Van Phong
"Gặp nhau không?"
"Được, ở đâu?"
"Quán nướng hay tới."
Tắt điện thoại, Trương Chân Nguyên hiếm khi nhàn rỗi mặc xong áo khoác ngoài liền lái xe đến quán đồ nướng. Đinh Trình Hâm rất ít khi chủ động mời hắn ăn cơm, Đinh Trình Hâm thực sự rất trạch, so với ra khỏi cửa thì cậu càng thích ở trong nhà hơn. Cho nên Trương Chân Nguyên lúc nhận được điện thoại đã chấn kinh một lúc mới nhớ ra phải xuất phát.
Lúc tới Đinh Trình Hâm đã đang nướng đồ rồi, gọi đồ ăn đều là những món bọn họ trước đây thường hay ăn. Trương Chân Nguyên để ý quan sát Đinh Trình Hâm, phát hiện trạng thái tinh thần của cậu tốt lên không ít, cười vui vẻ.
"Xuân phong đắc ý vậy? Có chuyện gì vui à?"
"Mùa xuân sắp tới rồi."
"A? Còn không tới một tháng là tết rồi."
"Nếu Đông về, Xuân có ở sau chăng ?"*
"Sao lại thế, ra ngoài ăn không phải là để đàm đạo về Shelley với anh đâu.
*Trích câu thơ trong bài <Khúc ca gửi ngọn gió tây> của Percy Bysshe Shelley.
"Anh cũng không muốn nói chuyện này với em." Đinh Trình Hâm uống một ngụm nước chanh, khẽ ho khan một tiếng, nói "Lâu lắm không thoải mái như vậy rồi."
"Vậy hả? Sau này cơ hội thoải mái còn nhiều."
"Có lẽ vậy." Đinh Trình Hâm thở dài, nói, "Rất muốn cùng mọi người ăn một bữa."
"Hả? Anh nói gì?" Trương Chân Nguyên kinh ngạc đến đũa cũng rơi xuống, không thể tin nổi mà nhìn Đinh Trình Hâm.
"Anh nói, anh rất nhớ mấy đứa."
Đinh Trình Hâm cười, mi mắt cong cong, cùng với Đinh Trình Hâm trong trí nhớ giống hệt nhau. Trước kia cậu chính là như thế này, mỉm cười nhìn mọi người, ôn nhu chăm sóc.
Có lẽ.....lang thang đến cuối cùng lại trở về quá khứ?
"Em.....bọn em vẫn luôn rất nhớ anh, à, gần đây mọi người cũng không quá bận nhỉ? Trừ Diệu Văn ra.... Nhưng mà Berkeley nghỉ cũng sớm, trở về cũng có thể cùng nhau ăn cơm, anh yên tâm, sẽ có cơ hội mà."
"Vậy thì tốt quá." Đinh Trình Hâm cười gật gật đầu, nói, "Vậy vẫn phải là Mã ca mời khách."
"Được được, nhất định phải ăn cho anh ấy lỗ sạch."
Không khí nóng lên, Trương Chân Nguyên trong hoảng hốt trở lại thời điểm Đinh Trình Hâm mười chín tuổi. Hai người như hình với bóng, là người duy nhất cùng hắn đón sinh nhật mười tám tuổi, sơn thành một kilomet; là người thân duy nhất ở bên cạnh hắn khi hắn hai mươi tuổi, khách sạn hai mươi mét.
Tựa như, tất cả mọi người đều xem nhẹ tình cảm của bọn họ. Bọn họ xem nhẹ địa vị của Trương Chân Nguyên trong lòng Đinh Trình Hâm, cũng xem nhẹ tầm quan trọng của Đinh Trình Hâm đối với Trương Chân Nguyên.
Thời gian đó bọn họ cùng nhau làm việc bên ngoài, cùng nhau chơi bóng rổ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi Universal..... thời gian đó bọn họ thực sự rất rất tốt đẹp.
"Nghe nói Cố cung tuyết rơi rất đẹp." Trương Chân Nguyên do dự nói, "Anh từng thấy chưa?"
"Chưa...." Đinh Trình Hâm lắc đầu nói, "Đợi Bắc Kinh tuyết rơi, cùng đi nhé."
"Được."
Trương Chân Nguyên có chút ảo não, vì sao Bắc Kinh vẫn luôn lạnh năm nay tuyết lại rơi muộn như vậy.
Ăn cơm xong, Trương Chân Nguyên mặc áo khoác đi trước, vừa đi được hai bước liền bị Đinh Trình Hâm ôm lấy.
Cái ôm vừa quen thuộc lại xa lạ từ phía sau.
Trương Chân Nguyên nhất thời cứng đờ người, sau đó mới vươn tay nắm lại cổ tay Đinh Trình Hâm, nói: "Sao vậy?"
"Lâu rồi không ôm như vậy, ôm ôm em."
"Vậy sao lại không ôm phía trước?"
"Bởi vì ôm sau lưng càng có cảm giác an toàn hơn."
Áo khoác lông thực sự quá dày, hắn căn bản không cảm giác được phía sau lưng từng chút một bị nước mắt thấm ướt. Hắn đang đắm chìm trong ảo tưởng trở về quá khứ thảm hại, cũng chưa hề chú ý tới Đinh Trình Hâm đang cố nén tiếng khóc.
Cái ôm này kéo dài rất lâu rất lâu.
Đinh Trình Hâm buông tay, không đợi Trương Chân Nguyên nói gì liền thẳng tắp đi về phía trước, lưu lại Trương Chân Nguyên một mình đứng tại chỗ.
"Đinh ca anh...."
Đinh Trình Hâm ra ngoài rồi.
Trương Chân Nguyên vội vàng đuổi theo, nhưng chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng Đinh Trình Hâm đâu. Trương Chân Nguyên có chút mơ hồ, Đinh Trình Hâm đi nhanh như vậy sao? Trong một phút liền có thể biến mất?
Tìm trước tìm sau một lúc nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đinh Trình Hâm. Trương Chân Nguyên chỉ đành trở về trước. Đinh Trình Hâm đứng trước cửa sổ một bao sương khác, nhìn xe của Trương Chân Nguyên rời đi, lúc này mới xuống lầu.
Cậu không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của cậu, cậu Đinh Trình Hâm, vĩnh viễn thanh bạch hoàn mĩ quang minh lỗi lạc.
"Nhất định phải diễn cái này à?" Người đại diện nhíu mày nhìn Đinh Trình Hâm nói, "Vai diễn tốn công vô ích có được là vai phụ, thù lao cũng thấp."
"Em muốn thử xem."
"Nhưng loại đề tài này..... Nhân vật này quá áp lực đi."
