TruyenHHH.com

Vegaspete Tua Vit

Đặt tên vậy là khỏi má nào thắc mắc vị trí ha! Nhưng nếu cố chấp với chấp niệm VeniceCacao thì ừm có thể tự tưởng tượng. :)

Theo nguyện ước của vài chụy iem, sau đây là p2 của idea dậy thì sớm được mang tên: '' Cacao Venice the series'', series này maybe sẽ có vài phần( bao nhiêu thì chưa xác định được)

- Pete

- Vegas, Venice mau xuống đây.

Tôi gọi to hai con người đang trương thây trên lầu xuống nhà, hôm nay là cuối tháng rồi, từ ngày về, tôi đã đưa ra một nguyên tắc: đó là mỗi cuối tháng sẽ kiểm tra cân nặng của các thành viên. Dạo gần đây tivi phát nhiều chương trình về sức khỏe trong đó có các bệnh về cân nặng khiến tôi cũng khá lo lắng.

Kia rồi, hai cha con nhà này xuống rồi, hôm nay là ngày nghỉ nên cả Vegas và Venice đều tha hồ ngủ nướng, trông cái nết kìa, y chang nhau. Đầu tóc rối bời, mắt nhắm mắt mở, thậm chí Venice còn đeo dép trái. Kể cũng lạ, trẻ con đều là như vậy sao? Đều thích đeo dép trái.

- Nào hai cha con anh mau xếp thành hàng rồi lần lượt đứng lên cái cân này đi. Để xem xem Pete này đã nuôi dưỡng mấy người như thế nào?

Tôi vừa dứt lời, Vegas mặt đã tái xanh, lộ rõ sự sợ hãi, cũng phải thôi mỗi lần cân nặng không đạt chuẩn tôi đều mắng hắn xa xả một trận vì cái tội kén ăn. Tuy rằng thân hình hắn khá đẹp nhưng mặt mũi thì hóp lại chẳng hề đầy đặn như tôi, có một khoảng thời gian do quá stress với công việc hắn trông không khác gì bộ xương di động đến nỗi Venice còn phải né. Những lúc như thế trông hắn lại càng gian ác.

Hừm đối chiếu cân nặng có lẽ tôi sẽ để Vegas cân trước, vì nhìn Venice là cũng đủ biết, trông thằng bé không khác gì cục thịt di động. Tôi hất cằm về phía cái cân ra hiệu cho Vegas đứng lên.

- Bỏ đôi dép của anh ra.

- Dép bông thôi mà em.

- Bông hay bóng gì cũng không được.

Oh wao, với nghị lực phi thường cướp đồ ăn của Venice, hắn đã tăng so với tháng trước rồi, tôi ngay lập tức vui vẻ, vỗ vỗ vai hắn:

- Khá đấy, ... anh xuống được rồi.

Vegas mặt hớn hở bước xuống hiên ngang, hắn đứng xuống bước sang bên cạnh, dụi mặt vào cổ tôi.

- Nào Venice giờ đến lượt con.

- Ba Pete, cân Venice để làm gì ạ?

- Để....

Tôi chưa kịp nói thành câu mà Vegas đã nhảy vào họng rồi:

- Để bán mày.

'' Bốp'' tôi ngay lập tức táng vào đầu Vegas một cái, chỉ có ăn nói linh tinh là giỏi.

- Venice à, không phải như ba Vegas nói đâu. Ừm, cái này để biết Venice nặng bao nhiêu, rồi Venice có bị bệnh không đó mà.

Tôi ra sức trấn an Venice nhưng có vẻ thằng bé không sợ hãi lắm nhỉ? Hay nó đã quá quen khi ở cùng với Vegas?

Venice ngoan ngoãn đứng lên cái cân tôi mang về. Thằng bé vừa đứng lên cái kim đã lao đi nhanh vùn vụt và dừng lại ở 20 kg. Ôi trời, với một đứa 4 tuổi thì mức cân nặng này không quá lớn, thế nhưng về lâu về dài nguy cơ bệnh béo phì rồi tim mạch sẽ cao.

- ''Bảo sao Sữa không thích mày!'' Vegas đứng cạnh tôi nói.

- ''Nè, Sữa là của quá khứ rồi!'' Nghe Vegas nói tôi liền quay ra lườm hắn.

- Venice à, ừm, con hơi mập rồi đó, từ giờ Venice phải ăn ít thịt lại nhé! Nếu không Venice sẽ bị bệnh rồi phải ở trong bệnh viện đó.

- Trong bệnh viện có vui không ba Pete?

Venice mở hai mắt to hỏi tôi.

