TruyenHHH.com

Van Hien Cau Ay Den Cung Voi Mua Dong

Bản dịch: Ngice Aniee (Bánh Bao Trứng Muối )
Edit + Beta: Bánh Bao Trứng Muối

Chương 13:

Hai người cứ như vậy, một trước một sau đi trên đường. Tống Á Hiên cúi đầu, lặng lẽ đi theo sau Lưu Diệu Văn, chìm đắm trong nỗi buồn tưởng tượng của chính mình, quên mất việc nói cho người đi phía trước biết địa chỉ nhà mình.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy cậu không có ý định nói, cũng chẳng buồn hỏi thêm, trong lòng đã có kế hoạch.

Tống Á Hiên cứ mơ mơ màng màng đi theo cậu, rẽ trái rẽ phải, băng qua hai con đường. Cho đến khi Lưu Diệu Văn lên tiếng: "Đến rồi," cậu mới tỉnh lại, nhìn cổng khu dân cư lạ lẫm trước mặt, cuối cùng cất lời hỏi:

"Chẳng phải cậu đưa tôi về nhà sao?"

Lưu Diệu Văn mỉm cười: "Nhưng cậu đâu có nói cho tôi biết nhà cậu ở đâu, tôi đành phải đưa cậu về nhà tôi rồi."

"Không biết thì có thể hỏi mà..., ai cũng có một cái miệng cơ mà." Tống Á Hiên vừa xấu hổ vừa hối hận, miệng không tự chủ chu lên, giọng nói càng lúc càng nhỏ lại.

Lưu Diệu Văn nghe giọng điệu có chút làm nũng của cậu, nói những lời sắc bén như vậy, thấy cậu thật đáng yêu, không đáp lời, tiếp tục bước vào trong khu dân cư. Tống Á Hiên còn đang do dự có nên đi theo không.

"Không định lấy câu trả lời à?" Lưu Diệu Văn thấy cậu mãi chưa theo sau, quay đầu hỏi.

Tống Á Hiên nghĩ thầm, tại sao nhất định phải nghe câu từ chối trực tiếp từ miệng cậu ta, lúc này cứ quay lưng bỏ đi mới là bá đạo nhất.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu lại thấy khuôn mặt điển trai đến vô lý kia. Tại sao ánh hoàng hôn lúc nào cũng ưu ái cậu ta, vẽ lên những vòng sáng quanh đường nét vốn đã xuất sắc, khiến người ta không thể rời mắt.

Cơ thể lại không nghe theo lý trí mà tiến về phía cậu ta, Tống Á Hiên cảm thấy, ánh hoàng hôn có lẽ không ưu ái Lưu Diệu Văn bằng tình cảm của mình dành cho cậu ấy.

Cậu đi theo Lưu Diệu Văn xuyên qua khu căn hộ, đi ngang qua một sân bóng rổ. Cậu dường như có thể nhìn thấy hình ảnh Lưu Diệu Văn chơi bóng ở đó, hình ảnh tưởng tượng và bóng dáng thẳng tắp phía trước dần hòa vào nhau, khiến trong lòng Tống Á Hiên như có thứ gì đó đang sủi bọt lách tách.

Cuối cùng, họ đến khu nhà riêng. Nhà của Lưu Diệu Văn là một căn biệt thự ba tầng, bên ngoài sơn màu trắng ngà. Vừa mở cửa bước vào, một chú chó Samoyed thè lưỡi, vẫy đuôi lao về phía họ.

"Sữa ơi, anh về rồi!" Lưu Diệu Văn ngồi xổm xuống, chú chó Samoyed nhảy vào lòng cậu ta. Lưu Diệu Văn vuốt ve nó từ trên xuống dưới, ngẩng đầu lên giới thiệu với Tống Á Hiên:

"Hiên à, đây là chú Samoyed của nhà chúng tôi, nó tên là Sữa."

Mặc dù biết giống Samoyed rất hiền lành và sẽ không làm hại mình, nhưng Tống Á Hiên vẫn có chút sợ. Tuy vậy, nhìn thấy Lưu Diệu Văn yêu thích chó như vậy, cậu quyết định lấy hết can đảm thử tiếp xúc.

"Tôi có thể chạm vào nó không?"

"Tất nhiên rồi, nhưng phải bắt đầu từ cổ, vuốt từ trên xuống. Nó rất hiền, nhưng cũng cảnh giác, nếu cậu vuốt ve nhẹ nhàng thì nó sẽ không sợ cậu đâu." Lưu Diệu Văn nhìn dáng vẻ cẩn trọng của cậu, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn.

Tống Á Hiên từ từ ngồi xổm xuống, quay đầu sang một bên, chỉ duỗi tay ra chạm vào nó, nheo một mắt để nhìn xem đã chạm chưa. Vuốt nhẹ hai lần, phát hiện nó không cắn mình, cậu liền mạnh dạn hơn. Vừa nói "mềm quá, dễ chịu thật" vừa cười toe toét với Lưu Diệu Văn, đôi mắt cười tít thành một đường.




