TruyenHHH.com

Vegaspete Polarm Dive In


- NÀY! - Arm hét lớn qua cửa sổ lầu ba để gọi Vegas, âm thanh từ giọng cậu nội lực đến mức làm lũ chim đang đậu trên những tán cây nhà đối diện đua nhau bay đi hết. Người chồng đảm đang vừa đạp xe về đến nhà cũng giật mình hoảng hốt, gã đưa mắt nhìn lên lầu ba, thiếu điều muốn rút súng cho tên này một phát vào đầu bất tỉnh. 

- Cái gì? - Vegas hằn học nói lại, gã thong dong xuống xe, dắt nó vào trong sân rồi để dựa vào góc tường, cạnh chậu hoa hồng đơn màu trắng au au. Mua một chai dầu gội cho em bé thôi mà khó quá trời, siêu siêu nhiều mẫu mã mà mẫu nào cũng toàn tiếng Ý, tức hàng nội địa, nên gã cũng chỉ biết chọn loại đắt nhất mà thôi. 

- Trên rổ xe có gì mà xinh thế? Úi trời, sến. - Arm cười khúc khích, lò đầu ra cửa sổ để nhìn kỹ hơn thứ trên giỏ xe đạp của Vegas nhưng muộn mất rồi. Gã chủ nhà khó tính, làm gì cũng nhanh chóng nên thành ra hành tung bí mật. 

Vegas chẳng thèm để ý đến tên dở hơi trên lầu ba, gã vào nhà, cất chai dầu gội lên kệ sách để Pete toàn quyền quyết định với nó rồi vươn vai, lâu lắm rồi gã mới đạp xe lại và cảm giác thì vẫn hệt như những ngày ban đầu. Bố rất ít khi chơi cùng gã còn bé, trong tâm khảm của đứa trẻ Vegas những năm thơ ấu, người bố là một khái niệm gì đó rất hà khắc và thường dính với đòn roi, hình phạt, chửi rủa cho đến tận bây giờ. Cho dù ông đã mất, nhưng những gì đau đớn mà ông để lại cho đứa trẻ bên trong của gã vẫn còn đó. Đây là nỗi sợ thầm kín nhất của Vegas. 

Gã không ghét Venice, cho dù đứa trẻ là con của người đàn bà ấy. Nó chỉ là một đứa nhỏ đáng thương nhưng may mắn hơn gã, và những hận thù gã thể hiện, có lẽ là bề nổi của tảng băng để che giấu những cảm xúc thật bên trong mình mà thôi. Sâu trong trái tim Vegas, gã vẫn mong có thể mang đến cho Venice một gia đình thật sự, nơi mà thằng nhóc có thể nắm tay Macau đi đến mọi nơi mà cả hai muốn khi nó vừa tròn mười lăm.

Vegas đã từng tổn thương Pete rất nặng nề, gã đã từng hành hạ anh, cưỡng hiếp anh, dọa giết anh và xúc phạm anh, không ai có thể chối bỏ điều đó, thậm chí là chính bản thân gã. Không có một áp lực nào khủng khiếp hơn là áp lực từ chính bản thân mình cũng như không có sự dằn vặt nào khủng khiếp hơn là sự dằn vặt từ chính bản thân mình.  Và Vegas sợ, sợ rằng nếu mình ở gần đứa trẻ, thì liệu gã có trở thành bố của gã, một người đàn ông chỉ có quyền lực và tài sản làm đích đến cuộc đời? Một người đàn ông xem việc nuôi dạy con cái là một trách nhiệm chứ không phải món quà? Vì chính điều này đã từng diễn ra với Pete rồi, và Vegas tin không bao giờ gã được cơ hội tha thứ lần hai như anh đã từng tha thứ cho gã nữa. 

Vegas thở dài, gã bước ra ngoài sân, hưởng chút nắng trời rực lửa ở vịnh Naples đầy gió. Lý do gã mua căn nhà này là vì Venice, buồn cười thật, tuy đặt tên con là Venice, nhưng gã lại muốn con mình ở Naples hơn. Gã muốn đứa nhỏ có một cuộc sống dịu ngọt và an yên như cách mặt hồ yêu lấy mặt đất, như cái nắng yêu lấy những tán hoa giấy, như cách Pete yêu hòn đảo quê anh. Những vệt nắng trải dài thành bóng đen dưới chân gã, thật lạ, nắng hôm nay gắt hơn thường ngày, cũng vì thế mà mặt hồ lóng lánh và xanh hơn rất nhiều. 

