TruyenHHH.com

Van Menh Thai Duong

Sung Hoon đứng trong căn phòng ngổn ngang, đồ sứ vỡ rơi đầy đất, trước mặt là người đàn ông to lớn, nước da ngăm đen đang vì tức giận mà đỏ lên gay gắt. Nó chẳng hiểu mình lấy sức mạnh ở đâu vẫn đứng vững tại chỗ nhìn về phía bố của Jiwon. Ông ta dừng tay, nét mặt ngay lập tức giãn ra, thể hiện 1 nét bình tĩnh và lịch sự. Quả nhiên người đứng đầu cả 1 đế chế, không thể thiếu những khí chất khác người. Ngài Eun hơi cúi mình, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Sung Hoon, 1 khí thế bức người toát ra mặc dù gương mặt không hề có 1 nét cau có:

- Cháu là ai?

Sung Hoon cảm nhận được sức ép từ người đàn ông này, bản thân cũng hết sức thận trọng cố gắng không để lộ sơ hở, lời nói cũng vì đó vừa lễ phép nhưng cũng vừa cứng rắn:

- Cháu là bạn của Jiwon. Xin lỗi, những chuyện lúc nãy cháu đã nhìn thấy hết.

- Vậy sao?-Ngài Eun nhướn mày, khóe miệng hơi cong, cơ thể đứng thẳng lên càng cao lớn-Vậy cháu gặp ta là vì...

- Vì Jiwon.

- Là vậy? Muốn góp ý cách dạy con của ta?

Sung Hoon thu ánh mắt nhìn xuống thể hiện 1 sự nhún nhường có chủ ý:

- Cháu không dám. Chỉ là cháu muốn giúp bác. Jiwon không thể dạy theo cách đó.

Ngài Eun phá lên cười, vòng ra đằng trước ngồi xuống ghế, mỗi bước chân nện xuống sàn gỗ đều nhắm trúng vào nhịp tim của Sung Hoon:

- Vậy cháu nói xem, ta phải dạy con theo cách nào.

Sung Hoon ngẩng đầu lên, khí thế ban nãy nó cố tình thu lại giờ dồn hết sức đẩy ra, cố gắng chiếm 1 chút lợi thế trước khí thế vẫn tỏa ra cuồn cuộn từ ngài Eun:

- Bác hãy giao Jiwon cho cháu.

Ngài Eun lại nhướn mày thêm 1 chút, đôi mắt khẽ nhắm rồi nâng lên nhìn Sung Hoon thể hiện 1 chút tò mò. Ngài ấy cho nó cơ hội để nói nhưng Sung Hoon biết nó phải lựa chọn thật kỹ mới có thể thốt ra:

- Cháu không biết gia đình bác xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không tò mò để hỏi. Nhưng Jiwon đang chống đối 1 cách quyết liệt, vì thế bác càng áp chế chỉ càng giống như đổ thêm dầu vào lửa. Hãy để cậu ấy tự do.

- Tự do?-Ngài Eun ra chiều đăm chiêu-Nghe cũng được.

Trái tim Sung Hoon hẫng đi nhưng ngay lập tức nó hiểu chẳng có chuyện dễ dàng như thế. Ngài Eun lăn lộn trong giới kinh doanh bao nhiêu năm, tiếp xúc với biết bao nhiêu loại người, chẳng thể vì mấy lời của 1 đứa nhóc như Sung Hoon mà giao ra đứa con quý giá, đứa con mà ông định sẽ giao cả gia tài. Sung Hoon phải kiểm soát cẩn thận từng cử chỉ, nét mặt. Nó không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng quan sát ngài Eun, càng nói nhiều sẽ càng lộ ra việc nó chẳng có tí cơ sở. Cả cơ thể nó đang không ngừng run rẩy, nó phải vòng tay ra phía sau nắm chặt lại, không để cho ngài Eun phát hiện. Giữa hai người đang diễn ra 1 cuộc thăm dò, đều muốn biết xem đối phương có vũ khí gì mà tự tin như vậy. Dưới ánh mắt của ngài Eun, Sung Hoon chỉ giống như 1 con thỏ ngây thơ không hiểu sự đời, thế nhưng sự im lặng trầm ổn của nó lại khiến ông tò mò, không hiểu thằng nhóc này đang giấu diếm cái gì. Sung Hoon thì vẫn nhất định im lặng, mặc kệ ngài Eun đang chĩa mũi dao vô hình về phía nó. Đôi mắt vẫn chớp nhịp nhàng, khóe môi thu lại vừa khiêm tốn lại hết sức tự tin.