"Dù sao cũng phải thử chứ."
"Ừ....vậy được rồi, dù sao thời gian quay cũng không dài, còn là ở Trùng Khánh.... Quả nhiên, loại kịch bản huyền nghi này đều thích quay ở Trùng Khánh. Vậy thì đi thôi, anh bảo Tiểu Trương đi cùng em, đợi quay xong thì phải ngoan ngoãn quay cổ trang cho anh đấy."
"Vâng, anh vất vả rồi."
"Em cũng vất vả rồi."
"Đinh lão sư về rồi à?" Nhân viên công tác sửng sốt một chút, ngay sau đó nói, "Để luyện tập sân khấu Xuân Vãn à?"
"Vâng."
"Vậy mau lên đi, mọi người đều ở đó rồi."
Ngoại trừ Lưu Diệu Văn.
Đinh Trình Hâm gật gật đầu, đè thấp vành mũ, đi về phía phòng luyện tập.
Đinh Trình Hâm đứng ở ngoài của một lát, hít một hơi thật sâu mới đẩy cửa bước vào. Nhưng trong phòng luyện tập không một bóng người, ngay cả rèm cửa cũng kéo chặt, giống như đã rất lâu không có người tới.
Đinh Trình Hâm nhíu mày, không phải nói luyện tập sao? Người đâu? Cậu đi ra khỏi phòng luyện tập, nhìn xung quanh khắp hành lang dài, cuối cùng dừng ở phòng phục trang.
Ở đây, có người đang nói chuyện.
"Tôi nói Đinh ca sao lại hẹn Trương ca cùng ăn cơm mà lại không nguyện ý tìm bạn gái nhỏ là cậu nhỉ.... Cậu chơi cưỡng hôn à?"
"Cút."
"Để Đinh ca biết bạn gái nhỏ như cậu mà cũng nói ra những lời thô tục như thế thì anh ấy sẽ khổ sở biết bao hahahahaha."
"Nghiêm Hạo Tường cậu có bệnh à?"
"Có bệnh? Ai không có bệnh? Người bình thường có thể sống ở cái Lầu mười tám này à?"
"......Tôi không muốn nghe cậu nói những điều này nữa."
"Bởi vì cậu chột dạ. Đinh ca thành niên lâu như vậy, cậu có lúc nào thấy anh ấy từng uống say? Tôi lại biết duy nhất một lần chính là cùng với cậu, thực sự là nghĩ cũng không nghĩ ra được, Lâm Lâm nhu nhược như vậy cũng biết cưỡng hôn Đinh Nhi."
"Cậu bớt khiến tôi ghê tởm đi."
"Là cậu khiến tôi ghê tởm đấy? Đinh ca cách xa cậu cách xa đến chưa đủ rõ ràng à? Cậu vậy mà vẫn có thể không có mặt mũi mà tiến lên, thế nào cũng phải để anh ấy đánh cậu một trận cậu mới cao hứng à? Còn mua quà....cậu là cái thá gì, cậu cảm thấy anh ấy sẽ cần à?"
"Đúng vậy, ai mà dám tốt hơn ngài chứ. Tôi Hạ Tuấn Lâm có thế nào, có bất kham, nhưng tôi có một thứ mạnh hơn cậu rất nhiều. Tôi, vĩnh viễn sẽ không rời xa Đinh ca."
"Là không rời xa Đinh ca hay là không rời xa công ty? Đinh ca đối với cậu quan trọng thế cơ à? Bớt dát vàng lên mặt mình đi."
"Cái khác không dám nói, nhưng so với cậu nghĩ được thì tuyệt đối quan trọng hơn nhiều. Bớt nói với tôi cái gì mà bất đắc dĩ, không nghĩa khí chính là không nghĩa khí, phản bội chính là phản bội, đừng giãy dụa nữa. Nghiêm Hạo Tường cậu chính là một kẻ nhát gan, ngưỡng mộ Lưu Diệu Văn nhiều năm như vậy, bản thảo hắc nó mua có ít không? Cậu chính là phế vật, chỉ dám ở xa nhìn, trước nay không dám chủ động."
"Cậu làm thì ít nhỉ? Thời điểm Lưu Diệu Văn tỏ tình với Đinh Nhi cậu không tiết lộ lịch trình của Lưu Diệu Văn à? Hạ Tuấn Lâm, cậu đừng tưởng chuyện gì cũng có thể áo tiên không thấy vết chỉ khâu, thiên hạ không có bức tường nào kín gió cả."
"Như nhau như nhau cả thôi. Chuyện ghê tởm cậu làm, tôi đều biết. Tính chiếm hữu của cậu quá mạnh, cậu cố chấp, cậu hận không thể chiếm Đinh ca làm của riêng, cho nên cậu không có giới hạn, ngoài mặt coi như là người, nhưng cậu ai cũng sẽ không bỏ qua."
"Ai không muốn chiếm Đinh Trình Hâm làm của riêng chứ? Cậu không muốn à?"
"Muốn, nhưng tôi sẽ không làm như vậy."
"Làm như thế nào? Đúng vậy, những chuyện ghê tởm tôi làm rất nhiều, có lúc bản thân tôi cũng cảm thấy ghê tởm, nhưng vậy thì có sao? Có chuyện nào là nhắm vào Đinh Trình Hâm không? Có người muốn cướp tài nguyên của anh ấy, tôi mua bản thảo hắc hắn; có người muốn bao dưỡng Đinh Nhi, tôi đánh hắn; công ty hạn chế Đinh Nhi phát triển, tôi muốn để anh ấy rời đi...... Tôi làm còn chưa đủ nhiều à?"
"Thật khiến người ta cảm động mà." Hạ Tuấn Lâm vỗ tay, "Tôi sắp cảm động đến chết rồi. Chỉ là, cậu tự cho rằng tất cả là vì tốt cho anh ấy, có mấy chuyện là anh ấy cần? Cậu bớt ở đây tự mình cảm động nữa đi, rõ ràng cái gì cũng không làm, còn ở đây tự cho rằng mình vĩ đại."
"Vậy cậu từng làm cái gì? Cậu có chuyện giấu anh ấy, miệng thì nói vì để tốt cho anh ấy nên anh ấy không thể biết, cậu từng hỏi anh ấy chưa?"
"Cậu cũng từng hỏi anh ấy chưa?"
"Tôi không cần phải hỏi, bởi vì tôi căn bản chẳng có chuyện gì cần giấu diếm. Người chột dạ từ đầu tới cuối đều chỉ có một mình Hạ Tuấn Lâm cậu."
