TruyenHHH.com

Van Phong

Bên trong ầm ĩ bao lâu, Đinh Trình Hâm đứng ở bên ngoài bấy lâu. Thẳng đến khi chiến tranh chấm dứt, Đinh Trình Hâm mới đẩy cửa đi vào.

Hai năm trước cậu có nghĩ cũng không nghĩ tới tại căn phòng bọn họ từng cùng nhau đón năm mới, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm sủi cảo, hai năm sau ngày hôm nay bọn họ sẽ ở tại đây tay đấm chân đá, đánh đập tàn nhẫn.

Còn nhớ thời điểm cuối năm 2021 "Thời gian tham chiếu vạn vật là cái gì?" cái văn án này rất hot, Đinh Trình Hâm khi đó còn từng khịt mũi coi thường văn án này, nhưng hiện tại lại tỏ ra đặc biệt trào phúng.

Ngươi nói xem, thời gian tham chiếu vạn vật đến tột cùng là cái gì.

Mới có thể trong thời gian hai năm ngắn ngủi thay đổi hết thảy, mới có thể biến tất cả thành cảnh còn người mất.

Ai sẽ biết đây, hỏi gió, nó sẽ trả lời sao?

Lưu Diệu Văn ngồi tựa trên đất, trên mặt có một vết xước. Nghiêm Hạo Tường ngồi ở gần hắn, cũng không biết có phải do bởi vì da trắng quá hay không, vết thương xem ra khá nghiêm trọng. Tống Á Hiên, Trương Chân Nguyên và Hạ Tuấn Lâm đứng ở trong góc, biểu tình lặng lẽ. Còn có Mã Gia Kỳ, hắn ngồi trên ghế sô pha, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tựa như mọi thứ đều chẳng liên quan gì tới hắn.

Việc không liên quan đến bản thân chính là tiêu chuẩn xử lý vấn đề cao nhất, nhưng vì sao một Mã Gia Kỳ như vậy lại khiến Đinh Trình Hâm sợ hãi.

"Đánh đủ chưa? Con mẹ nó có ý nghĩa gì không?"

Lần đầu tiên, lần đầu tiên Đinh Trình Hâm nói tục trước mặt người khác.

Quyển sổ trừ điểm của nhân viên trước nay chưa từng ghi lại Đinh Trình Hâm nói tục, nhưng hôm nay bị phá vỡ rồi. Kỳ thực ai cũng biết nói tục, chỉ là Đinh Trình Hâm không nguyện ý đem từ ngữ xấu nhất gây ảnh hưởng đến những người cậu muốn bảo vệ.

Đinh Trình Hâm có bao nhiêu lần đầu tiên đều là cùng bọn họ hoàn thành, cùng bao nhiêu lần thất vọng đều là bọn họ tạo thành. Cái tốt cái xấu, chán ghét yêu thích, đến ngay cả lần đầu tiên nói tục cũng là liên quan tới bọn họ.

Đáng buồn không? Lần đầu tiên nói tục không phải bởi vì phát tiết uỷ khuất của chính mình, mà là vì đám em trai đánh nhau mà bất mãn.

Ngươi sao lại ngay cả nói tục cũng không phải bởi vì bản thân mình.

Trong phòng chai rượu rải rác, trong không khí tràn ngập mùi rượu. Đinh Trình Hâm không biết vừa đủ 18 tuổi không lâu là Lưu Diệu Văn từ khi nào học được cách uống rượu, hay là cái chuyện uống rượu này vốn dĩ cũng không cần học, là Đinh Trình Hâm ở trong vỏ bọc lâu quá lâu quá rồi, mới cùng mọi người hoàn toàn xa lạ.

Mọi người đều trầm mặc, có lẽ bởi vì ban đêm dễ khiến cảm xúc của người ta bị đẩy lên, Đinh Trình Hâm bỗng nhiên có chút muốn khóc.

Rốt cuộc là chuyện gì đây? Sao lại biến thành thế này? Chúng ta....sao lại biến thành như vậy.

"Đinh Nhi, em...." Lưu Diệu Văn thoáng do dự, tựa hồ đang cẩn thận lựa chọn từ ngữ, "Xin lỗi, Đinh Nhi."