Với tay lấy những đóa hoa cúc trắng để trên giỏ, chúa ơi! Vegas chửi rủa thầm trong miệng, ban nãy cũng vì đạp hụt chân mà gã đã lao vào một bụi hoa cúc dại ở góc đường cách nhà không quá xa, mong là Pol không thấy điều đó vì gã sẽ xấu hổ đến chết mất. Nhưng bù lại, trong cái rủi có cái may, lúc gã lụi hụi tìm vật bám để đứng dậy thì lại nhổ lên được một bụi hoa cúc trắng li ti đáng yêu thế này. Pete sẽ thích nó lắm, Vegas thầm nghĩ.

- Hôm nay tao nấu cơm đấy! Thằng Pol với thằng Arm cứ ngủ nghỉ xíu đi! - Pete hô lớn từ lầu dưới lên lầu trên. Vegas cười khì, cả căn nhà miệng ai cũng lớn, chỉ có cái miệng lớn của Pete là đáng yêu nhất thôi. 

Vegas nhìn bó hoa cúc trên tay mình, lại nhìn những bụi cây lấp ló sau rặng đá phía xa xa, ẩn mình dưới lớp mây xanh và đám thuyền buồm lắm chuyện, có nhiều thứ, chỉ có thời gian mới thật sự trả lời được mà thôi. Nếu đã có được Pete, thì bằng mọi giá không được để mất em và những người em yêu thương. 

- Của em! - Vegas cọ cọ đám hoa vào cổ Pete làm anh giật bắn người, đưa con dao đang cắt bí đỏ kề lên cổ Vegas một cách nhanh bất ngờ làm gã phì cười. 

- Tôi thua em rồi, đồ hoa hồng có gai. - Con dao từ từ hạ xuống, Pete thở phào nhẹ nhõm, thực sự thì anh vẫn là một vệ sĩ mà, hay là lâu quá rồi cứ mãi ở nhà trông chồng, chăm con mà trở thành nội trợ đảm đang lúc nào không hay?

- Ngốc, anh đã hái chúng ở góc tường cách nhà mình ba dãy phải không? - Pete nhịn cười, anh nhận lấy đám hoa từ tay Vegas. Chúng thơm một cách bất ngờ, thơm mùi của đất, của cỏ, của nắng và của cả tình yêu. 

- Sao em biết? - Vegas ôm lấy người tình bé nhỏ từ phía sau, cằm đặt lên vai anh, vui vẻ lắc nhẹ người khiến người trong lòng cũng đung đưa theo. Pete luôn có những lúc khiến gã bất ngờ như thế, đúng vậy, con người luôn đoán trước được những bất ngờ nhưng vẫn bất ngờ vì chúng. 

- Em luôn dõi theo anh mà. - Pete cười khúc khích, Vegas thở vào cổ khiến anh nhột không chịu được.

Cả hai đang trò chuyện vui vẻ thì bỗng, một tiếng "ầm" vang lên thật lớn, kéo theo đó là tiếng khóc đáng thương của Venice vang lên cách một tầng lầu. Pete nhìn Vegas, người đang dời tầm mắt từ lầu hai xuống nhìn anh. Thở dài, cặp vợ chồng trẻ buông nhau ra, cùng đi lên lầu xem có chuyện gì. Sở dĩ cả hai không gấp gáp là vì Macau luôn bên Venice mọi nơi, và Arm cũng có trong phòng luôn. 

- Venice, sao bé con của bố lại khóc thế này? - Pete đi dọc theo cầu thang gỗ, thầm cảm thán sự chịu lực khủng khiếp của chúng vì không ai trong nhà này dưới sáu mươi cân cả, theo sau đó là Vegas, người đang cầm hộ vợ mình đóa hoa cúc ban nãy. Cả hai gặp Pol vừa lúc đến tầng hai, có lẽ người này vừa thức dậy với mái tóc xù như tổ quạ và hai mắt sưng to tổ bố tựa hai trái banh tennis. Tiếng động mạnh đã đánh thức Pol đang ngủ từ tầng ba dậy. 

"Cạch"

- Ủa? - Pol nhíu mày, có gì đó sai sai ở đây. 

- Ờm... anh Pete, Venice không có té... mà là Arm ạ! - Macau ngồi trên giường, thằng nhóc vừa đặt quyển sách lên bụng, vừa cười nửa miệng với hình ảnh trước mặt những người còn lại:

Arm, với chiếc mền cuốn quanh cổ và đầu thì đang úp một cái vỏ gối lên, nằm lăn cù dưới sàn nhà với một vũng nước có lẽ rỉ từ bình sữa của Venice để lại. Arm thề, trong vô số các lựa chọn, thì lựa chọn nằm yên một chỗ sau khi té chính là lựa chọn tối ưu nhất để tránh trường hợp bị quê. Ban nãy, trong lúc đang chơi cõng rắn với chàng hoàng tử nhỏ trong phòng của Macau, cậu đã không để ý đến bình nước của Venice có vết nứt mà sàn lại là gỗ chống thấm mới đau, nên thành ra vừa đặt Venice xuống sàn cũng là lúc trượt chân té bầm đầu, đưa mông lên trời. 

