TruyenHHH.com

VCCT | MƯA NHỎ NGỪNG RƠI

Chương 5

Paven2118

"Tiểu Lương, khi nào thì lên lịch sinh thiết cho giường số 5?"

Y tá trực nhìn vào hồ sơ và trả lời: "2 giờ chiều."

"Anh Cố Ngụy, chuẩn bị phẫu thuật", ở bên trong thực tập sinh gọi.

"Được", Cố Ngụy đáp lại. Anh đã thay mũ và quần áo phẫu thuật màu xanh đậm, kéo găng tay y tế đến cổ tay, tháo đồng hồ đeo tay bỏ vào khay kim loại, liếc nhìn mặt đồng hồ rồi nói với y tá trực ban: "Buổi chiều không cần đổi ca, 1 giờ 30 phẫu thuật xong, tôi sẽ đến giường số 5 giúp làm sinh thiết."

Cô y tá nhỏ vội vàng nói: "Bác sĩ Cố, anh đã không nghỉ ngơi liên tục 24 giờ rồi."

"Không sao, tôi còn chịu được.", Cố Ngụy tiến hành khử trùng theo thông lệ.

"Nhưng... đã sắp xếp lịch cho bác sĩ thực tập, không cần làm phiền anh đâu, bác sĩ Cố."

"Ừm", Cố Ngụy bình tĩnh gật đầu, "Bác sĩ thực tập sắp xếp là ai?"

"Bác sĩ Tiểu Đỗ."

"Cậu ấy đã học thuộc quy trình đào tạo chưa?", Cố Ngụy nhíu mày hỏi, " Buổi chiều bệnh viện bên cạnh tổ chức hai cuộc thi thử, bảo cậu ấy đi thi thử."

"Vâng...", Y tá Lương ở trong lòng yên lặng, mặc niệm cho bác sĩ Đỗ," Vậy giường số 5...?"

"Chỉ có thể để tôi làm."

"..."

Buổi chiều Cố Ngụy đeo khẩu trang, tự mình tới giường số 5 làm sinh thiết.

Cả người nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Đứa trẻ vừa nghe y tá đưa mình đi liền bật khóc, nhất là khi có mấy y tá mặc áo khoác trắng đứng đằng sau, đứa trẻ mũm mĩm run lên vì sợ hãi, túm lấy người phụ nữ chăm sóc ở bên cạnh nhất định không chịu buông tay.

Dương Thần càng thêm đau lòng, hỏi y tá, "chỉ được một người vào sao? Tôi là bà nội của nó, tôi có thể vào chung không? Nó còn quá nhỏ, không có ba mẹ bên cạnh, sắp xếp một chút cho tôi đi cùng nó."

Y tá đã quen với cảnh tượng này, theo thông lệ trả lời, "Thật ngại quá, bệnh viện có quy định, chỉ bệnh nhân mới có thể vào."

Y tá Tiểu Lương cúi người, chỉ vào Cố Ngụy, nói với Trần Tiêu Tiêu, "Bạn nhỏ, bà nội chờ ở đây, em đi với chị y tá và chú bác sĩ nhé?"

Không hỏi còn tốt, vừa hỏi liền biết là sắp bị tiêm, Trần Tiêu Tiêu "Oa" một tiếng khóc lên, gắt gao túm lấy quần áo Dương Thần, hai má khóc thành một cục, "Không tiêm, không cần bác sĩ! Không cần bác sĩ!"

Cố Ngụy nghĩ đến chiếc áo blouse trắng lạnh lẽo mình đang mặc, vội vàng lui về phía sau hai bước rồi quay lưng lại.

Không nhìn thấy anh, tiếng khóc của Trần Tiêu Tiêu mới nhỏ đi một chút.

Từ ngày Cố Ngụy đọc lời thề Hippocrates trang trọng, anh đã yêu mến chiếc áo này trong nhiều năm. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy nó vừa lạnh lẽo vừa nặng nề lại hết sức dư thừa.

Sợ lại dọa đến tiểu bảo bảo, đợi một lát, Cố Ngụy mới lặng lẽ, cẩn thận quay đầu lại nhìn.

"Được được được, không cần bác sĩ, không cần, không cần!", Dương Thần ôm Trần Tiêu Tiêu dỗ dành, lần nữa nhờ y tá sắp xếp, để bà đi cùng đứa nhỏ.

Đương nhiên y tá không đồng ý, ở trong phòng bệnh chậm trễ mất quá nhiều thời gian, Tiểu Lương sốt ruột nói, "Còn có bệnh nhân khác đang chờ", liền túm lấy cánh tay Trần Tiêu Tiêu, dùng sức đưa Trần Tiêu Tiêu đi, tiếp theo là tiếng thét chói tai giãy dụa của đứa nhỏ.

Cố Ngụy vội vàng đẩy các y tá sang một bên, "Được rồi, đừng làm như vậy, để cho tôi."