Biểu tình uỷ khuất nho nhỏ giống hệt trước đây, nếu không phải Đinh Trình Hâm không uống rượu, có lẽ cậu cũng nhất thời bị sao lãng mà cảm thấy khó mà nói được.

"......." Đinh Trình Hâm thở dài, cậu thực sự không biết vì sao giữa bọn họ lại biến thành như vậy. Thật lâu sau, cậu mới nói: "Xin lỗi vì cái gì?"

Nói thực ra, Lưu Diệu Văn không nghĩ tới Đinh Trình Hâm sẽ hỏi lại câu này. Hắn thở dài, mới nói: "Tất cả."

"Vậy à." Đinh Trình Hâm cười nói, "Em có phải cảm thấy mọi sai lầm đều chỉ cần một câu xin lỗi thì đều sẽ nhận được tha thứ?"

"Không phải, em....."

"Có lẽ có thể." Đinh Trình Hâm ngắt lời Lưu Diệu Văn, "Dẫu sao một câu tha thứ thôi mà, dễ như trở bàn tay, tuỳ tuỳ tiện tiện liền nói ra được rồi. Chỉ là, vết thương sẽ kết vảy."

"Ý của anh là...."

"Anh tha thứ cho em." Đinh Trình Hâm cũng không vòng vo nữa.

Nhưng tha thứ không phải là thứ mà Lưu Diệu Văn chờ mong, hắn chờ đợi chính là chuyện trở lại trước đây không hề thực tế. Nếu như nói câu nói mà hắn ghét nhất thì nhất định là "Lưu Diệu Văn yêu Đinh Trình Hâm nhưng lại không đủ hiểu cậu."

Hắn không biết người khác định nghĩa thế nào về "hiểu và yêu", nhưng hắn tin tưởng những người đó bản thân họ đối với yêu và hiểu không hề lý giải thấu triệt.

Hắn sao có thể lại không hiểu Đinh Trình Hâm chứ.

Hắn rõ ràng ở bên cạnh Đinh Trình Hâm nhiều năm như vậy, cùng cậu trưởng thành, cùng nhau chứng kiến đối phương.

Hắn rõ ràng là người hiểu Đinh Trình Hâm nhất.

Đinh Trình Hâm tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện Lưu Diệu Văn vừa hôn mình, tựa hồ giống như trước đây giữa huynh đệ không cẩn thận làm ra. Cậu đứng giữa mặt đất hỗn độn nhìn mọi người xung quanh một chút, mở miệng nói: "Anh đi trước đây."

Không có ai ngăn cậu, cũng không có ai giữ cậu lại, cứ như vậy rời khỏi phòng.

Mã Gia Kỳ cuối cùng cũng chịu đem ánh mắt từ ngoài cửa sổ thu về, nhìn mọi người đang trầm mặc nói: "Làm tốt lắm."

Lưu Diệu Văn chán ghét cái ngữ khí ôn nhu dối trá lại châm chọc này của hắn.

Vì sao trong nhiều ca ca như vậy người Lưu Diệu Văn thích nhất lại là Đinh Trình Hâm? Thực sự là bởi vì Đinh Trình Hâm đối xử với hắn tốt nhất, ở bên cạnh hắn lâu nhất sao? Có vẻ như không chỉ có vậy, càng nhiều hơn là bởi vì Đinh Trình Hâm thực sự chân thành.

Mã Gia Kỳ lý trí, Mã Gia Kỳ lãnh tĩnh, Mã Gia Kỳ sẽ không toàn tâm toàn ý đối tốt với ai; Trương Chân Nguyên ấm áp, Trương Chân Nguyên ôn nhu, Trương Chân Nguyên đối xử với ai cũng như nhau; Tống Á Hiên hoạt bát, Tống Á Hiên đáng yêu, nhưng Tống Á Hiên lại có tiểu tâm tư của bản thân mình; Hạ Tuấn Lâm nhiệt tình, Hạ Tuấn Lâm cởi mở, Hạ Tuấn Lâm khó bộc lộ tâm tình nhất; Nghiêm Hạo Tường rất ngầu, Nghiêm Hạo Tường cùng hắn tương tự, nhưng tâm sự nghiệp của Nghiêm Hạo Tường quá mạnh.