Mà Venice thì... giật mình nên mới khóc. 

"Oa... Oa... Oa" Venice cứ nấc lên, tay chỉ chỉ vào cậu Arm đang nằm im dưới đất không động đậy trước những con mắt đang dồn áp lực lên lưng mình. Thì ra đây chính là áp lực dư luận, Arm thầm nghĩ, thật tội nghiệp cho những thần tượng mới nổi quá đi mất. 

- Ái chà chà, tôi cứ tưởng con mình nặng lên thêm năm mươi kí lô cơ, té gì mà như voi đang bay gãy cánh ấy... - Vegas cười khẩy, gã liếc xéo Arm một cái, chẳng hiểu tên dở hơi này có gì mà thằng Pol phải thích. 

Pete phụt cười, anh ôm miệng trong khi Pol thì gãi đầu, thiệt là, Arm rất ít khi ngốc nghếch thế này. Cũng hợp lý thôi, đã lâu lắm rồi cậu mới được ở gần trẻ con kể từ hai năm trước, trong một phi vụ mà họ phải tác nghiệp gần một nhà trẻ. Pol còn nhớ lúc ấy cậu vệ sĩ đeo mắt kính có chết cũng không rời khỏi cổng cô nhi viện đó một bước vì sợ những đứa trẻ sẽ bị liên can. Hắn gọi khoảng thời gian đó của hắn và cậu là: "thức tỉnh" bởi lẽ, tuy cảm xúc đã thành hình từ lâu, nhưng vào lúc đó, Pol mới thực sự nhận ra mình đã yêu mọt sách của hắn mất rồi. 

Trong khi mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía Arm thì Venice, người bị cướp spotlight, từ từ chững chân đứng dậy như thường lệ nhóc vẫn làm. Nhưng điều đặc biệt hơn hết, chính là những bước chân lon ton của nhóc bắt đầu xuất hiện với cự ly lớn dần lớn dần. Tiến đến chỗ Arm một cách từ tốn, Venice ngồi xuống, nghịch nghịch tóc cậu khi người đeo kính đã kịp ngồi dậy nhìn xung quanh. Cảm nhận những ngón tay ú na ú nần nắm lấy tóc mình, Arm quay đầu ngó trân trân vào Venice, đôi đồng tử sau lớp kính mở to. 

- VENICE BIẾT ĐI RỒIIIIII! BỚ LÀNG NƯỚC ƠIIIII! - Pol la lớn, hắn nhảy cẫng lên, nhào đến bé con mà ôm lấy nó, đưa nó lên cổ và nhún nhảy một cách hạnh phúc. Vegas và Pete vẫn chưa tiêu hóa được thông tin này, cả hai trân trân nhìn nhau một lát, cho đến khi Pete cũng nhảy cẫng lên và giành đứa nhỏ từ trên cổ Pol. 

- VENICE CỦA BỐ GIỎI QUÁ! - Pete mỉm cười hạnh phúc, anh giơ đứa bé lên cao như cách simba được giới thiệu với toàn bộ thế giới động vật. Dùng mũi mình cọ cọ vào mũi đứa nhỏ làm em bé cười khúc khích, Pete quay đầu nhìn Vegas, người đang chết trân nhìn bọn họ. 

Có lẽ tất cả mọi người ở đây nên học cách đón nhận hạnh phúc đúng cách như Pol. 

- Lại với chú Arm đi nào, nhờ chú té nên con biết đi đó! - Pete thả Venice xuống, cho đứa trẻ chập chững đi về phía Arm đang ngồi bất động trên sàn nhà. Arm nhìn đứa nhỏ đang lấm lét đi về phía mình, những ngón chân của nó như những chiếc nấm nhỏ cứ ấn bạch bạch xuống sàn, lâu lâu lại kiễng về một bên, lâu lâu lại co quắp lại.

Vòng tay ôm lấy Venice, đứng dậy, người vệ sinh đeo mắt kính mỉm cười, một nụ cười dịu dàng và đẹp đẽ đến mức nao lòng. Pol thề, đây là một trong những lần hiếm khi hắn thấy nụ cười ấy từ mọt sách của hắn, nụ cười mang nắng từ phương đông về phương tây, nụ cười mang gió gõ vào chuông kiếng vào ngày nắng oi bức. Và đứa nhỏ trong lòng Arm, dường như cũng choáng ngợp với nụ cười hở lợi đáng yêu từ chú vừa té đó mà nằm im thin thít. 