Cuối cùng ngài Eun cũng chịu thu hồi sự đề phòng, ông ấy khẽ thở ra, gương mặt có chút trầm lặng:

- Jiwon nó cứng đầu thế nào không phải cháu không biết. Cháu thực sự nghĩ mình có thể khiến nó thay đổi?

Sung Hoon vẫn giữ nét khiêm tốn, xen vào đó là sự chân thành thực sự toát ra từ trái tim:

- Cháu không muốn nói dối, cháu quả thực không chắc chắn. Nhưng cháu sẽ cố gắng. Kỳ thi cuối kỳ sắp tới, cháu sẽ khiến Jiwon đến tham gia thi. Đó chính là bước đầu tiên.

Ngài Eun lại đăm chiêu, cuối cùng đứng dậy:

- Được, vậy ta cho cháu 1 tháng. Soo Ah, dẫn cậu bé này và Jiwon ra ngoài.

Ngài Eun đi về phía cầu thang. Sung Hoon nhanh chóng gập người chào. Từng bước chân ông vẫn như nện trúng vào trái tim Sung Hoon, nó thở cũng không dám thở, chỉ đến khi không còn nghe thấy tiếng động, nó mới từ từ ngẩng đầu lên. Soo Ah nước mắt lưng tròng nhìn nó liên tục nói lời cảm ơn:

- Cảm ơn em, thực sự cảm ơn em.

Sung Hoon đặt tay lên vai Soo Ah, dành cho chị ấy 1 chút ấm áp:

- Em vẫn chưa làm gì được cho Jiwon mà. Trước hết phải đưa cậu ấy ra ngoài đã.

Soo Ah như bừng tỉnh vội vàng lau nước mắt, tất tả chạy ngược chạy xuôi đưa Jiwon và Sung Hoon ra cửa, dặn hai đứa đứng đó rồi quay trở lại. Jiwon đứng dựa lưng vào bức tường, ánh mắt đen thẫm nhìn về phía bên kia con đường, cây cỏ lay lộng nhưng đôi mắt cậu ấy lại không có 1 chút lung lay, giống như bóng đêm trên vai bình lặng đến tĩnh mịch. Sung Hoon đứng cách Jiwon 1 khoảng, đối với cậu ấy giống như người vô hình. Nó cảm thấy như vậy cũng tốt, trong lòng nó vẫn có gì đó sợ đối diện với Jiwon. Là cảm giác xa cách hay chính vì sự áy náy ngập tràn trong lòng, Sung Hoon không rõ, chỉ là nó thực sự không dám tiến lại gần. Jiwon nhìn về phía xa xăm, còn Sung Hoon thì nhìn về phía Jiwon, tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua làm mấy cánh hoa trắng tinh rớt xuống.

Soo Ah lại tất tả bước tới, dúi 1 túi to tướng vào tay Jiwon, đôi mắt trong veo lại đỏ hoe lên, sụt sùi khóc lóc:

- Em nhớ phải ăn uống đầy đủ, đừng thức thâu đêm, đừng uống rượu hút thuốc. Phải biết giữ gìn sức khỏe, phải ở bên cạnh Sung Hoony. Chị sẽ đến thăm em, nếu thiếu gì thì gọi điện cho chị, chị sẽ mang đến.

Jiwon cầm chắc gói đồ Soo Ah đưa cho, gương mặt lại không chút biểu cảm chỉ khẽ gật đầu. 1 chiếc taxi nhanh chóng đi tới đỗ trước mặt 3 người. Soo Ah bịn rịn nhìn 2 đứa lên xe, nước mắt lại chảy ra 1 trận ướt hết khuôn mặt. Chiếc xe đi rồi, chị ấy vẫn đứng đó, dưới tàng cây hoa đại vẫy tay tạm biệt. Sung Hoon có chút không hiểu thái độ của Soo Ah, còn cho rằng có chút hơi quá. Chỉ là em trai dọn ra ngoài ở, đâu nhất thiết phải lâm ly bi đát như vậy. Giống như cậu ta sẽ mãi mãi chẳng trở lại, có chút giống gả con gái về nhà chồng. Đang còn nghĩ vu vơ, chiếc xe đột nhiên phanh lại. Sung Hoon không quen nghe tiếng nói của Jiwon, ngay lập tức chưa thể nhận ra là cậu ấy yêu cầu dừng xe. Nó ngơ ngác nhìn, Jiwon đã mở cửa lôi túi đồ nặng chịch khoác lên vai. Sung Hoon hoảng hốt cũng tự mình mở cửa xe đi xuống. Jiwon đã đi được 1 quãng, Sung Hoon vẫn còn đang luống cuống trả tiền. Nó vội đến nỗi không kịp nhận tiền trả lại, cuồng chân chạy theo bóng lưng của Jiwon:

- Cậu đi đâu đấy, đợi tôi. Này, Eun Jiwon, đã nói là đợi tôi mà. Này...