Là đồng đội thì thế nào, chỉ cần trong một cái vòng, vậy tất nhiên sẽ là quan hệ cạnh tranh. Nhưng Đinh Trình Hâm hình như nhìn không nổi những thứ này, cậu sẽ không bởi vì chúng mà hà tiện sự quan tâm đối với đồng đội.

Trước đây Đinh Trình Hâm là người đầu tiên nắm được hắn, cũng là người nắm chặt nhất.

"Này, Diệu Văn!"

Trương Chân Nguyên không giữ được Lưu Diệu Văn lại, cứ nhìn hắn như vậy trực tiếp chạy ra khỏi phòng, có chút lo lắng. Tống Á Hiên lại cười cười, không để tâm lắm nói: "Kệ nó, chắc chắn là đi tìm Đinh ca rồi."

Bầu không khí lại ngưng trọng, mọi người lại trầm mặc không nói. Hạ Tuấn Lâm đứng trên mặt đấy nhìn vết xước trên mặt Nghiêm Hạo Tường, lần đầu tiên một lời cũng không nói.

Trước đây hắn là người quan tâm đến việc Nghiêm Hạo Tường có bị thương hay không nhất.

"Náo đủ rồi thì đi tắm rồi ngủ đi."

Mã Gia Kỳ một giọt rượu cũng chưa uống từ trên sô pha đứng dậy, kéo Nghiêm Hạo Tường một cái, lại bị Nghiêm Hạo Tường gạt tay ra.

"Hạo Tường?" Mã Gia Kỳ nhướng mày.

"Anh cố ý đúng không." Nghiêm Hạo Tường tự mình bám vào tường đứng lên, nói: "Anh nói cái gì em đều nghe thấy rồi."

"Thế à...." Mã Gia Kỳ hoàn toàn không để tâm, "Vậy thì nghe được là tốt."

"Anh như vậy có không phụ ai không?"

"Không phụ bản thân đó."

"......"

"Tào Tháo có một câu nói không sai, Đừng để thiên hạ phụ ta, cuộc đời của con người, thực sự quá mệt mỏi rồi. A.......không phụ bản thân là được."







Ngoài cửa, Đinh Trình Hâm vừa mới đi đến sân đã bị Lưu Diệu Văn đuổi kịp ngăn lại. Lưu Diệu Văn thoạt nhìn cũng không uống quá nhiều, đi đứng như cũ vững vàng, thanh âm cũng rất rõ ràng.

"Đinh Nhi, anh muốn đi sao?"

"Rõ ràng là vậy." Đinh Trình Hâm cũng lười cùng hắn nói mấy lời thừa thãi.

"Em...." Lưu Diệu Văn khẽ thở dài, thanh âm này trong đêm tối lại đặc biệt trống trải tịch liêu. Đinh Trình Hâm chẳng có lý do, nói: "Không có chuyện gì thì anh đi trước đây."

"Đợi đã."

Lưu Diệu Văn đột nhiên nắm lấy tay Đinh Trình Hâm, khí lực có chút lớn. Đinh Trình Hâm mặc dù khí lực cũng không nhỏ, nhưng mấy năm gần đây cùng Lưu Diệu Văn lớn lên, đem khí lực của bản thân ra so sánh thì sớm đã không địch lại được rồi, cậu giãy dụa mấy lần đều không có kết quả, dứt khoát hỏi: "Em muốn nói gì?"

Quá xa lạ rồi.

Đinh Trình Hâm đứng trước mặt hắn diện vô biểu tình, không biết là ánh trăng lạnh hay là gương mặt của Đinh Trình Hâm càng lạnh hơn. Cậu lẳng lặng nhìn Lưu Diệu Văn, một lời cũng không nói.

Lưu Diệu Văn sau khi thành niên dáng người thay đổi càng rõ ràng, lúc này thực sự đã cao hơn Đinh Trình Hâm rất nhiều, đứng trước mặt cậu liền có thể đem cậu che chắn kín hoàn toàn. Cứ như vậy một hồi, Lưu Diệu Văn mới phát giác Đinh Trình Hâm có thể sẽ đau, chuẩn bị buông tay ra lại sợ Đinh Trình Hâm sẽ bỏ đi, lại nắm lại.

