TruyenHHH.com

[Văn Nghiêm Văn] Đan Xen

Chương 9 - Hoàn

TrmTiu8

Mới sáng sớm, sương còn đọng trên chiếc lá non màu xanh tươi mắt. Trong hoa viên, có đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời vừa lên. Bạch Liên cung lúc nào cũng có thể trông thấy hoa nở, làm con người yêu thích mà thưởng thức. Nhưng từ trong phòng Nghiêm Hạo Tường tỏa ra một khí tức bứt người. Trong vòng phạm vi mười dặm cũng không nhìn thấy bóng dáng cung nhân đâu.

Lưu Diệu Văn vừa mở mắt ra đã thấy bản thân nằm gọn dưới sàn gỗ. Nghiêm Hạo Tường liếc nhìn hắn, khó khăn ngồi dậy kéo lấy y phục rơi vương vãi dưới sàn. Lưu Diệu Văn vươn tay ra định nhặt về giúp song lại bị y liếc một cái liền rụt tay về, ngoan ngoãn quỳ dưới sàn.

“Tiểu Tường, hay là chúng ta đi tắm trước đi.”

Nghiêm Hạo Tường dòm hắn.

“À ý ta là ngươi đi rửa cho sạch sẽ đi...”

Y mặc y phục xong liền gọi cung nữ chuẩn bị nước tắm, mặc kệ Lưu Diệu Văn ngoan ngoãn quỳ trước giường. Nghiêm Hạo Tường cầm quyển sách lật vài trang, tâm trạng đọc cũng không có.

Eo lưng đau nhức không thôi, Nghiêm Hạo Tường nhíu mày, vung tay ném quyển sách vào người hắn.

Lưu Diệu Văn nhìn quyển sách trong lòng ngực đờ người ra, giây sau liền tìm cái gối nhỏ kê dưới eo y. Hắn quỳ gối bên giường, xoa eo cho y dễ chịu hơn chút. Điệu bộ ngoan ngoãn vô tội như thể ai bắt nạt hắn chẳng bằng.

Nghiêm Hạo Tường ghét bỏ nhìn hắn nhưng không tránh né hành động của Lưu Diệu Văn. Hắn xoa nhẹ tay y, đứng dậy bế y đi tắm.

Y tắm rửa sạch sẽ thoải mái, không còn mấy cáu kỉnh với hắn. Nghiêm Hạo Tường ngồi trước gương để tiểu nha hoàn Lưu Diệu Văn buộc tóc giúp.

“Lưu Diệu Văn, ngươi nói xem Ân nhi nó có muốn làm thiên tử không?”

Lưu Diệu Văn cầm dây buộc tóc, hơi cúi đầu, nói: “Ta hỏi nó rồi, ngươi đoán xem nó trả lời thế nào?”

Nghiêm Hạo Tường im lặng không nói gì. Sau lưng Lưu Diệu Văn đổ mồ hôi hột.

Lưu Diệu Văn nhớ hôm đó Lạc Tiêu Ân ngồi chơi trong đình viện. Nó cầm quyển sách đọc thơ cổ. Hắn lại gần xoa đầu nó, Lạc Tiêu Ân nhìn hắn.

“Thúc thúc.”

Lưu Diệu Văn ngồi xuống ghế bên cạnh nó, đáp một tiếng: “Ừm.”

Lạc Tiêu Ân nói với hắn vài câu, song lại cắm đầu vào quyển sách. Lưu Diệu Văn ngồi ở đó uống trà đến khi nó đọc xong.

“Ân nhi, sau này con muốn trở thành người như thế nào?”

Nó chẹp miệng, như suy ngẫm gì đó. Lạc Tiêu Ân nhìn hắn, chậm rãi đáp: “Con thích người đọc sách, nhưng con không phải mà con muốn có họ.”

Lạc Tiêu Ân nghĩ ngợi một lát lại nói tiếp: “Con cũng thích kiểu người như thúc thúc! Uy phong oai hùng, nhưng con không muốn trở thành tướng sĩ. Con muốn có tướng sĩ!”

Mưu sĩ và tướng sĩ đều muốn.

Lưu Diệu Văn cười cười, vỗ nhẹ lên đầu nó.

“Sao cũng được, con học tiếp đi.”

Nghiêm Hạo Tường nghe hắn nói xong liền “ồ” một cái.

“Ngươi buộc tóc lâu quá vậy.”

Hắn thắt dây buộc tóc màu đỏ lại, vươn tay ra nhéo má y: “Cũng có lâu lắm đâu.”

Đột nhiên hắn nhớ ra gì đó, thì thầm bên tai y: “Hôm nay có lễ chùa, ra ngoài cùng ta đi.”

Nghiêm Hạo Tường ở trong cung được một khoảng thời gian. Lâu dần cũng rất muốn ra ngoài, Lưu Diệu Văn thế mà hiểu ý y, nhân dịp lễ chùa trên phố lớn mà kéo y ra ngoài.

“Được thôi. Ta muốn đến bên hồ Tây thả đèn.”

Hắn cầm tay Nghiêm Hạo Tường, khẽ chạm môi lên mu bàn tay trắng sứ có phần gầy gò của y. Lưu Diệu Văn cong mắt, thấp giọng nói: “Được.”

Lễ chùa trên phố lớn Vãn Tịch vô cùng đông đúc, Nghiêm Hạo Tường đứng trên phố nhìn khắp nơi treo đèn lồng, tạo cho lòng người một cảm ấm áp. Lòng bàn tay y đột nhiên cảm nhận được hơi ấm. Y nhìn xuống, thấy một đôi bàn tay to lớn khác đang cầm tay y.

