TruyenHHH.com

Van Menh Thai Duong

Sung Hoon mở mắt tỉnh dậy, khuôn mặt của Jiwon đang ở cách nó 1 quãng, bình yên như 1 sớm mai mùa hạ. Cho đến giờ nó vẫn không quên được cảm giác sững sờ của mình khi nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy lần đầu tiên, cảm giác như có 1 thứ bình yên đến thanh mát biểu hiện trên khuôn mặt đang chìm sâu vào cơn bất tỉnh ấy. Sung Hoon cứ nằm yên ngắm từng đường nét, tường vị trí trên khuôn mặt của Jiwon, cho đến khi chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường kêu vang. Jiwon khó chịu mở mắt, trước mặt chỉ còn là chiếc giường trống không. Sung Hoon đã vào phòng tắm, chiếc đồng hồ cũng không còn kêu. Jiwon xoay người lại, rúc sâu vào trong chăn ngủ tiếp.

Sống tại 1 đất nước khác không phải là 1 điều dễ dàng. Mặc dù may mắn nhận được rất nhiều sự giúp đỡ thì Sung Hoon cũng khá trầy trật với việc học. Nếu nó đặt mục tiêu thấp hơn, vậy cũng không đến nỗi vất vả. Chỉ là Sung Hoon lại không thích như vậy. Việc học với nó có thể nói là thứ có ý nghĩa nhất, cũng là thứ giúp nó đứng vững. Ngoài học ra, với thể trạng này,  nó cũng chẳng biết mình có thể làm gì khác. Sung Hoon vẫn hàng ngày đến thư viện đến chiều muộn mới về. 1 hôm, trời có vẻ mát mẻ, nó thấy Nick đang đứng ở gần cửa thư viện khẽ nhướn cặp lông mày lên. Cậu ta giơ điện thoại lên ý bảo Sung Hoon đọc tin nhắn rồi tự mình đi về phía mấy giá sách bên trong thư viện. Những tia nắng cuối ngày chấp chới vạch nên những vạch kẻ vàng ươm trên nền gạch trắng, Sung Hoon theo vị trí nhắn tới đi tìm Nick giữa những giá sách cao quá đầu. Cậu ta quả nhiên đang chờ nó, khuôn mặt nghiêng đi trực diện hứng chọn lấy ánh nắng, đôi mắt xanh lam mọi khi biến thành màu xanh lá cây. Sung Hoon nhìn đồng hồ, có thể nói chuyện khoảng 15p, bèn tiến lại vỗ vỗ vào vai Nick:

- Cậu có chuyện muốn hỏi tôi hả?

Nick không nói ngay mà dành cho Sung Hoon 1 ánh nhìn. Sung Hoon nhìn vào đôi mắt nhuốm màu của Nick, khẽ chớp mắt, chờ cho Nick nói ra những điều muốn nói. Kể ra thì nó chưa thực sự bình tĩnh nghe Nick nói bao giờ, lúc nào cũng là sửng cồ rồi cãi nhau đánh nhau, thật chẳng ra thể thống gì. Nick có vẻ ngại, khác hẳn những thứ cậu ta vẫn trưng ra hằng ngày, cuối cùng vẫn gạt sự ngại ngùng đó đi, hỏi Sung Hoon:

- Tôi biết không nên hỏi cậu chuyện này, nhưng cậu với Rooney có chuyện gì đó đúng không? Anh ta làm khó cậu sao?

- Làm khó tôi?-Sung Hoon nhướn mày-Ý cậu là gì?

Gương mặt Nick hơi cúi xuống, trong ánh nắng vàng ươm vẫn có thể nhận ra 1 chút hồng:

- Chỉ là, tôi sợ rằng cậu ta làm khó cậu. Giữa tôi với cậu ta có 1 chút chuyện. Còn cậu lại là người mà tôi thích. Cho nên...

- Rooney không phải người như vậy đâu.-Sung Hoon cắt ngang-cậu nghĩ cậu hiểu anh ấy được bao nhiêu?

Gương mặt Nick hơi sững lại, có lẽ thái độ của Sung Hoon có phần hơi cứng nhắc. Sung Hoon biết vậy bèn sửa lại thái độ, dù sao cũng đã nói đến đây, việc Rooney nhờ Sung Hoon phải chăng cũng nên nói luôn.

