Van Phong
[There should be a GIF or video here. Update the app now to see it.]
"Đinh Trình Hâm, tôi thực sự rất chán ghét anh, nhưng mà, tôi lại càng chán ghét bản thân mình hơn."Sau đó một đoạn thời gian rất dài, Đinh Trình Hâm đều sẽ hồi tưởng lại cái lần gặp mặt ra về chẳng vui vẻ gì kia.
Cậu nhớ tới cái ngày mà đã rất lâu rồi cậu mới trở về "nhà của bọn họ", mặc bộ y phục đã mặc vào cái lần trực tiếp kỷ niệm bốn năm của bọn họ.
Đinh Trình Hâm rất để ý đến phong cách ăn mặc hình tượng của mình, y phục hầu như chẳng bao giờ giống nhau, mà lần gặp mặt này lại mặc bộ y phục đó rốt cuộc có ý gì trong lòng bọn họ đều ngầm hiểu rõ.
Thời gian mặc bộ y phục này, là năm 2023. Khi đó Thời Đại Thiếu Niên Đoàn phát triển cũng không thuận lợi, bị chế diễu rất nhiều, giống như rất nhiều người đều đang chờ để chê cười bọn họ. Một ánh mắt tuỳ ý, thuận miệng nói một câu, đều bị bọn họ lý giải quá lên thành "quan hệ không bằng lúc trước".
Đùa giỡn là bạo lực, nói về cuộc sống đại học là đang ám chỉ, không nói chuyện thì là tâm trạng không tốt..... Mọi người đều coi bản thân mình là đương sự, cảm thấy bản thân hiểu rất rõ mình là idol, tựa như cả thế giới này chỉ có bản thân mình mới yêu mình, người khác đều là rác rưởi.
Hiện tại là năm 2024, mọi người đều đã học được lá mặt lá trái*, học được ngụy trang mà bọn họ ghét nhất nhưng fan lại cảm thấy quan hệ của bọn họ vẫn rất tốt.
Có phải có chút buồn cười không.
*Lá mặt lá trái được dùng phổ biến để biểu thị sự tráo trở, lật lọng của con người.
Có lẽ bọn họ đều nhìn ra được dòng chảy ngầm đang tuôn trào giữa bọn họ, nhưng con người luôn tự lừa mình dối người. Vào thời điểm quan hệ của bảy người rất tốt, bọn họ thường quen nói liều, quen cầu nguyện giải tán solo; Nhưng khi có dấu hiệu thực sự, bọn họ lại bắt đầu sợ hãi.
Con người mà, luôn hữu thị vô khủng*. Bởi vì không có khả năng, cho nên mới bịa đặt; Mà thực sự có khả năng, bọn họ lại bắt đầu tự lừa mình dối người rằng sẽ không phát sinh đâu.
*Hữu thị vô khủng: Bởi vì có thứ để dựa vào nên không sợ hãi.
Còn nhớ trước đây khi xem Doraemon, mèo máy có một cái cỗ máy thời gian, có thể trở lại bất cứ thời điểm nào.
Ngươi nói xem, cái cỗ máy ấy có thể khiến bọn họ trở lại quá khứ không?
Nếu như thất sự có thể, tôi sẽ thật sự nguyện ý trở về sao?
Đinh Trình Hâm đứng ở trước cửa một lát, lúc này mới đẩy cửa bước vào.
Là Trương Chân Nguyên gọi cậu đến cùng ăn cơm, nói rằng rất lâu không cùng ăn đồ nướng rồi. Đinh Trình Hâm gật gật đầu, xác thực rất lâu rất lâu rồi.
Lâu đến mức cậu cũng sắp quên mất hương vị đồ nướng rồi.
Thời điểm mở cửa trong phòng không có người, ngay cả vệ sĩ cũng không có. Đinh Trình Hâm cũng chẳng nghĩ nhiều, đi thẳng tới hậu viện, chỉ thấy sáu người đã đến đông đủ, lưu lại một vị trí ở giữa.
"....." Rất lâu rồi, đã rất lâu rồi không có lưu lại vị trí cho Đinh Trình Hâm.