Đinh Trình Hâm trước đây vẫn luôn rối rắm không biết rốt cuộc là sai ở đâu, khiến cho bọn họ gặp phải cục diện hiện tại. Nhưng hiện tại cậu minh bạch rồi, cậu từ khi tiến vào Lầu mười tám chính là một sai lầm. Từ khi gặp gỡ bắt đầu, liền chú định trời long đất lở.
Gặp gỡ không nhất định luôn đại biểu cho tốt đẹp, cũng có thể là sụp đổ.
Lúc trước Hạ Tuấn Lâm ám chỉ Nghiêm Hạo Tường đang hắc Hạ Tuấn Lâm, Đinh Trình Hâm không hiểu đến tột cùng là vì sao, nhưng hiện tại cậu minh bạch rồi.
Bởi vì Hạ Tuấn Lâm hôn cậu, Nghiêm Hạo Tường thích cậu.
Cho nên căn nguyên khiến cho mọi người trở mặt thành thù, lợi dụng lẫn nhau chính là bản thân cậu sao?
Bởi vì đều thích cậu, cho nên cạnh tranh, cho nên xa lạ, cho nên thương tổn lẫn nhau.....đều là vì tôi sao?
Đinh Trình Hâm đối với kết luận này cảm thấy sợ hãi, nhưng trừ bỏ nguyên nhân này ra cậu không tìm được lý do nào khác nữa. Cậu không biết đến tột cùng là cậu đã làm cái gì, hay là đến tột cùng là có chỗ nào đặc biệt, khiến cho những người vô cùng chờ mong việc kết hôn sinh con như bọn họ lại thích cậu.
Nếu như là niên thiếu, Đinh Trình Hâm còn có thể nói là bởi vì không có sinh hoạt chung cùng nữ sinh mới sinh ra ảo giác. Nhưng hiện tại bọn họ có thể nói là công thành danh toại, nữ sinh hợp tác cùng nhiều không đếm xuể, vì sao lại vẫn thích cậu?
Thời điểm Đinh Trình Hâm vừa bắt đầu ý thức được bản thân thích Mã Gia Kỳ liền cảm thấy sợ hãi, cậu mặc dù tư tưởng văn minh không cảm thấy đồng tính luyến ái có vấn đề gì, nhưng khi nó thực sự phát sinh trên người mình cậu lại cảm thấy lo lắng. Lo lắng Mã Gia Kỳ sẽ nhận ra được mà xa cách cậu, lo lắng sau này có hay không sẽ lộ ra cái gì...... Nhưng cậu khi vừa nhận thức được đã lý trí dập tắt ngọn lửa khi nó vừa nhen nhóm, đem ái ý bóp chết từ trong nôi.
Có người phóng túng tình yêu tùy ý sinh trưởng, có người uống rượu độc giải sự khát sự tôn kính không dám lại gần.
Sáu người đồng đội, toàn bộ đều thích cậu.
Đinh Trình Hâm sợ hãi.
Cậu trước nay chưa từng nghĩ đến cục diện ngày hôm nay đến cuối cùng lại là bởi vì chính bản thân cậu, chưa từng nghĩ đến Lầu mười tám cũng sẽ là sàn thi đấu theo đuổi chính mình.
Tựa như, chỉ có tôi biến mất, mới có thể khiến cho bọn họ.....không nhằm vào nhau nữa.
"Đinh lão sư đóng máy vui vẻ!"
"Cảm ơn ạ." Đinh Trình Hâm yếu ớt cười, nhận hoa, hướng ra ngoài phim trường đi.
"Bộ điện ảnh này quay xong là phải đi quay cổ trang rồi." Trợ lý mới ở một bên sắp xếp hành trình, bỗng nhiên nghe thấy Đinh Trình Hâm nói, "Em biết rồi, mọi người đi trước đi, em muốn một mình đi dạo một lát."
"Hả?" Trợ lý sửng sốt một chút, "Này không được, gặp phải tư sinh thì làm sao?"
"Hôm nay tuyết lớn như vậy, ai nhàn rỗi không có việc gì lại ra ngoài chơi chứ."
"Thế mà em còn chạy lung tung? Vẫn là về nhà đi."
"Em muốn đi bộ về nhà."
Dù sao cũng là Trùng Khánh, Đinh Trình Hâm khẳng định rất quen thuộc. Trợ lý cũng không ngăn cản nữa, mang theo nhân viên công tác rời đi.
Đinh Trình Hâm chậm rãi dẫm lên tuyết mà đi, bất tri bất giác liền đi tới dưới công ty.
Bất tri bất giác sao? Dường như không phải.
Hiện giờ Đinh Trình Hâm đổi trợ lý, Hân ca trước đây bởi vì một số nguyên nhân đã đệ đơn từ chức, hôm nay có lẽ là ngày hắn nghỉ việc.
Gặp mặt một chút đi.
Đinh Trình Hâm đứng trong thang máy sờ sờ thư sớm đã viết xong cho Hân ca trong túi áo, ấn nút đi lên tầng cao nhất.
Tuyết cũng thật lớn..... Trùng Khánh hiếm có trận tuyết lớn như vậy, vừa rơi liền rơi đến ba ngày tuyết lớn, còn không có xu thế sẽ ngừng.
Mở cánh cửa đi tới tầng thượng ra, Đinh Trình Hâm khóa ngoài.
"Alo, Hân ca, anh đang ở đâu?"
"Em đang ở tầng dưới công ty, gặp mặt một chút đi."
Camera giám sát sớm đã bị hỏng, thang máy hiện tại có lẽ cũng đã gặp sự cố.....có lẽ là khoảng bảy tám phút, Hân ca cũng tới cửa rồi.
Đinh Trình Hâm đứng bên ngoài rìa sân thượng, gió lớn thổi đến khiến cậu cơ hồ đứng không vững. Cậu run rẩy lấy di động ra, xem livestream.
Hôm nay, cả nhóm tham gia một lễ trao giải trên một nền tảng.
Đinh Trình Hâm nhìn thấy Mã Gia Kỳ trên tấm bảng ký tên ký xuống chữ "丁", thấy Tống Á Hiên ký chữ "禾", thấy Lưu Diệu Văn ký chữ"呈", thấy Trương Chân Nguyên, Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm mỗi người ký một chữ "金". Cậu nhìn thấy bọn họ như cũ làm hai ký hiệu tay "7", nghe thấy thanh âm chỉnh tề như cũ của bọn họ "Xin chào mọi người, bọn em là TNT Thời Đại Thiếu Niên Đoàn."
Chính là, người hơn hai mươi tuổi rồi, sớm đã không còn lứa tuổi thiếu niên nữa nhỉ?
Mã Gia Kỳ quá giống Giản Kỳ.
Trương Chân Nguyên giống như Trương Chuyên Viên cơ hồ không có cảm giác tồn tại, nhưng lại biết rất nhiều.
