Vệ Sĩ [Longfic | Khải Nguyên - Hoàn]
CHƯƠNG 68: Hikaru
Sự thật chứng minh, không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn. Người sau khi tỉnh lại yếu ớt hư nhược cần phải bồi bổ gì đó, quá trình luyện trị liệu đi đứng nằm ngồi gian nan, nản lòng thoái chí muốn từ bỏ gì đó, người yêu ở bên cạnh tận tâm chăm sóc an ủi lúc tuyệt vọng gì đó. . .Vương Tuấn Khải tỏ vẻ, ba chuyện trên một chút cũng không liên quan đến hắn!Vương Nguyên há mồm kinh ngạc nhìn tốc độ hồi phục thần tốc của Vương Tuấn Khải, phải cảm khái ông trời thật sự thiên vị tên mèo này, trong khi người ta quằn quại vật vã nửa vì cơ thể đã lâu không sinh hoạt bình thường – nửa lại vì ký ức được bù đắp đầy đủ sinh ra shock phản vệ hay hậu chấn thương tâm lý, thì Vương Tuấn Khải lại điềm nhiên như không, hôn cậu xong thì ồn ào kêu đói, chẳng màng đến cái dạ dày đã lâu không tiếp nhận thực vật mà tọng hết cả bàn tiệc vào bụng, sinh long hoạt hổ chạy nhảy tung tăng. Cũng phải nghĩ đến việc, tố chất thân thể của hắn thế nào mà lại bị đem đi làm thí nghiệm.Cậu đã trở về, Vương Tuấn Khải mỗi ngày được ăn một mẻ đậu hủ no nê, thần thanh khí sảng tinh lực sung mãn quay trở lại cương vị. . .ăn không ngồi rồi của mình. Vương Nguyên liếc mắt nhìn con mèo lười nằm phè phỡn trên sàn nhà vừa gặm táo vừa chăm chỉ đọc báo cáo của Cửu Mệnh Miêu, tổng cảm thấy cái tổ chức này ngày xưa rơi vào tay hắn mà vẫn còn sống sót tốt đúng là kỳ tích. Vương Tuấn Khải chính là bộ dạng điển hình của câu ‘thượng bất chính hạ tắc loạn’, bỏ bê triều chính đắm chìm trong hậu cung. . .khụ, suốt ngày chỉ biết đày ải đàn em làm việc cho mình, quả thật chẳng khác gì tên địa chủ chúa đất tư bản chết bầm. “Chúng nó đều đã trưởng thành rồi nha, đâu phải là trẻ con cần phải chăm bẵm.” Vương Tuấn Khải vô tội lầm bầm: “Rặt một lũ gạt người, tinh ranh quỷ quái chứ có hiền lành gì cho cam. . .”Vương Nguyên ngửa mặt nhìn trần nhà, thật ra Cửu Mệnh Miêu chính là cái ổ đào tạo lừa đảo trá hình đúng không? Vương Tuấn Khải cười hắc hắc không lên tiếng nữa, chuyên tâm giở tài liệu ra xem, không có A2SMS mấy ngày nay đau mẹ đau con đồng loạt kéo bè đổ xô về người hắn, nhiều đêm hành hạ đau đớn thiếu chút nữa đánh người. Những chấn thương cũ trong cơ thể cũng không an hận mà rục rịch phát động, báo hại Vương Tuấn Khải ăn không ngon ngủ không yên, vốn đã gầy giờ lại còn tiều tụy một vòng, thực sự là khiến lòng người phiền não. Có điều nam thanh niên lạc quan của năm vẫn đâu lại vào đấy, việc nên làm thì làm, người nên chọc thì chọc, còn bắt đầu bàn luận kế sách làm sao trả thù cái đám vô lương tâm ngày xưa đẩy hắn vào cột chồng uất ức. Vương Tuấn Khải không phải là người thù dai, nhưng có hận tất báo, hơn nữa việc này có liên quan đến cả Vương Nguyên, dù vì mình hay vì cậu thì hắn đều phải ra tay. Vương Nguyên nhìn nhìn vẻ mặt đáng khinh của con mèo, nhịn không được vươn tay ra véo: “Lại nghĩ ra chủ ý xấu xa gì nữa đấy?”Vương Tuấn Khải chớp mắt lấy lòng: “Nghĩ về cậu. Trong mấy tháng này cậu có nhớ tôi không, có tâm niệm mình tôi không. . .Ai da đau!”