- Việc giữa tôi với cậu tạm gác qua 1 bên. Còn chuyện mà Rooney nhờ tôi đúng là có liên quan đến cậu. Tôi biết mối quan hệ của cậu, Febe và anh ấy. Vì thế anh ấy nhờ tôi hẹn gặp cậu để nói chuyện. Tôi nghĩ cậu cũng nên làm rõ 1 lần, đừng để Febe cũng như Rooney phải đau khổ thêm nữa.

- Còn cậu thì sao?

Nick đột nhiên ngẩng mặt lên, giữa hai hàng lông mày mơ hồ xuất hiện vài nếp nhăn. Cậu ta nhìn Sung Hoon giống như thể nó chính là thứ ánh nắng lung linh tuyệt đẹp rơi vào trong đôi mắt màu xanh trong vắt:

- Cậu nghĩ thế nào về tình cảm của tôi?

- Tôi...-Sung Hoon có chút bối rối nhưng cuối cùng lựa chọn nói thật-tôi chưa bao giờ tin đó là tình cảm thật của cậu. Có thể cậu chỉ đang ngộ nhận, sau này sẽ thay đổi, sau này có thể...

Nick giống như bị kích động, cả gương mặt đều toát lên 1 vẻ bi thương vừa khó diễn tả lại vừa dễ dàng cảm nhận:

- Cậu không tin tình cảm của tôi? Cậu có biết rằng chỉ có mình cậu không tin điều đó không?

Sung Hoon khẽ cau mày, trong lòng lại thấy 1 cơn giận âm ỉ. Chuyện này, nói rốt lại là lỗi của nó hay sao. Cậu ta thích nó hay không chẳng lẽ do bản thân nó quyết định. Sung Hoon ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng vào mắt của Nick, lần này đầy kiên nghị và dứt khoát:

- Vậy cậu muốn gì? 1 câu trả lời?

Nick nhìn Sung Hoon, đôi mắt khẽ run lên, giống như thể muốn ôm chọn cậu bạn nhỏ bé ấy vào trong lòng. Nick đứng thẳng người dậy, từ từ tiến lại phía Sung Hoon. Đằng sau lưng Sung Hoon là giá sách, không thể bước lùi về phía sau. Nó đành dùng ánh mắt dành cho Nick 1 sự đe doạ. Cậu ta đã tiến sát tới, đôi mắt xanh ngắt long lanh, thế nhưng đột nhiên Nick lại cười rộ lên, giống như thể gương mặt Sung Hoon đã biến thành 1 cái bánh vừng:

- Cậu đó, cái mặt đề phòng sắp muốn đánh nhau dễ thương ghê luôn. Trời ơi, làm sao để không thích cậu bây giờ? Làm sao đây? Tại sao dáng vẻ lúc tức giận của cậu lại làm tôi rung động đến vậy. Sở thích của tôi cũng thật kỳ cục.

Sung Hoon giận đến tím người, những lời nó nói không hề lọt vào lỗ tai Nick, quả nhiên là nghe có chọn lọc. Sung Hoon gạt tay Nick ra, động tác không hề kiêng nể khiến cậu ta suýt nữa thì ngã sấp mặt. Nó hùng hùng hổ hổ bỏ đi, lại nghe phía sau tiếng nói của Nick vang lên đến cả thư viện cũng đều nghe thấy:

- Sau kỳ thi tôi muốn hẹn gặp cậu. Ở cầu cảng nơi chúng mình từng ở đó nhé. Nhớ đấy nhé.

- Còn lâu mới gặp.

Sung Hoon vứt lại câu cuối rồi ra về. Cơn tức giận bị cái nóng hun đúc không thể xẹp xuống, cho đến khi nó trở về ngôi nhà bình yên. Dì Hwa Sang như mọi khi đang nấu ăn trong bếp, 2 đứa trẻ đang nghịch nước trong vườn. Sung Hoon chào dì rồi mới hỏi:

- Jiwon đâu rồi dì?

- Dì nhờ nó đi mua chút đồ, chắc về bây giờ ấy mà. Thằng bé đó hơi cứng nhắc được cái rất biết lễ độ với người lớn.