Lưu Diệu Văn cái người này ấy, chơi bóng rổ đến điên, lòng bàn tay cũng thô ráp. Cứ như vậy nắm chặt rồi lại thả ra, làm cho Đinh Trình Hâm có chút ngứa, khoé miệng có chút ý cười.

"Đinh Nhi, kỳ thực, em.....em xin lỗi."

Trong lòng Đinh Trình Hâm ngừng lại một lát, nói thực lòng, cậu có chút thất vọng.

"Em rốt cuộc muốn nói gì? Ngoại trừ xin lỗi em còn biết nói cái gì khác không? Em cảm thấy xin lỗi có tác dụng?"

"Không phải, là....em muốn giống như lúc trước."

"......" Đinh Trình Hâm bắt đầu nghĩ lại xem liệu có phải bản thân hay mọi người đã quá nuông chiều Lưu Diệu Văn rồi hay không, mới khiến cho hắn vẫn luôn không thực tế. Rõ ràng đã mười tám tuổi rồi, nhưng tư tưởng lại lộ rõ rằng chưa trưởng thành. Trở về quá khứ....hắn nhớ rõ dáng vẻ lúc trước của bọn họ sao? Biết vì sao bọn họ lại biến thành bộ dạng như bây giờ sao? Nếu như không biết, lại còn không biết xấu hổ mà nói quay trở lại quá khứ.

"Vậy em có biết dáng vẻ trước đây của chúng ta như thế nào không?"

"A? Là......luôn luôn ở bên cạnh nhau, luôn ở cùng nhau, sau đó....." Lưu Diệu Văn chậm rãi nói, ngữ khí càng thêm phần ôn nhu.

"Nhưng mà, bây giờ chẳng ai có thời gian ở bên cạnh đối phương, chúng ta đều trưởng thành rồi." Đinh Trình Hâm cuối cùng cũng đem tay mình thoát ra khỏi tay Lưu Diệu Văn, nói: "Em dường như đến hiện tại cũng vẫn không biết vì sao chúng ta lại biến thành dáng vẻ như bây giờ."

"Bởi vì lừa gạt cùng che giấu."

"Em cư nhiên biết." Đinh Trình Hâm cười cười, "Biết luật pháp lại phạm pháp, được, cái này rất Lưu Diệu Văn."

"......"


Đinh Trình Hâm cảm thấy hôm nay thực sự rất mệt mỏi, so với bất kỳ một ngày quá tải công việc nào cũng đều mệt hơn, cảm giác giống như học mấy chục tiết vũ đạo, chỉ tiếc là học vũ đạo thì chỉ có thân thể mệt mỏi, mà Đinh Trình Hâm hiện tại lại mệt tâm.

Đinh Trình Hâm lùi lại mấy bước, cuối cùng nhìn thoáng qua Lưu Diệu Văn, xoay người rời đi.

Cậu rất muốn chạy, nhưng lại không muốn trông quá mức thảm hại, bởi vậy chỉ chầm chậm đi.

Cậu nghĩ, bọn họ đại khái cứ như vậy đi. Không cần biết tốt xấu, chỉ có thể duy trì cái quan hệ xấu hổ đến ngạt thở này.

Có lẽ chẳng có ai sai cả, có lẽ ai cũng sai, nhưng Đinh Trình Hâm thực sự không muốn tha thứ.

"Thực xin lỗi, Đinh Nhi, em chỉ là thích anh."

Một cái bí mật cất giấu trong lòng bốn năm liền như vậy lúng túng mà nói ra, tại cái đêm quan hệ cơ hồ tan vỡ ấy.

Rốt cuộc là không hợp thời, hay là chưa từng dự liệu.

Lưu Diệu Văn cứ như vậy đứng ở phía sau, giống như chẳng chút mong chờ Đinh Trình Hâm sẽ trả lời hắn – Tình yêu của Lưu Diệu Văn chính là như vậy, chính là đơn thuần nói với ngươi một tiếng, không chờ mong ngươi tha thứ cũng chẳng mong chờ ngươi cự tuyệt, chỉ là thông báo, không hỏi kết quả.

Đinh Trình Hâm ngây ngẩn cả người, không cần biết câu nói này có bao nhiêu phần chân tình, cậu đều choáng váng.