- ''Vui, ngày nào cũng bị chích khắp người.'' Vegas bỗng dưng thông minh đột xuất, tôi liền quay lại nhìn hắn với vẻ mặt bất ngờ.

- hưm, Venice không thích bị chích đâu.

- Vậy Venice phải nghe lời ba Pete nhé, Venice phải ít thịt lại, có được không nào?

Venice dù không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý với tôi, tôi biết điều này rất khó bởi cùng với kẹo mút thì thịt là thứ thằng bé thích nhất trên đời, làm sao nói giảm là giảm ngay được.

----

Và vâng bữa ăn eatclean của Venice được thực hiện ngay buổi tối hôm đó. Thằng bé có vẻ quên những lời tôi nói ban sáng nhỉ? Nó vẫn tí ta tí tởn vào vào bàn ăn, đeo khăn vào cổ, vòng đôi đũa nhựa vào hai ngón tay, miệng ngân nga hát.

Nhưng nào hạnh phúc được lâu, thằng bé ngay lập tức tắt nắng khi tôi đặt đĩa cơm lên. Thịt ít đi gấp đôi, cơm ít mất một muỗng và thay vào đó là rất nhiều rau củ. Venice ngay lập tức ngước mặt lên nhìn tôi đầy tổn thương, mặt thằng bé mếu cả ra:

- Ba Pete, Venice muốn ăn thịt.

- Venice, sáng ba đã dặn rồi đúng không? Con phải ăn ít thịt lại thôi, nếu không sẽ bị ốm mà ốm là bị chích vào người đó.

Venice nghe thấy chữ chích là ngoan ngay, vẻ mặt cũng chấp nhận hơn một chút.

- ''Ơ, hôm nay mày ăn chay à?'' Vegas thong dong từ trên lầu xuống, hắn liếc qua đồ ăn trên bàn ngay lập tức nhìn ra được sự khác biệt.

- Venice phải giảm cân, anh mà còn nói thêm câu nào là em cho anh ăn cám luôn đấy.

Vegas ngay lập tức mím môi lại ngồi vào bàn ăn.

- Vegas

Chuyện Venice mập ai cũng biết, nhưng Pete nói cũng không sai, bệnh tật không thể lường trước được. Ở cùng mấy năm tôi biết thịt đối với Venice là lẽ sống, tuy rằng tối nào nó cũng ôm mấy con thú nhồi bông ngủ, rồi nâng niu thậm chí đặt tên cho từng đứa nhưng không có một loại thịt động vật nào mà nó chưa từng ăn qua. Yêu thì yêu nhưng đói vẫn phải ăn.

Tôi nhìn nó bày ra bộ mặt đau đớn lại buồn cười, tôi dịch ghế ngồi đối mặt nó, chuyển đĩa cơm đầy thịt ra trước mặt nó, chậm rãi cắt từng miếng ăn ngon lành.

Venice nhìn tôi uất ức lắm, tôi còn nhìn thấy nó đang chảy nước miếng nữa. Haha chọc thằng này vui thật.

- Ưm, thịt hôm nay ngon thật đấy, mềm ghê.

Vừa ăn tôi vừa nhếch lông mày nhìn nó. Nó cay lắm, nó gắp miếng rau xà lách cho vào miệng nhai như thỏ từng chút một, nhìn tôi đầy oán hận.

'' Bốp'' Pete lại đánh tôi, em kéo đĩa cơm của tôi ra chỗ khác.

- Anh mà quay lại thì biết tay em.

Bữa cơm cứ thế trôi qua, âm thanh duy nhất mà tôi nghe được là tiếng rột rột ăn rau củ của Venice.

---- Sáng hôm sau----

--- Ở nhà trẻ----

Sáng sớm ba Pete đã thức dậy chuẩn bị cơm trưa cho Venice, phần thịt giảm đi còn rau nhiều gấp đôi. Để khuyến khích Venice ba Pete còn kì công tạo hình hoa lá cho bé. Venice đến trường với một tâm trạng cực kì kiệt quệ, bởi từ lúc chuẩn bị xuất phát ba Pete đã dặn Venice phải ăn hết phần rau ba Pete chuẩn bị cho Venice. Venice sợ hãi tột độ, mới qua bữa tối hôm qua thôi mà bé có cảm giác như mình sắp trở thành người khổng lồ xanh vậy.

Nguyên buổi sáng Venice chán chường, trong người không có lấy chút sức lực nào, cầm bút màu tô cũng không cầm nổi, bé nằm bò ra bàn mặt mũi bơ phờ.

Cacao cũng thấy Venice kì lạ, hôm nay trông Venice cực kì mệt mỏi, mặt mũi không tươi sáng như mọi hôm, trông giống như mất thứ gì đó rất quan trọng vậy.

