗi Trí Mẫn vẫn còn trầm ngâm suy nghĩ. Liệu có thành công về tới Vĩnh Long không đây? Mẫn Đình có tình cảm đặc biệt với Trí Mẫn không ? Rồi liệu Mẫn Đình biết mọi chuyện thì có tha thứ cho mình không ? Thật sự đã đến lúc đối mặt rồi sao? Quá nhiều câu hỏi không có lời giải đáp....
. . . . Trí Mẫn đang tung tăng cầm bịch phở còn nóng hổi vừa mua của quán quen thuộc, vừa nhảy chân sáo vừa hát hò vui vẻ, giờ còn đi mua nước ép xoài nữa là tới trọ Mẫn Đình được rồi. Để xem Mẫn Đình thích nhất là phở của quán thím ba Lành còn nước thì phải ở quán cô Lệ, gần nhà ga. Vậy là đi ngược lại, vừa quay lưng lại thì Trí Mẫn phát hiện một đám người, tầm 3,4 người đàn ông đang đi về hướng này, nhìn không giống mấy người bặm trợn đi đòi nợ thuê, trông họ ăn mặc cũng tươm tất, gọn gàng chắc là gia nhân nhà quyền quý. Nhưng ở đây là Sài Thành, biết bao người giàu có ? Biết họ là ai đây? -Ủa mới thấy đây mà ? Đâu rồi đa? -Mày có nhìn nhầm không đấy ? -Làm sao mà nhầm được đa, rõ ràng... -Đi, chia nhau tìm thử Trí Mẫn vội trốn vào con hẻm nhỏ, đợi đám người đó đi qua. Trí Mẫn thở hắt một hơi, quan sát một chút rồi cũng nhanh chân chạy đi mua nước cho Mẫn Đình. Nhà trọ Mẫn Đình Trí Mẫn mở cửa bước vào, tự nhiên như nhà mình. -Mẫn Đình ơi, Trí Mẫn tới rồi nè. -Mẫn, sao Mẫn tới lâu dạ, người ta đợi gần 1 tiếng rồi, đói quá đa _ Mẫn Đình vừa nói vừa xoa xoa cá bụng. -Tại quán nay đông quá trời luôn. Đây, phở của Mẫn Đình, để Mẫn đổ ra cái tô_Trí Mẫn chạy vào bếp rồi thuần thục đổ phở ra tô, còn nóng hổi luôn, hên quá! Hên mà mình chạy nhanh, Trí Mẫn thầm nghĩ. -Phở tới rồi đây. Mẫn Đình ăn đi, kẻo nguội đó đa._Trí Mẫn đem phở ra đặt lên bàn, rồi cắm ống hút vào ly nước ép xoài đặt cạnh tô phở. Mẫn Đình ăn ngon lành, đúng hương vị Mẫn Đình yêu thích rồi nè. Trí Mẫn đúng là chiều Mẫn Đình quá đi. -Trí Mẫn ăn chưa đa?
-Mẫn ăn rồi. -Thiệt hông?_ Nhìn ánh mắt Mẫn Đình liếc mình Trí Mẫn chỉ biết gãi đầu không đáp. Kéo người ta ngồi xuống cạnh mình, rồi gấp phở để lên muỗng, thổi thổi cho nguội rồi đưa tới trước miệng người bên cạnh. -A điii -Hả?_ Trí Mẫn chưa kịp hiểu, còn đang ngơ ngát thì đã cảm nhận được hương vị thơm lừng trong miệng rồi, không chỉ vậy, Trí Mẫn còn cảm thấy ngọt nữa, ngọt ngào trong lòng. Trí Mẫn vừa ăn vừa cười ngây ngốc. Rồi cả hai cùng nhau ăn hết tô phở chỉ với một đôi đũa và một cái muỗng thôi, con gái với nhau cả mà, đâu có sao đâu... Dọn dẹp xong xuôi bữa ăn thì cả hai bắt đầu ngồi học bài với nhau, ngày mai là bắt đầu kì thi rồi. Mẫn Đình thì rất tập trung, tay thì lật sách tay thì ghi ghi. Mẫn Đình rất chăm chú học còn Trí Mẫn thì cứ xoay bút, lâu lâu nhìn vào vở một cái, còn lại mọi ánh mắt cứ nhìn người con gái kế bên. Ai mà xinh quá vậy chèn? Góc nghiêng đúng là tuyệt sắc mỹ nhân mà. Nghiêm túc nhìn cũng xinh nữa. Lúc nào cũng xinh hết chơn...Trí Mẫn vén lọn tóc mai ra sau tai Mẫn Đình để nhìn rõ gương mặt người ta hơn. Mẫn Đình vẫn điềm nhiên để người ta muốn làm gì thì làm, bởi Mẫn Đình đã quá quen với việc Trí Mẫn cà rỡn vậy rồi. -Trí Mẫn không chịu học bài, mai thi rồi đấy, đừng cứ nhìn Mẫn Đình mãi thế, tui biết tui đẹp gòi. Trí Mẫn phì cười, đưa tay ngắt má Mẫn Đình ‘’đáng yêu quá’’. -Lưu Trí Mẫn, giờ Mẫn có học bài hông? Nhìn khuôn mặt Mẫn Đình nhăn nhó, chắc sắp quạo rồi đó, Trí Mẫn cũng