“Hiện tại đã biến đau rồi đấy.”“. . .” Vương Tuấn Khải không biết nên khóc hay cười. Cộc. Cộc. Cộc. “Anh hai?” Tiểu thiếu niên thanh tú ló chỏm đầu bạch kim vào trong, vẫy vẫy tay: “Đến phòng hội nghị đi!”Vương Nguyên biết là nội bộ tổ chức đang chuẩn bị bàn bạc kế hoạch, thức thời tránh đi, ai ngờ chính cậu cũng bị lôi kéo theo, với vai trò là phu nhân lãnh tụ tiền nhiệm. Phòng họp có trên dưới hai mươi người, khi cậu được dẫn vào, mọi người đã có mặt đông đủ. Các trưởng lão ở vị trí chủ chốt giương mắt đánh giá Vương Nguyên, ánh mắt soi mói có chút trắng trợn khiến cậu ảo giác mình đang gặp gia trưởng, không khỏi khẩn trương lên.Psychiatrist kéo Vương Nguyên ngồi cạnh chỗ mình, ánh mắt các trưởng lão lập tức lóe sáng, bị Psychiatrist trừng một cái liền lủi thủi lui về, làm Vương Nguyên co quắp khóe miệng. Trình Trình ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích: “Bọn họ đều không có con cháu, nghe nói anh là chị dâu của bọn em liền muốn nhận bà con. Em nói anh nha, tuyệt đối không được đồng ý đâu, bọn họ suốt ngày lải nhải phiền chết đi được. . .”Sáu trưởng lão đầu hai thứ tóc bị thằng nhóc chưa đủ mười tám tuổi nói thành như vậy, lại không tức giận phản bác mà chỉ ho khan vài tiếng, đáng thương nhìn Vương Nguyên. Vương Nguyên tặng cho bọn họ một nụ cười dương quang xán lạn. Đám lão già lập tức nở hoa trong lòng. Mười hai chiếc ghế cuối cùng cũng được lấp đầy, Vương Nguyên giật giật mí mắt thấy Vương Tuấn Khải đứng sau lưng mình mới biết là cậu đang ngồi chỗ của hắn, liền nhíu nhíu mi ra hiệu, muốn nhấc mông rời đi. Miêu đại gia cười cười đè cậu ngồi lại, âm thanh từ tính mang theo chút khàn khàn chậm rãi vang lên: “Tôi nghĩ mọi người cũng biết nguyên nhân hôm nay chúng ta ngồi ở đây.” Hắn đưa mắt nhìn một loạt các gương mặt quen thuộc, tầm mắt hạ xuống một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi: “Lão Trương, chú nói trước.”“Điểm bắt đầu món nợ của chúng ta với nhà Baroquet, là hổ phách Hikaru.” Lão Trương là một hán tử võ biền cục mịch, tiếng nói cũng ồm ồm nồng đậm chất lưu manh, ai nhìn cũng chỉ tưởng ông ta là một kẻ giỏi dùng nắm đấm, quả thật không cách nào liên tưởng đến một đạo chích nhuần nhuyễn: “Chuyện này phải kể đến gia chủ tiền nhiệm của nhà Baroquet, Vincent.” Vincent là một kẻ chuyên quyền, cũng là một quý tộc hết thời. Ông ta thành lập một đổi khảo cổ hòng tìm kiếm những thế lực siêu nhiên trong lịch sử để được đổi đời, kết hợp cùng nhóm người đại lục đào ra một mỏ vàng. Chuyện sau đó ai cũng ngầm hiểu, bọn họ vì tiền tài danh vọng