Chú Samoyed ngoan ngoãn nằm trong lòng, còn người trước mặt cười ngọt ngào với mình. Lưu Diệu Văn cảm thấy mình như sắp chết đuối trong sự dịu dàng của khoảnh khắc này, không kìm được liền đưa tay lên nựng nhẹ má người đối diện. Quả nhiên, mềm hơn cả Sữa.

Nụ cười trên mặt Tống Á Hiên cũng biến mất ngay lúc đó. Cậu chợt nhớ ra rằng Lưu Diệu Văn vẫn chưa cho mình câu trả lời. Không phải định từ chối sao, tại sao lại nựng má mình?

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng và nụ cười đang dần biến mất của cậu ấy, Lưu Diệu Văn như chợt nhớ ra điều gì, buông Sữa ra, đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên thấy cậu ấy trở nên nghiêm túc, cũng vội đứng lên, các ngón tay không yên mà đan vào nhau, giống như đang chờ phán quyết, đợi Lưu Diệu Văn phản hồi.

"Tống Á Hiên, tớ không thể chấp nhận lời tỏ tình của cậu."

Đó là câu trả lời cậu đã lường trước, dù trong lòng đã tưởng tượng vô số lần cảnh cậu ấy nói ra câu này, nhưng khi thực sự nghe được, lòng cậu vẫn rất đau. Cậu vẫn không hiểu tại sao người vừa mới cười với mình dịu dàng như vậy, đưa mình về nhà, còn nựng má mình, lại có thể từ chối một cách dứt khoát đến thế. Chút hy vọng nhỏ nhoi vừa nhen nhóm trong lòng cậu cũng hóa thành hư không.

"Ừ, biết rồi." Khi Tống Á Hiên nói ra câu này, khuôn mặt cậu không biểu cảm gì. Cậu cảm thấy nếu mình không đi ngay, chắc chắn sẽ khóc trước mặt cậu ấy. "Tớ về nhà trước đây," nói xong cậu quay người chạy ra ngoài.

Chạy ra ngoài rồi cậu mới nhận ra, vừa nãy mình cứ đi theo Lưu Diệu Văn, không hề để ý đến địa hình của khu này phức tạp như thế nào. Giờ cậu mới phát hiện ra mình hoàn toàn không biết đường về, chỉ có thể dựa vào chút ký ức mà đi tìm sân bóng rổ.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng cậu cũng tìm được sân bóng rổ. Nước mắt trên khuôn mặt cũng đã khô gần hết. Dù đã là giữa tháng Giêng, cái lạnh ở thành phố C cũng không hề giảm bớt. Má cậu bị lạnh đến đỏ ửng, đầu mũi và khóe mắt cũng ửng đỏ vì vừa khóc.

Lưu Diệu Văn tìm thấy cậu vào đúng lúc đó. Sau khi Tống Á Hiên bỏ chạy, cậu cũng sững người. Mọi chuyện sao lại khác với kế hoạch của mình đến vậy? Cậu thực sự không ngờ rằng lời từ chối buột miệng lại có thể khiến cậu bé bỏ chạy ngay lập tức.

Cậu nhanh chóng chạy lên lầu lấy món quà vốn định đưa cho cậu ấy, rồi lần đầu tiên không nói lời tạm biệt với Sữa mà lao ra khỏi nhà. Sữa chỉ đứng đó nhìn bóng lưng Lưu Diệu Văn xa dần, đuôi cụp xuống, tủi thân vì hành động của anh trai mình.

Lưu Diệu Văn tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy, lo rằng trong khu có quá nhiều ngõ rẽ, cậu bé sẽ bị lạc, nên đã chậm rãi đi tìm, cẩn thận quan sát xem có bóng dáng mái tóc bù xù nào đang ngồi thu mình trong góc không.




Khi Lưu Diệu Văn đến sân bóng rổ, cậu nhìn thấy Tống Á Hiên ngồi một mình lẻ loi trên chiếc ghế đá cạnh sân bóng vắng lặng, đầu cúi gằm, từ xa đã toát lên vẻ tủi thân. Cái đầu của Tống Á Hiên gần như muốn chôn vào giữa hai chân. Lưu Diệu Văn tiến lại gần, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu với mấy sợi tóc ngắn bay phất phơ trong gió. Nhìn cậu bé buồn bã như vậy, Lưu Diệu Văn cảm thấy mình thật là tồi tệ.

"Tống Á Hiên à..." chính cậu cũng không nhận ra giọng mình đã khô khốc đến mức nào.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tống Á Hiên lập tức ngẩng đầu lên, lần này Lưu Diệu Văn nhìn thấy rõ khuôn mặt của cậu, bao gồm cả những vệt nước mắt đã khô một nửa, khiến cậu cảm thấy như có ai đó bóp nghẹt trái tim mình.

Giây lát sau, như chợt nhớ ra rằng mình đã bị từ chối, Tống Á Hiên lại cúi đầu xuống. Lưu Diệu Văn nhìn cậu như vậy, thở dài, ngồi xổm xuống để có thể nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Anh còn chưa nói hết mà, sao em đã chạy rồi?" Giọng trách móc nhưng đầy vẻ xót xa.