Nếu như vẫn là thời điểm lúc trước khi quan hệ vẫn còn tốt, Đinh Trình Hâm có thể nói: "Bạn nhỏ mà, bên cạnh cũng không có nhiều bạn nữ, cho nên có kiểu thích sai lầm này cũng rất bình thường."  Nhưng hiện tại quan hệ đổ vỡ, Lưu Diệu Văn đã tiếp xúc qua không ít những người cùng tuổi khác giới, hơn nữa bản thân còn biết đối phương xác thực thích nam sinh........

Đợi chút.

Đinh Trình Hâm không quay đầu lại, nhưng cũng không tiếp tục đi tiếp nữa, đứng ở chỗ đó mở miệng nói: "Em có biết cảm tình là cái gì không? Em có biết yêu là gì không."

"Em biết."

"Nếu như biết, em sẽ không nói những lời như vậy."

"Không phải, Đinh Nhi, em thực sự không thể có quan hệ không tốt với anh, giữa chúng ta không nên cũng không thể như vậy, chúng ta....."

"Bạn trai em đâu? Em với cậu ta chia tay rồi à?"

Đây là lần đầu tiên Đinh Trình Hâm hỏi chuyện "tình cảm" của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng Đinh Trình Hâm lại nói: "Có vẻ như vẫn chưa xử lý tốt..... Em thực sự không cảm thấy yêu thích từ miệng em nói ra rất yếu ớt rất vô lực hay sao? Nếu như em rất lâu trước đây từng thích anh, vậy vì sao em còn tìm bạn trai? Oh, đúng rồi, là lỗi của anh, thích một người cũng không phải nhất định phải vì hắn mà độc thân, ừm, cuộc sống cũng không phải là tiểu thuyết. Nhưng em hiện tại thì sao? Có bạn trai rồi còn tỏ tình với người khác?"

"Em.....Em đã nói có bạn trai khi nào?"

Đủ rồi, còn có hỏi ngược nữa.

"Em thanh tỉnh chút đi."

Đinh Trình Hâm thực sự lười phản ứng, tuỳ tiện gật gật đầu, lại tiếp tục đi về phía trước. Di động trong tay nắm chặt đến phát nhiệt, lại khiến Đinh Trình Hâm có chút thanh tỉnh.

Rốt cuộc là chuyện gì thế này, tại sao lại biến thành như vậy.

Mà Lưu Diệu Văn lại cứ đứng tại nơi ấy, không biết bao lâu.

Bọn họ cũng không nhắc lại chuyện Lưu Diệu Văn hôn Đinh Trình Hâm, nhưng có lẽ chỉ có Lưu Diệu Văn biết thời điểm hôn Đinh Trình Hâm hắn có bao nhiêu trân trọng.

Đó là nụ hôn đầu của hắn.



Sau đó lịch trình của Đinh Trình Hâm lại càng thêm bận rộn, cũng rất ít chú ý tới sự tình của đồng đội.

Đúng vậy, vừa bắt đầu xưng hô "huynh đệ", đến hiện tại "đồng đội" kỳ thực thời gian cũng không cách biệt quá xa.

Cho nên rốt cuộc là từ bước ngoặt nào bắt đầu biến thành xa lạ như hiện tại.

Biến thành như vậy, ai có thể chịu trách nhiệm đây?

Đinh Trình Hâm ngẫu nhiên cũng có lúc xem một chút tin tức liên quan đến bọn họ, có vẻ đều không tồi, tựa như trong mắt mọi người bọn họ vẫn là những thiếu niên cởi mở, lạc quan.

Chỉ là ai mà biết được bên trong có một người yêu đương, hai người muốn rời nhóm đây.

Nhìn những bình luận trên weibo này, "Tôi tin tưởng tại nơi chúng ta không nhìn thấy tình cảm của bọn họ nhất định rất tốt", Đinh Trình Hâm cảm thấy rất buồn cười.

Trước đây tôi cũng tin tưởng như vậy, hiện giờ không tin nữa rồi.

Quá ngu ngốc.

Sau đó mọi người thực sự cũng không gặp mặt nữa, chỉ là Hạ Tuấn Lâm, Trương Chân Nguyên cùng Đinh Trình Hâm liên hệ lại càng mật thiết hơn, cũng lén lút cùng nhau ăn mấy bữa cơm. Còn Lưu Diệu Văn, sau đó hắn kỳ thực cũng không tìm Đinh Trình Hâm nói chuyện, tựa như đã quên đi lời nói muốn quay trở lại quá khứ ấy.