Anh đi ngang qua y tá, cúi xuống bế đứa nhỏ từ trong tay Dương Thần lên, để cho mông của nhóc đặt lên cánh tay mình còn gò má nhỏ tựa vào bờ vai anh.

Đây là lần đầu tiên Cố Ngụy ôm một đứa trẻ, động tác có chút vụng về nhưng cuối cùng cũng ôm chặt, cảm giác đó thật kỳ diệu, nhẹ nhàng và nhỏ bé hơn tưởng tượng, lại có mùi thơm như sữa, giống như mùi bánh mì nhỏ.

Anh lau nước mắt cho cục sữa đang không ngừng khóc, lại vỗ nhẹ lưng đứa nhỏ, "Chú và dì đưa Tiêu Tiêu đi chơi được không? Tiêu Tiêu đừng khóc, Tiêu Tiêu dũng cảm nhất."

Giống như được người lớn trong nhà che chở ôm vào trong ngực, Trần Tiêu Tiêu rốt cục cảm thấy có chút cảm giác an toàn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn ẩm ướt chôn vào trong hốc vai Cố Ngụy, giống như chó con ỷ lại vào mẹ, trái tim Cố Ngụy đều muốn tan ra.

Ngày hôm đó, toàn bộ người trong tổ trực ban đều ngơ ngác.

Bác sĩ Cố tốt bụng nhưng lạnh lùng xa cách của bệnh viện Hoa Thanh, luôn luôn giữ một khoảng cách nhất định với bệnh nhân, lại ôm một bệnh nhân nhỏ tám tuổi một đường vào phòng khám.

Vết thương sinh thiết nhỏ, có thể trực tiếp hoàn thành trong phòng khám, không cần lên bàn mổ.

Y tá đã chuẩn bị dụng cụ chọc thủng.

Trần Tiêu Tiêu mở to đôi mắt, nước mắt chưa khô nhìn loạn chung quanh, vẫn còn vô cùng sợ hãi.

Cố Ngụy liền cầm lấy một cái găng tay cao su, thổi khí vào, chỉ chốc lát liền thổi thành một cái "mào gà nhỏ" phồng lên.

Bộ dáng xấu xí, chọc cho Trần Tiêu Tiêu cười khanh khách.

Lúc y tá Tiểu Lương vào phòng khám đưa dụng cụ vừa vặn nhìn thấy một màn này, lúc đi ra vẻ mặt giống như gặp quỷ, vỗ vỗ y tá trực ban bên cạnh nói, "Cô mau véo tôi một cái, có phải tôi đang mộng du hay không?"

"Cô điên à?"

"Tôi nhất định là mộng du, cô đoán xem tôi nhìn thấy cái gì. Bác sĩ Cố á, đang ở dưới lầu thổi găng tay, còn thổi ra cái hình vô cùng xấu xí. Bác sĩ Cố là hoa khôi của bệnh viện Hoa Thanh, còn đẹp hơn hoa khôi khóa trước của trường y Hoa Thanh. Trời ơi, anh ấy không muốn giữ hình tượng của mình nữa sao?"

Thời gian sinh thiết ngắn, rất nhanh đã kết thúc.

Trần Tiêu Tiêu rất mạnh mẽ, không khóc một tiếng nào.

Mặc dù khi Cố Ngụy nhặt chiếc kim tiêm trên mâm sắt lên, trong lòng đã vô cùng sợ hãi nhưng khi thực hiện quá trình sinh thiết, Trần Tiêu Tiêu vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Người lớn có thể chịu đựng được quá trình này mà không cần gây mê, nhưng điều đó không có nghĩa là một đứa trẻ 8 tuổi có thể làm được.

Vì vậy, anh đã cho gọi thêm vài y tá đến bên cạnh, sẵn sàng giữ chặt Trần Tiêu Tiêu bất cứ lúc nào để ngăn nhóc con vùng vẫy.

Nhưng ngoài dự liệu của Cố Ngụy, Trần Tiêu Tiêu đã rất kiên cường.

Ánh mắt đó làm cho Cố Ngụy nhớ tới Trần Vũ thời kỳ còn ở trường quân đội.

Cố Ngụy vào trường quân đội thuần túy là hành động theo cảm tính, bởi vì cha mẹ anh ép anh học khoa chỉnh hình nhưng anh thích nhất là khoa tiêu hóa. Cố Ngụy từ nhỏ được xem là thiên tài, học bá, đứa trẻ ngoan trong mắt người ngoài, nhưng càng là người theo khuôn khổ, ở một thời kỳ đặc biệt nào đó càng dễ trở nên nổi loạn.

Vì thế trong nguyện vọng thi đại học, Cố Ngụy dứt khoát điền vào trường quân đội.