Tống Á Hiên vĩnh viễn sẽ không giống như Tống Huyền vô tư vô lo chỉ yêu âm nhạc, hắn phải suy tính quá nhiều. Hắn duy trì cái hình tượng ngốc bạch ngọt, hắn còn phải yêu Đinh Trình Hâm mà hắn chán ghét.
Hạ Tuấn Lâm giống như Hạ Khả Khả, biết rất nhiều, cũng rất thông suốt, nhưng cũng sẽ không nói cho Đinh Trình Hâm.
Lưu Diệu Văn vĩnh viễn không phải là Đạt Hạ, nhưng lại vô cùng giống Đạt Hạ. Hắn thích Đinh Trình Hâm giống như Đạt Hạ thích Trình Dĩ Hâm, nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không tổn thương Đinh Trình Hâm như Đạt Hạ tổn thương Trình Dĩ Thanh.
Ngao Tử Dật thực sự rất giống Ngao Tam, lúc cần nhất định sẽ xuất hiện, trọng nghĩa khí mà ở bên cạnh Đinh Trình Hâm rất lâu, rất lâu, nhưng cũng chỉ ở bên cạnh cậu một đoạn thời gian đó. Nếu như vẫn luôn ở bên cạnh Đinh Trình Hâm, hắn sẽ vẫn luôn thiên vị sao? Không, không nhất đinh. Thiên vị của Lưu Diệu Văn và Mã Gia Kỳ đều sẽ giảm dần theo thời gian, Ngao Tử Dật làm sao có khả năng trước sau như một.
Mà Nghiêm Hạo Tường, trong <Cuộc đời thứ hai> không có hắn, hắn là biến số lớn nhất.
Còn Đinh Trình Hâm......cậu quá giống Trình Dĩ Thanh. Trình Dĩ Thanh gánh trên vai linh hồn của Trình Dĩ Hâm, tận lực sống thành bộ dáng không thuộc về mình. Đinh Trình Hâm cũng ở tận lực cùng bọn họ trở nên xa lạ, không giống Đinh Trình Hâm trước kia. Bọn họ, đều không làm được chính mình.
Nhưng Đinh Trình Hâm đến chết cũng không hiểu được Mã Gia Kỳ và Giản Kỳ đến cùng là giống nhau ở đâu. Không phải máu lạnh, không phải chỉ yêu bản thân mình, không phải vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn...... Mà là bọn họ đều hi vọng người mà bọn họ yêu trở lại làm chính mình.
Giản Kỳ muốn khiến cho nghệ sĩ xuất đạo dưới trướng mình cởi xuống lớp ngụy trang của anh trai, trở về làm Trình Dĩ Thanh; Mã Gia Kỳ muốn khiến cho Đinh Trình Hâm không cần suy xét nhiều như vậy, không cần bị bất kỳ ai trói buộc, để cậu có tương lai rộng mở hơn.
Chỉ đáng tiếc, bọn họ đều thất bại rồi.
Trình Dĩ Thanh không buông được Trình Dĩ Hâm, cậu chú định dần dần dung hợp với Trình Dĩ Hâm. Mà Đinh Trình Hâm, cũng sớm đã quên mất bản thân ban đầu rồi, trong lúc lạc đường lại đi về hướng tử vong.
Trong lòng mỗi người đều có một xã hội không tưởng, có một đất nước lý tưởng của riêng mình. Ở nơi đó, không có thuốc súng, mọi người bình đẳng, tất cả mọi người đều an cư lạc nghiệp. Đào Uyên Minh có một xã hội lý tưởng, ông tưởng tượng ra chốn đào nguyên; mà Utopia, nó không phải là công ty kiến lập, không phải là fans xây dựng, mà là Đinh Trình Hâm mang theo mọi người cùng dẫm lên vai cậu để xây dựng. Chỉ là, hiện thực là Đào Uyên Minh từ quan về quê, viết xuống thiên cổ thành ngữ, "Vãng giả bất gián lai giả khả truy"*. Mà cố sự cuối cùng cũng chỉ là Lưu Tử ký "Tìm mà không thấy kết quả, sớm bệnh chết.". Utopia là dị thường, tiếng có của to người đó là vua. Thanh âm của Đinh Trình Hâm quá nhỏ, cho nên cậu không vào được Utopia mà cậu tạo nên, cậu bị cách li ở bên ngoài. Thế là, Đào Uyên Minh tìm không thấy lối vào chốn đào hoa nguyên; mà Đinh Trình Hâm, đã đánh mất tấm vé tàu của chuyến tàu Utopia.
*Câu này có nghĩa là không thể sửa đổi việc đã qua, nhưng có thể theo được việc sẽ đến, tức ngụ ý cái gì đã qua rồi, không sửa đổi, làm gì được thì nên buông bỏ, lấy đó làm kinh nghiệm để tận sức, tận tâm làm tốt việc sắp tới.
"Alo, Tiểu Đinh em đang ở đâu?"
Đinh Trình Hâm không trả lời, cậu nhìn xuống phía dưới, lại không nhìn thấy dấu chân của mình lúc vừa tới.
Cũng đúng, tuyết lớn như vậy, đương nhiên không nhìn thấy rồi. Huống chi bản thân mình đứng trên cao như vậy, trước mắt đều trắng xoá, rất bình thường.
Bản thân dường như chẳng lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Cậu đem di động thả vào trong túi áo khác, lại sờ sờ lên người, xác định không mang theo bùa hộ mệnh.
Thứ đồ bảo vệ bình an, làm sao có thể nhiễm máu tanh được.
Cuối cùng, cậu khép mắt lại.
Cậu gánh vác quá nhiều, lần này, để tôi ích kỷ một chút đi.
Quá trình rơi xuống thực sự quá thống khổ, Đinh Trình Hâm dường như mơ một giấc mơ, trong lúc hoảng hốt lại quay về ngày đầu tiên bước vào công ty.
Khi ấy, không có Utopia, mà bọn họ là thiếu niên.
Gió thật sự quá lớn, thổi bay hai lá thư trong tay Đinh Trình Hâm. Cậu đột nhiên có chút hối hận, sớm biết thế thì nên bỏ thư vào trong túi áo, bây giờ bị gió thổi bay rồi phải làm sao đây.
Vẫn còn muốn để Hân ca giúp em giao cho Phi ca mà.....
Đau quá.
Đau quá.
Gió từng ngắn ngủi thổi tới tôi.
----Hoàn chính văn-----
Phiên ngoại dịch còn đau não hơn chính văn 😭 Chắc mỗi phiên ngoại tui phải chia làm mấy phần nhỏ quá chứ dịch xong một cái chắc mất cả tháng.