"Còn... còn gì để nói nữa, chẳng phải anh... đã nói không thích em rồi sao?" Nghe cậu ấy nói, nước mắt Tống Á Hiên lại không kìm được mà rơi xuống.

"Anh nói lúc nào là không thích em?"

"Thế... thế không phải anh đã từ chối em rồi sao?"

Lưu Diệu Văn lấy từ trong tay cuốn sổ mà nãy giờ cậu luôn nắm chặt, đưa cho Tống Á Hiên. Cậu đón lấy rồi mở ra. Trên trang bìa có dòng chữ: "Gửi anh trai Á Hiên của tôi."

Cậu mở trang đầu tiên, đó là bức vẽ đôi mắt của Lưu Diệu Văn, có chút giống với mắt cậu. Phía dưới bức vẽ là ngày tháng và dòng chữ: "Trong mắt em, ánh sáng và bóng tối giao hòa, nụ cười tựa như hoa nở."

Những trang tiếp theo đều là về Tống Á Hiên, có lúc là hình vẽ, có khi chỉ là vài dòng chữ. Thậm chí vài trang còn dán những bức ảnh của cậu. Tống Á Hiên biết Lưu Diệu Văn thích nhiếp ảnh, nhưng không ngờ rằng mình lại lọt vào trong ống kính của cậu ấy.

Trang gần nhất là cách đây một tuần, có dán một bức ảnh Tống Á Hiên cười tươi với Hà Tuấn Lâm và một bức ảnh Sữa nhe răng trước ống kính. Bên dưới là dòng chữ: "Em dễ thương như Sữa, vậy em có thể giống Sữa, trở thành bé cưng của anh được không?"

Lưu Diệu Văn thấy người trước mặt xem đến đây thì lại sắp khóc, vội vàng dùng ngón tay lau nước mắt cho cậu, vừa lau vừa dỗ: "Đừng khóc, đừng khóc."

"Lưu... Lưu Diệu Văn, em... em có thể," Tống Á Hiên ngập ngừng đáp lại câu hỏi trong cuốn sổ.

"Có thể cái gì?" Lưu Diệu Văn đương nhiên biết cậu đã đọc đến đâu, nhưng nhìn dáng vẻ này lại không kìm được muốn trêu cậu.

Tống Á Hiên tiến đến ôm lấy eo gầy của cậu, đầu dụi vào lòng cậu, trán tựa lên ngực, ậm ừ nói.

"Có thể là của anh..." Cậu thực sự không thể nói trọn bốn chữ đó.

"Của anh cái gì?" Nhưng Lưu Diệu Văn dường như chưa có ý định buông tha cậu.

Tống Á Hiên ngẩng đầu lên, từ dưới nhìn lên cậu ta, miệng hơi chu ra tỏ vẻ bất mãn vì bị trêu chọc mãi. Đôi mắt đỏ hoe và chiếc mũi vẫn chưa hết ửng đỏ.




Trong mắt Lưu Diệu Văn, hành động này chẳng khác nào là một lời tỏ tình chính thức, và đúng là cậu đang làm thế thật. Cậu cúi đầu, khẽ hôn lên khóe môi của Tống Á Hiên, chỉ lướt qua một chút, vì sau này còn nhiều cơ hội hơn.

"Biết rồi, bé cưng của anh," Lưu Diệu Văn cúi thấp hơn nữa, cố ý nói bằng giọng thì thầm bên tai khiến mặt Tống Á Hiên lại đỏ bừng, lan đến tận vành tai.

"Đừng gọi em như thế," Tống Á Hiên vừa hờn trách vừa đẩy nhẹ cậu ra.

"Vậy gọi là anh trai Á Hiên nhé?"

"Cũng không gọi..."

Nhìn khuôn mặt cậu ấy đỏ bừng, Lưu Diệu Văn cũng quyết định không trêu chọc nữa. Trêu mãi chắc ai đó sẽ chín luôn mất.

"Vậy tại sao anh lại từ chối em?" Tống Á Hiên vẫn còn vương vấn, cảm thấy mình không thể uổng công đau khổ như vậy được.

"Bởi vì anh thích em trước, nên anh muốn em phải đồng ý với anh trước," Lưu Diệu Văn nghiêm túc nói, như thể đây là chuyện quan trọng lắm.

Tống Á Hiên đưa tay lên ôm trán, cậu không thể ngờ lý do lại đơn giản đến vậy. Hóa ra cậu bạn nhỏ cũng muốn tranh xem ai trước ai sau cơ à?

Còn Lưu Diệu Văn, nhìn nụ cười ngày càng rạng rỡ của Tống Á Hiên, cùng với đôi má và vành tai vẫn còn đỏ ửng, thầm hạ quyết tâm: từ giờ cậu chỉ có một bé cưng thôi, Sữa bị giáng cấp thành em trai bình thường. Sữa sao có thể dễ thương bằng Tống Á Hiên được, không thể nào, không bao giờ.

Thấy hay cho tớ 1 like nha

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com