Anh xuất thân từ một gia đình bác sĩ, luôn có cảm giác ưu việt hơn người. Họ chướng mắt nhất là "võ phu" tòng quân, do đó hành động của Cố Ngụy chính là muốn cha mẹ tức giận, anh chính là muốn "trả thù" sự ép buộc đó.

Tuy nhiên, những người vào trường quân đội phần lớn là thế hệ thứ ba và thứ tư của Hồng quân, là sinh viên thể thao hoặc là những người đã chăm chỉ luyện tập từ nhỏ. Loại người thuần túy dựa vào điểm thi tốt nghiệp trung học như anh, thật khiến người ta kinh ngạc.

Ngày đầu tiên vào bước chân vào kí túc xá của trường Cố Ngụy đã cảm thấy không quen.

Tám người ở chung một phòng ngủ lớn.

Vì lý do thể diện, Cố Ngụy không muốn cho người ta biết, anh chính là thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp trung học năm đó của tỉnh, nguyện vọng "điền sai" bị mọi người chế nhạo một thời gian dài.

Cho nên khi một nam sinh cao lớn cùng phòng nhìn thấy anh xịt nước khử trùng lên giường, cảm thấy bộ dáng đàn bà không vừa mắt, một tay lật anh ngã xuống giường, hỏi anh tên là gì.

Cố Ngụy lạnh lùng trả lời: "Cố Nhất Dã."

"Cố Nhất Dã à," sinh viên trường thể thao cao gần hai mét cười nhạo anh, "Tên thật là hoang dã nhưng sao cậu lại giống con gái như vậy, vừa trắng trẻo, con mẹ nó, quần áo còn có mùi thơm..."

"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cậu ra", Cố Ngụy thực sự không chịu nổi. Anh xuất thân từ gia đình bác sĩ, di truyền thích sạch sẽ, ở trong kí túc xá này cũng đã đủ khiêu chiến giới hạn của mình, "Cậu rửa tay chưa? Đừng chạm vào giường của tôi."

"Ơ, em gái, em còn hưng phấn đúng không?", sinh viên trường thể thao trời sinh thô lỗ, tính tình nóng nảy dễ dàng tức giận," Biết trong phòng này ai là lão đại không, hôm nay giới thiệu cho em biết một thể."

Nói xong, hắn ta túm lấy cổ áo Cố Ngụy, dùng sức kéo anh lên.

Vóc dáng người đó khỏe mạnh, thân thể hắn ta nhìn qua to gấp đôi Cố Ngụy, muốn xách Cố Ngụy giống như xách gà con.

Động tác thô lỗ đó thình lình bị một chén trà bằng thép không gỉ bay tới cắt ngang. Vật đó đập vào cạnh giường, "bùm" một tiếng vang thật lớn.

"Này", vật nặng lăn xuống đất, một sinh viên năm nhất trước đây vẫn luôn trầm mặc ngồi một góc đột nhiên lên tiếng.

Khuôn mặt của cậu ta từ trong bóng tối phía đầu giường nâng lên, nhấn mạnh từng chữ không nhanh không chậm, mang theo nửa phần lười biếng giống như vừa mới ngủ dậy, một đôi chân dài rẽ ra, một tay chống ở sau lưng, chậm rãi hỏi:

"Tôi không nghe nhầm chứ? Cậu vừa nói ai, ai là lão đại?"

Sinh viên trường thể thao bị vật gì đó đột nhiên bay tới dọa đến buông lỏng tay, sau khi nhìn rõ đó chỉ là một chén trà, chợt cảm thấy mất mặt, tức giận gào lên, "Con mẹ nó, mày là ai?"

"Dương Chấn."

Tbc

03.11.2023

-------

Sân khấu nhỏ của tác giả:

(>y<) Tiểu Vũ chúng ta ra sân có phải siêu đẹp trai hay không?!

Cha Trần Vũ là một người có quân hàm rất cao trong quân khu, cho nên ở trường quân đội dùng họ mẹ.

Tin tốt, chúng ta có một cái tên bí mật trong tên truyện <<Tiêu Tiêu Vũ Hiết>> - 潇潇雨歇

Tiêu Tiêu là tên của Đại Bảo, còn "Vũ", chính là.....

-------------

Góc của Ven:

潇潇 phiên âm xiāoxiāo, đọc là Tiêu Tiêu.

Nếu dùng "潇潇" làm tính từ để miêu tả thời tiết, nó thường mô tả cơn mưa phùn hoặc tiếng mưa rả rích. Cụm từ "潇潇雨歇" có thể hiểu là cơn mưa phùn dần dần tạnh. Bối cảnh mang ý nghĩa của sự yên tĩnh và thanh bình.

Chữ Tiêu này cũng trong từ Tiêu diêu tự tại. Đây hoàn toàn là cảm nhận của Ven, không phải ý của tác giả. Có sai sót mong nhận được góp ý.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com