Cậu theo bản năng nhìn khắp bốn phía, thấy không có camera, lúc này mới an tâm đi tới vị trí kia ngồi xuống, không nói lời nào.
Ghế của sáu người bọn họ đều là ghế gỗ giống nhau, chỉ có bản thân cậu là có ghế có phần tựa lưng.
Sao vậy, bảy cái ghế giống nhau cũng không có sao? Nhất định phải để tôi ngồi một cái ghế khác hẳn để tôi tự mình hiểu ra tôi không hợp với bọn họ sao?
Mọi người đều trầm mặc, lần này lại là Hạ Tuấn Lâm mở miệng.
Lúc trước Hạ Tuấn Lâm có hỏi cậu có hay không trách cứ mình, bởi vì lần ăn cơm trước thực xấu hổ, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy bản thân không thooát được có liên quan. Đinh Trình Hâm nói sao có thể chứ, cũng không liên quan đến em.
Thực sự không có liên quan sao? Phủi được quan hệ với ai đây.
"Đã lâu không gặp Đinh ca." Hạ Tuấn Lâm ngồi bên cạnh Đinh Trình Hâm, rót cho Đinh Trình Hâm một cốc coca, nói: "Không bảo vệ cổ họng à?"
"Một chút không sao." Đinh Trình Hâm uống một ngụm, rũ mắt.
Chúng ta đã qua cái tuổi cần bảo vệ cổ họng không được uống nước ngọt có ga, phải uống sữa nữa rồi.
Hiện tại chúng ta đã không còn phiền não của quá khứ, không câ phải vụng trộm uống nước ngọt có ga, không cần thu điện thoại trước khi đi ngủ, không cần phải uống sữa bò mà mình đã uống đến phát ngấy.....
Dường như mọi thứ đều đã thay đổi tốt hơn, nhưng chúng ta lại trì trệ không tiến lên.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ, vẫn là Hạ Tuấn Lâm đề nghị chơi trò Quốc vương, không khí lúc này mới nóng lên.
Âu hoàng giáng lâm không phải thổi phồng, Hạ Tuấn Lâm lượt đầu chính là quốc vương, nhìn nhìn sáu người đang bất an, nói: "Lượt đầu tiên mà, đơn giản một chút, hai và năm đối diện hát tình ca."
"....." Số năm Mã Gia Kỳ liếc nhìn số hai Trương Chân Nguyên, gật gật đầu.
"Tớ thích nụ cười ngây thơ nhất của cậu, ngập tràn ma lực không giống với người thường....."
Tống Á Hiên phục rồi, chơi trò chơi còn có thể pr bài hát, lợi hại.
Bài hát kết thúc, Trương Chân Nguyên thổ tào: "Ánh mắt Mã ca đáng sợ quá, một chút yêu cũng không có."
"Em không phải cũng không có à?" Mã Gia Kỳ mỉa mai.
"Hai người tám lạng nửa cân." Hạ Tuấn Lâm tráo bài, "Tới đây, lượt thứ hai."
Tống Á Hiên là quốc vương.
Hôm nay hắn thoạt nhìn tâm tình không quá tốt, có chút lãnh đạm nhìn Lưu Diệu Văn một cái, nói: "Số ba bế công chúa số bốn."
"Quen quá nha...." Nghiêm Hạo Tường nghĩ nghĩ, đột nhiên sửng sốt.
Thời điểm quay Thiếu niên onfire, nhiệm vụ Tống Á Hiên bố trí không phải là cái này sao? Lần đó hình như còn là Lưu Diệu Văn bế công chúa Đinh Trình Hâm.
"Ba ôm bốn?" Lưu Diệu Văn lật lá bài số ba của mình.
"Đúng." Tống Á Hiên gật đầu, nhìn quanh một vòng, tầm mắt dừng trên người duy nhất không lật bài ra là Đinh Trình Hâm.
"Đến đi."
Đinh Trình Hâm đem lá bài đặt lên trên bàn, đi về phía Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn nhất thời có chút lo lắng, tay cứ nắm chặt lại buông lỏng, lặp lại mấy lần.