Pol tiến về phía Arm, tay vòng qua vai cậu. Thật sự là muốn mang cả thân hình đang bế đứa nhỏ này giấu sâu vào lòng mình chẳng cho ai thấy mà! Nhưng phải kiềm lại, thay vào đó, hắn chỉ xoa đầu cậu, đôi tay rắn rỏi len qua các lọn tóc mềm, hơi khô, rồi vò thật mạnh làm Arm nhíu mày nhưng chẳng có vẻ gì là né tránh. 

- Làm tốt lắm, mọt sách của tao! - Pol cười với Arm, vừa đủ để thấy được vạt đỏ trên má đối phương xuất hiện sau lớp kính cận dày cộm. Arm nhìn vào mắt hắn, nụ cười hạnh phúc ban nãy vẫn còn đó, pha thêm chút má hồng hây hây, anh gật đầu, rồi cả hai cùng đi xuống nhà, chuẩn bị ăn trưa. 

Trong khoảnh khắc ấy, có lẽ Pol chỉ muốn nói rằng: "Không có gì đẹp đẽ hơn nụ cười hạnh phúc của người mình yêu" nhưng sến quá, nên đành thôi vậy. 

Bọn họ đi xuống lầu, vừa kịp lúc Pete dọn ra bàn sáu chén súp bí ngô thơm lừng nằm trong những chiếc tô màu nâu làm gỗ dừa trông ngồ ngộ. Vegas bảo với anh rằng tô chén ở đây hoàn toàn là hàng thủ công nên đắt gấp ba lần ngoài chợ nhưng Pete không tin, cái tô giẻ rách xù lông này mà gấp ba lần á? Nền kinh tế sụp đổ đến mức nào rồi vậy. 

Mặt súp óng ánh như mặt biển vàng dưới cái nắng mùa hạ, phía trên có ngò và hành được xay nhuyễn như ốc đảo xanh nhỏ, nằm cạnh là thịt cua xào bơ thơm lừng nhìn là biết hàng Thái Lan chất lượng cao được hút chân không nằm trong tủ lạnh một ngày trước. Vegas đã chuẩn bị mọi thứ, bản tính cầu toàn xem vậy mà cũng có tác dụng quá đi chứ. 

- Vợ chồng son cứ ăn đi, tôi sẽ đút Venice cho. - Arm nói, hoàn toàn không có ý gì khác nhưng nhận lại từ Vegas là nụ cười hài lòng, ý bảo: "Mời chào cậu đi trông con cho chúng tôi là chính xác rồi!". Hừ! Arm thở dài, tôi đi là để có kỳ nghỉ với ý trung nhân của mình chứ không phải chăm Venice đâu nhé, ai bảo cháu bé đáng yêu quá đi thôi. 

Không đợi lâu để những người còn lại cắm mặt vào tô súp của mình, bởi vì toàn là dân tập luyện cường độ cao, ngày cầm súng ngắm đêm cầm súng bắn, nên Pete nấu rất nhiều và khẩu phần ăn cũng siêu siêu lớn chứ không hề nhỏ. Macau thì ôm tô súp hút xoành xoạch, miệng nhồm nhào thịt cua mà nói: "On á ời á ất uôn á" khiến Vegas nghiêm mặt còn Venice thì cười khúc khích vì tưởng anh trai mình làm trò. Pol thì hiền lành hơn thường ngày, ăn uống có học thức hơn bằng cách múc một muỗng súp rồi mới để một miếng cua lên, dường như muốn đợi chờ ai đó. Vegas thì cứ thổi muỗng soup trên tay rồi đưa lên miệng... Pete. Anh phì cười, để trả lễ thì anh cũng đút cho gã và nướng riêng cho gã một ổ bánh mì vì Vegas thích chấm hơn là húp. 

- Rồi hai đứa bâ-- hai người ăn tới sáng hả? - Arm liếc xéo một cái, liếc luôn Pol vì tỏng thấy hắn nhỏ nước dãi vì miếng bánh mì thơm thơm mềm mềm trên tay Vegas kia.

- Muốn hả? - Vegas hỏi, quơ quơ miếng bánh mì trước mặt Pol khiến hắn cũng đưa tay ra định giành lấy. Gã cười, rụt tay lại. 

- Mơ đi! - Bánh mì này là hàng độc quyền cho phu quân của phu nhân, không phải ai muốn có cũng được. Các người đã được đi du lịch miễn phí, ăn thức ăn nhà làm và cua thượng hạng miễn phí rồi thì đừng có mà được voi đòi tiên! 