"Được, ở đâu?"
"Quán nướng hay tới."
Tắt điện thoại, Trương Chân Nguyên hiếm khi nhàn rỗi mặc xong áo khoác ngoài liền lái xe đến quán đồ nướng. Đinh Trình Hâm rất ít khi chủ động mời hắn ăn cơm, Đinh Trình Hâm thực sự rất trạch, so với ra khỏi cửa thì cậu càng thích ở trong nhà hơn. Cho nên Trương Chân Nguyên lúc nhận được điện thoại đã chấn kinh một lúc mới nhớ ra phải xuất phát.
Lúc tới Đinh Trình Hâm đã đang nướng đồ rồi, gọi đồ ăn đều là những món bọn họ trước đây thường hay ăn. Trương Chân Nguyên để ý quan sát Đinh Trình Hâm, phát hiện trạng thái tinh thần của cậu tốt lên không ít, cười vui vẻ.
"Xuân phong đắc ý vậy? Có chuyện gì vui à?"
"Mùa xuân sắp tới rồi."
"A? Còn không tới một tháng là tết rồi."
"Nếu Đông về, Xuân có ở sau chăng ?"*
"Sao lại thế, ra ngoài ăn không phải là để đàm đạo về Shelley với anh đâu.
*Trích câu thơ trong bài <Khúc ca gửi ngọn gió tây> của Percy Bysshe Shelley.
"Anh cũng không muốn nói chuyện này với em." Đinh Trình Hâm uống một ngụm nước chanh, khẽ ho khan một tiếng, nói "Lâu lắm không thoải mái như vậy rồi."
"Vậy hả? Sau này cơ hội thoải mái còn nhiều."
"Có lẽ vậy." Đinh Trình Hâm thở dài, nói, "Rất muốn cùng mọi người ăn một bữa."
"Hả? Anh nói gì?" Trương Chân Nguyên kinh ngạc đến đũa cũng rơi xuống, không thể tin nổi mà nhìn Đinh Trình Hâm.
"Anh nói, anh rất nhớ mấy đứa."
Đinh Trình Hâm cười, mi mắt cong cong, cùng với Đinh Trình Hâm trong trí nhớ giống hệt nhau. Trước kia cậu chính là như thế này, mỉm cười nhìn mọi người, ôn nhu chăm sóc.
Có lẽ.....lang thang đến cuối cùng lại trở về quá khứ?
"Em.....bọn em vẫn luôn rất nhớ anh, à, gần đây mọi người cũng không quá bận nhỉ? Trừ Diệu Văn ra.... Nhưng mà Berkeley nghỉ cũng sớm, trở về cũng có thể cùng nhau ăn cơm, anh yên tâm, sẽ có cơ hội mà."
"Vậy thì tốt quá." Đinh Trình Hâm cười gật gật đầu, nói, "Vậy vẫn phải là Mã ca mời khách."
"Được được, nhất định phải ăn cho anh ấy lỗ sạch."
Không khí nóng lên, Trương Chân Nguyên trong hoảng hốt trở lại thời điểm Đinh Trình Hâm mười chín tuổi. Hai người như hình với bóng, là người duy nhất cùng hắn đón sinh nhật mười tám tuổi, sơn thành một kilomet; là người thân duy nhất ở bên cạnh hắn khi hắn hai mươi tuổi, khách sạn hai mươi mét.
Tựa như, tất cả mọi người đều xem nhẹ tình cảm của bọn họ. Bọn họ xem nhẹ địa vị của Trương Chân Nguyên trong lòng Đinh Trình Hâm, cũng xem nhẹ tầm quan trọng của Đinh Trình Hâm đối với Trương Chân Nguyên.
Thời gian đó bọn họ cùng nhau làm việc bên ngoài, cùng nhau chơi bóng rổ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi Universal..... thời gian đó bọn họ thực sự rất rất tốt đẹp.
"Nghe nói Cố cung tuyết rơi rất đẹp." Trương Chân Nguyên do dự nói, "Anh từng thấy chưa?"
"Chưa...." Đinh Trình Hâm lắc đầu nói, "Đợi Bắc Kinh tuyết rơi, cùng đi nhé."
"Được."
Trương Chân Nguyên có chút ảo não, vì sao Bắc Kinh vẫn luôn lạnh năm nay tuyết lại rơi muộn như vậy.
Ăn cơm xong, Trương Chân Nguyên mặc áo khoác đi trước, vừa đi được hai bước liền bị Đinh Trình Hâm ôm lấy.
Cái ôm vừa quen thuộc lại xa lạ từ phía sau.
Trương Chân Nguyên nhất thời cứng đờ người, sau đó mới vươn tay nắm lại cổ tay Đinh Trình Hâm, nói: "Sao vậy?"
"Lâu rồi không ôm như vậy, ôm ôm em."
"Vậy sao lại không ôm phía trước?"
"Bởi vì ôm sau lưng càng có cảm giác an toàn hơn."
Áo khoác lông thực sự quá dày, hắn căn bản không cảm giác được phía sau lưng từng chút một bị nước mắt thấm ướt. Hắn đang đắm chìm trong ảo tưởng trở về quá khứ thảm hại, cũng chưa hề chú ý tới Đinh Trình Hâm đang cố nén tiếng khóc.
Cái ôm này kéo dài rất lâu rất lâu.
Đinh Trình Hâm buông tay, không đợi Trương Chân Nguyên nói gì liền thẳng tắp đi về phía trước, lưu lại Trương Chân Nguyên một mình đứng tại chỗ.
"Đinh ca anh...."
Đinh Trình Hâm ra ngoài rồi.
Trương Chân Nguyên vội vàng đuổi theo, nhưng chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng Đinh Trình Hâm đâu. Trương Chân Nguyên có chút mơ hồ, Đinh Trình Hâm đi nhanh như vậy sao? Trong một phút liền có thể biến mất?
Tìm trước tìm sau một lúc nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đinh Trình Hâm. Trương Chân Nguyên chỉ đành trở về trước. Đinh Trình Hâm đứng trước cửa sổ một bao sương khác, nhìn xe của Trương Chân Nguyên rời đi, lúc này mới xuống lầu.
Cậu không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của cậu, cậu Đinh Trình Hâm, vĩnh viễn thanh bạch hoàn mĩ quang minh lỗi lạc.
"Nhất định phải diễn cái này à?" Người đại diện nhíu mày nhìn Đinh Trình Hâm nói, "Vai diễn tốn công vô ích có được là vai phụ, thù lao cũng thấp."
"Em muốn thử xem."
"Nhưng loại đề tài này..... Nhân vật này quá áp lực đi."
"Dù sao cũng phải thử chứ."