- Venice bị ốm sao?

Cacao hơi cúi thấp người đối mặt với Venice, Venice không trả lời chỉ lắc đầu.

- Venice bị mất đồ sao?

Venice vẫn không trả lời, chỉ lắc đầu.

- Venice sao vậy? Venice có chuyện gì sao? Tớ cho Venice kẹo nhé.

Venice nằm dậy, thở dài thườn thượt. Cacao liền lôi trong balo ra vài viên kẹo, bóc sẵn một viên rồi đưa đến trước mặt Venice.

- Cho Venice kẹo, Venice kể tớ nghe được không?

Venice nhận lấy viên kẹo từ Cacao bỏ vào miệng, bắt đầu kể lại toàn bộ mọi chuyện. Cacao nghe xong cũng không có phản ứng gì lắm, đối với Cacao đó không phải chuyện gì to tát, nhưng với Venice là cả chuyện lớn.

- Cacao có thấy Venice mập không?

-'' Ưm, không đâu.'' Cacao lắc đầu nguầy nguậy.

- Venice không mập chút nào, Venice rất đáng yêu. Hơn nữa dù Venice có như thế nào, tớ cũng vẫn thích Venice.

Nghe Cacao nói, Venice vui lắm, bé cười tươi nhìn Cacao , sau đó lại ăn thêm một viên kẹo nữa.

--- Giờ ăn trưa---

Venice nhìn hộp cơm trước mặt mà không khỏi chán nản, hộp cơm tuy đẹp nhưng đa phần là rau củ. Huhu, Venice muốn thịt cơ.

- Venice không thích ăn rau sao?

Cacao nhìn Venice cứ ngồi nhìn hợp cơm từ nãy đến giờ mà không khỏi ngạc nhiên. Bình thường trong ngày thì giờ cơm là lúc Venice vui nhất, bé thường ăn rất nhiều cũng ăn rất nhanh. Nhưng hôm nay Venice lại rất buồn bã, vẻ mặt đầy ngán ngẩm.

- ừm, Venice thật sự không thích ăn rau chút nào.

- Vậy, tớ đổi thịt cho Venice nhé.

Nghe thấy chữ thịt mắt Venice liền sáng rực lên, cười tít mắt ríu rít cảm ơn Cacao . Và sau đó là một màn trao đổi thức ăn, Cacao nhanh nhẹn gắp từng đũa rau từ hộp cơm của Venice sang hộp cơm của mình. Rồi nhóc lại gắp từng miếng thịt từ hộp cơm của mình sang cho Venice, ánh mắt Venice cứ dán lấy từng chuyển động của Cacao , vô thức há miệng thèm thuồng.

- Tớ sẽ cho Venice thịt nhưng Venice vẫn phải ăn cả rau nhé.

Cacao tuy nói rằng đổi thịt cho Venice nhưng nhóc vẫn để lại vài loại rau củ trong hộp cơm của Venice.

- ưm...

Venice chỉ cần thịt thôi là đã đáp ứng mọi yêu cầu rồi, bé cười tít cả mắt nhìn Cacao .

- Sau này tớ sẽ kiếm thật nhiều tiền mua thịt cho Venice.

Cacao nhìn Venice vui vẻ trong lòng cũng rất vui , nhóc phát hiện ra khiến Venice vui vẻ thật đơn giản.

Suốt cả một tháng đó Venice luôn đến lớp với hộp cơm toàn rau và về nhà với hộp rỗng, bụng no căng cùng gương mặt đầy thỏa mãn.

--- Cuối tháng----

- Pete

Nguyên một tháng nay tôi đã hoàn toàn kiểm soát chế độ ăn uống của Venice, bé con có vẻ thích ăn rau rồi, tôi nghĩ vậy. Bởi hộp cơm của thằng bé lúc nào cũng sạch bóng, hơn nữa vẻ mặt bé con cũng rất vui vẻ không giống đầu tháng u ám.

- Nào Venice, con lại đây cân nào.

Tôi cực kì tự tin vào bản thân mình, cân nặng của Venice sẽ giảm thôi... giảm...

....

Nhìn vào cái kim tôi cực kì sốc, gì đây? Sao lại là 22, sao con trai tôi không giảm mà lại còn tăng thế này? Tôi nhìn Venice khó hiểu, đáp lại tôi là khuôn mặt ngơ ngác, cùng đôi mắt tròn.

Hừm, kì lạ, hay là trong túi Venice có gì? Tôi bèn sờ soạng khắp người Venice tìm kiếm, không có, bé con chẳng có gì ngoài thịt cả.