Cuối cùng Đinh Trình Hâm cười trước, "Sao thế? Nắm tay? Em muốn đánh anh à?"
".....Không có." Lưu Diệu Văn xấu hổ cười cười.
Lưu Diệu Văn đưa tay ra trước, Đinh Trình Hâm thoáng do dự, đặt tay lên.
Đinh Trình Hâm kỳ thực chưa bị bế công chúa bao giờ, luôn luôn bế công chúa người khác. Cách ba năm, lần thứ hai bị ôm, mọi thứ đều thay đổi rồi.
Mã Gia Kỳ lẳng lặng nhìn Lưu Diệu Văn bế công chúa Đinh Trình Hâm chậm rãi chạy vòng tròn, đột nhiên nói: "Anh nhớ là Á Hiên không phải chỉ nói bế công chúa là được rồi sao? Không yêu cầu phải chạy."
"Ấy? Đúng nha." Trương Chân Nguyên sững sờ gật đầu.
"Ha ha." Tống Á Hiên khẽ cười, không nói gì.
Nghiêm Hạo Tường phát hiện mấy năm nay Lưu Diệu Văn chẳng thay đổi gì, qua ba năm, lần nữa bế công chúa Đinh Trình Hâm hắn vẫn là luôn cười, chạy hết một vòng.
Con người có bộ nhớ cơ bắp (muscle memory). Xem ra, bọn họ vẫn chưa từng quên cái lần bế công chúa khó quên kia.
Đinh Trình Hâm ngoài miệng nói "Anh nôn rồi đấy.", nhưng cậu vẫn nhớ.
Lưu Diệu Văn nói "Em phục rồi.", nhưng hắn không phải vẫn cười chạy hết vòng hay sao.
"Buông xuống đi." Đinh Trình Hâm được Lưu Diệu Văn thả xuống, thong dong trở về chỗ ngồi, uống một ngụm coca.
"Tiếp tục đi."
Cũng không ai nhắc nhở trừng phạt hai người hoàn thành vượt mức, trưởng thành những năm này khiến bọn họ ý thức được quan hệ của bọn họ không phải là thứ có thể tuỳ tiện trêu đùa, bởi vậy càng thêm cẩn thận.
Lượt thứ ba, Trương Chân Nguyên là quốc vương.
"Này......vậy thì số ba và số năm, hai người nói mấy lời đường mật với nhau đi, lời đường mật là em quyết định."
"Được."
Nghiêm Hạo Tường lật lên lá bài số ba của mình, theo đó hết lượt này đến lượt khác "Ấy, không phải em", Đinh Trình Hâm thở dài: "Sao lại là anh."
Bất ngờ một lá năm cơ.
"A! Tìm được rồi, cái này? A? Là Đinh ca à?" Trương Chân Nguyên nhìn thấy là Đinh Trình Hâm tay theo bản năng run rẩy, nói, "Thế hay là đổi lại đi."
"Thế sao được, đạo đức đâu?" Hạ Tuấn Lâm ngôn từ chính đáng.
"Anh đây là....chơi xấu." Lưu Diệu Văn cũng nói.
"Cứ thế này đi, không cần đổi nữa." Đinh Trình Hâm cười nói.
"Vậy.....nói trước là không được động tay đâu nhé."
Trương Chân Nguyên đưa điện thoại cho Nghiêm Hạo Tường, Đinh Trình Hâm phát hiện Nghiêm Hạo Tường nhướng mày, biểu tình tế nhị.
"Gì đấy? A?" Đinh Trình Hâm cũng thò qua nhìn, co rúm lại, "Gớm quá, đổi cái khác đi."
"Đừng đừng, đã chơi thì phải chịu chứ." Mã Gia Kỳ cười nói.
"Em cảm thấy cái này cũng được mà." Tống Á Hiên phụ hoạ.
"Muốn đổi cũng không phải không được." Nghiêm Hạo Tường bày tỏ.