Sung Hoon nghe có vẻ tâm đắc, trên môi nở nụ cười như có như không. Nó với lấy 1 quả nho bỏ vào miệng, vị ngọt lan ra khiến khoang miệng nó ngập tràn 1 mùi thơm. Sung Hoon đưa mắt ra vườn nhìn 2 đứa trẻ. Jiah đang lùa Jihyun băng cái vòi nước, người đứa nào đứa ấy ướt sũng nhưng lại không hề có dấu hiệu muốn dừng lại. Thỉnh thoảng dì Hwa Sang vẫn sai 2 đứa nhỏ đi tưới vườn, kết quả lần nào cũng là tưới luôn cả 2 chúng nó. Dẫu sao thì ngày hè này, để chúng nghịch nước 1 chút cũng chẳng phải việc gì to tát, còn khỏi mất công để mắt xem chúng đang quậy phá ở đâu. Sung Hoon cảm thấy khung cảnh bình yên đến lạ. Nó lại bỏ 1 quả nhỏ nữa vào trong miệng, lúc quay đầu lại đã không thấy 2 đứa trẻ đâu. Có lẽ chúng đã trở vào trong nhà, Sung Hoon định đứng lên, đột nhiên toàn thân run lên bần bật. Nó lại nhìn thấy thứ đó. Trong vườn, dưới gốc cây bằng lăng có 1 bóng người đang đứng đó im lìm nhìn nó chòng chọc. Bóng người đó vô cùng quen thuộc, màu đen từ người đó toát ra lúc nào cũng như nuốt chọn mọi thứ anh sáng xung quanh, là 1 hố đen không bao giờ nhìn thấy đáy. Trái tim trong ngực Sung Hoon đập bình bịch như muốn điên. Nó vội vàng lao ra, người ngoài kia đã không biết đi đâu mất, Jiah và Jihuyn thì vẫn không thấy. Sung Hoon chạy khắp nơi tìm kiếm 2 đứa trẻ. Sân vườn đã ướt sũng, đám cỏ trơn như 1 sân băng, Sung Hoon dùng đầu ngón chân bặm xuống đất mà đi. Đầu óc nó căng lên, cảm giác như máu trong toàn bộ cơ thể dồn hết lên trên não. Sung Hoon vừa đi vừa gọi, đôi mắt vằn vện tia máu cũng ra sức nhìn vòng quay. Cuối cùng ở phía cuối sân nó cũng tìm thấy 2 đứa trẻ đang giúp nhau rửa chân. Sung Hoon định chạy lại hỏi han từng đứa, trái tim đột nhiên lại hẫng đi, đập còn dữ dội hơn. Còn 1 người nữa mà nó không nhìn thấy. Sung Hoon quay người chạy như muốn điên, băng qua cánh cổng lớn. Nó đã thấm mệt nhưng vẫn dùng hết sức để chạy. Trời đã tối dần, con đường vàng ánh đèn đông đúc xe cộ qua lại. Sung Hoon đầu óc trống rỗng, dùng hết cả 5 giác quan để tìm kiếm Jiwon. Dì Hwa Sang nói cậu ấy chỉ đi mua đồ gần đây thôi nhưng Sung Hoon tìm mãi vẫn không thấy dấu vết. Trong lòng nó nỗi sợ hãi ngập đầy giống như thể có ai đang dùng lửa mà thiêu. Nó không dám nghĩ, cũng không còn sức để nghĩ, bàn chân không đi dép đã có vài vết xước. Sung Hoon chạy mãi tới gần bờ biển, nơi có ngã tư tấp nập xe cộ cùng người đi bộ. Nó dừng lại vì đèn đỏ, sức cùng lực kiệt ngồi xuống bên cạnh cột đèn, thở hồng hộc. Đèn chuyển xanh, Sung Hoon muốn đứng dậy nhưng đầu váng mắt hoa, nó lại đành ngồi xuống. Nó tự nhủ mình sẽ chỉ nghỉ thêm 60s nữa, khi đèn xanh lại bật, nó sẽ có sức để tiếp tục đi. Sung Hoon nhìn xung quanh, nhà cao tầng san sát, các biển hiệu cũng đã bật hết, người đi lại trên đường tấp nập. Nó nhìn về phía bên kia đường, rất đông người đang từ phía đó đi sang, vô cùng vội vã vì đèn đỏ sắp hết. Mọi người dần dần tản ra, mắt Sung Hoon đột nhiên va phải 1 dáng hình quen thuộc. Sung Hoon đứng dậy gọi Jiwon nhưng cậu ấy lại không hề nghe thấy. Những giây cuối cùng màu xanh hiện trên bảng điện tử, Jiwon vẫn cắm mặt nhìn vào điện thoại, chân cứ thể đặt xuống những vạch kẻ trắng băng băng đi qua đường. Màu đèn còn chưa chuyển sang đỏ, 1 chiếc xe màu đen gần phía Sung Hoon đã bắt đầu rồ ga định đi. Toàn thân Sung Hoon run lên, nó chẳng hiểu lấy sức mạnh ở đâu nhanh như 1 tia chớp chạy lại phía Jiwon. Jiwon nhìn nó nhưng nó lại không kịp nhìn chỉ dùng hết sức để kéo cậu ấy lại. Cả cơ thể Jiwon bị lôi về phía trước nhào vào vai Sung Hoon. Vai Sung Hoon va vào ngực Jiwon khiến khuôn mặt Jiwon nhăn lại. Hai đứa đã kịp tránh chiếc xe. Chân Sung Hoon nhũn ra, vô lực khuỵu xuống, vừa vì mệt vừa vì sợ. Jiwon vội vàng buông những thứ trên tay đỡ lấy Sung Hoon, để nó từ từ ngồi xuống. Sung Hoon vẫn cầm chặt cánh tay Jiwon, 1 lúc sau mới cảm nhận được hơi ấm truyền sang. Nó không hiểu sao nước từ hốc mắt cứ thế chảy ra. Nó khóc như mưa, như sông cạn đá mòn, khóc đến nỗi toàn bộ ngã tư người xe đều quay lại nhìn. Jiwon mặt vẫn lạnh như băng, giống như 1 tấm kính vững chắc chặn hết mọi ánh nhìn đó, để mặc cho Sung Hoon khóc. Cơn thổn thức cuối cùng cũng qua, Sung Hoon đã nắm tay Jiwon đến mức bàn tay biến đỏ. Nó vẫn không thốt ra dù chỉ 1 lời, chỉ dùng đôi mắt đang còn ướt nhìn cậu ấy. Jiwon vẫn ngồi im, lông mi khẽ rũ xuống. Sung Hoon đột nhiên cảm nhận được lần đầu tiên cậu ấy không toát lên vẻ lạnh nhạt. Nó vịn tay Jiwon đứng dậy, tinh thần đã khá hơn. Lúc này không phải lúc yếu đuối, nó trước hết phải giải quyết 1 việc ngay lập tức. Nó lau vội nước mắt, dùng anh mắt kiên quyết nhìn sang Jiwon:

- Đi, tôi sẽ nói với dì chúng ta ra ngoài sống.

*****

Hai đứa ngồi trước mặt dì Hwa Sang. Gương mặt Sung Hoon cực kỳ căng thẳng chốc chốc lại liếc trộm Jiwon, ngược lại Jiwon vẫn giữ gương mặt lạnh băng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng. Sự việc đã như vậy thực sự là không có lựa chọn nào khác. Việc tên áo đen xuất hiện ở nhà dì chính là muốn cảnh báo hắn có thể làm hại đến những người không liên quan vì mục đích của bản thân. Sung Hoon không thể chần chừ thêm, nó hít vào 1 hơi, vận hết nội công muốn nói, cuối cùng lại bị người ít nói như Jiwon cướp lấy lời:

- Cháu biết nói điều này ra có lẽ hơi đường đột, nhưng cháu muốn xin phép dì cho Sung Hoon ra ngoài thuê trọ cùng với cháu.

Dì Hwa Sang nhướn mày, muốn nghe thêm Jiwon muốn nói gì. Cậu ấy khẽ cúi đầu lễ phép rồi mới tiếp tục nói:

- Cháu cảm ơn những ngày qua dì đã giúp đỡ. Chỉ là cháu thực sự muốn mình có thể tự lập. Nếu chưa thử mà cứ dựa dẫm vào người khác, cháu thấy việc đó không đúng. Còn về Sung Hoon...

Jiwon dừng ở đó, đá quả bóng khó về phía Sung Hoon. Sung Hoon méo mặt, nhận lấy quả bóng to như quả dưa hấu, trong đầu nhanh chóng nhảy số tìm ra 1 lý do:

- Con cũng muốn mình có thể tự lập. Từ nhỏ đến giờ con đều được người thân che chở, chưa từng tự mình đối mặt với khó khăn. Con muốn thử 1 lần. Con biết mẹ với dì sẽ lo cho con, nên con quyết định sống cùng với Jiwon, chúng con sẽ chăm sóc cho nhau.

Sung Hoon nói xong cũng cảm thấy không ổn, lý do gì mà lãng xẹt. Chỉ là nó chẳng nghĩ ra được điều gì khác, chẳng lẽ lại nói nó và Jiwon bị ma rượt đành phải chuyển ra khỏi nhà. Sung Hoon thở dài thườn thượt, đôi mắt lại vô thức liếc sang nhìn Jiwon. Chẳng hiểu sao cậu ta vẫn giữ được gương mặt tự tin, cứ thể nhìn vào dì Hwa Sang. Dì cũng đang nhìn Jiwon, hai người hình như đang cố gắng đọc ý nghĩ của nhau. Không khí vô cùng căng thẳng. Trong lúc nước sôi lửa bỏng, Jiwon lại đột nhiên nhìn sang Sung Hoon, đưa tay ra quệt quệt lên mặt nó:

- Cậu đổ mồ hôi này.