- Quá đáng, hừ, tao không thèm nữa! - Pol lè lưỡi với Pete, tay múc súp vẫn chầm chậm mặc dù có vẻ súp đã sắp nguội đến nơi rồi. Từ nãy đến giờ Arm vẫn trung thành với Venice thôi, thường ngày thì cậu sẽ rất thích thưởng thức các món nóng như lẩu, súp và nói một câu châm ngôn nào đó, vậy mà hôm nay súp nguội cũng không thèm để tâm luôn.

- Còn chút nữa, để tao làm cho Arm, mày ăn đi, súp nguội rồi kìa! - Pete nói, anh với lấy miếng khăn giấy nhằm lau khóe miệng cho Vegas. 

- Để cậu ta trông Venice, em làm cho tôi đi. 

Arm và Pol liếc xéo Vegas một cái, thật là một con người không có liêm sỉ từ đầu phim cho đến cuối phim, thậm chí đến phiên ngoại cũng không biết xấu hổ là gì! Pol giả vờ làm động tác ói, Arm bĩu môi, cả hai vô tình khiến Venice cười giòn giã. Tiếng cười trẻ con là âm thanh có ma lực mạnh mẽ nhất, đối với Arm là như vậy, vì nó khiến cậu cảm thấy linh hồn mình bình yên hơn rất nhiều. Nhéo nhéo má bé con, Arm dùng khăn, lau nhẹ mép miệng còn vương soup của nhóc.

- Xong rồi nhé! Venice ra chơi với mô hình trên sàn đợi một lát cậu sẽ ra chơi với nhóc. - Arm nói, đặt Venice xuống ghế cho nhóc lon ton chạy đến sofa, nơi Macau đang ngồi bệt xếp những miếng lego đầy màu sắc.  

- Đây, ăn thêm cua đi, tao bị dị ứng! /Sao cua nhiều vậy, Pol, ăn giúp tao với! 

Cả hai cùng gắp cua quay về hướng đối phương, thành ra khuỷu tay này chạm khuỷu tay kia, kêu một tiếng ình và đám cua bay trên không, May là Pol phản ứng nhanh, kéo bát của Arm về phía mình khiến cho đám cua rơi xuống đã nằm yên vị trong tô người còn lại. Một chuỗi hành động diễn ra nhanh đến mức đôi vợ chồng trẻ ngồi đối diện cũng ngơ ra, rốt cuộc là hai đứa này định làm gì đây?

- Ờm... mày dị ứng cua đồng mà! Cua biển tao thấy mày vẫn ăn bình thường đó thôi, hai tuần trước đi ăn lẩu mày còn gặm tận ba cái càng cơ đó! - Arm cằn nhằn, múc một muỗng cua đưa về phía Pol, đợi người kia nhận lấy. Cậu sẽ xem như những chuỗi hành động kia chưa xảy ra để bản thân không nhảy cẫng lên vì hạnh phúc. Pol nhường cua cho cậu, tên ham ăn đó nhường cua cho cậu! Tức là cậu vẫn hơn đồ ăn! 

Pol khẽ nhếch mép, một nụ cười mà theo Pete thấy không đểu cáng kém gì Vegas. Hắn nhìn muỗng cua đầy ụ trước mắt, chỉ là hắn hơi bất ngờ, từ đó đến giờ chưa ai thực sự nhớ từng hành động của hắn ngoài việc hắn luôn tỏ ra ngu ngơ. Pol thừa nhận mình không quan trọng trong mắt đa số người mà hắn quen, thậm chí họ còn không biết tên đầy đủ thật của hắn là gì, vậy mà Arm, nhớ được hắn ăn bao nhiêu cái càng cua vào buổi hẹn hai tuần trước. 

Như một phép màu, mọt sách của hắn

Pol nhận lấy muỗng cua, trộn đều với soup trong tô vẫn còn hơn nửa bát mà hắn đợi Arm cùng ăn chung nãy giờ. Tuy Pol là người nói nhiều và dở hơi, nhưng mỗi lần ở bên Arm trong những bữa ăn, hắn luôn luôn không sợ cậu phiền vì Arm sẽ luôn ở đó để giải thích về từng món ăn cho hắn: cách nhâm nhi trà, cách cảm nhận mù tạt trên lớp cá hồi sống chẳng hạn... mà cậu thừa biết hắn sẽ không nhớ gì nhưng vẫn giải thích cặn kẽ hơn bao giờ hết. 

Có vẻ như... Arm luôn sống hết mình khi ở bên hắn. 

Pete nhìn Vegas, Vegas nhìn anh, cả hai bí mật cười. Hai tên ngốc này, họ khi nào mới nhận ra được điều đó đây? 