Đều đã nói như vậy rồi, Đinh Trình Hâm ngược lại cũng ngại đổi. Cậu liếc Mã Gia Kỳ một cái, lúc này mới đi đến giữa bãi cỏ, đối mặt với Nghiêm Hạo Tường.
"Anh đã từng yêu em chưa?" Đinh Trình Hâm mặt vô biểu tình, ngữ khí uy nghiêm.
"Em đã từng yêu anh chưa?" Nghiêm Hạo Tường chuyên chú nhìn đôi mắt Đinh Trình Hâm, đem Đinh Trình Hâm nhìn tới sợ hãi, sợ hãi bản thân rơi vào cạm bẫy.
Không ai có thể từ trong ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường sống mà đi ra.
Bọn họ lần trước đối diện ánh mắt nhau như vậy......là khi nào?
Quên rồi, quá lâu rồi.
Đinh Trình Hâm động tay tách đầu Nghiêm Hạo Tường ra, cự tuyệt đối diện, lúc này mới đọc: "Em vẫn luôn yêu anh."
".....Thế sao em vẫn như vậy, như thế này? Lạt mềm buộc chặt sao?"
Đinh Trình Hâm thực sự không cự tuyệt được thanh âm trầm thấp, huống hồ cậu lại còn là một thanh khống.
Da đầu tê dại.
"Nhưng anh căn bản không hiểu yêu là gì?"
"......" Nghiêm Hạo Tường ngắt ngứ.
Đinh Trình Hâm hồ nghi nhìn, những người khác cũng thúc giục: "Tường ca, tiếp tục đi."
"À, đúng." Nghiêm Hạo Tường lấy lại tinh thần, tiếp tục nói: "Sao lại không hiểu? Gọi một tiếng lão công, mệnh cũng đều cho em."
"....." Đinh Trình Hâm nghẹn đến muốn nội thương, cái thoại bá đạo tổng tài cổ xưa gì đây!
Nhưng mà, mấy câu sau mất thể diện như vậy, thực sự là người có thể đọc được sao?
"Tiếp tục đi." Nghiêm Hạo Tường nhẹ giọng nói.
"Lão công." Đinh Trình Hâm ném ra hai chữ, không chút lưu luyến xoay người rời đi, nghe thấy Nghiêm Hạo Tường sau lưng thấp giọng cười.
"Vãi, Mã ca anh còn ghi âm?" Trương Chân Nguyên thưởng thức xong màn biểu diễn, xoay người lại chấn kinh.
"Cái này không phải rất bình thường à? Em xem có ai không ghi âm." Mã Gia Kỳ ung dung thu hồi di động.
"....." Quả nhiên, vẫn là Trương Chân Nguyên còn quá trẻ, quá đơn thuần.
Những người khác cũng thu hồi điện thoại, đợi Đinh Trình Hâm và Nghiêm Hạo Tường ngồi lại vị trí xong Hạ Tuấn Lâm còn chọc ghẹo.
"Đinh ca sao anh lại vu khống Nghiêm Hạo Tường không hiểu yêu là gì chứ? Cậu ấy đặc biệt chú ý đến eo anh bị thương còn đem ghế gỗ của anh đổi thành ghế có lưng tựa đấy."
Rõ ràng là thay Nghiêm Hạo Tường nói chuyện, nhưng lại quá quái gở.
Quan hệ thay đổi khiến Đinh Trình Hâm đối mặt với mặt với sự ưu ái đặc biệt chưa từng nghĩ tới với chính bản thân mình chỉ cảm thấy bọn họ đang có dụng ý xấu khác.
Có lẽ cậu trước đây khi nhìn thấy chiếc ghế khác biệt sẽ cảm thấy các em trai có lòng chăm sóc bản thân, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy cái này có thể là nhắc nhở bản thân rằng xưa không bằng nay.
Cậu không nói gì, lượt thứ tư cứ như vậy bắt đầu.
Đồ nướng đã nướng xong, Đinh Trình Hâm không nhìn thấy giá nướng ở trong sân, phỏng đoán là mua đem tới. Lúc này đã ăn được một lúc rồi, đồ nướng cũng bị ăn kha khá rồi.