Sung Hoon như bị ném cho 1 cái dép vào mặt, hai mắt trợn tròn. Eun Jiwon mà lại đi lau mồ hôi cho nó, chuyện gì vậy. Cơ mặt Sung Hoon giật giật, khó khăn nhìn về phía dì, vậy mà dì Hwa Sang của nó lại đang tủm tỉm cười, hai tay cũng không còn khoanh lại trước ngực, vui vẻ nói:

- Chuyện 2 con ra ngoài ở cũng không hẳn không được. Dì thì dì luôn tin...Jiwon có thể chăm sóc tốt cho Sung Hoon.

Dì Hwa Sang nhấn mạnh mấy chữ này khiến Sung Hoon càng ngơ ngác. Chỉ có Jiwon là tươi tỉnh, trên môi ẩn hiện nụ cười như có như không. Dì Hwa Sang tiếp tục:

- Dì sẽ nói giúp với mẹ con, nhưng ngay lập tức thì không đươc. Con biết đấy người Hàn luôn đánh giá mọi chuyện trên thành tích. Kỳ thi lại sắp tới rồi, cho nên là...

- Kỳ thi này chắc chắn con sẽ thi tốt.

Sung Hoon vội vàng, lại nhận ra hình như câu trả lời của nó không phải câu trả lời mà dì Hwa Sang mong muốn. 1 nỗi lo dâng lên trong lòng Sung Hoon, quả nhiên ánh mắt dì đang dừng trên người Jiwon. Cậu ta vẫn bình tĩnh như không, cúi đầu 1 lần nữa vô cùng lễ phép:

- Cháu hứa lần này sẽ nằm trong top 10 toàn trường. Nếu không cháu sẽ rời đi 1 mình. Cảm ơn dì đã cho cháu cơ hội.

Dì Hwa Sang có vẻ hài lòng, gương mặt tươi như hoa, thần thần bí bí nhìn Sung Hoon nhưng lời nói lại là lời nói với Jiwon:

- Dì coi Sung Hoon như con, nên con đừng trách dì có hơi yêu cầu quá đáng.

- Con hiểu. Con sẽ cố gắng.

- Thôi hai đứa về phòng ngủ đi.

Dì Hwa Sang đứng dậy, vỗ vỗ lên vai Sung Hoon. Nó vẫn không hiểu 2 người đang diễn trò gì dù trong chuyện này nó mới là nhân vật chính. Tiếng cửa đóng lại, gương mặt Jiwon liền mất đi vẻ lễ độ, sầm sầm xì xì đứng dậy về phòng. Sung Hoon đi phía sau, đôi mắt không rời tấm lưng rộng của Jiwon. Ở cự ly như này, nó ngửi thấy mùi khuynh diệp nhàn nhạt tỏa ra từ người cậu ấy, cảm giác như có 1 làn gió trong lành thổi qua, lùa vào đám lá cây kêu lên xào xạc. Cậu ấy đúng là hợp với mùi hương này, mùi hương của 1 loài cây ngay thẳng giống như đội trời mà đứng lên. Lá cây màu bạc cũng rất hợp với tên của Jiwon, Eun Jiwon-Bạc Chí Nguyên. Cái tên đẹp đẽ như 1 món quà. Sung Hoon bất giác mỉm cười, không để ý chân vấp phải bậc thang cuối cùng, ngã dúi về phía trước. Jiwon theo bản năng quay người lại, đỡ được Sung Hoon. Mặt Sung Hoon va phải ngực Jiwon, mùi khuynh diệp tỏa ra từ  quần áo, từ da thịt nồng đượm. Hồi chiều nó cũng va phải ngực Jiwon 1 lần, nhưng lúc đó nó không có tâm trí để thưởng thức mùi thơm trên người cậu ấy. Lúc này toàn bộ khoang mũi đều ngập tràn mùi hương thơm ngát ấy, cảm thấy đột nhiên có gì đó ngại ngùng, lại có gì đó muốn ngửi thêm 1 chút. Nhưng cậu ấy là Eun Jiwon, lạnh lùng và dứt khoát. Quả nhiên, Jiwon nắm hai vai Sung Hoon, kéo nó ra, giữ cho nó đứng yên liền buông tay trở về phòng. Sung Hoon có chút tiếc nuối khó hiểu. Nó vẫn đứng ở trước cửa, đợi Jiwon vào phòng, chui vào trong chăn, lấy điện thoại ra nghịch, mới từ từ đi vào đóng cửa lại.

