Vegaspete Bong Hong
Hồi nhỏ, bác cả thường hay kể cho tôi nghe rất nhiều truyện cổ tích trên đời. Từ "Cô bé lọ lem" đến "Nàng công chúa ngủ trong rừng", bác đều rất hào hứng, dù cho mỗi lần kể lại có thêm một phiên bản khác. Cũng không sao cả, tôi hoàn toàn ổn với việc đó và chẳng bao giờ thắc mắc làm thế nào bác lại có thể tự chế ra nhiều tình tiết đến vậy.Duy chỉ có một câu truyện bác chưa bao giờ kể sai dù chỉ là một chi tiết nhỏ. Và tôi đoán bác cũng thích câu truyện đó, bởi bác luôn nỗ lực nghĩ tới nghĩ lui để kể sao cho thật hay cho tôi nghe."Nhóc con, mi đừng nói bừa," Bác cả cười một cách giễu cợt, ngúng nguẩy quay đi tìm cái điều khiển khi tôi nói ra suy nghĩ của mình, "Ta mà lại đi thích dăm ba mấy cái truyện trẻ con đấy ấy hả? Chẳng qua ta thấy mi thích ta mới kể thôi. Eo, mi đúng là lắm lời giống ba lớn của mi quá đấy. Đoạn, bác vung vẩy điều khiển trên tay, húng hắng giọng ra chiều dò hỏi. "À này, nhìn xem Venice, theo mi họ có đến được với nhau không?""Cháu nghĩ là có.""Ờ, ta cũng nghĩ thế. Đó, phải vậy chứ. Đúng là xem phim với mi thích thật, chẳng bù cho thằng Pol với thằng Arm. Chúng nó đúng ngu ngốc luôn.""Bác Khun, Pete dặn bác không được nói vậy.""Rồi rồi, không nói thì không nói. Mi lại bắt đầu lôi ba nhỏ của mi ra rồi đấy. Ôi chao, sao cha con gia đình này lại giống nhau đến thế được nhỉ? Thôi thôi thôi, không nói nữa, tập trung mà coi đi."Cứ như vậy, bác cả tăng âm lượng TV lên, cựa quậy tìm cho mình tư thế thoải mái nhất để xem phim. Tôi cũng theo đà mà ngả người ra sau, tiện tay với hộp giấy bên cạnh. Có lẽ bác sẽ cần nó khi phim kết thúc, vì lần nào xem xong bác cũng khóc.Lúc ba nhỏ đến đón tôi cũng là lúc nam chính chết trong tay nữ chính. Bác cả nước mắt giàn giụa, nước mũi thòng lòng chảy xuống cả gối. Bác Pol và bác Arm ngồi bên cạnh an ủi dù hai mí mắt của họ đang từ từ hạ xuống một cách nặng trĩu."Ô! Sao lại chết được cơ chứ? Cả tao cả Venice đã bảo họ không chết cơ mà!" Bác cả nói lớn, trong tay ghì chặt chiếc điều khiển. "Không được, tao chẳng hiểu gì hết, để tao xem lại!""Cậu chủ ơi, làm ơn," Mặt bác Pol lúc này đang mếu máo trông rất buồn cười. "Chúng ta đã xem phim này 5 lần rồi...""Đâu ra mà 5? Với cả Venice mới xem lần đầu mà, phải không nhóc con?"Tôi chợt nghe thấy tên của mình khi đang tiến tới ôm ba nhỏ. Tôi liền đáp:
"Dạ không, con cùng bác xem cả 5 lần rồi.""Tức là mi biết cái kết rồi?""Dạ.""...Vậy sao nãy mi nói cả hai sẽ có cái kết có hậu?""Con giỡn thôi."Cả hai bác Pol và bác Arm bốn mắt nhìn nhau, rồi liếc sang tôi, và cuối cùng là đảo mắt sang bác cả. Ngay lập tức, bác Arm đã kéo tôi và ba nhỏ ra khỏi phòng, để lại bác Pol đang giữ bác cả chửi bới trong đó. Tôi vừa chạy vừa ngước lên ba nhỏ, thấy trên mặt ba có vẻ giống cậu Macau lúc đọc bài toán tôi nhờ cậu giúp. Không biết là bao lâu, nhưng khi xuống đến cổng cả ba chúng tôi đều đã thở hổn hển."Trời ạ, thoát được rồi," Bác Arm lau mồ hôi trên trán mình. "Đi nhanh đi Pete, trước khi cậu chủ kí đầu Venice. Còn nhóc," Bác cúi xuống mỉm cười xoa đầu tôi, "Mới có 13 tuổi mà thâm không khác gì ba lớn của nhóc hết."Ba nhỏ lúc này mới cười lớn, hai gò má