"Ừ....vậy được rồi, dù sao thời gian quay cũng không dài, còn là ở Trùng Khánh.... Quả nhiên, loại kịch bản huyền nghi này đều thích quay ở Trùng Khánh. Vậy thì đi thôi, anh bảo Tiểu Trương đi cùng em, đợi quay xong thì phải ngoan ngoãn quay cổ trang cho anh đấy."
"Vâng, anh vất vả rồi."
"Em cũng vất vả rồi."
"Đinh lão sư về rồi à?" Nhân viên công tác sửng sốt một chút, ngay sau đó nói, "Để luyện tập sân khấu Xuân Vãn à?"
"Vâng."
"Vậy mau lên đi, mọi người đều ở đó rồi."
Ngoại trừ Lưu Diệu Văn.
Đinh Trình Hâm gật gật đầu, đè thấp vành mũ, đi về phía phòng luyện tập.
Đinh Trình Hâm đứng ở ngoài của một lát, hít một hơi thật sâu mới đẩy cửa bước vào. Nhưng trong phòng luyện tập không một bóng người, ngay cả rèm cửa cũng kéo chặt, giống như đã rất lâu không có người tới.
Đinh Trình Hâm nhíu mày, không phải nói luyện tập sao? Người đâu? Cậu đi ra khỏi phòng luyện tập, nhìn xung quanh khắp hành lang dài, cuối cùng dừng ở phòng phục trang.
Ở đây, có người đang nói chuyện.
"Tôi nói Đinh ca sao lại hẹn Trương ca cùng ăn cơm mà lại không nguyện ý tìm bạn gái nhỏ là cậu nhỉ.... Cậu chơi cưỡng hôn à?"
"Cút."
"Để Đinh ca biết bạn gái nhỏ như cậu mà cũng nói ra những lời thô tục như thế thì anh ấy sẽ khổ sở biết bao hahahahaha."
"Nghiêm Hạo Tường cậu có bệnh à?"
"Có bệnh? Ai không có bệnh? Người bình thường có thể sống ở cái Lầu mười tám này à?"
"......Tôi không muốn nghe cậu nói những điều này nữa."
"Bởi vì cậu chột dạ. Đinh ca thành niên lâu như vậy, cậu có lúc nào thấy anh ấy từng uống say? Tôi lại biết duy nhất một lần chính là cùng với cậu, thực sự là nghĩ cũng không nghĩ ra được, Lâm Lâm nhu nhược như vậy cũng biết cưỡng hôn Đinh Nhi."
"Cậu bớt khiến tôi ghê tởm đi."
"Là cậu khiến tôi ghê tởm đấy? Đinh ca cách xa cậu cách xa đến chưa đủ rõ ràng à? Cậu vậy mà vẫn có thể không có mặt mũi mà tiến lên, thế nào cũng phải để anh ấy đánh cậu một trận cậu mới cao hứng à? Còn mua quà....cậu là cái thá gì, cậu cảm thấy anh ấy sẽ cần à?"
"Đúng vậy, ai mà dám tốt hơn ngài chứ. Tôi Hạ Tuấn Lâm có thế nào, có bất kham, nhưng tôi có một thứ mạnh hơn cậu rất nhiều. Tôi, vĩnh viễn sẽ không rời xa Đinh ca."
"Là không rời xa Đinh ca hay là không rời xa công ty? Đinh ca đối với cậu quan trọng thế cơ à? Bớt dát vàng lên mặt mình đi."
"Cái khác không dám nói, nhưng so với cậu nghĩ được thì tuyệt đối quan trọng hơn nhiều. Bớt nói với tôi cái gì mà bất đắc dĩ, không nghĩa khí chính là không nghĩa khí, phản bội chính là phản bội, đừng giãy dụa nữa. Nghiêm Hạo Tường cậu chính là một kẻ nhát gan, ngưỡng mộ Lưu Diệu Văn nhiều năm như vậy, bản thảo hắc nó mua có ít không? Cậu chính là phế vật, chỉ dám ở xa nhìn, trước nay không dám chủ động."
"Cậu làm thì ít nhỉ? Thời điểm Lưu Diệu Văn tỏ tình với Đinh Nhi cậu không tiết lộ lịch trình của Lưu Diệu Văn à? Hạ Tuấn Lâm, cậu đừng tưởng chuyện gì cũng có thể áo tiên không thấy vết chỉ khâu, thiên hạ không có bức tường nào kín gió cả."
"Như nhau như nhau cả thôi. Chuyện ghê tởm cậu làm, tôi đều biết. Tính chiếm hữu của cậu quá mạnh, cậu cố chấp, cậu hận không thể chiếm Đinh ca làm của riêng, cho nên cậu không có giới hạn, ngoài mặt coi như là người, nhưng cậu ai cũng sẽ không bỏ qua."
"Ai không muốn chiếm Đinh Trình Hâm làm của riêng chứ? Cậu không muốn à?"
"Muốn, nhưng tôi sẽ không làm như vậy."
"Làm như thế nào? Đúng vậy, những chuyện ghê tởm tôi làm rất nhiều, có lúc bản thân tôi cũng cảm thấy ghê tởm, nhưng vậy thì có sao? Có chuyện nào là nhắm vào Đinh Trình Hâm không? Có người muốn cướp tài nguyên của anh ấy, tôi mua bản thảo hắc hắn; có người muốn bao dưỡng Đinh Nhi, tôi đánh hắn; công ty hạn chế Đinh Nhi phát triển, tôi muốn để anh ấy rời đi...... Tôi làm còn chưa đủ nhiều à?"
"Thật khiến người ta cảm động mà." Hạ Tuấn Lâm vỗ tay, "Tôi sắp cảm động đến chết rồi. Chỉ là, cậu tự cho rằng tất cả là vì tốt cho anh ấy, có mấy chuyện là anh ấy cần? Cậu bớt ở đây tự mình cảm động nữa đi, rõ ràng cái gì cũng không làm, còn ở đây tự cho rằng mình vĩ đại."
"Vậy cậu từng làm cái gì? Cậu có chuyện giấu anh ấy, miệng thì nói vì để tốt cho anh ấy nên anh ấy không thể biết, cậu từng hỏi anh ấy chưa?"
"Cậu cũng từng hỏi anh ấy chưa?"
"Tôi không cần phải hỏi, bởi vì tôi căn bản chẳng có chuyện gì cần giấu diếm. Người chột dạ từ đầu tới cuối đều chỉ có một mình Hạ Tuấn Lâm cậu."