mà giành giật nhau, lỡ tay giết chết Vương Hạo. Có điều người tên Vương Hạo này cũng rất ranh mãnh, đã sớm đem số vàng chuyển nhượng cho con trai, sau khi ông ta chết, người này liền mang theo số vàng đến Hương Cảng, nhưng không phải làm ăn mà là giấu kín. “Vincent không ngừng cho người truy lùng tung tích số vàng, đồng thời mở nghiên cứu tạo ra siêu cường thể có khả năng chống chọi với cơn đau, chính là nguyên nhân sinh ra A2SMS.” Psychiatrist tiếp lời: “Ông ta có một thành phẩm rất hoàn hảo, nhưng đứa bé kia một mực trốn chạy, về sau chẳng có thành phẩm nào đủ sức chịu đựng với hàng loạt các thí nghiệm cực đoan nên Vincent nuôi mong đợi tìm lại đứa bé kia.” “Đến đời con trai của ông ta là Nathaniel, thay vì tiếp tục công cuộc kế thừa của cha mình thì gã lại phát triển theo hướng khác. Nathaniel chủ trì vụ kim cương máu, mở ra thế lực của mình ở Monte Carlo, hợp tác cùng gia tộc Gilmeda dưới quan hệ thông gia, một mặt chiều ý cha truy tìm thành phẩm hoàn hảo, một mặt tra ra số vàng, cước đạp lưỡng thuyền.” Một lão già tóc bạc trắng trầm ngâm giảng giải, cặp kính đen sụp xuống mũi được Hoàng Kỳ Lâm bên cạnh sửa lại: “Trở về vấn đề Hikaru.”“Hikaru là di vật lưu truyền cho hậu duệ có khả năng thừa hưởng một nửa gia tài Baroquet, tất cả sản nghiệp thuộc về y tế và nông gia, kể cả đất đai và tài nguyên chứa trong đất đai.” Vương Tuấn Khải khoanh tay bắt chéo trước ngực, nghiêng đầu: “Hikaru căn bản chính là chìa khóa mở ra kho báu kếch xù của gia tộc. . .Vương Nguyên, cậu mang Hikaru ra đi.”Đám lão già sửng sốt, ngay cả Psychiatrist cũng nhướng mày tò mò, càng miễn bàn đến nhóm nhóc con có mặt trong phòng, đều bày ra vẻ mặt thất thố kinh ngạc không dám tin vào mắt. Dưới ánh mắt hiếu kỳ của quần chúng nhân dân, Vương Nguyên chậm rãi móc trong cổ áo ra một viên đá màu đỏ cam lồng trong sợi dây đen – Hikaru chẳng có gì đẹp đẽ nổi trội nhưng lại gây ra sóng gió tinh phong huyết vũ cho nhiều người. “Đây chính là hổ phách Hikaru trong truyền thuyết sao. . .” “Chậc chậc, nước mắt của cây a~”“Ôi mẹ nó, lão tử cứ tưởng là đẹp lắm chứ!”“Dùng con mắt nghệ thuật và tư tưởng siêu thực huyền thoại, theo trường phái chủ nghĩa duy tâm và linh hồn nghệ sĩ mà nói.. .”“Đệch. . .nhỏ xíu như vậy à.. .”Không một ai quan tâm tại sao thứ này nằm trên cổ Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải đột nhiên đưa tay che lại, nhóm người không được nhìn phẫn nộ ngẩng phắt đầu trừng hắn, liền thấy sắc mặt Miêu gia đại đen như đáy nồi, trong mắt còn tỏa ra hàn quang lòe lòe, áp suất thấp phóng ra ba thước. Sớm biết vậy đã không cho nhìn!Dù là nhìn hổ phách nhưng hổ phách đang nằm trên ngực người hắn yêu có biết không!Không có tiết tháo!