Jiwon không hề dừng lại, bước chân vẫn đều đều như thể không hề nghe thấy tiếng gọi của Sung Hoon. Sung Hoon không còn cách nào khác là vượt lên chắn trước mặt cậu ta. Jiwon dừng bước, khẽ chớp mắt 1 cái:

- Muốn gì?

Sung Hoon bị 1 câu nói đó của Jiwon dội cho 1 gáo nước lạnh, toàn thân rét buốt. Trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, lại nói không ra ứ đọng tại cổ họng. Jiwon hôm nay có vẻ mất kiên nhẫn, chỉ 1 vài giây không thấy Sung Hoon nói gì liền trực tiếp lướt qua vai Sung Hoon tiếp tục bước đi. Sung Hoon bừng tỉnh, lại vội vàng chạy theo, đứng trước mặt Jiwon, lần này đã có thứ có thể nói được:

- Cậu muốn đi đâu? Không phải đã thống nhất là sẽ tới chỗ tôi sao?

Đôi mắt của Jiwon bỗng nhiên nheo lại, giữa hai hàng lông mày xuất hiện 1 nếp nhăn. Lần đầu tiên Sung Hoon thấy 1 biểu hiện rõ ràng trên gương mặt cậu ấy, lại là 1 biểu hiện vô cùng khinh bỉ:

- Cậu nghĩ cậu là ai? Thực sự là bạn tôi?

Sung Hoon đứng chết chân, toàn bộ máu trong cơ thể như đông cứng lại. Jiwon nói đúng, nó chẳng có tư cách gì để giữ chân cậu ta, có lẽ đến 1 từ người quen biết cũng không thể với tới. Nhưng mà...Jiwon vẫn giữ vẻ mặt khinh miệt, nhìn Sung Hoon như 1 thứ bốc mùi, giọng nói đe dọa cất lên, còn bức người hơn cả giọng nói ngài Eun lúc nãy:

- Cậu rốt lại cũng chỉ là 1 người được ông ta thuê để giám sát tôi. Cậu nghĩ cậu có thể sao? Đừng nằm mơ. Về nói với ông ta rằng cuộc đời của tôi là do tôi quyết định, cả cái đế chế ấy dẫu có sụp đổ cũng đừng mong tôi chớp mắt đoái hoài. Tôi không cần, càng không thích. Đừng bao giờ lôi những thứ đó ra để nói chuyện. Hơn nữa...

Jiwon dừng lại, tim Sung Hoon càng đập mạnh:

- Cậu, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.

Sung Hoon lần này thực sự mất hết cảm giác, còn không nhận ra Jiwon đã bỏ đi hay chưa, cứ như vậy nhìn vô định về vị trí vừa rồi Jiwon còn đứng. Nó càng lúc càng cảm thấy những điều mình đang làm, những điều mình đang nghĩ là những thứ vô nghĩa, là những thứ vô tác dụng. Báo đáp sao? Trả ơn sao? Làm thế nào cũng đều khiến người ta khó chịu đến không muốn nhìn, vậy báo đáp trả ơn có nghĩa lý gì. Cậu ấy căm ghét gia đình ấy, căm ghét cuộc sống ấy đến không muốn trở lại, điều duy nhất nó có thể giúp lại là cố gắng giúp người ta giám sát, bức ép Jiwon. Nó luôn lấy sự an toàn của cậu ấy đặt lên hàng đầu rằng Jiwon đang gặp nguy hiểm và bằng mọi cách mình phải bảo vệ cậu ấy. Nhưng điều cậu ấy  thực sự mong muốn là sự tự do trong tâm hồn, là sự độc lập trong suy nghĩ. Điều đó nó không cách nào có thể giúp cậu ấy.

Chỉ có 1 thứ nó có thể giúp chính là biến mất, không bao giờ xuất hiện làm cậu ấy khó chịu.

Sung Hoon lặng lẽ ra về, nằm trên chiếc giường vẫn còn vương lại 1 chút tiếng cười của nó và Bông Tuyết vài tháng trước. Ký ức vẫn nên là ký ức, đừng bao giờ bắt nó kết nối với hiện tại. Sung Hoon khẽ trở mình, cành cây xòa xuống bên khung cửa khẽ cong, lách tách có tiếng mưa rơi.