Đinh Trình Hâm trước đây vẫn luôn rối rắm không biết rốt cuộc là sai ở đâu, khiến cho bọn họ gặp phải cục diện hiện tại. Nhưng hiện tại cậu minh bạch rồi, cậu từ khi tiến vào Lầu mười tám chính là một sai lầm. Từ khi gặp gỡ bắt đầu, liền chú định trời long đất lở.
Gặp gỡ không nhất định luôn đại biểu cho tốt đẹp, cũng có thể là sụp đổ.
Lúc trước Hạ Tuấn Lâm ám chỉ Nghiêm Hạo Tường đang hắc Hạ Tuấn Lâm, Đinh Trình Hâm không hiểu đến tột cùng là vì sao, nhưng hiện tại cậu minh bạch rồi.
Bởi vì Hạ Tuấn Lâm hôn cậu, Nghiêm Hạo Tường thích cậu.
Cho nên căn nguyên khiến cho mọi người trở mặt thành thù, lợi dụng lẫn nhau chính là bản thân cậu sao?
Bởi vì đều thích cậu, cho nên cạnh tranh, cho nên xa lạ, cho nên thương tổn lẫn nhau.....đều là vì tôi sao?
Đinh Trình Hâm đối với kết luận này cảm thấy sợ hãi, nhưng trừ bỏ nguyên nhân này ra cậu không tìm được lý do nào khác nữa. Cậu không biết đến tột cùng là cậu đã làm cái gì, hay là đến tột cùng là có chỗ nào đặc biệt, khiến cho những người vô cùng chờ mong việc kết hôn sinh con như bọn họ lại thích cậu.
Nếu như là niên thiếu, Đinh Trình Hâm còn có thể nói là bởi vì không có sinh hoạt chung cùng nữ sinh mới sinh ra ảo giác. Nhưng hiện tại bọn họ có thể nói là công thành danh toại, nữ sinh hợp tác cùng nhiều không đếm xuể, vì sao lại vẫn thích cậu?
Thời điểm Đinh Trình Hâm vừa bắt đầu ý thức được bản thân thích Mã Gia Kỳ liền cảm thấy sợ hãi, cậu mặc dù tư tưởng văn minh không cảm thấy đồng tính luyến ái có vấn đề gì, nhưng khi nó thực sự phát sinh trên người mình cậu lại cảm thấy lo lắng. Lo lắng Mã Gia Kỳ sẽ nhận ra được mà xa cách cậu, lo lắng sau này có hay không sẽ lộ ra cái gì...... Nhưng cậu khi vừa nhận thức được đã lý trí dập tắt ngọn lửa khi nó vừa nhen nhóm, đem ái ý bóp chết từ trong nôi.
Có người phóng túng tình yêu tùy ý sinh trưởng, có người uống rượu độc giải sự khát sự tôn kính không dám lại gần.
Sáu người đồng đội, toàn bộ đều thích cậu.
Đinh Trình Hâm sợ hãi.
Cậu trước nay chưa từng nghĩ đến cục diện ngày hôm nay đến cuối cùng lại là bởi vì chính bản thân cậu, chưa từng nghĩ đến Lầu mười tám cũng sẽ là sàn thi đấu theo đuổi chính mình.
Tựa như, chỉ có tôi biến mất, mới có thể khiến cho bọn họ.....không nhằm vào nhau nữa.
"Đinh lão sư đóng máy vui vẻ!"
"Cảm ơn ạ." Đinh Trình Hâm yếu ớt cười, nhận hoa, hướng ra ngoài phim trường đi.
"Bộ điện ảnh này quay xong là phải đi quay cổ trang rồi." Trợ lý mới ở một bên sắp xếp hành trình, bỗng nhiên nghe thấy Đinh Trình Hâm nói, "Em biết rồi, mọi người đi trước đi, em muốn một mình đi dạo một lát."
"Hả?" Trợ lý sửng sốt một chút, "Này không được, gặp phải tư sinh thì làm sao?"
"Hôm nay tuyết lớn như vậy, ai nhàn rỗi không có việc gì lại ra ngoài chơi chứ."
"Thế mà em còn chạy lung tung? Vẫn là về nhà đi."
"Em muốn đi bộ về nhà."
Dù sao cũng là Trùng Khánh, Đinh Trình Hâm khẳng định rất quen thuộc. Trợ lý cũng không ngăn cản nữa, mang theo nhân viên công tác rời đi.
Đinh Trình Hâm chậm rãi dẫm lên tuyết mà đi, bất tri bất giác liền đi tới dưới công ty.
Bất tri bất giác sao? Dường như không phải.
Hiện giờ Đinh Trình Hâm đổi trợ lý, Hân ca trước đây bởi vì một số nguyên nhân đã đệ đơn từ chức, hôm nay có lẽ là ngày hắn nghỉ việc.
Gặp mặt một chút đi.
Đinh Trình Hâm đứng trong thang máy sờ sờ thư sớm đã viết xong cho Hân ca trong túi áo, ấn nút đi lên tầng cao nhất.
Tuyết cũng thật lớn..... Trùng Khánh hiếm có trận tuyết lớn như vậy, vừa rơi liền rơi đến ba ngày tuyết lớn, còn không có xu thế sẽ ngừng.
Mở cánh cửa đi tới tầng thượng ra, Đinh Trình Hâm khóa ngoài.
"Alo, Hân ca, anh đang ở đâu?"
"Em đang ở tầng dưới công ty, gặp mặt một chút đi."
Camera giám sát sớm đã bị hỏng, thang máy hiện tại có lẽ cũng đã gặp sự cố.....có lẽ là khoảng bảy tám phút, Hân ca cũng tới cửa rồi.
Đinh Trình Hâm đứng bên ngoài rìa sân thượng, gió lớn thổi đến khiến cậu cơ hồ đứng không vững. Cậu run rẩy lấy di động ra, xem livestream.
Hôm nay, cả nhóm tham gia một lễ trao giải trên một nền tảng.
Đinh Trình Hâm nhìn thấy Mã Gia Kỳ trên tấm bảng ký tên ký xuống chữ "丁", thấy Tống Á Hiên ký chữ "禾", thấy Lưu Diệu Văn ký chữ"呈", thấy Trương Chân Nguyên, Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm mỗi người ký một chữ "金". Cậu nhìn thấy bọn họ như cũ làm hai ký hiệu tay "7", nghe thấy thanh âm chỉnh tề như cũ của bọn họ "Xin chào mọi người, bọn em là TNT Thời Đại Thiếu Niên Đoàn."
Chính là, người hơn hai mươi tuổi rồi, sớm đã không còn lứa tuổi thiếu niên nữa nhỉ?
Mã Gia Kỳ quá giống Giản Kỳ.
Trương Chân Nguyên giống như Trương Chuyên Viên cơ hồ không có cảm giác tồn tại, nhưng lại biết rất nhiều.