*** 

Sau khi bữa ăn kết thúc, Vegas và Pete lên lầu để bàn một số công việc giấy tờ quan trọng. Họ xem việc trông trẻ là nhiệm vụ hiển nhiên của Pol lẫn Arm, mà hai người còn lại thì cũng đã quá quen với việc bị hành lên hành xuống bởi cậu chủ Tan Khun, so với cậu chủ thì Venice còn ngoan và hiểu chuyện hơn nhiều. 

Căn phòng ấm áp với lò sửa cháy bừng, tiếng gỗ cháy cứ tanh tách những âm thanh thư giãn, hòa với tiếng nhạc Jazz từ đĩa than, chắc là của PREP, nhóm nhạc mà Pete đang thích hiện giờ gây cho người ta cảm giác như những ngày cuối mùa giáng sinh. Bên dưới sàn với chiếc thảm bông đỏ dày cộm và êm ái, những bức tường gối đủ màu sắc được dựng lên rồi lại đổ xuống, Pol vụng về dựa lưng vào chân ghế sofa, cạnh bên hắn là Arm, đang cầm trong tay mô hình Lego. Cậu vân vê miếng lego, xoay nó qua lại trong tay mình như đang suy nghĩ sâu xa điều gì đó. Venice thì đi đi lại lại quanh bức tường gối, cười khúc khích khi đổ sập chúng và dựng lại chúng. 

Cậu nhìn đứa nhỏ, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Chưa bao giờ Arm cảm thấy mình yêu trẻ con đến thế khi gặp Venice, đứa nhỏ này khơi dậy một ham muốn tiềm ẩn đã ngủ sâu trong anh từ rất lâu: một gia đình. Không cần phải có thế hệ trước, không cần phải có một người vợ, Arm chỉ cần bản thân mình có cơ hội được chăm sóc một ai đó thật sự mà không cần phải quan tâm đến các chuẩn mực đạo đức. 

Một kẻ đã giết hàng loạt người như cậu, làm sao đáng có cơ hội này? 

Nhưng Pol thì có, tuy hắn cũng không khá khẩm hơn cậu hơn là bao, nhưng Pol vẫn còn trong sáng và tốt hơn cậu rất nhiều. Hắn có một tư tưởng lạc quan, tích cực và đặc biệt, Pol luôn dịu dàng với thế giới này mặc dù nó thật tàn khốc biết bao. Đó là một trong những lý do khiến hắn thật đặc biệt, sự mạnh mẽ của hắn, chính là sự ngu ngơ của hắn. 

- Suy nghĩ gì đấy? Tao có được mạn phép biết không? - Pol chống tay, nghiêng người về phía trước nhìn Arm. Chết tiệt, vẫn là cặp kính ấy, nó che đi những điều mà cả hai cần biết về nhau chỉ qua ánh mắt. Thật đáng ghét biết bao khi Arm lúc nào cũng giấu đi những cảm xúc bên trong lòng mình. 

- Không có gì... chỉ là tao nghĩ, nếu tao có thể... - Arm bị đánh thức khỏi dòng suy nghĩ, cậu nghiêng đầu nhìn lại Pol. Một vệt đỏ nhanh chóng hiện lên trên má cậu khi thấy đối phương đang nhìn chằm chằm vào mắt mình từ lúc nào. 

- Có thể có một đứa trẻ cho riêng mình? - Pol tiếp lời, là hắn nhìn nhầm ánh lửa bắn lên má cậu, hay là do Arm đang đỏ mặt thật? 

- Ừm... Tao chỉ thấy, mình phạm quá nhiều tội lỗi. - Arm thở dài, bỏ miếng Lego trên tay xuống, co hai chân lên và gục đầu xuống gối mình, thật tốt khi được nói ra. Ở bên Pol luôn khiến cậu cảm thấy an toàn như thế, cảm giác an toàn đến mức gây nghiện. 

- Thực chất thì... tội lỗi là một vòng lặp. Kẻ trừng phạt cũng là kẻ tội đồ, kẻ phạm tội thì tất nhiên, cũng là tội đồ, mà kẻ thực thi công lý đôi khi cũng không trong trắng gì... chúng ta, đều tội lỗi thôi. 

Pol nhìn vào bóng lưng đang gục đầu cạnh mình, hắn đưa tay, vòng qua vai Arm nhưng không dám làm gì hơn vì sợ người đối diện sợ hãi. Arm có vẻ gầy hơn trước rất nhiều, cậu bắt đầu sụt cân từ vài tháng trước, chẳng vì gì cả, chỉ là Arm cảm thấy mình không còn thiết tha với đồ ăn. Pol phải cố năn nỉ lắm cậu mới chịu ăn uống thoải mái mà không lo sợ điều gì. Nghĩ đến điều đó làm Pol xót xa biết bao, đưa đầu người kia dựa vào vai mình, Pol cho phép bản thân vượt qua giới hạn vào ngày hôm nay.