"Vận khí không tồi." Nghiêm Hạo Tường lật lá vương bài lên, "Chơi kích thích đi, tay nắm tay dùng miệng ngậm một lá bài trong một phút, số hai và số sáu."
"Này không được đâu?" Đinh Trình Hâm lần này ngược lại lật bài khá nhanh, "Không phải khó quá chứ."
"Cái này có là gì? Lẽ nào còn có thể thực sự yêu?" Nghiêm Hạo Tường cười nói.
Lưu Diệu Văn lần đầu tiên kỳ vọng lá bài của mình, nhưng đáng tiếc, hắn là năm.
A, vậy sáu là ai?
"Hình như là có chút không ổn thật." Mã Gia Kỳ cười cười lật lên lá bài số sáu của mình, "Hạo Tường có thể đổi không?"
"Không đổi." Nghiêm Hạo Tường thái độ kiên định.
Kỳ thực trong trò chơi Quốc vương vốn dĩ cần tôn trọng quy tắc, điều chỉnh lệnh của quốc vương có rất ít. Mọi người trong lòng đều hiểu rõ quy tắc này, phản kháng cũng bất quá là "giãy dụa vô ích" mà thôi.
Đinh Trình Hâm trầm mặc rất lâu, mới khẽ cười một cái, đem lá bài đặt lên trên bàn, nói: "Đến đi."
Mã Gia Kỳ cũng không nói nhiều, theo Đinh Trình Hâm đi sang một bên, trong tay cầm một lá A cơ.
"Mặt đối mặt, tay nắm tay." Nghiêm Hạo Tường ở bên ngoài chỉ đạo.
Đinh Trình Hâm hạ quyết tâm, vươn tay nắm lấy tay Mã Gia Kỳ. Lúc này đồng thời, Mã Gia Kỳ ngậm lá bài cũng kề sát vào Đinh Trình Hâm.
"......."
Ba giây sau, Đinh Trình Hâm cũng tiến sát lại cắn vào lá bài.
Hai người hôm nay mặc có chút giống nhau, nếu như là trước đây, cái cảnh này kỳ thực rất đẹp, mọi người cũng sẽ đem nó ra trêu đùa. Chỉ đáng tiếc, mọi thứ đều thay đổi rồi.
Lưu Diệu Văn ở xa xa nhìn, răng hàm cũng sắp bị hắn cắn vỡ rồi. Nghiêm Hạo Tường thực sự, rất biết chơi.
Tống Á Hiên ngược lại chẳng có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn, ngẫu nhiên mỉm cười ngó sang Lưu Diệu Văn một cái.
"Hết thời gian." Nghiêm Hạo Tường nói.
Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ đồng thời lùi về phía sau, lá A cơ cứ như vậy kẻ loi rơi xuống đất. Đinh Trình Hâm cũng không chú ý đến, quay trở về.
Lúc Hạ Tuấn Lâm quay đầu phát hiện trong túi áo Mã Gia Kỳ cất thứ gì đó, nhưng không nhìn thấy rõ cụ thể là cái gì. Lại hướng trên mặt đất nhìn một cái, Hạ Tuấn Lâm minh bạch.
Lá bài kia.
Hạ Tuấn Lâm cảm thấy Mã Gia Kỳ thực sự quá buồn cười, rõ ràng không thích, không để tâm, thậm chí muốn rời nhóm tổn thương Đinh Trình Hâm, lại còn bày ra cái màn kịch không cần thiết này.
Sao nào, diễn vai người đàn ông thâm tình ấm áp nhiều rồi, liền thực sự cảm thấy mình là một người thâm tình?
"Lượt cuối cùng đi." Đinh Trình Hâm thở một hơi, "Lần này để anh làm quốc vương đi."
Thật đáng tiếc, cũng không được.
Là Mã Gia Kỳ.