*****

Sung Hoon tiếp tục vùi đầu vào học, đầu óc bận rộn sẽ khiến nó không đủ sức suy nghĩ đến những chuyện khác. Có nhiều chuyện nó đều có thể suy đoán được, vì dụ như nó biết ngài Eun chắc chắn không hoàn toàn tin tưởng sẽ cho người theo dõi, ngay lập tức biết Jiwon đã bỏ đi. Ông ấy không tìm đến Sung Hoon vì nghĩ đó là 1 trò trẻ con không đáng chấp. Cậu ấy nhất định lại đang bị nhà họ Eun truy đuổi.

Sung Hoon đoán được hết, chỉ là nó ép mình không bận tâm tới. Nó muốn trở lại là 1 Kang Sung Hoon tai không nghe, mắt không thấy chỉ bình bình lặng lặng sống cuộc sống của mình. Cuộc sống của nó cũng chẳng dễ thở hơn ai, hà cớ gì phải dốc hết chút sức mọn để lo nghĩ cho người khác. Tốt hơn hết vẫn là tự lo lấy cho bản thân mình.

1 tuần lặng lẽ trôi qua, Sung Hoon cũng vì học hành vất vả lại gầy đi thêm 1 chút. Dì Hwa Sang nhìn thấy nó đều thở dài không ngớt, nhưng bản thân nó lại cảm thấy không có gì đáng lo ngại. Chí ít thi xong nó lại ăn uống bình thường sẽ lại tiếp tục tăng cân. Còn hơn là lúc này suy nghĩ vào những chuyện vớ vẩn. Sung Hoon vẫn luôn cố gắng như vậy nhưng quên mất trên đời có những thứ được gọi là duyên phận. Giữa nó và Jiwon vẫn luôn có 1 sợi dây như thế. Nó chợt nhận ra điều đó khi 1 buổi chiều nhìn thấy gương mặt Soo Ah đang lặng lẽ đứng cạnh chiếc xe sang trọng của gia đình. Gương mặt chị ấy tiều tụy, mái tóc đen xõa tung vương xuống che đi bờ vai gầy như 1 chiếc lá. Nhìn thấy Sung Hoon, Soo Ah mỉm cười, chính Sung Hoon lại là người cúi đầu không nhìn. Chỉ là nó không thể trốn tránh.

Hai người ngồi đối diện nhau trong tiệm cafe. Ánh mắt chẳng rõ tại sao không thể nhìn thẳng, ly cafe bốc hơi nhè nhẹ, phảng phất mùi vị nồng đượm. Soo Ah nâng chiếc ly màu trắng tinh khiết, rồi lại đặt xuống, mãi 1 lúc sau mới có thể mở lời:

- Xin lỗi hôm nay lại tới gặp em thế này. Chị thật sự cũng không hiểu, chỉ là khi lo lắng cho Jiwon, chị lúc nào cũng nghĩ tới em. Tấm lòng của em dành cho nó chị có thể thấy được. Càng như vậy chị càng không đủ dũng khí để nhờ đến em thêm 1 lần. Chỉ là, Jiwon nó, đã không còn đường lui.

Sung Hoon nửa muốn nghe tiếp, nửa muốn thoái lui. Nó không còn dũng khí, chỉ là nghe đến tên Jiwon nó lại cầm lòng không được. Sung Hoon cúi đầu không hề ngẩng lên. Ly cafe sóng sánh như hút nó đến 1 nơi xa lạ không 1 bóng người. Nhưng người không còn đường lui lúc này không chỉ có Jiwon mà còn cả Soo Ah. Hôm nay chị ấy không khóc, nhưng nhìn gương mặt mệt mỏi có lẽ mấy ngày hôm nay đã không thể ngủ:

- Jiwon là 1 thiên tài, điều này chắc là em biết.-Soo Ah tiếp tục 1 cách dè dặt-Khi Jiwon ra khỏi cửa lớn, bố chị ngay lập tức bố trí người theo dõi, nếu nó có động thái gì ngay lập tức bắt nó trở về. Chỉ là bắt được Jiwon không hề dễ dàng. Nó đã trốn mất ngay trước mũi mấy chục vệ sỹ, không để lại dù chỉ 1 giấu vết. Bố chị nổi điên, đuổi hết mấy chục tay vệ sỹ đó, còn liên hệ ngay với cơ quan cảnh sát lớn nhất đảo Honolulu. Vậy mà ngần ấy thời gian vẫn không tìm thấy 1 chút tin tức. Chị rất sợ Jiwon gặp gì đó bất trắc. Chỉ là đến tin tức xác nhận những người chết vô danh cũng không hề có gì liên quan đến nó. Chị thật không biết phải làm sao, có cách nào để tìm ra thằng bé. Jiwon nó là 1 đứa trẻ giàu tình cảm, cú sốc ấy bất ngờ ập đến, chẳng thể tránh được việc bản thân nó hoàn toàn thay đổi. Chị thật sự hối hận, hối hận rằng không thể ngăn được điều đó xảy ra.