Lưu Diệu Văn chỉnh lại mấy lọn tóc bị gió thổi rối bời cho y. Hắn cầm tay y giơ lên lắc lắc: “Như vầy mới không lạc.”

Ánh đèn trên phố lớn hắt lên sườn mặt Lưu Diệu Văn càng khiến hắn có thêm ba phần anh tuấn. Nghiêm Hạo Tường nhìn hắn ngẩn người giây lát, cũng không hất tay hắn ra.

“Ta cũng không phải trẻ con.”

Dọc đường có không ít nơi bán hoa đăng, Lưu Diệu Văn mua cho y một cái. Nghiêm Hạo Tường cầm lấy đèn hoa đăng mà hắn đưa cho ngắm nhìn nó.

Trong cung cũng thường có hoa đăng, đa số sẽ được cung nhân thả vào hồ sen trong những ngày rằm. Nghiêm Hạo Tường cũng chỉ từng ngắm chúng trôi nổi trên mặt hồ, trước nay chưa từng được cầm trong tay những thứ này.

Lưu Diệu Văn thắp đèn lên, đưa y đến bậc thềm ngay hồ Tây.

“Nghe nói thả hoa đăng còn có thể kèm theo một ước nguyện của người thả đèn.”

Y nhìn ánh lửa nhỏ chập chờn trong chiếc đèn, lát sau lại nghiêng đầu nhìn hắn.

“Thật không?”

“Không biết,” Hắn ngồi xỏm xuống bên cạnh y, ánh mắt đặt trên ngọn đèn nọ, khẽ cười: “Nhưng cứ thử xem sao?”

Nghiêm Hạo Tường bĩu môi chê bai: “Ngươi chả đáng tin gì cả.”

Y đặt ngọn hoa đăng sáng rực xuống dòng nước mát lạnh, đẩy cho nó đi xa bờ một đoạn. Ma xui quỷ khiến làm sao mà y lại tin lời hắn nói, nhắm mắt lại cầu nguyện điều gì đó.

Hắn ngước mắt lên nhìn chăm chăm y. Trong mắt hắn là người hắn yêu người hắn thương. Chẳng biết người nọ có đặt hắn vào tim như cách hắn nâng niu y ở ngay đầu quả tim luôn duy trì nhịp đập cho sự sống không. Hắn chỉ cần y sống tốt, hắn hại y một lần rồi, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.

Lưu Diệu Văn nhìn khuôn mặt thanh tú nọ lâu thật lâu, như muốn khắc trọn khoảnh khắc hòa hợp hiếm lạ của hai người bọn họ.

Nghiêm Hạo Tường mở mắt ra, con ngươi hơi di chuyển, cuối cùng đặt trên người hắn. Hắn vẫn nhìn Nghiêm Hạo Tường, y nhìn thấy bản thân trong tròng mắt đen láy của hắn. Một ánh mắt trần trụi không hề che giấu thứ gì, ánh mắt nọ chân thành nhìn y.

Ngay tại thời khắc này, Nghiêm Hạo Tường biết được một điều. Bản thân y có thể buông bỏ đóng đỗ nát ở mùa đông năm đó rồi.

“Nghiêm Hạo Tường.”

Y nghe người nọ gọi tên mình. Trái tim bỗng dưng lại đập loạn lên. Có lẽ, có lẽ đến lúc y nên nghe theo nhịp đập con tim này rồi.

“Ừ,” Nghiêm Hạo Tường nhìn hắn: “Ta đây.”

Lưu Diệu Văn không nói gì chỉ nắm lấy tay y đi đến bên cầu đá có cành liễu xanh rủ xuống. Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên tóc mai của Nghiêm Hạo Tường.

“Ta yêu ngươi.”

Y không đáp lời, vươn tay ôm lấy hắn.

Nghiêm Hạo Tường không nói gì cả, nhưng Lưu Diệu Văn biết.

Nghiêm Hạo Tường đã đáp lại hắn rồi.

Qua một lúc lâu, Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu liền nhìn hắn.

“Lưu Diệu Văn ngươi nợ ta.”

“Phải,” Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên tóc mai người nọ: “Ta nợ ngươi, nợ nhiều lắm.”

Nợ nhiều đến nổi dùng một đời cũng không thể trả hết được. Vậy cho nên hắn sẽ ở bên cạnh y từ đời này sang đời khác để trả nợ.

Ngọn hoa đăng trôi theo dòng nước đến nơi nào đó rất xa rất xa, đứng trên cầu đá nhìn đóm sáng nhỏ dần bị màn đêm nuốt chửng. Và rồi người đời truyền miệng nhau, những mong ước của người thả đèn sẽ được thực hiện.

Ta, Nghiêm Hạo Tường nguyện cho kiếp sau ta và hắn có thể là người bình thường, không phải thái tử tiên triều cao quý cũng chẳng phải quân vương đứng trên vạn người. Bọn ta sẽ gặp nhau, rồi theo duyên nợ kiếp trước mà dây dưa với nhau lần nữa. Sẽ không có hận thù đan xen với ái tình khó phân.

Ta hận hắn nhưng cũng yêu hắn.

Hồng trần này ái hận đan xen, cũng sẽ đến một lúc nào đó mà bản thân họ không rõ được, chúng sẽ dần đi đến hồi kết.

Hoàn chính văn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com