TruyenHHH.com

Vegaspete Fanfic Abo De Em Om Anh

"Venice, ăn chậm thôi con, cẩn thận nghẹn đó."
Pete lấy khăn giấy cẩn thận lau miệng cho cậu bé. Giờ tan tầm của trường tư thục Bangkok cực kì náo nhiệt, Venice vừa ăn kem vừa hào hứng ngó đông ngó tây, phấn khích chỉ về một Beta nhuộm tóc đỏ ăn mặc cá tính theo phong cách rock&roll:
"Ba nhỏ, khi lớn lên con muốn được như anh ấy."
Pete gật đầu, lại lấy khắn giấy lau kem trên mặt Venice:
"Hãy xin phép ba con trước đã nhé, ba thì thế nào cũng được."
Bỗng Venice reo lên vui vẻ:
"Cậu Macau, ba và con ở đây nè."
Cậu bé liên tục vẫy tay về phía Macau, nhún nhẩy liên hồi để thu hút cậu bé cấp ba nọ. Macau đã chuyển sang ở kí túc xá để tiện ôn thi đại học từ hai tháng trước. Chính vì vậy mà tuần nào Pete cũng cố gắng dắt Venice đến gặp anh hai của mình, hoặc theo thằng bé vẫn hay gọi là cậu út nhỏ Macau.
"Em vừa chơi bóng rổ về, mãi trận đấu mới kết thúc."
Pete gật đầu, gọi phục vụ mang tới cho Macau một ly nước. Pete nhìn Macau một lượt, ân cần nói:
"Gầy đi rồi,đồ ăn ở trường không hợp khẩu vị em à?"
Macau lắc đầu, uống ừng ực cốc nước vừa được đặt xuống.
"Ngon lắm ạ, mà em hay bỏ bữa. Hôm nay em muốn đi ăn thịt nướng ở khu thương mại Rinnody, nhé anh dâu."
Pete khẽ lườm cậu, trách yêu:
"Sao không về nhà mà ăn uống cho tử tế. Vegas không cho em đủ tiền tiêu sao? Ăn mấy thứ thịt nướng này thì béo bổ gì chứ, anh sẽ chở em về nhà ăn mấy món hầm bổ dưỡng hơn."
Macau lắc đầu xua tay.
"Em không về đâu, xa lắm. Em chỉ muốn ăn thịt nướng thôi."
"Đúng vậy, con cũng muốn ăn kẹo dẻo ở khu Rinnody, ba nhỏ cho con đi đi mà."
Vì hai đứa trẻ năn nỉ liên tục, Pete đành lái xe chở hai anh em liên tục trêu nhau chí chóe đến khu thương mại gần đó. Sau khi ăn xong, Pete loanh quanh khu mua sắm, cậu muốn mua cho Macau mấy đôi giày và quần áo bóng rổ.
"Anh, em muốn qua khu điện tử xem một chút, anh đi một mình có được không ạ?"
"Ừm, đi đi. Mua ít thôi nhé, lần trước anh thấy phòng ở kí túc xá của em hết chỗ để đồ rồi."
Pete thơ thẩn dạo một hồi, đến chỗ cửa hàng Vest và Caravat. Ở đây trước đó đã có vài Omega mà cậu quen biết trước đó bên sở Chính trị. Pete chưa kịp quyết định giữa việc quay ngoắt đi về hướng khác hay chủ động tiến lên chào hỏi thì họ đã nhận ra cậu.
"Pete, cậu cũng đến đây lựa đồ sao? Trùng hợp quá, cậu đã lựa được bộ nào chưa? Cho chúng tôi tham khảo với, ba chúng tôi lựa nãy giờ mà chưua ưng ý bộ nào."
Pete lắc đầu, khẽ đáp lại.
"Tôi cũng vừa mới tới thôi. Vậy các cậu thử sang  cửa hàng khác xem."
Vesse cười khúc khích, đẩy vai và người cậu vào cửa hàng:
"Đây là tiệm Vest tốt nhất khu thương mại này rồi  cậu hỏi chúng tớ phải đi đâu đây? Mau vào ngắm hộ bọn tớ vài món đi. Vegas luôn được mệnh danh là siêu mẫu giới Mafia đó, Alpha nhà cậu lúc nào cũng như móc treo quần áo di động vậy, mặc bộ nào tôi cũng phải suýt xoa bộ đó."
Tethery cũng khoác tay trái cậu, nháy mắt:
"Mà có thấy Vegas đi mua sắm bao giờ đâu, nhân viên khu này luôn gọi cậu là thần tài đó, vậy thì chắc chắn cậu là người quần áo cho hắn rồi. Nào, đây là Anny, Alpha của cậu ấy là Bộ phó cục công an Bangkok đó, hai người mau làm quen đi."
Pete ngại ngùng bắt tay với Beta nọ. Một dòng điện chạy sượt qua người, cậu bỗng nhiên trở lên cảnh giác. Beta xinh đẹp trước mặt vẫn nở nụ cười vô hại, ánh mắt đầy hâm mộ nhìn cậu:
"May quá gặp được anh. Cuối tuần này là sinh nhật của Bann, anh giúp em chọn vài món đồ nhé."