Trời bên ngoài bắt đầu đổ mưa, từng giọt từng giọt đổ xuống thấm ướt con đường tấp nập xe cộ. Bên trong quán cafe vẫn vắng vẻ, chỉ vang lên tiếng nói xúc động của Soo Ah. Sung Hoon chỉ nghe, cảm giác trên đời có quá nhiều chuyện không thể ngờ được. Nó ngay lập tức không thể tiếp nhận nổi khối cảm xúc khổng lồ cả cơ thể đờ đẫn, trực tiếp bước ra màn mưa. Soo Ah đã đi rồi, những cảm xúc nghèn nghẹn ấy vẫn còn nguyên vẹn bao lấy toàn bộ cơ thể Sung Hoon. Nó cứ như vậy mà đi, quên mất rằng nó từng sợ mưa đến 1 ngón tay cũng không dám chạm. Lúc này nó chỉ muốn nhốt mình vào 1 không gian riêng, thật hay màn mưa này có thể giúp nó. Không ai rảnh rang để ý đến nó, không ai nhìn rõ nét đau khổ thể hiện trên khuôn mặt nó. Cậu ấy tại sao lại gặp những chuyện như vậy. Không phải người mang vận mệnh thái dương sẽ vô cùng may mắn, cuộc sống thuận lợi hay sao? Hay ông trời nghĩ rằng cho cậu ấy 1 bộ óc thiên tài là đã đủ, những thứ còn lại đều lấy đi của cậu ấy. Sung Hoon lần đầu tiên thấy bản thân vô cùng may mắn, lần đầu tiên cảm thấy mình chưa thực sự biết hết cái gì gọi là cuộc đời. Ánh mắt ấy của Jiwon nhìn thì có vẻ bình lặng, lại ẩn chứa trong đó biết bao nhiêu bão tố. Là không thể bộc phát, không thể kết thúc, tất cả giữ lại hết trong lòng, từng chút từng chút gặm nhấm đi tuổi thơ của cậu ấy. Jiwon dù sao mới chỉ 16 tuổi, cái tuổi mà có thể cười tươi như 1 bông hoa nở rộ mỗi sớm mai. Cậu ấy lại bị bức ép đến mức lạnh nhạt, tất cả mọi thứ đều chỉ là 1 dạng vật chất không có linh hồn. Cho đến tận giờ vẫn bị bức ép không được chọn lối đi riêng.

Sung Hoon lầm lũi bước đi, màn mưa ầm ầm trút xuống dần dần cũng khiến nó tỉnh ra. Nó cảm nhận cơn lạnh đã ngấm sâu vào cơ thể. Nó bỗng nhiên mỉm cười, những thứ quen thuộc đang dần dần xuất hiện. Những bóng ma lố nhố, già trẻ lớn bé đứng khắp nơi, dần dần đưa mắt nhìn về phía nó. Ban đầu họ còn chưa nhận ra Sung Hoon là con người, chắc vẻ ngoài của nó nhìn thảm lắm. Nó cũng không vội vã chạy trốn như mọi khi, vẫn từ từ bước. 1 con ma nhí màu tìm ngắt không cố ý va vào chân nó, thằng bé trố mắt nhìn, lại nhận được cái nhìn vô cảm của Sung Hoon, có phần sợ sệt lui lại. Nhưng mọi thứ không kéo dài được lâu. Những con ma nhanh chóng phát hiện ra, dần dần vây kín lại. Có con ma chết đuối, thân hình trương phình, còn hằn lên vết cá rỉa, lại có con ma chết vì tai nạn, nửa đầu nứt toác, máu không ngừng chảy 1 bên tóc bết lại, cũng có con ma chết đẹp đẽ hơn, nhìn khuôn mặt vẫn như còn sống, chỉ là chốc chốc lại nôn khan, chắc chết vì uống thuốc ngủ. Sau 1 hồi nhìn ngó ngắm nghía, họ bắt đầu hỏi han, gây sự chú ý của Sung Hoon. Sung Hoon không trả lời, cũng coi như không thấy. Nó đã quá quen với những chuyện gì vậy, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị họ hành hạ trong vòng mấy ngày.