thôi không giỡn nữa...tập trung học thôi đa -Đây, đây chúng ta cùng học... . . . Một lúc sau, cũng không lâu lắm.... -Mẫn Đình ới, chỗ này thế nào ? -À chỗ này Mẫn cần làm như này nè... đấy vậy là xong._ Mẫn Đình nhiệt tình chỉ bài. Trí Mẫn gật gật đầu, lắng nghe người ta nói, tỏ ra đã hiểu, khen người ta một tiếng -Mẫn Đình của ai mà giỏi dữ vậy hôn biết. Nhưng mà Trí Mẫn có thật sự là nghiêm túc học chưa đa? . . -Mẫn Đình ới, còn chỗ này? -... -Mẫn Đình xinh đẹp của Trí Mẫn ơi -.... -Mẫn Đình ới ời ơiii -Lưu Trí Mẫn, Mẫn có để yên cho Đình ôn bài hông đa? Mẫn hiểu hết mà cứ giả bộ hỏi rồi kêu người ta chỉ quài dậy đa? Một tiếng nữa là Mẫn Đình đá Mẫn ra khỏi đây liền. -Hì hì Mẫn xin lỗi tại thấy Mẫn Đình căng thẳng quá nên làm dịu không khí xuống xíu mà... Mẫn Đình bĩu môi cảm thán: -Mẫn hổng học bài mà lúc nào cũng đứng nhất bảng hết chơn vậy đa? -Hehe đó là do Mẫn thông minh từ lúc mới sinh ra rồi đó, xem một lần là hiểu ngay... Mẫn Đình bĩu môi lần hai nhìn Trí Mẫn xem thường Một lúc sau nữa... -Mẫn ơi Mẫn chỉ Mẫn Đình bài này, tính quài mà nó vẫn không ra... Mới vừa nảy tỏ thái độ với người ta mà giờ lại quay sang hỏi bài rồi nè. Mẫn Đình lại giở trò làm nũng rồi, Trí Mẫn sao qua khỏi ải mỹ nhân được... -Đây, đây để Mẫn... Trí Mẫn học rất giỏi phải nói là rất thông minh, lại xinh đẹp nữa, có biết bao công tử theo đuổi nhưng Trí Mẫn đều không để vào mắt,một cái liếc mắt cũng hông có. Trong mắt Trí Mẫn chỉ có mỗi Mẫn Đình thôi, từ đó tới giờ vẫn vậy, không biết Mẫn Đình có hiểu được không? Nhưng Trí Mẫn đã thật sự xem Mẫn Đình không đơn thuần chỉ là bạn nữa, nó đã vượt xa thứ tình cảm bạn bè.... ngay từ lần đầu chính thức gặp gỡ rồi...À không, trước lúc ấy nữa... . . . Cuối cùng cũng xong rồi. Họ kết thúc quá trình ôn thi cũng vào khoảng nửa đêm. Mẫn Đình nằm sấp xuống giường xoa xoa cái lưng đã mỏi nhừ, Trí Mẫn xếp sách vở lại rồi đi lại chỗ Mẫn Đình, ngồi xuống cạnh giường,đưa tay xoa lưng giúp người ta -Ngồi cả buổi mỏi lưng quá đii Mẫn Đình nằm yên cho người ta xoa lưng giúp, cảm giác thật dễ chịu, tay Trí Mẫn ấm ghê, thật thích. -Đỡ mỏi chưa đa? -Đỡ rồi, cảm ơn Mẫn nhiều nhen. Rồi Mẫn Đình kéo Trí Mẫn xuống nằm cạnh, khuya rồi nên nay Trí Mẫn lại ở nhà Mẫn Đình ngủ đêm nữa vậy, dù gì cũng không phải lần đầu ngủ chung. -Trí Mẫn, anh ba Mẫn Đình sắp lấy vợ, hôm đó chúng ta cũng vừa kết thúc môn cuối, Mẫn cùng về với Mẫn Đình nha. -Nhưng mà Mẫn về chung vậy có kì lắm hông? -Kì gì mà kì, anh ba còn kêu Mẫn Đình dẫn bạn về chung cho vui nữa. -... -Đừng lo lắng gì hết á,dịp này coi như là sẵn về quê Mẫn Đình chơi luôn. Mấy tháng được nghỉ Sa ở một mình trên Sài Thành không có Mẫn Đình, Mẫn hổng buồn sao đa? Lại đôi mắt cún con, cái chớp mắt long long đó, Trí Mẫn sao qua nổi ải này... -Được rồi, Mẫn sẽ về với Đình -Phải như vậy chứ, rồi giờ mình ngủ thôi._ Mẫn Đình ngắt ngắt hai cái má của Trí Mẫn. Rồi như thói quen Mẫn Đình chui vào lòng Trí Mẫn chìm vào giấc ngủ. Còn mỗi Trí Mẫn vẫn còn trầm ngâm suy nghĩ. Liệu có thành công về tới Vĩnh Long không đây? Mẫn Đình có tình cảm đặc biệt với Trí Mẫn không ? Rồi liệu Mẫn Đình biết mọi chuyện thì có tha thứ cho mình không ? Thật sự đã đến lúc đối mặt rồi sao? Quá nhiều câu hỏi không có lời giải đáp....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com