ba đỏ lên như má nhỏ lớp bên cạnh khi tỏ tình với tôi.Bao giờ cũng vậy. Lúc nào nhắc về ba lớn ba nhỏ cũng đều mỉm cười và đỏ mặt hết. Ngay cả khi nói chuyện với ba lớn ba nhỏ cũng như vậy. Trong khi ấy, nếu tôi nói về ba lớn, bác cả sẽ thè lưỡi, lắc đầu chê bai. Bác hai và bác ba sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm, nhìn chung vẻ mặt chẳng hề giống ba nhỏ chút nào.Tôi đoán, chắc chắn ba nhỏ rất thích ba lớn. Và cả tôi cũng vậy. Tôi nghĩ thế.Trên đường về, tôi lại thuật lại cho ba nhỏ nghe về một ngày của mình cho ba nghe. Ba cứ cười suốt khi nghe về chuyện bác cả đã rủ tôi lẻn vào phòng bác Kinn rồi vẽ lên mặt bác ra sao, hay chuyện tôi cố tình đoán sai kết của phim khiến bác cả nổi điên."Có vẻ ngày của Venice còn bận rộn hơn ngày của ba nữa," Ba nhỏ cười đến híp mắt, rồi như mọi lần, ba lại hỏi: "Vậy hôm nay bác có kể cho con nghe câu truyện đó không?""Có ạ."Ba thở phào, nắm chặt tay tôi: "Vậy cậu chủ không thêm gì khác vào đâu đúng chứ?""Dạ." Tôi nhanh nhảu đáp. Bác ấy không thể kể sai hay thừa chi tiết nào, nếu có thì tôi cũng sẽ nhắc. Bởi tôi biết, đó là câu truyện yêu thích nhất của ba.Chúng tôi về đến nhà đúng lúc cậu Macau ra mở cổng tiễn khách. Tôi lặng lẽ đứng sau lưng ba nhỏ, chỉ để lộ đôi mắt tin hin ngước lên nhìn ông bác già nua trong bộ vest sang chảnh trước mặt. Ông ta liếc mắt sang nhìn tôi, rồi mỉm cười:
"Chào con, Venice."Tôi không hề thích người này."Con chào ông Korn."Và tôi nghĩ ba lớn cũng không thích ông ta.Tôi đứng im đằng sau lưng nắm chặt tay ba, mắt không rời người đàn ông đó. Ba và ông ta nói chuyện gì tôi nghe không bắt kịp, nhưng câu cuối trước khi ông ta lên xe tôi lại hiểu rất rõ. Ba chỉ cúi đầu, nụ cười khi ấy vẫn còn trên môi:"Cảm ơn ngài, nhưng câu trả lời của tôi vẫn là như vậy. Tôi vẫn sẽ ở lại với Vegas và gia tộc Phụ, cho đến khi tôi trút lấy hơi thở cuối cùng."Sau đó, ba liền kéo tôi và cậu Macau vào nhà trước khi cúi chào người kia lần nữa."Macau, phiền em đưa Venice về phòng giúp anh. Anh phải vào với Vegas liền đây."Tôi lại thấy vẻ mặt này của ba lần nữa, và tôi ghét cay ghét đắng nó.Đối với tôi, ba nhỏ có một nụ cười rất đẹp, đẹp đến nỗi tôi luôn kể cho chúng bạn nghe một cách tự hào."Ba tớ có nụ cười đẹp nhất thế gian." Tôi thích những lúc ba khen tôi khi tôi được điểm tốt trên lớp, hay những lúc ba cười đùa với bác hai. Đặc biệt, mỗi khi nói chuyện với ba lớn thì nụ cười kia của ba lại trở nên đẹp đến kì lạ.Nhưng tôi lại ghét những lần ba mỉm cười với đôi mắt ngấn lệ.Tôi đoán ba lớn cũng nghĩ giống tôi.Có lẽ ba nhỏ cũng biết điều đó, để rồi, mỗi khi có chuyện gì buồn phiền ba lại hay có thói quen ngồi một mình dưới vườn hoa sau nhà. Và đêm nay cũng không phải ngoại lệ. Nếu là mọi ngày chắc tôi sẽ cho ba một chút thời gian trước khi mang một chiếc áo khoác xuống và dẫn ba về phòng. Nhưng không hiểu sao, tối nay tôi lại muốn xuống ngồi bên cạnh ba. Ba dường như cũng khá bất ngờ khi tôi xuất hiện, song cũng nhẹ nhàng dịch sang một bên xích đu để chừa bên còn lại cho tôi. Ba ôm tôi vào lòng, khẽ hôn lên trán tôi. Chúng tôi ngồi đó rất lâu, chẳng ai nói với nhau câu nào, xung quanh chỉ có tiếng xào xạc của lá và giọng ngân nga dìu dịu của ba.Một giai điệu quen thuộc."Con biết bài hát đó không, Venice," Ba mở lời, tay phải mân mê mấy lọn tóc mái chĩa ra trên đầu tôi."Dạ có." Nó trùng tên với câu truyện ba yêu thích."Ba và Vegas từng nhảy theo bài đó. Ba đã dạy anh ấy khiêu vũ," Nụ cười hạnh phúc của ba lần nữa lại xuất hiện. "Vegas rất thông minh, vậy mà không hiểu sao lúc học nhảy anh ấy rất hay quên, đã thế lại còn hay giẫm lên chân ba nữa."Chợt như nhớ ra điều gì, ba quay đầu về phía ban công phòng ngủ của mình rồi quay sang phía tôi với ngón tay đặt trên môi:
"Venice, tuyệt đối không được nói với Vegas là ba kể cho con, nghe chưa? Không là Vegas sẽ mắng con đấy.""Pete không sợ Vegas mắng sao?"Ba nhỏ vỗ ngực một cách đầy từ hào:
"Anh ấy mà dám mắng ba, ba sẽ cho ảnh no đòn."Tôi nhìn ba nhỏ đang đắc ý gật gù, rồi chuyển ánh mắt hướng về ban công phòng ngủ của ba.Tôi đoán ba lớn chỉ có thể ngốc với ba nhỏ thôi."Đi vào thôi Pete, gió bắt đầu mạnh rồi," Tôi cố gắng kéo ba dậy, nhưng ba lại chẳng cử động chút nào. Mãi đến khi tôi nói, "Vegas sẽ giận đấy." thì ông mới phụng phịu trở vào trong.
"Dạ không, con cùng bác xem cả 5 lần rồi.""Tức là mi biết cái kết rồi?""Dạ.""...Vậy sao nãy mi nói cả hai sẽ có cái kết có hậu?""Con giỡn thôi."Cả hai bác Pol và bác Arm bốn mắt nhìn nhau, rồi liếc sang tôi, và cuối cùng là đảo mắt sang bác cả. Ngay lập tức, bác Arm đã kéo tôi và ba nhỏ ra khỏi phòng, để lại bác Pol đang giữ bác cả chửi bới trong đó. Tôi vừa chạy vừa ngước lên ba nhỏ, thấy trên mặt ba có vẻ giống cậu Macau lúc đọc bài toán tôi nhờ cậu giúp. Không biết là bao lâu, nhưng khi xuống đến cổng cả ba chúng tôi đều đã thở hổn hển."Trời ạ, thoát được rồi," Bác Arm lau mồ hôi trên trán mình. "Đi nhanh đi Pete, trước khi cậu chủ kí đầu Venice. Còn nhóc," Bác cúi xuống mỉm cười xoa đầu tôi, "Mới có 13 tuổi mà thâm không khác gì ba lớn của nhóc hết."Ba nhỏ lúc này mới cười lớn, hai gò má ba đỏ lên như má nhỏ lớp bên cạnh khi tỏ tình với tôi.Bao giờ cũng vậy. Lúc nào nhắc về ba lớn ba nhỏ cũng đều mỉm cười và đỏ mặt hết. Ngay cả khi nói chuyện với ba lớn ba nhỏ cũng như vậy. Trong khi ấy, nếu tôi nói về ba lớn, bác cả sẽ thè lưỡi, lắc đầu chê bai. Bác hai và bác ba sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm, nhìn chung vẻ mặt chẳng hề giống ba nhỏ chút nào.Tôi đoán, chắc chắn ba nhỏ rất thích ba lớn. Và cả tôi cũng vậy. Tôi nghĩ thế.Trên đường về, tôi lại thuật lại cho ba nhỏ nghe về một ngày của mình cho ba nghe. Ba cứ cười suốt khi nghe về chuyện bác cả đã rủ tôi lẻn vào phòng bác Kinn rồi vẽ lên mặt bác ra sao, hay chuyện tôi cố tình đoán sai kết của phim khiến bác cả nổi điên."Có vẻ ngày của Venice còn bận rộn hơn ngày của ba nữa," Ba nhỏ cười đến híp mắt, rồi như mọi lần, ba lại hỏi: "Vậy hôm nay bác có kể cho con nghe câu truyện đó không?""Có ạ."Ba thở phào, nắm chặt tay tôi: "Vậy cậu chủ không thêm gì khác vào đâu đúng chứ?""Dạ." Tôi nhanh nhảu đáp. Bác ấy không thể kể sai hay thừa chi tiết nào, nếu có thì tôi cũng sẽ nhắc. Bởi tôi biết, đó là câu truyện yêu thích nhất của ba.Chúng tôi về đến nhà đúng lúc cậu Macau ra mở cổng tiễn khách. Tôi lặng lẽ đứng sau lưng ba nhỏ, chỉ để lộ đôi mắt tin hin ngước lên nhìn ông bác già nua trong bộ vest sang chảnh trước mặt. Ông ta liếc mắt sang nhìn tôi, rồi mỉm cười:
"Chào con, Venice."Tôi không hề thích người này."Con chào ông Korn."Và tôi nghĩ ba lớn cũng không thích ông ta.Tôi đứng im đằng sau lưng nắm chặt tay ba, mắt không rời người đàn ông đó. Ba và ông ta nói chuyện gì tôi nghe không bắt kịp, nhưng câu cuối trước khi ông ta lên xe tôi lại hiểu rất rõ. Ba chỉ cúi đầu, nụ cười khi ấy vẫn còn trên môi:"Cảm ơn ngài, nhưng câu trả lời của tôi vẫn là như vậy. Tôi vẫn sẽ ở lại với Vegas và gia tộc Phụ, cho đến khi tôi trút lấy hơi thở cuối cùng."Sau đó, ba liền kéo tôi và cậu Macau vào nhà trước khi cúi chào người kia lần nữa."Macau, phiền em đưa Venice về phòng giúp anh. Anh phải vào với Vegas liền đây."Tôi lại thấy vẻ mặt này của ba lần nữa, và tôi ghét cay ghét đắng nó.Đối với tôi, ba nhỏ có một nụ cười rất đẹp, đẹp đến nỗi tôi luôn kể cho chúng bạn nghe một cách tự hào."Ba tớ có nụ cười đẹp nhất thế gian." Tôi thích những lúc ba khen tôi khi tôi được điểm tốt trên lớp, hay những lúc ba cười đùa với bác hai. Đặc biệt, mỗi khi nói chuyện với ba lớn thì nụ cười kia của ba lại trở nên đẹp đến kì lạ.Nhưng tôi lại ghét những lần ba mỉm cười với đôi mắt ngấn lệ.Tôi đoán ba lớn cũng nghĩ giống tôi.Có lẽ ba nhỏ cũng biết điều đó, để rồi, mỗi khi có chuyện gì buồn phiền ba lại hay có thói quen ngồi một mình dưới vườn hoa sau nhà. Và đêm nay cũng không phải ngoại lệ. Nếu là mọi ngày chắc tôi sẽ cho ba một chút thời gian trước khi mang một chiếc áo khoác xuống và dẫn ba về phòng. Nhưng không hiểu sao, tối nay tôi lại muốn xuống ngồi bên cạnh ba. Ba dường như cũng khá bất ngờ khi tôi xuất hiện, song cũng nhẹ nhàng dịch sang một bên xích đu để chừa bên còn lại cho tôi. Ba ôm tôi vào lòng, khẽ hôn lên trán tôi. Chúng tôi ngồi đó rất lâu, chẳng ai nói với nhau câu nào, xung quanh chỉ có tiếng xào xạc của lá và giọng ngân nga dìu dịu của ba.Một giai điệu quen thuộc."Con biết bài hát đó không, Venice," Ba mở lời, tay phải mân mê mấy lọn tóc mái chĩa ra trên đầu tôi."Dạ có." Nó trùng tên với câu truyện ba yêu thích."Ba và Vegas từng nhảy theo bài đó. Ba đã dạy anh ấy khiêu vũ," Nụ cười hạnh phúc của ba lần nữa lại xuất hiện. "Vegas rất thông minh, vậy mà không hiểu sao lúc học nhảy anh ấy rất hay quên, đã thế lại còn hay giẫm lên chân ba nữa."Chợt như nhớ ra điều gì, ba quay đầu về phía ban công phòng ngủ của mình rồi quay sang phía tôi với ngón tay đặt trên môi:
"Venice, tuyệt đối không được nói với Vegas là ba kể cho con, nghe chưa? Không là Vegas sẽ mắng con đấy.""Pete không sợ Vegas mắng sao?"Ba nhỏ vỗ ngực một cách đầy từ hào:
"Anh ấy mà dám mắng ba, ba sẽ cho ảnh no đòn."Tôi nhìn ba nhỏ đang đắc ý gật gù, rồi chuyển ánh mắt hướng về ban công phòng ngủ của ba.Tôi đoán ba lớn chỉ có thể ngốc với ba nhỏ thôi."Đi vào thôi Pete, gió bắt đầu mạnh rồi," Tôi cố gắng kéo ba dậy, nhưng ba lại chẳng cử động chút nào. Mãi đến khi tôi nói, "Vegas sẽ giận đấy." thì ông mới phụng phịu trở vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com