Những hồn ma thay nhau hết vật vã khóc lóc, rồi la hét dọa nạt. Còn có người bế theo đứa bé chỉ to hơn con chó 1 tí dí đến sát mặt Sung Hoon muốn nó thương hại mà giúp đỡ 1 chuyện. Mọi thứ đều không khiến Sung Hoon mảy may để ý. Nó nhớ lại mình đã từng khóc lóc khổ sở, đã từng đòi sống đòi chết đi giúp đỡ những hồn ma kia mặc kệ mẹ nó và Byung Hyun ngăn cản. Nó chỉ là 1 đứa bé bình thường mang theo suy nghĩ ngây thơ của trẻ con, nào đâu biết kết quả mỗi lúc 1 tệ hại, chính bản thân nó lại bị những hồn ma nó giúp quay sang chửi bới, đánh đập. Khi còn là người họ đã không hiểu, khi chết đi rồi càng cố chấp không hiểu. Những điều họ cần đơn giản chỉ là 2 chữ buông bỏ.

Sung Hoon trở về nhà, đốt lên 1 chút hương trầm. Lần trước Byung Hyun có mang sang cho nó 1 ít, tác dụng lần này có vẻ tốt hơn, những bóng ma chết thảm không thể bám theo, chỉ là như vậy càng kích động trạng thái của họ. Họ bắt đầu chửi bởi, rủa xả Sung Hoon bằng những cái chết không thể kinh dị hơn. Những con mắt trợn trừng lên, cánh tay thâm tím rữa nát cố vươn về phía nó, muốn xé xác nó. 1 vài con ma có năng lực lớn vẫn có thể dùng hết sức để tiến về phía Sung Hoon hết đấm rồi lại đạp. Sung Hoon gục xuống rồi lại đứng lên, lẳng lặng đi về phía giường nằm xuống. Nó nhìn đến đâu cũng chỉ là những bóng ma ghê rợn, bản thân lại không thể ngủ được giữa những tiếng hét chói tai phát ra từ mọi hướng. Sung Hoon cứ như vậy nằm, giữa đêm đôi lúc bị hất xuống đánh cho 1 trận, nó vẫn không mở miệng, chờ đợi cho ánh bình minh dần dần dâng lên phía bên kia bầu trời.

Nó không nói với dì là mình bị ốm, buổi sáng vẫn thức dậy đi học bình thường. Chỉ là hôm nay nó đành phải đi taxi, tránh việc mọi người nhận ra cơ thể nó liên tục xuất hiện những vết tím. Buổi chiều nó không học nữa mà lang thang khắp nơi tìm kiếm Jiwon. Sau 1 đêm với vô vàn vết đau, nó nhận ra mình phải tìm được cậu ấy. Cái chết đáng sợ lắm, trở thành 1 con ma u uất với vô vàn điều chưa yên còn đáng sợ hơn. Jiwon cần phải sống, mọi thứ đều có thể có hy vọng khi vẫn còn sống. Chỉ cần cậu ấy bình yên, điều gì cũng có thể từ từ thực hiện. Nếu Jiwon cô đơn, Sung Hoon sẽ lặng yên ở bên cạnh cậu ấy, nếu Jiwon đau khổ, Sung Hoon sẽ làm những món ngon nhất cho cậu ấy, nếu Jiwon muốn quên Sung Hoon sẽ cố gắng tạo ra nhiều ký ức khác cho cậu ấy. Cuộc đời của Sung Hoon có những thứ không thể thay đổi, nhưng lần này, nó quyết tâm thay đổi cuộc sống của Jiwon.

Sung Hoon tìm rồi lại tìm, những bóng ma vẫn theo sát hành hạ nó. Nó chợt nhận ra điều này cũng không có gì không tốt vì chính ở tình trạng như vậy, nó có thể cảm nhận thấy năng lượng thái dương mơ hồ tỏa ra từ cơ thể Jiwon. Đã hơn 1 lần nó cảm nhận được, có lúc mạnh mẽ, có lúc chỉ nhàn nhạt, nhưng cuối cùng nó đều chậm chân hơn để vuột mất dấu vết. Eun Jiwon quả thật là 1 thiên tài. Cậu ấy thông minh đến nỗi dù vẫn ở trước mắt mọi người nhưng lại không ai có thể tìm ra nổi. Sung Hoon chạy vạy mấy ngày, vậy mà cũng có thể khỏi ốm. Nó cảm thấy hơi thất vọng, lại nhớ ra mình có chiếc nhẫn huyết long màu đỏ. Sung Hoon không ngần ngại đeo nó lên ngón tay, cũng đã 1 thời gian nó nằm yên trong ngăn kéo tủ. Âm khí ngay lập tức bừng lên, từng giọt máu nơi ngón tay bị chiếc nhẫn nuốt lấy. Nó càng ngày càng đỏ, Sung Hoon cũng nhanh chóng ra ngoài tiếp tục tìm. Những hồn ma xung quanh tiếp tục nhỏ to bàn tán, Sung Hoon vẫn chạy băng băng trên đường. Bỗng nhiên nó cảm nhận được dương khí của Jiwon đang ở rất gần. Tia hy vọng sáng lên, Sung Hoon cuống cuồng chạy, cậu ấy nhất định đang ở phía đó, chỉ cần nhanh thêm 1 chút. Nó gạt những hồn ma ra, chạy như muốn bay lên. Đột nhiên 1 hồn ma cao lớn, âm khí dồi dào chặn trước mặt nó ngăn nó bước tiếp. Sung Hoon vội vã đến không chờ nổi, lách qua người kia, muốn tiến về phía trước, thật không may lại bị người đó tiếp tục giữ lại, nhúc nhích 1 chút cũng không được. Dương khí đột nhiên giảm dần xuống, Jiwon lại chạy rồi. Nó phải nhanh lên. Sung Hoon dùng hết sức gỡ tay người kia ra, nhưng hoàn toàn không thể. 1 cơn nóng giận không biết từ đâu bỗng nhiên lấp đầy tâm trí Sung Hoon. Nó ầm ĩ chửi lên, những điều khó nghe nhất cũng đều nói ra, chỉ là trước mặt nó không phải là người, chửi bởi rủa xả cũng chỉ là vô ích.