Cậu khẽ lắc đầu từ chối, quay đầu tìm kiếm Macau, hòng tìm cớ trốn khỏi đây. Vesse thấy bộ dạng muốn trốn chạy của cậu, nháy mắt trêu đùa:
"Cậu tìm ai đó, hôm nay không ai có thể cứu cậu khỏi bọn tôi đâu. Hôm trước cậu dám giả ốm từ chối lời mời đến buổi đấu giá của tôi đã không tức giận gì đâu nhé."
Pete hơi trợn đôi mắt một mí to tròn, ngạc nhiên hỏi:
"Sao cậu biết?"
Nói rồi mặt lại ửng hồng, Vesse lúc nào cũng thấy Pete đáng yêu quá đỗi:
"Nào, mau dùng con mắt tinh tường của cậu để đền bù cho tổn thương cậu gây ra cho tôi đi."
Anny đưa cậu tới khu cắt may áo sơ mi, cầm lên chiếc áo lụa màu xanh coban và xanh nhạt:
"Bann luôn mặc màu đen trắng đơn giản, em muốn tủ đồ của anh ấy màu sắc một chút, tính cách anh ấy nhạt nhẽo lại nghiêm túc, anh nghĩ anh ấy hợp với màu nào hơn?"
Bann, Bộ phó cục công an Bangkok, Beta của anh ta là cậu cả gia tộc Dettism, một gia tộc giàu có nổi tiếng nhờ khai thác dầu mỏ và sản xuất vũ khí. Một suy nghĩ thoáng qua đầu Pete, chọn màu áo cho chồng đi làm, thà Anny đưa cậu tới thăm thú xưởng sản xuất vũ khí nhà cậu ta có khi Pete còn hứng thú hơn.
"Màu xanh nhạt đi, nên bắt đầu với những màu sắc đơn giản trước."
Anny tươi cười rạng rỡ, gật đầu liên tục:
"Phải vậy không, em cũng nghĩ vậy đó."
Sau khi lướt một vòng cửa hàng, Pete đã thấm mệt, bèn ngồi xuống chiếc ghế sofa ở khu tiếp khách nghỉ ngơi. Ba người kia vẫn ríu rít không thôi về chiếc cravat mà Vesse đã chọn:
"Nghe nói được thêu tay từ một thợ may nổi tiếng của Ý đó, nhìn đường kim mũi chỉ khéo léo tinh tế chưa này."
Pete gật đầu tán thưởng. Ngẩng mặt lên, đã thấy Macau dắt Venice đến gần cậu. Pete giật mình nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối.
"Tôi xin phép về trước nhé, đến giờ đi ngủ của Venice rồi. Macau cũng cần quay lại kí túc xá."
Anny khẽ vẫy tay, cười ngọt ngào:
"Dạ, hẹn anh buổi khác chúng ta đi bảo tàng Sept nhé, anh chắc chắn phải đi đó."
Pete gật đầu đồng ý qua loa. Vội vàng tháo chạy.
Nhìn dáng vẻ như trút được gánh nặng của cậu, Tethery bật cười khúc khích:
"Đáng yêu thật đấy, dáng vẻ nhanh chóng chạy thoát khỏi bọn mình cứ như bọn mèo nhà em đó, nó vừa chán ghét vừa chối bỏ em, nhưng em vẫn cứ thích trêu chọc chúng mãi thôi."
Vesse chỉ khẽ nhếch khóe miệng, đẩy tay Anny:
"Đúng là chỉ có kho thuốc súng nhà em là đủ hấp dẫn cậu ta, đúng là quá vinh hạnh rồi, vậy mà cậu ấy còn chịu đi cùng chúng ta hơn ba tiếng đồng hồ."
Anny nheo mắt nhìn theo bóng dáng của Pete, lắc đầu:
"Gia tộc Theerapanyakul đó, bạn đời của cậu cả Kinn thì người sốc nổi kiêu ngạo, bạn đời của Vegas lại là kẻ xa lánh thế sự, thật khó để lôi kéo họ chống đỡ vòng tròn thế gia phu nhân ở Thủ đô mà."
Pete nhoẻn miệng cười khi tin nhắn của Anny gửi tới:
"Nếu anh không thích đi xem bảo tàng tranh cổ, vậy em sẽ dẫn anh đi xem vài liệu vũ khí quân sự mới nhất của nhà em, bí mật đó, điều kiện là anh phải mua cho em một bức tranh ở buổi đấu giá đó."
Vậy là buổi giao đấu tại nhà kho thuốc phiện sắp tới, cậu lại có vũ khí mới rồi. Pete khẽ hát một bài, đến Venice cũng nhận ra, đứa bé vừa trầm ngâm ăn kem vừa nói:
"Tiêu tiền của chồng đúng là hoạt động vui vẻ nhất trần đời mà."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com