- Venice, con có ăn cơm ba chuẩn bị cho con không?

- ưm, Venice cóa ăn mà. Venice ăn hết trơn luôn, thịt ngon lắm lun.

- Hửm,... Venice, thịt nào?

À à, bé con lại ăn thịt ở đâu đây? Tôi cúi sát mặt hỏi Venice, thằng bé chỉ gượng cười rồi kể tôi nghe mọi chuyện.

Trời đất ạ, nước đi này tôi không lường trước được luôn, bọn trẻ con bây giờ ghê ghớm thật đó.

- Venice không có cướp đồ ăn của Cacao đâu, là Cacao cho Venice đó.

'' Hầy, ba biết mà, người ta là thích con đó, con trai ngốc mập ú ạ'' Tôi nghĩ thầm trong đầu.

Vegas về tôi liền kể cho hắn nghe, cùng với đó là tâm trạng bất mãn, chán chường. Hắn bật cười xoa đầu tôi:

- Vậy là Pete tốn công vô ích sao? Haha... Anh thấy em lo cho con là điều nên làm nhưng Pete ạ... Venice mới 4 tuổi thôi, nó đang trong tuổi ăn tuổi chơi, anh nghĩ em nên thả lỏng mọi thứ. Với cả trẻ con mũm mĩm một chút mới đáng yêu.

- Vậy ý anh là Venice đáng yêu sao?

- Ờ.. ờ... không... đấy là anh nói con nhà người ta... còn con em thì đáng ghét...

Vegas bỏ tay xuống, đến chỗ ghế sofa ngồi đọc báo. Hừm, có lẽ hắn nói đúng , hình như tôi đã vô tình cướp đi nụ cười của Venice rồi. Quay lại nhìn con trai nhỏ hai tay cầm hai con búp bê chơi trò hoàng tử công chúa, tôi lại trỗi dậy sự thương xót. Một tháng qua Venice đã khổ sở rồi, bắt Venice bỏ thịt cũng giống như bắt tôi rời xa Vegas vậy.

- Venice à, ba xin lỗi vì đã bắt con ăn ít thịt nhé, chắc Venice thèm lắm đúng không? Tối nay ba sẽ bù lại cho Venice nhé, ba sẽ cho Venice tha hồ ăn thịt luôn, ăn luôn cả phần của ba Vegas.

Venice như bắt được vàng, có lẽ thằng bé nghĩ mình có cơ hội trả thù Vegas nên nó đắc ý lắm, hôn chụt vào má tôi, thằng bé nhảy cẫng cả lên.

--- Chiều hôm sau---

Tôi đến nhà trẻ đón Venice, hôm nay tôi đã chuẩn bị hộp cơm đầy ắp thịt cho Venice. Hôm nay bé con sẽ không phải buồn rồi cũng không phải ăn đồ ăn của Cacao nữa. À mà nhắc mới nhớ, tôi nghiệp nhóc Cacao quá, nhóc gầy hơn Venice mà phải nhường đồ ăn cho Venice suốt một tháng qua, chắc thằng bé cũng khổ sở lắm, lát nữa tôi phải cảm ơn Cacao mới được.

Kia rồi, Cacao và Venice đang nắm tay nhau bước ra khỏi lớp rồi. Cacao dắt tay con trai tôi như sợ bị lạc mất vậy, còn Venice được dắt tay cũng chẳng thèm nhìn đường, miệng đang ăn cây kẹo mút, vẻ mặt trông ngon lành lắm.

- Cảm ơn cháu nhé Cacao , suốt một tháng qua cháu phải nhường đồ ăn cho Venice nhà chú chắc cháu khổ sở lắm, từ giờ chú sẽ chuẩn bị thịt cho Venice nên cháu không phải...

- Không ạ...

- Hả?

- Cháu không khổ gì cả, ừm, chú có thể....

- Sao thế, cháu cứ nói đi.

- ''Chú đừng chuẩn bị thịt cho Venice nữa ạ.'' Cacao hít một hơi, nhắm mắt nói một tràng như được tập duyệt rất lâu rồi.

- Hả? Sao lại làm vậy được, nếu vậy cháu sẽ đói mất...

- Không ạ, cháu rất vui, .... Vậy nên từ mai chú đừng chuẩn bị thịt cho Venice nữa nhé!

Tôi đứng đơ người nhìn Cacao cúi chào rồi lên xe ra về. Ủa là sao? Tôi nhìn con trai mập dưới chân đang mút kẹo với gương mặt ngơ ngác mà bất lực. Vậy là từ ngày mai Venice có được coi là giảm cân không?


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com