Dương khi của Jiwon dần dần đã không còn cảm nhận được. Khí lạnh ùa tới, đôi mắt của Sung Hoon từ từ lạnh đi, không cảm nhận được có gì đó đang biến đổi. Sung Hoon cả người rũ xuống, đã mệt mỏi đến cùng cực, lại cảm nhận được 1 luồng khí xâm chiếm từng chút cơ thể, đầu nó nặng trịch nhưng cơ thể lại đột ngột đứng thẳng, đến khuôn mặt cũng dần dần nhìn thẳng về phía trước. Cơn giận dữ ầm ầm sục sôi, Sung Hoon từ từ nắm lấy bàn tay lạnh giá của hồn ma kia, lần này lại gỡ ra không 1 chút khó nhọc. Sung Hoon cảm nhận được mắt nó đã mở trừng trừng, bàn tay đanh thép vần giữ chặt bàn tay thâm tím to lớn kia, tay còn lại chụp lấy cổ nó giơ cao lên, xiết chặt lại như muốn bẻ gãy ngay lập tức. Con ma kia hoảng sợ nhìn nó, gương mặt co rúm lại liên tục xin tha:

- Con lạy ngài, con lạy ngài, ngài tha cho con, con chót dại.

Sung Hoon cười lạnh, cảm giác như không phải chính bản thân mình đang cười, lời nói cũng bị khí lạnh làm cho không còn như bình thường, vừa chói tai vừa rùng rợn:

- Cái thứ nhãi nhép nhà người. Nói, Eun Jiwon đang ở đâu.

- Con...con...

Cánh tay Sung Hoon lại xiết chặt hơn, con ma giãy dụa đau đớn dù bản thân đã chết đến mục cả xác:

- Ta hỏi lần nữa, Eun Jiwon đang ở đâu.

Phía trên đầu hồn ma kia phát ra 1 làn khói đen, 1 lúc sau nó khó nhọc lên tiếng:

- Cậu ta ở ngôi làng bên cạnh bờ biển, trong 1 ngôi nhà bằng gỗ.

Sung Hoon hất con ma sang 1 bên, cảm thấy trong cơ thể vẫn bừng bừng lửa giận. Nó hoảng hốt phát hiện mình đang vô cùng ham muốn nghiền nát hồn ma kia, cho nó nát bét, cho nó đứt rời thành từng mảnh. Trong 1 giây tỉnh táo, nó vội vàng rút chiếc nhẫn ra khỏi tay. Mọi thứ trước mặt biến mất cứ như thể chưa có gì xảy ra. Sung Hoon hơi thở khó nhọc, lại không chờ được chạy thật nhanh về phía mấy ngôi nhà thấp thoáng dưới rặng dừa. Cũng phải nửa tiếng sau nó mới có thể tới được đó. Ngôi nhà bằng gỗ vừa nhỏ vừa chông chênh, sóng biển thỉnh thoảng xô vào, cảm giác lúc nào cũng có thể cuốn đi mất. Nó chỉ sợ mình lại đến muộn, nhưng không, Jiwon đang thực sự ở đó. Cậu ấy ngồi trên 1 thanh gỗ, hai tay buông lơi, nhìn về phía xa xa. Giống như 1 bức tranh được nắng chiều điểm xuyết, mỗi đường nét trên gương mặt đều sáng rực rỡ, lại vô cùng yên ả giống như buổi sáng nào đó Sung Hoon nhìn thấy Jiwon nằm trên giường bệnh.