- Thời gian qua, vất vả cho mày rồi. 

Cảm nhận được bờ vai nhỏ trong lòng mình run run, Pol khẽ thở dài, hắn thật sự không biết vì sao Arm lại giấu nhẹm đi quá nhiều cảm xúc như vậy trong khi hắn vẫn luôn sẵn sàng bên cậu và yêu thương cậu hết mực.

Rốt cuộc thì cậu coi hắn là gì chứ? 

Nhưng đây không phải là lúc để trách cứ, Pol nghĩ. Hắn vỗ vỗ đầu người đang run rẩy, vừa kịp lúc Arm ngẩng đầu và lấy tay dụi đi giọt lệ đang lăn trên mi. Thật yếu đuối, đã có ai đó nói với cậu rằng họ thích hình mẫu gầy và mạnh mẽ. Arm nhìn Pol, phì cười, tên ngốc này lâu lâu lại nói ra những câu hay đến như vậy, là khen cậu Tan Khun vứt mớ sách đắt tiền ra thùng rác, hay khen hắn có công nhặt lại mà đọc đây? 

- Haha, mày đó, làm tao bất ngờ ghê! - Arm dùng ngón trỏ, khẽ chọt chọt vào mũi của người đối diện khiến hắn nhăn mày.

Pol thở gấp, lại là nụ cười hở lợi cùng gò má ửng hồng hây hây đó, hắn thề, mỗi lần nhìn thấy cậu cười như vậy, hắn đều hận bản thân mình không thể nhào đến mà cắn vào gò má đó. Nhưng mà khoan, Arm không hề né tránh hành động thân mật từ hắn, tức là... 

- Arm... - Pol khẽ gọi, giọng hắn trầm đến mức cả người Arm nóng lên. Bây giờ cậu mới nhận ra khuôn mặt cả hai đang vô cùng gần nhau, chỉ cần một cái nghiêng đầu và cúi nhẹ thì... môi hắn sẽ chạm vào môi cậu. Thậm chí Arm có thể ngửi được mùi hương bạc hà từ áo của Pol, còn hắn, điều hắn quan tâm lúc này chỉ có đôi mắt đang từ từ mở to của cậu. 

- H--ả? - Arm ấp úng, mặt cậu đỏ ửng khiến Pol phì cười. Cái đồ đáng yêu chết tiệt này! 

Nhắm mắt, nghiêng đầu, đó là những gì Arm có thể thấy ở Pol trước khi khuôn mặt hắn ngày càng gần cậu hơn, Arm nhắm tịt mắt và chờ đợi... nhưng đúng lúc, Venice bắt đầu giẫm phải miếng lego mà cậu bỏ xuống ban nãy. Cảm giác đó đối với người lớn còn chí mạng, nói chi là đứa trẻ. Thế là nhóc con khóc toáng lên, nhào vào lòng của Arm dụi dụi mắt. 

Arm bối rối, cậu lách mình khỏi cái nhìn đầy quyến rũ từ Pol. Không biết nên vui hay nên buồn, nên ngại hay nên tức, Arm nhanh chóng bế Venice vào bếp nhằm lấy cho nhóc một miếng bánh để nhóc không khóc nữa và tránh né ai kia càng nhanh càng tốt. Trái tim cậu, nó sắp không đập nổi nữa rồi.

 Để lại tên gấu bông ngồi đứng hình ở sofa, tâm trạng phức tạp nhìn  ánh lửa bập bùng trước mặt. 

- Chết tiệt! - Pol lượm miếng lego trên sàn ban nãy, vân vê nó trước khi buông ra lời than thân trách phận. 

***

- Em muốn chúng ta đặt giàn hoa bí này ở đâu? - Vegas hỏi, gã bận bịu đóng những cây đinh tán cứng ngắc vào khung gỗ, đối diện gã, là Pete đang bận đặt những tảng đá vào ven khu đất để tránh trời mưa nước bắn vào làm bẩn lối đi. 

Đúng vậy, họ đang làm vườn. 

Khi Pete đi xuống phòng khách cùng Vegas để xem xét Venice và yên tâm khi thấy đôi trẻ còn lại quây quần bên nhau trông con mình, anh đã nghĩ đến việc khoảng sân sau nhà còn quá trống trải và cần thêm gì đó để sau này họ còn thu hoạch. Thế là giàn bông bí và nho Mỹ, cùng đống xẻng, cày, cuốc được Vegas lôi ra từ trong kho được lên sàn, vào tay hai vợ chồng Mafia lại thành ra một đống bầy hầy lộn xộn.