Tống Á Hiên vĩnh viễn sẽ không giống như Tống Huyền vô tư vô lo chỉ yêu âm nhạc, hắn phải suy tính quá nhiều. Hắn duy trì cái hình tượng ngốc bạch ngọt, hắn còn phải yêu Đinh Trình Hâm mà hắn chán ghét.
Hạ Tuấn Lâm giống như Hạ Khả Khả, biết rất nhiều, cũng rất thông suốt, nhưng cũng sẽ không nói cho Đinh Trình Hâm.
Lưu Diệu Văn vĩnh viễn không phải là Đạt Hạ, nhưng lại vô cùng giống Đạt Hạ. Hắn thích Đinh Trình Hâm giống như Đạt Hạ thích Trình Dĩ Hâm, nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không tổn thương Đinh Trình Hâm như Đạt Hạ tổn thương Trình Dĩ Thanh.
Ngao Tử Dật thực sự rất giống Ngao Tam, lúc cần nhất định sẽ xuất hiện, trọng nghĩa khí mà ở bên cạnh Đinh Trình Hâm rất lâu, rất lâu, nhưng cũng chỉ ở bên cạnh cậu một đoạn thời gian đó. Nếu như vẫn luôn ở bên cạnh Đinh Trình Hâm, hắn sẽ vẫn luôn thiên vị sao? Không, không nhất đinh. Thiên vị của Lưu Diệu Văn và Mã Gia Kỳ đều sẽ giảm dần theo thời gian, Ngao Tử Dật làm sao có khả năng trước sau như một.
Mà Nghiêm Hạo Tường, trong <Cuộc đời thứ hai> không có hắn, hắn là biến số lớn nhất.
Còn Đinh Trình Hâm......cậu quá giống Trình Dĩ Thanh. Trình Dĩ Thanh gánh trên vai linh hồn của Trình Dĩ Hâm, tận lực sống thành bộ dáng không thuộc về mình. Đinh Trình Hâm cũng ở tận lực cùng bọn họ trở nên xa lạ, không giống Đinh Trình Hâm trước kia. Bọn họ, đều không làm được chính mình.
Nhưng Đinh Trình Hâm đến chết cũng không hiểu được Mã Gia Kỳ và Giản Kỳ đến cùng là giống nhau ở đâu. Không phải máu lạnh, không phải chỉ yêu bản thân mình, không phải vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn...... Mà là bọn họ đều hi vọng người mà bọn họ yêu trở lại làm chính mình.
Giản Kỳ muốn khiến cho nghệ sĩ xuất đạo dưới trướng mình cởi xuống lớp ngụy trang của anh trai, trở về làm Trình Dĩ Thanh; Mã Gia Kỳ muốn khiến cho Đinh Trình Hâm không cần suy xét nhiều như vậy, không cần bị bất kỳ ai trói buộc, để cậu có tương lai rộng mở hơn.
Chỉ đáng tiếc, bọn họ đều thất bại rồi.
Trình Dĩ Thanh không buông được Trình Dĩ Hâm, cậu chú định dần dần dung hợp với Trình Dĩ Hâm. Mà Đinh Trình Hâm, cũng sớm đã quên mất bản thân ban đầu rồi, trong lúc lạc đường lại đi về hướng tử vong.
Trong lòng mỗi người đều có một xã hội không tưởng, có một đất nước lý tưởng của riêng mình. Ở nơi đó, không có thuốc súng, mọi người bình đẳng, tất cả mọi người đều an cư lạc nghiệp. Đào Uyên Minh có một xã hội lý tưởng, ông tưởng tượng ra chốn đào nguyên; mà Utopia, nó không phải là công ty kiến lập, không phải là fans xây dựng, mà là Đinh Trình Hâm mang theo mọi người cùng dẫm lên vai cậu để xây dựng. Chỉ là, hiện thực là Đào Uyên Minh từ quan về quê, viết xuống thiên cổ thành ngữ, "Vãng giả bất gián lai giả khả truy"*. Mà cố sự cuối cùng cũng chỉ là Lưu Tử ký "Tìm mà không thấy kết quả, sớm bệnh chết.". Utopia là dị thường, tiếng có của to người đó là vua. Thanh âm của Đinh Trình Hâm quá nhỏ, cho nên cậu không vào được Utopia mà cậu tạo nên, cậu bị cách li ở bên ngoài. Thế là, Đào Uyên Minh tìm không thấy lối vào chốn đào hoa nguyên; mà Đinh Trình Hâm, đã đánh mất tấm vé tàu của chuyến tàu Utopia.
*Câu này có nghĩa là không thể sửa đổi việc đã qua, nhưng có thể theo được việc sẽ đến, tức ngụ ý cái gì đã qua rồi, không sửa đổi, làm gì được thì nên buông bỏ, lấy đó làm kinh nghiệm để tận sức, tận tâm làm tốt việc sắp tới.
"Alo, Tiểu Đinh em đang ở đâu?"
Đinh Trình Hâm không trả lời, cậu nhìn xuống phía dưới, lại không nhìn thấy dấu chân của mình lúc vừa tới.
Cũng đúng, tuyết lớn như vậy, đương nhiên không nhìn thấy rồi. Huống chi bản thân mình đứng trên cao như vậy, trước mắt đều trắng xoá, rất bình thường.
Bản thân dường như chẳng lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Cậu đem di động thả vào trong túi áo khác, lại sờ sờ lên người, xác định không mang theo bùa hộ mệnh.
Thứ đồ bảo vệ bình an, làm sao có thể nhiễm máu tanh được.
Cuối cùng, cậu khép mắt lại.
Cậu gánh vác quá nhiều, lần này, để tôi ích kỷ một chút đi.
Quá trình rơi xuống thực sự quá thống khổ, Đinh Trình Hâm dường như mơ một giấc mơ, trong lúc hoảng hốt lại quay về ngày đầu tiên bước vào công ty.
Khi ấy, không có Utopia, mà bọn họ là thiếu niên.
Gió thật sự quá lớn, thổi bay hai lá thư trong tay Đinh Trình Hâm. Cậu đột nhiên có chút hối hận, sớm biết thế thì nên bỏ thư vào trong túi áo, bây giờ bị gió thổi bay rồi phải làm sao đây.
Vẫn còn muốn để Hân ca giúp em giao cho Phi ca mà.....
Đau quá.
Đau quá.
Gió từng ngắn ngủi thổi tới tôi.
----Hoàn chính văn-----
Phiên ngoại dịch còn đau não hơn chính văn 😭 Chắc mỗi phiên ngoại tui phải chia làm mấy phần nhỏ quá chứ dịch xong một cái chắc mất cả tháng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com