Sung Hoon lặng lẽ tiến lại, nhưng Jiwon nhanh chóng nhận ra, đôi mắt đã không còn khinh bỉ nhưng cũng vẫn lạnh lẽo bức người ta phải lùi lại. Sung Hoon dừng bước, hai bàn tay nắm chặt. 1 đám người đột nhiên từ sau lưng Sung Hoon ập tới giữ chặt lấy 2 cánh tay Jiwon. Jiwon vùng vẫy nhưng tuyệt nhiên không thể thoát được, hai cánh tay bị bẻ quặt ra sau, đến gương mặt cũng bị ép đến mức hơi cúi xuống. Jiwon không cam chịu, đôi mắt lành lạnh nhìn Sung Hoon như muốn dùng ánh mắt đó giết chết nó. Sung Hoon thấy khuôn mặt mình giật giật, cuối cùng cũng có thể nặn ra 1 nụ cười:

- Tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng chính cậu lại tìm cách vứt đi. Cậu nói tôi đừng có mơ. Lần này tìm thấy cậu chính là câu trả lời rõ nhất. Cậu không thoát được tôi đâu. Tôi luôn có cách tìm ra cậu.

- Đồ đê tiện.-Jiwon gằn từng chữ, những lời ném về phía Sung Hoon với cậu ta cũng đều có cảm giác ghê tởm đến không chịu nổi.

Sung Hoon kìm nén cơn run rẩy, nụ cười trên môi lại càng cười đến rực rỡ:

- Bố cậu cũng thật là 1 người có tâm, tôi cũng không thể không đám ứng ông ấy và tiền của ông ấy. Nói nhiều cũng chỉ vô ích, kết quả cũng chỉ có 1 mà thôi. Nhưng tôi lại hào phóng cho cậu 2 lựa chọn: 1 là trở về bên cạnh tôi, hai là trở về ngôi nhà kia.

Jiwon cười lạnh, mấy giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt sáng lên như những giọt sương mai:

- Kết quả giống nhau sao? Tự tin đến như vậy?

Sung Hoon không cười nữa, gương mặt có chút mệt mỏi lại thành ra có vẻ rất trêu ngươi. Nó liếc mắt nhìn Jiwon, lời nói ra ngọt đến mức khé cổ:

- Quả thực có 1 kết quả khác cậu có thể chọn, nhưng tôi đoán cậu sẽ không muốn chọn đâu.

Gương mặt của Jiwon đột nhiên nhũn ra, cậu ta quá thông minh để hiểu ý của Sung Hoon sắp nói. Sung Hoon lại cười lên, đẹp đến nỗi ánh hoàng hôn cũng trở nên thừa thãi:

- Cậu có thể chọn trở về Hàn Quốc. Trở về để hàng ngày đối mặt với người anh trai tàn phế, hàng ngày đều nghe anh ta chửi cậu là đồ con hoang, là đồ không biết vị trí, không biết tốt xấu. Trở về với người mẹ nhưng không phải người mẹ, đã nuôi cậu lớn bằng ánh mắt căm thù, không chỉ 1 lần muốn giết chết cậu để cậu không thể ngồi vào vị trí của con trai bà ấy. Trở về với người cha cuồng loạn đứa con thiên tài, lúc nào cũng ép nó phải là người đứng nhất, 1 may mảy sai lầm cũng không thể có, sau này còn có thể đứng đầu cả nước, thâu tóm toàn bộ nền kinh tế. Cậu thực sự muốn như vậy sao?

Cả người Jiwon rũ ra, ánh mắt đột nhiên có 1 tầng nước, không thể rơi xuống càng không thể ngấm trở lại. Ánh hoàng hôn dần dần tắt hẳn, chỉ còn lại bóng đêm bao trùm lấy mọi thứ, bao trùm lên toàn bộ cơ thể Jiwon, bao trùm lên ánh mắt ảm đạm, 1 chút ánh sáng cũng không còn tồn tại. Sung Hoon không nhìn rõ gương mặt ấy, chỉ cảm nhận được giữa 2 người chính là 1 sự căm ghét đến cùng cực.

Cậu ấy căm ghét chỉ mình nó cũng được, đổi lại nó sẽ bảo vệ cậu ấy an toàn. An toàn rồi thì có thể tự do, có thể vui vẻ, có thể quên đi cái quá khứ đáng sợ kia. Dần dần từng chút 1, đều có thể làm được.

Sung Hoon rủn rẩy quay lưng bước đi, cát dưới chân lạo xạo như muốn nuốt lấy sự ác độc của nó. Phía sau Jiwon lầm lũi bước theo, hai người 1 trước 1 sau cứ như vậy trở về ngôi nhà mà Sung Hoon đang ở

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com