Không biết vì sao, trong lòng Đinh Trình Hâm có chút khó chịu.

Nhưng kỳ thực cậu đối mặt với sáu người bọn họ chỉ có ngoài lạnh trong nóng mà thôi, cũng không có cái loại cảm tình "hận" hay "chán ghét". Nói cho cùng, bọn họ dường như cũng chẳng có lỗi với mình, lại có vẻ như vẫn luôn có lỗi với mình.

Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, một kỳ học lại kết thúc, cùng với đó dường như có những thứ khác cũng kết thúc theo.

Chỉ là, là cái gì vậy?

Trong cuốn <Thời gian chi thư> của Dư Thế Tồn có viết: "Chuyện ngươi làm vào tháng ba tháng tư, đến tháng tám tháng chín tự sẽ có đáp án."

Có lẽ lợi dụng mùa mà Đinh Trình Hâm thích nhất mà nỗ lực, liền có thể tại mùa hè đẹp nhất quay trở về được quá khứ.

Mùa hè có vẻ như sắp tới rồi.

Đại khái mùa hạ thực đẹp, cho nên tận thế cũng sẽ không phát sinh tại mùa hè, rất nhiều sự tình cũng bắt đầu từ mùa hạ. Quan hệ giữa bảy người cũng dần ấm lên, tựa hồ thực sự có điều thay đổi.

Ba tháng trôi qua, có lẽ không kịp, có lẽ chỉ là bất lực. Nhưng mặc kệ kết cục như thế nào, có lẽ chúng ta đều nên nỗ lực một chút, không hỏi có đáng giá hay không.

Nhưng mà con người thì luôn có lòng tham, một chút buông lỏng lại khiến người ta càng ham muốn nhiều hơn, muốn quay về quá khứ.

"Em nói A Trình tối nay trở về?" Mã Gia Kỳ hỏi.



Mặc kệ là dưới ống kính hay gặp riêng kỳ thực đều đã sửa thành "Đinh ca", ngay cả tên trong wechat cũng đổi rồi, nhưng ở nơi mà Đinh Trình Hâm không biết Mã Gia Kỳ vẫn cố chấp gọi cậu "A Trình".

Là đang nhắc nhở bản thân, hay là đang ghê tởm người khác.

"Đúng." Trương Chân Nguyên gật đầu, có chút do dự nói: "Mã ca anh vẫn là không cần...."

"Cái gì?" Mã Gia Kỳ đặt chiếc bút đang xoay trên tay xuống bàn, một tiếng vang thanh thuý vang lên, "Em cảm thấy anh sẽ thế nào?"

"Em không phải có ý đó."

"Vậy thì là ý gì? Chân Nguyên, có lúc anh cảm thấy em thực sự rất chân thành. Ví dụ như nói cho Đinh Trình Hâm biết một số chuyện mà cậu ấy không biết.....tsk, đừng nóng vội mở miệng mà, nhưng mà em đã nói rồi, vì sao lại không nói cho hết? Vì sao lại vẫn có chuyện giữ lại? Mà em giữ lại những chuyện đó......"

Mã Gia Kỳ không nói thêm gì nữa, "A Trình kỳ thực đối xử với em rất tốt, đáng tiếc em không phải là người đặc biệt nhất của cậu ấy. Em cũng vậy, em đối với A Trình cũng rất tốt, đáng tiếc em đối với ai cũng tốt như vậy."

"Có những lúc em thật sự nên học Diệu Văn và Tiểu Hạ. Diệu Văn dũng cảm, cái gì cũng dám nói. Tiểu Hạ chu đáo, nó thực sự quan tâm Đinh Trình Hâm. Em thì sao? Quan tâm của em đối với cậu ấy có bao nhiêu phần chân tâm?"

"Vậy anh thì sao?" Trương Chân Nguyên rốt cuộc cũng mở miệng, "Anh đối với anh ấy có mấy phần chân tâm?"

"Mười phần, trọn vẹn mười phần."

"Nói dối mà không biết ngượng, anh căn bản có lỗi với Đinh ca."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com