Vegas đóng khung gỗ méo xẹo, cây này chồng lên cây kia, miếng này gãy thì lấy miếng kia đắp lên, trong khi Pete thì cứ tìm cách để mấy hòn đá không tạo nên những lỗ nhỏ đọng nước vào, thế là lẩn quẩn một buổi mọi thứ vẫn chưa đâu vào đâu, mà họ thì đã vội ngồi trên chiếc xích đu giữa vườn, than trời than đất. 

- Em nghĩ là để nó gác lên tấm bạt che nắng ha, để sau này con còn được hái nho trong khi uống cà phê đàm đạo với anh. 

Vegas cười phì, gã búng vào trán Pete làm anh kêu oai oái. Tuy nói là gác lên tấm bạt che nắng, nhưng mà công tác này cũng còn hơi đáng sợ lắm, vì lỡ mà cơn gió nào mạnh bay qua thì chắc nguyên một giàn bí lẫn nho hòa lẫn vào nhau thành nước bí đao hương nho mất! Nhưng không sao, miễn là Pete thích, thì gã sẽ làm mọi giá để anh được vui. 

- Anh mà thuê người lắp là tôi bán miếng đất này đó nhé! Để hai chúng mình làm thôi! - Pete tinh nghịch lè lưỡi, anh quẹt miếng lọ nghẹ dính trên chiếc xích đu bôi vào má Vegas làm gã nhăn mặt. Trước khi bị trả thù, Pete quyết định mình sẽ leo vào vườn hoa cẩm tú Dance Party. Loại hoa này tuy thuộc dòng cẩm tú cầu, nhưng chúng lại khá đơn lẻ và cánh hoa thì mềm mại và mỏng hơn. 

Những cánh hoa tím hòa với sắc nắng, đây đã từng là ước mơ của Vegas, rằng cậu sẽ gặp mẹ mình ở một đồng hoa Dance Party và uống trà cùng bà. Và có lẽ, đâu đó trong nụ cười tỏa nắng của Pete có bóng hình bà. 

Hôm nay Pete mặc một chiếc áo ba lỗ trắng quanh eo buộc một chiếc áo sơ mi đen, đầu đội mũ voan làm bằng sợi tre, làn da trung tính đổ một lớp mồ hôi dưới nắng lấp lánh như mặt biển đầu hạ. Làn da dịu ngọt ấy tuy không sáng màu nhưng lại mềm mịn và khỏe mạnh đến lạ, nó có một mùi hương như hoa mà khi Vegas đặt mũi lên làn da ấy, gã đều điên cuồng trong hơi say. Mái tóc đen ánh nâu, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi dưới bóng râm có đôi chỗ chen nắng từ chiếc mũ đan không chặt tay, và nụ cười ấy, nụ cười làm vườn hoa như thêm sắc màu rực rỡ hơn. 

Còn gì tuyệt hơn là một kỳ nghỉ, với người yêu trong tay và nụ cười hạnh phúc của em?

Vegas như chết lặng trong khoảnh khắc ấy, gã cảm thấy điều này quá hạnh phúc mà hạnh phúc là thứ xa xỉ mà gã không đáng được nhận từ em. Buông thõng hai tay, Vegas cứ ngây ngốc mà nhìn Pete đang hái lên một bông hoa tím nhỏ. Anh tiến về phía gã, cười nhẹ trước khi gài bông hoa đó lên tai của người cao hơn. Vegas ngốc, chỉ cần một chút ấm áp và gã sẽ thể hiện toàn bộ nội tâm của mình qua đôi mắt kia. 

- Anh biết đó, chúng ta đều phải học cách đón nhận hạnh phúc. 

Pete nhéo má Vegas khiến gã như thoát khỏi giấc mộng của mình, nắm lấy bàn tay đang nhéo lấy má mình, Vegas thở dài. 

Gã đúng là tên ngốc.

Một tên ngốc chết chìm trong tình yêu. 

- Ngày mai, đi với tôi đến chỗ này nhé!

----- tbc ----- 

nó fluff quá hự hự hự, ơ mà mọi người có thấy nó bị không hay dần không vậy? huhu

thôi thì tớ cũng không biết phải nói thế nào, nhưng tớ sẽ trút hết chất xám du lịch cho con này :3, à mà một số hình ảnh để mọi người hình dung nhé:

 Vịnh Naples

phòng khách sẽ từa tựa thế này nhưng đơn giản hơn nhiều nhé: có 1 ghế đôi, 2 ghế đơn, đĩa than và bàn nhỏ, ngoài ra còn có kệ treo đồ, lò sưởi và máy than chứ không tiện nghi thế này.

cổng trước nhà của Vegas, nhưng mà cửa là màu vàng nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com