Mấy ngày vừa rồi cơ thể mệt mỏi, đặt lưng là ngủ. Hôm nay lại vì ánh sáng từ điện thoại của Jiwon mà không ngủ được. Sung Hoon cứ nhìn tấm lưng của Jiwon, để ý từng cử động nhỏ từ cần cổ và cánh tay, cảm thấy được sự đam mê của cậu ấy dành cho game. Nó có nghe về việc các thiên tài luôn có 1 niềm đam mê nào đó rất lớn, phải chăng đây là điều Jiwon thích. Sung Hoon còn đang chìm đắm vào suy nghĩ, Jiwon đột ngột trở mình, ngay lập tức va phải ánh mắt của Sung Hoon. Sung Hoon không kịp thu ánh mắt, chỉ kịp chớp hai cái xua đi sự chăm chú mà nãy giờ nó vẫn dành cho bóng lưng của Jiwon. Jiwon vờ như không thấy, mắt vẫn dán vào điện thoại, nhưng lại hững hờ hỏi:

- Không ngủ được à?

Sung Hoon cười tủm tỉm không trả lời, lại muốn hỏi Jiwon 1 việc khác:

- Ban nãy tại sao cậu lại giúp tôi?

Jiwon đặt điện thoại xuống, gương mặt vẫn bình thản như mọi khi. Đây là lần đầu tiên Jiwon thực sự nói chuyện với Sung Hoon, dù lời nói vẫn giống như dao găm, nó vẫn cảm thấy trong tâm có 1 niềm vui nho nhỏ nhen nhúm:

- Tôi không phải giúp cậu mà đang nhắc nhở chính bản thân mình.

- Nhắc nhở chuyện gì?

Jiwon thở ra:

- Tôi không muốn nhận vơ. Nhưng thứ tốt đẹp ở đây vốn không phải của tôi. Nếu ngày nào đó những thứ tốt đẹp hiện tại quay lưng bỏ đi. Vậy thà tôi bỏ đi trước.

Sung Hoon thấy trong tim nhói lên. Nó hiểu tại sao Jiwon lại có suy nghĩ như vậy. Cậu ấy là con riêng của ngài chủ tịch, được ngài Eun đưa về nhà từ khi còn nhỏ. Cậu ấy có 1 người mẹ, lại không thực sự là 1 người mẹ. Bà ấy không yêu thương Jiwon. Đứa trẻ nào cũng luôn coi người thân thiết nhất trên đời chính là mẹ. Jiwon chắc cũng vậy, cũng đã từng yêu thương người ấy bằng cả tấm lòng. Điều tốt đẹp nhất mà cậu ấy tin tưởng cuối cùng lại là 1 thư hư vô không có thực. Người mẹ ấy không muốn có Jiwon, gia đình ấy cũng không muốn có Jiwon. Cậu ấy giống như 1 cánh chim bơ vơ bị vứt ra khỏi tổ trong 1 ngày dông bão, phải tự mình chống chọi với bên ngoài, lại cũng phải phòng bị chính những người đã từng là người thân. Sung Hoon hiểu Jiwon không có dã tâm, cậu ấy thà vứt bỏ tất cả đổi lại sự tự do và bình yên. Nhưng phàm là những người chỉ dùng cái đầu để cảm nhận thì họ không tin lời Jiwon nói cũng là điều đương nhiên. Jiwon chỉ còn cách im lặng, mặc kệ họ tiếp tục cứa những vết dao lên trái tim. Sung Hoon thấy như chính mình đang chịu cùng nỗi đau với Jiwon. Cậu ấy bình thản quay lưng lại, tiếp tục chơi game, Sung Hoon lại không kìm được, ngập ngừng nói:

- Jiwon, tôi sẽ ở bên cậu.

Jiwon không trả lời, cũng không quay người lại. Sung Hoon lại giống như trút được 1 gánh nặng, nhắm mắt lại ngủ 1 giấc ngon lành.