Mã Gia Kỳ như có suy tư mà nhìn Hạ Tuấn Lâm, nói: "Anh nhớ lần trước trừng phạt cuối cùng là mặc đồ nữ biểu diễn đúng không? Vậy thì có đầu có cuối, lần này vẫn là cái đó đi, ừm..... Số ba và số bảy cẩn thận."
Có đầu có cuối, hắn sao có thể nói ra câu này được chứ.
"Anh đừng có tự đào hố cho mình." Lưu Diệu Văn lạnh lùng nói.
"Có đầu có cuối?" Đinh Trình Hâm có chút châm chọc mà cười, cầm lên một lá bài.
Số bảy.
"........ Anh nôn rồi đây." Đinh Trình Hâm không nhịn nổi nữa rồi, xui xẻo như thế sao?
"Sẽ không tự đào hố cho mình đâu." Mã Gia Kỳ lật lên lá bài số năm của mình.
"Em là ba." Tống Á Hiên buột miệng thốt ra rồi mới ý thức được câu này còn có nghĩa khác, lại bổ sung thêm một câu, "Lá bài số ba vạn ác này."
Nhưng mà hiện tại chẳng có ai đi để ý người khác nói cái gì nữa rồi, ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, làm sao có thể chú ý đến người khác.
"Kéo búa bao đi."
Đinh Trình Hâm tự biết mình chơi kéo búa bao rất kém, nhưng thời khắc mấu chốt cũng chưa từng làm rơi dây xích đâu. Lần trước còn không phải là Hạ Tuấn Lâm và mình quyết chiến "nữ trang", bản thân không phải thắng rồi sao?
Lần này chắc là sẽ thắng đi? Không thể xui xẻo cả một buổi tối được.
"Oh hô!" Tống Á Hiên một trận liền thắng Đinh Trình Hâm, thờ ơ đối diện với "lại lần nữa đi" của Đinh Trình Hâm, nói, "Thời khắc mấu chốt Tiểu Tống lão sư vẫn rất đáng tin cậy nha."
"Hahahahahaha, Đinh ca, tối nay anh thực sự rất xui xẻo đó." Hạ Tuấn Lâm không chút lưu tình cười nhạo.
"Sân khấu tiếp theo hình như là cổ phong đúng không? Chậc chậc chậc, Tiểu Duy lại muốn xuất hiện rồi sao?" Nghiêm Hạo Tường trêu chọc.
"Không sao, tháng năm hợp thể, Đinh ca anh vẫn còn một tháng để tiếp nhận." Trương Chân Nguyên "an ủi".
An ủi thế này, không cần thiết lắm.
Đinh Trình Hâm ngồi dưới đất, hồi lâu sau mới nói: "Cái này...... không thể......"
"Không thể? Đã chơi thì phải chịu nha." Mã Gia Kỳ cười nói.
"Cậu còn không biết xấu hổ mà cười." Đinh Trình Hâm không bình tĩnh nữa rồi, "Tâm cậu xấu thật đấy."
"Tớ đây là có mưu lược."
Đinh Trình Hâm thần sắc lạnh nhạt, không nói lời nào nữa, lặng lẽ uống một ngụm coca.
Coca cũng vừa lúc thấy đáy.
"Oa, đã mười rưỡi rồi, thảo nào em buồn ngủ như vậy." Hạ Tuấn Lâm ngáp một cái, giả bộ vô tình đến, "Đinh ca, buổi tối hai chúng ta ngủ cùng đi."
"A?" Đinh Trình Hâm theo bản năng muốn từ chối, vừa nhìn là Hạ Tuấn Lâm lại thấy ngại, đành gật đầu.
"Vậy thì mau đi ngủ thôi." Hạ Tuấn Lâm có chút gấp không chờ nổi nữa rồi.
Bảy người cùng nhau đi ra ngoài, Tống Á Hiên lại đột nhiên nói còn có đồ chưa thu dọn, phải quay lại thu dọn bàn ăn.
Đinh Trình Hâm cảm thấy kỳ quái: "Đã muộn như vậy rồi, ngày mai thu dọn cũng được."
"Vẫn là tối nay đi." Tống Á Hiên kiên trì nói.
