TruyenHHH.com

Ve Lai Ben Nhau Nguoi Nhe

"Được rồi, nhà thiết kế của tôi ơi, đã 8 giờ rồi đấy, em không thấy đói sao? Chúng ta đi ăn cơm thôi." Vân Dương nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa liền giục Thoại Mỹ đi ăn cơm.

Anh biết khi cô chăm chú làm việc thì là một người có thể liều mạng luôn chứ đừng nói là đi ăn cơm, có khi còn không thèm về nhà. Chính anh đôi khi mua đồ ăn, nhắc nhở mãi mà cô còn để đến khi đồ ăn nguội hết mới nhớ ra là phải ăn, ăn xong lại làm việc tiếp như ma đuổi.

Anh nhìn cô, ánh mắt chan chứa tình cảm.

"Được, em cũng cảm thấy đói." Thoại Mỹ vui vẻ nhận lời, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc trên bàn.

Khổ cực hơn 1 tháng, ngày nào cũng tô tô vẽ vẽ, xem tài liệu, số liệu, cô cũng cảm thấy choáng rồi. Hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành công việc, cô quyết định cho mình được nghỉ ngơi, ra ngoài ăn một chút, sau đó về nhà.

"Em muốn ăn gì?" Vân Dương mỉm cười hỏi cô.

"Em muốn ... À mà anh mời đúng không?" Thoại Mỹ nghiêng đầu, vui đùa hỏi anh.

"Anh có thể nói không sao?" Nhìn khuôn mặt kiều diễm của cô, Vân Dương không thể ngăn mình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy, sợ rằng sẽ bỏ qua mọi cảm xúc của cô.

"Em nhớ là lần trước anh nợ em một bữa cơm nha, chính là lần em giúp anh sửa bản thiết kế đó, anh nói sẽ mời em một bữa ngon mà. Nếu em không lầm thì anh chưa có thực hiện."

"Đúng, đúng là anh còn nợ em. Trí nhớ của Lâm đại tiểu thư thật quá tốt đó, chuyện đã gần nửa năm rồi vậy mà vẫn nhớ rõ." Vân Dương trêu lại cô, tay vươn ra vuốt mái tóc của cô.

Nửa năm, đã nửa năm rồi sao? Trong lòng Thoại Mỹ bỗng xuất hiện một cảm xúc khó hiểu.

Cô đã ly hôn được nửa năm rồi.......có lẽ người kia đã kết hôn rồi, nói không chừng còn sắp có con.........

Chết tiệt, Sao cô lại nghĩ đến chuyện này làm gì? Chuyện của người ta thì liên quan gì đến cô chứ? Thoại Mỹ lắc đầu mạnh như muốn đem đống suy nghĩ này đá văng ra khỏi đầu.

"Thoại Mỹ, em làm sao vậy?" Vân Dương vẫn nhìn cô, nhận thấy vẻ mặt của cô có chút biến đổi, vội vàng quan tâm hỏi.

"Em không sao. Chúng ta đi thôi. Mà ăn ở đâu vậy anh?" Thoại Mỹ chuyển đề tài, cô không muốn mình lại phải buồn vì đoạn tình cảm kia.

"Hôm nay chúng ta ăn mừng em đã thiết kế thành công, hay là đến nhà hàng lần trước được không?" Vân Dương cố tạo ra không khí thoải mái, cười đùa với cô.

"Được, anh không sợ em làm anh cháy túi thì cứ việc." Thoại Mỹ cũng vui vẻ hùa theo.

"Vậy sao? Xin hỏi em định dùng cách gì vậy?"

"À có thể em sẽ bắt anh một năm rưỡi liên tục cho em đi ăn chùa." Thoại Mỹ cười hù dọa anh.

"Anh cầu còn không được ấy chứ." Vân Dương cười đáp. Trong lòng anh lại hy vọng lời cô nói là sự thật, chỉ là....

"Chúng ta đi ăn ở nhà hàng Nhật Bản được không?"Vân Dương mở cửa xe cho Thoại Mỹ, chờ cô ngồi mới ngồi xuống chỗ của mình, lái xe đi.

"Không được" Thoại Mỹ theo phản xạ phản đối. Lại là nhà hàng Nhật Bản, cô thề cả đời này không muốn ăn đồ Nhật Bản nữa.

"Làm sao vậy Thoại Mỹ" Vân Dương có chút lo lắng, chẳng lẽ anh nói gì sai sao?

Thoại Mỹ cũng cảm thấy hành động quá khích của mình, cô ngượng ngùng nói: "Không có gì, trừ đồ ăn Nhật Bản ra thì em ăn được tất cả"

"Được" Vân Dương thuần thục lái xe, rất nhanh đi đến một nhà hàng đồ ăn Thái.

Nếu nhớ không nhầm, cô từng nói thích ăn đồ cay.

Đỗ xe xong, vừa bước vào cửa, phục vụ nhanh chóng ra tiếp đón đưa bọn họ vào bàn gần cửa sổ.

Người phụ nữ này bên ngoài nhìn ôn hòa mà lại thích ăn cay? Vân Dương mỉm cười nhìn Thoại Mỹ đang chăm chú chọn món ăn. Dưới ánh đèn, khuôn mặt tươi cười của cô dường như đang tỏa sáng.

"Vân Dương, anh nói xem sao người Thái lại thích ăn cà ri?" Nhìn món ăn hầu như là cà ri xanh xanh đỏ đỏ, Thoại Mỹ lơ đãng hỏi chứ cũng không muốn anh trả lời, nói một mình.

"Có thể do hoàn cảnh sống." Vân Dương đột nhiên nói không đầu không đuôi, anh cũng không cần cô đáp lại.

Quả nhiên, Thoại Mỹ nhìn anh, không trả lời.

"Thoại Mỹ, hôm nay là ăn mừng em thiết kế thành công, em có muốn uống chút rượu không?" Vân Dương đề nghị.

"Không cần, nếu buổi biểu diễn thành công, lúc đó chúng ta ăn mừng bữa to đi." Thoại Mỹ cười đáp.

Trong khi chờ đợi đồ ăn được mang lên hai người ngồi đó nói chuyện vui vẻ.








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com