Ngày hôm sau, Sung Hoon vẫn đi học, nhưng buổi chiều không ở lại mà nhanh chóng ra về. Nó khệ nệ ôm theo 1 đống sách, là tài liệu của toàn bộ năm học, về đến nhà Jiwon vẫn còn đang ngủ. Sung Hoon không vội gọi Jiwon dậy mà đi xuống nhà nấu 1 vài món ăn trưa. Hai đứa ăn cùng nhau rồi mới bắt đầu học. Sung Hoon đẩy đến trước mặt Jiwon cuốn sách đầu tiên, chỉ cho Jiwon xem những chỗ mình đã đánh dấu:

- Cậu xem trước môn này đi, tôi sẽ tiếp tục đánh dấu những phần khác cho cậu đọc. Có thể hơi mất thời gian nhưng có còn hơn không, dù sao cậu tham gia kỳ thi, mẹ tôi cũng sẽ thấy được thành ý của cậu.

Jiwon nhìn lướt qua đống sách, lại nhìn sang Sung Hoon, gương mặt lạnh tanh:

- Tôi không nói để chơi.

Sung Hoon không hiểu cậu ấy lấy đâu ra tự tin nhưng không thể nói rằng mình nghi ngờ điều đó. Nó lôi thêm 1 quyển sách ra, cố gắng phớt lờ điều Jiwon vừa nói:

- Cậu xem cả cuốn này nữa, cái này khi học tôi cũng đã đánh dấu rồi, cậu chỉ cần nhớ những điều đó thôi.

Jiwon đột nhiên đứng lên, đi về phía giá sách phía sau lưng, lấy xuống cậu con trai nhà Simpson, rồi trở lại bàn, ngồi xuống:

- Nếu muốn gọi tôi thi hua hua cái này trước mặt.

- Gì cơ?-Sung Hoon kêu lên.

- Tôi sẽ đọc hết đống sách này, cậu cứ học phần của cậu. Nếu có gì không hiểu tôi sẽ hỏi.

Sung Hoon chẳng hiểu Jiwon định làm trò gì nhưng nhìn ánh mắt lạnh băng của cậu ấy, nó không dám nói nhiều. Hai đứa ngồi 1 đứa 1 đầu bàn, cách nhau bởi chồng sách dày cộp tự học phần của mình. Sung Hoon không biết Jiwon làm gì, chỉ nghe tiếng lật giấy loạt xoạt. Nó cố gắng tập trung, tiếp tục học phần còn giở, chỉ là không cầm lòng được chốc chốc lại lén lút nhìn Jiwon. Gương mặt của cậu ấy vẫn vậy, chỉ là ánh mắt dường như không giống như mọi khi. Ánh mắt sâu thẳm của Jiwon như có 2 vì sao, sáng bừng lên, mọi thứ xung quanh dường như đều không thể làm ảnh hưởng đến điểm nhìn của đôi mắt ấy. Sung Hoon rụt rè muốn thử, bàn tay giơ ra hua hua, quả nhiên Jiwon không hề nhìn đến, mắt vẫn dán vào cuốn sách, tay không ngừng lật giở. Sung Hoon rụt tay lại, cắn cắn môi. Quả nhiên thiên tài là 1 loại động vật khác. Nó yên tâm quay trở lại với những thứ đang học. Đến giờ ăn cơm, nó hua hua mảnh lego màu vàng hình người kia trước mặt Jiwon. Cậu ấy ngừng tay, giống như 1 cái máy đứng dậy ăn xong lại ngồi về chỗ cũ học tiếp.

Mầy ngày trôi qua đều giống như nhau. Đến cách ngày thi đúng 1 ngày, Jiwon đọc xong toàn bộ đống sách. Sung Hoon nhìn cậu ấy vươn vai, lại tò mò xem cậu ấy đọc xong sách rồi thì có khả năng đến đâu. Jiwon nhìn đôi mắt chòng chọc như hổ đói của Sung Hoon, liền hiểu ngay sự nghi ngờ của nó. Cậu ấy lấy bừa 1 quyển sách ném cho Sung Hoon, bảo nó giở 1 trang bất kỳ. Sung Hoon làm y như vậy, vừa đọc số trang lên, Jiwon liền bắt đầu đọc. Cậu ấy đọc không sai 1 chữ, đến những ký hiệu lằng ngoằng cậu ấy cũng đọc đúng. Sung Hoon toát mồ hôi lạnh, lại lấy thêm 1 quyển khác. Kết quả vẫn y như thế, Sung Hoon há mồm to đến mức hàm như rớt luôn xuống đất. Nó chợt nhớ ra gì đó, vội vàng lấy tập đề trong cặp ra đưa cho Jiwon. Đây là bài tập của các môn khoa học, dùng lý thuyết và toán học để giải. Cậu ấy chẳng do dự ngồi xuống, bút chì trong tay khoanh rồi lại khoanh, dừng lại để tính cũng không hề, cứ như thể mấy con số tự nhảy ra trong đầu cậu ấy vậy. Jiwon làm xong, Sung Hoon soát lại, chỉ sai đúng 1 câu. Với khả năng này, đừng nói là top 10, đến thủ khoa cũng chẳng khó mà đạt được. Toàn thân Sung Hoon cứng đờ, cứ như thể mình đang bị hoang tưởng. Giờ nó mới hiểu thiên tài thực sự là như thế nào. Quả nhiên là loại động vật khác thường.