"Em là không buồn ngủ hả?" Đinh Trình Hâm sáng tỏ, "Vậy anh phụ em là được, những người khác đi ngủ đi."
"A, vậy Đinh ca em đợi anh nhé." Hạ Tuấn Lâm cố ý làm nũng nói.
Lưu Diệu Văn một trận ác hàn, nói: "Nói chuyện cho tử tế vào."
"Hahahaha, anh đây không phải là tử tế à?" Hạ Tuấn Lâm trong mắt hiện ra tiếu ý, "Ban đêm có thể để Đinh Nhi gọi một tiếng lão công cho nghe."
"Cậu có phải cảm thấy nhân sinh 19 tuổi của cậu là quá dài rồi không." Nghiêm Hạo Tường mặt vô biểu tình.
"Làm sao? Chỉ có thể gọi cậu? Không thể gọi tớ?"
"Thế nào cũng được, nhớ gửi ghi âm cho anh." Mã Gia Kỳ nhắc nhở.
.......... Ngài còn có thể có một chút mặt mũi được không?
"Có những lúc thực sự là không hiểu nổi, anh là tốt thật sự, hay là giả tạo."
Bàn tay đang giúp Tống Á Hiên sắp xếp que xiên của Đinh Trình Hâm ngừng lại, nhìn hắn nói: "Là ý gì?"
Thanh âm khô khốc.
"Chính là rất tò mò, sao lại có thể có người vô tư như vậy, cam vu phụng hiến*"
*Cam vu phụng hiến: cam nguyện hi sinh, sẵn sàng vì người khác, không màng danh lợi, không nghĩ đến bản thân,......
"Em không thể bởi vì bản thân đeo kính râm mà nghĩ rằng cả thế giới đều là màu đen."
"Ồ, thế à?" âm cuối kéo dài, Tống Á Hiên lau xong cái bàn, "Vậy anh thì sao, là trắng hay đen?"
"Em cảm thấy là thế nào? Hay nói cách khác, em thì sao?" Đinh Trình Hâm hỏi ngược lại, đối mặt với hắn.
Tống Á Hiên bị cậu nhìn buộc phải dời đi tầm mắt, cười nói: "Anh thực sự yêu mọi người như vậy, yêu cái nhóm này như vậy?"
"Kỳ thực là như vậy, được chưa?"
"Vậy anh có biết trong nhóm có bao nhiêu người ước sớm một chút rời khỏi cái nhóm này không? A đúng rồi, Lưu Diệu Văn trước kia tỏ tình với anh rồi nhỉ?"
"Ý em là gì?"
"Không có gì, tùy tiện đoán thôi, rất dễ đoán ra mà. Bất quá, phỏng chừng chỉ có Hạo Tường và Trương ca không biết, kỳ thực mọi người đều biết."
"Rốt cuộc em có ý gì?"
"Trong cái nhóm này căn bản chẳng có ai yêu nhóm."
"Em cũng không yêu sao?"
"Oh? Sao anh lại nghĩ như vậy nhỉ? Oan uổng quá, Đinh ca, tôi ngay cả nguyện vọng cũng ước là 'Thời Đại Thiếu Niên Đoàn vĩnh viễn ở bên nhau' mà." Tống Á Hiên cười nói.
"Em....." Đinh Trình Hâm cuối cùng vẫn không nhẫn tâm nói ra từ kia, "Bỏ đi, đừng nói Diệu Văn nữa, em đối với Mã Gia Kỳ không phải cũng....."
"A, cái gì? Tôi và Mã Gia Kỳ chính là huynh đệ, cũng có thể nói là quan hệ cạnh tranh, tôi đối với anh ta một chút cũng không có. Hoặc có thể nói là, tôi còn cảm thấy anh ta ghê tởm."
"Vậy em trước đây......" Tống Á Hiên ngắt lời Đinh Trình Hâm. "Anh có biết không? Tình đầu của Lưu Diệu Văn, là tôi." Tống Á Hiên khẽ cười, "Chỉ đáng tiếc, tôi không thích cậu ta. Anh đoán xem, tôi thích ai nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com