“Hừm, có thể giải thích tại sao nói Hikaru là chìa khóa mở ra kho báu hay không?” Psychiatrist lười biếng lên tiếng phá tan bầu không khí kỳ quái. Vương Tuấn Khải gỡ hổ phách trên cổ Vương Nguyên xuống, phất phất tay, tắt đèn. Một tia sáng le lói từ trên nóc nhà chiếu xuống, Trình Trình ngây ra, phản ứng đầu tiên: “Cửu Mệnh Miêu đã nghèo đến mức nóc nhà bị thủng cũng không có tiền vá?”Dứt lời lập tức ăn phải đao nhãn của bá quan văn võ, cậu nhóc khụ khụ hai tiếng, bĩu môi, khi không tự dưng chọt cái lỗ trên nóc làm gì! Thông sáng à!Vương Tuấn Khải mang Hikaru đặt trên một cái giá thủy tinh ba chân, hình dạng cái giá tương tự như kiềng chứa vạc dầu sôi, sau khi Hikaru yên phận nằm trên giá, hắn dịch chuyển tia sáng vào thẳng trọng tâm hổ phách, người có mặt ở hiện trường đều bị dọa một phen. Chỉ thấy trên mặt bàn trắng tinh – nơi phía dưới giá thủy tinh hiện lên một bản đồ địa hình kỳ công tỉ mỉ, giống hệt bản đồ kho báu trong tiểu thuyết lậu hàng tàu. Mọi người chấn kinh tò mò bu lại xem, duy chỉ có Psychiatrist và Vương Nguyên là hơi nhíu nhíu mày. “Cái này. . .không phải là đường dẫn lên tòa biệt thự trên núi trước kia sao?” Trận chiến với Juggler và đường hầm đáng sợ lần nữa tái hiện trong đầu Vương Nguyên: “Lẽ nào nó chính là nơi chứa kho báu?”“Nói kho báu cũng không ngoa.” Vương Tuấn Khải gật gật đầu: “Cả tòa nhà đó là di sản văn hóa vật thể mà lãnh đạo cách mạng đại lục ngày xưa từng trú ngụ, nếu phơi bày sự thật ra ánh sáng thì tòa nhà đó nhất định là món hời lớn cho ai sở hữu.”“Còn có.” Hắn xoay hổ phách theo chiều hướng khác, hình ảnh bên dưới lại thay đổi. Vô số công thức sinh hóa và ký tự chuyên môn ánh lên, hắn giải thích: “Đây là công trình tâm huyết của nhà khoa học vô danh sống trong gia tộc Baroquet, nghiên cứu về khả năng phản xạ và phản ứng nhanh của con người, khi công bố công trình này ra ngoài, chẳng biết sẽ có bao nhiêu người điên cuồng đâu.” Trình Trình mở to mắt, tò mò đụng đụng viên đá một cái.“Ô ô ô lần này là một dòng chữ kỳ quái!!!”“Nhìn không hiểu.”“Nhìn không hiểu +1”“Ai đó dịch dùm tôi được chứ?”“Theo ngôn ngữ biện chứng và hệ thống ký tự của các quốc gia. . khụ khụ ông che miệng ta làm gì!”Tầm mắt mọi người không hẹn cùng xoay về phía Vương Tuấn Khải và Psychiatrist. Ông nội Văn đã ngủ từ đời nào, còn Vương Tuấn Khải thì nhún nhún vai, tỏ ý hắn cũng xem không hiểu. Bí mật về Hikaru dừng tại đây, đám người họp xong lại lục tục trở ra, chỉ còn Vương Nguyên ngồi thần ra trên ghế và Vương Tuấn Khải đứng sau lưng cậu. Vương Nguyên nhướng mày: “Anh nhất định biết nội dung của dòng chữ đó.”Vương Tuấn Khải cười: “Cậu muốn nghe?”“Đương nhiên!” Miêu đại gia cười càng tươi, quỳ một gối xuống, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cậu, khẽ đáp: “Ánh sáng của đời anh, em nguyện ý cùng anh tay trong tay đi hết cuộc đời hay chăng?”HẾT CHƯƠNG 68
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com