TruyenHHH.com

Van Mai Vi Em

-"Hắc lão đại! Tình cảm của tôi không phải đồ chơi để ngài đùa giỡn---ưm"
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của cô trợn to ngắm nhìn khuôn mặt tựa tranh vẽ gần trong gang tấc của hắn. Hắn vậy mà lại dám... dám hôn cô!!!
Lưu Ly thật sự rất muốn đẩy hắn ra ngay lập tức, nhưng điều kiện cơ thể cô bây giờ không cho phép. Cộng thêm việc toàn thân cô đang bị hắn khống chế, nên việc chống đối hắn là không thể nào!
Chiều cao ngất ngưởng của hắn đã hoàn toàn áp đảo thân hình nhỏ bé của cô, khiến cả người Lưu Ly phải dán chặt vào thân xe.
-"Pằng!!!" – Tiếng súng chói tai vang vọng cả không gian yên tĩnh của tầng hầm!
Khoảng ba giây trước, hắn cảm nhận được tiếng bước chân đang đi về phía này. Theo phản xạ, hắn ngay lập tức bế Lưu Ly né sang một bên.
Mà Lưu Ly thì không biết đã ngất lịm đi trong lòng hắn từ bao giờ.
Đôi lông mày sắc sảo của hắn khẽ nhíu chặt, ba vạch đen nổi rõ trên trán, biểu cảm vô cùng khó chịu mà liếc nhìn người đàn ông mặc vest cầm súng trước mắt.
-"Hắc lão đại, phiền ngài buông cô ấy ra"
Tay phải Hắc Viễn cầm súng, anh ta đi tới trước mặt người nào đó đang bế mỹ nhân trong lòng mà lên tiếng ra lệnh.
Nhưng Hắc Viễn lại cảm thấy anh ta ở trước mặt hắn phẫn nộ bao nhiêu thì hắn ở đối diện lại khinh thường anh ta bấy nhiêu.
Rõ ràng là anh ta oai phong như thế, cường hãn như thế, sát khí bắn tứ tung như thế mà hắn lại chẳng mảy may để ý tẹo nào, nói chính xác hơn là hắn hoàn toàn không để anh ta vào mắt!
-"Buông cô ấy ra? Dựa vào việc cậu là tạm bợ của tôi trong mắt cô ấy sao?"
Câu nói khinh miệt đó của hắn vừa dứt, bàn tay đang cầm súng của Hắc Viễn bất giác siết chặt. Anh ta nghiến răng, cũng không biết anh ta đang suy nghĩ gì mà một hồi lâu sau mới lớn tiếng quát:
-"Hắc Hàn Trầm! Lưu Ly không muốn về bên cậu, hà cớ gì cậu phải bắt ép cô ấy như thế chứ?!!"
Hắc Viễn lần này thật sự là nhìn không được nữa mới buộc miệng gọi thẳng luôn cả tên của hắn. Anh ta bây giờ hoàn toàn không còn lí trí để bình tĩnh nữa rồi!
Trước câu nói như muốn nổ tung đó của Hắc Viễn, Hàn Trầm lại chẳng để lọt tai chữ nào, vẫn cứ ung dung cười cười đáp trả anh ta:
-"Bởi vì tôi có quyền bắt ép cô ấy"
Nói rồi, hắn nhấc chân bước về phía cửa lớn tầng hầm sau lưng Hắc Viễn. Ngay tại khoảnh khắc Hàn Trầm bước qua anh ta, hắn bỗng lên tiếng:
-"Lão già đó đã hành động rồi, nếu còn để Lưu Ly ở cạnh cậu, cô ấy khẳng định sẽ rơi vào tay ông ta"
Câu nói như muốn nhắc nhở đó của hắn vừa dứt, đôi mắt hổ phách của Hắc Viễn bất giác trợn to, tin tức này... đối với anh ta quả là rất khó để tiêu hóa hết trong một thời gian ngắn.
Hàng ngàn câu hỏi thắc mắc như không báo trước mà ập đến trong đầu anh ta. Lão già kia... không phải đã nói là sẽ buông tha cho Lưu Ly sao? Sao bây giờ lại...
Hàn Trầm đi được vài bước thì bất chợt dừng chân lại, quay đầu liếc nhìn người nào đó vẫn còn chưa hoàng hồn, giọng điệu thập phần cảnh cáo:
-"Lưu Ly ở gần cậu hơn một năm, nên việc cậu bị cô ấy rung động là việc tôi không thể cản được, tôi cũng không trách cậu. Nhưng nếu cậu có tâm tư không đứng đắn gì với cô ấy thì tôi sẽ không niệm tình bằng hữu nhiều năm của cả hai mà kết thù với cậu đâu"
Dứt lời, Hàn Trầm đi thẳng về phía chiếc ô tô sắc đen đỗ ngoài cửa lớn tầng hầm, bế Lưu Ly ngồi vào trong.
Chiếc xe sang trọng ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Hắc Viễn chỉ trong giây lát.
Anh ta đứng đờ người nhìn về phía tầng hầm một lúc lâu, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp, cũng không biết là đang nghĩ gì.
_______________________
---Trong xe---
-"Khoảng bao lâu nữa thì cô ấy tỉnh?"
Hàn Trầm ngồi ở ghế trước đưa mắt liếc nhìn gương chiếu hậu, cất giọng trầm trầm hỏi người đang ngồi phía sau.
-"27 phút 54 giây"
Một giọng nói mềm mại nữ tính đột ngột vang lên. Cô gái đó khẽ mỉm cười, bàn tay trắng nõn như ngọc chống vào thành cửa xe đưa lên đỡ lấy cằm.
Ngay khi hắn hỏi, cô gái đó mới từ từ nâng cánh tay còn lại lên nhìn thời gian tích tắc đang trôi qua chầm chậm trên chiếc đồng hồ kim đeo tay của mình rồi lên tiếng trả lời hắn.
Hàn Trầm nhíu mày nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến bất ngờ của Kỷ Điệp qua gương chiếu hậu, giọng điệu lạnh lùng pha lẫn uy hiếp nói với cô ta:
-"Tốt nhất là vậy"
Nhưng Kỷ Điệp lại không hề tỏ ra một chút sợ hãi nào, ngược lại còn chẳng buồn để ý tới lời cảnh cáo của hắn, trong giọng nói thờ ơ của cô còn pha chút ý cười:
-"Tất nhiên rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com