Sung Hoon nuốt nước bọt, tiếc thương cho mấy ngày lo lắng không đâu của mình. Nó không nói gì thêm, vỗ vỗ lên vai Jiwon:

- Thôi cậu ngủ đi, ngủ cả ngày mai luôn rồi đi thi cũng được.

Jiwon vừa nghe Sung Hoon nói câu đó, lỗ mũi đột nhiên chảy ra 1 dòng máu. Sung Hoon hoảng hốt, nhanh chóng lấy giấy ăn lau cho Jiwon, đỡ cậu ấy ngồi xuống.

- Sao vậy? Học quá sức sao. Xin lỗi đáng ra tôi không nên ép cậu. Dù cậu là thiên tài, là loại động vật khác thường, nhưng mà...

- Tôi là người.- Jiwon bất lực thở hắt ra.

Sung Hoon ngậm chặt mồm lại, biết là mình lỡ lời chẳng dám nói gì, chỉ chăm chú vào việc cầm máu cho Jiwon.

Ngày thi cuối cùng cũng đến. Với 10 môn, Sung Hoon và Jiwon thi liên tiếp trong 5 ngày. Đến ngày cuối cùng, đầu Sung Hoon như muốn nứt ra. Nó dùng toàn bộ ý chí viết nốt bài luận, cảm thấy cánh tay cũng đã không còn cảm giác. Vậy mà ngay khi tiếng chuông vang lên, sự sống lại bừng bừng trỗi dậy trong người Sung Hoon. Vậy là xong rồi, ngày hôm nay nó có thể kê cao gối ngủ nướng được rồi. Sung Hoon cười đến toác cả mồm, lại bắt gặp ngay ánh nhìn lạnh băng của Jiwon, nó ngay lập tức ngậm miệng lại. Cậu ấy chỉ có khả năng không thi chứ không có khả năng thi không tốt. Sung Hoon chẳng muốn hỏi, lại muốn hỏi hôm nay Jiwon muốn ăn gì:

- Hôm nay cậu muốn ăn gì?

Jiwon không trả lời, Sung Hoon vẫn vô cùng hào hứng:

- Này, hay hôm nay chúng ta đi ăn gà rán đi. Ra ngoài ăn, không cần về nhà nữa.

Jiwon dừng chân, khẽ đánh mắt sang. Biểu hiện này là đồng ý rồi, vậy mà 1 tiếng ừ cũng không chịu nói. Sung Hoon đang vui, cũng chẳng buồn chấp nhặt, bàn tay chẳng hiểu sao lại túm lấy tay áo Jiwon lôi lôi:

- Đi thôi, có 1 cửa hàng mới mở ở gần khu trò chơi dưới nước, chúng ta tới đó.

Jiwon cau mày, gạt cánh tay của Sung Hoon ra, nhưng bản thân vẫn đi về phía mà Sung Hoon nói. Hai đứa đi cách nhau 1 quãng, đột nhiên Sung Hoon lại nghe thấy ai đó gọi tên mình:

- Ricky, Ricky, chờ đã.

Nick chạy hồng hộc đến trước mặt nó, chẳng nói chẳng rằng lôi xềnh xệch nó đi. Sung Hoon dùng hết sức giằng ra, hôm nay lại giằng không được, bất đắc dĩ phải đi theo Nick. Cậu ta kéo nó mãi đến bên cầu càng, cả 2 đều mồ hôi nhễ nhại, gió thổi lồng lộng lại có chút lạnh. Sung Hoon vừa thở vừa mệt, cơn giận đã xông lên đến đỉnh đầu, lập tức quát ầm lên:

- Cậu làm trò gì đấy hả? Muốn chết không?

Nick nãy giờ vẫn chống gối thở, nghe tiếng Sung Hoon ngẩng đầu lên cười cười:

- Là có cái này muốn cho cậu xem.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com