TruyenHHH.com

Van Gogh Hoa Mot Chuyen Tinh

Duy Anh đã đi học lại vào sáng hôm sau, trông tình hình của nó có vẻ còn chưa khỏe hẳn.

"Phờ phạc quá." Bảo Trân rón rén lén quay xuống nhìn trộm Duy Anh.

Thấy nó như thế nên Bảo Trân cũng không nói động đến nó quá nhiều như hôm qua nữa. Tay Duy Anh vẫn còn dấu vết của việc truyền nước, môi nó thì trắng bệch ra, mắt thì cứ lờ đờ, không có chút sức sống nào cả.

"Với tình trạng như vậy mà nó vẫn cố tới trường á hả?" Trân nghĩ bụng.

Dường như Duy Anh không phải là người quá tệ như Bảo Trân vẫn hay áp đặt lên nó, ngoài những vi phạm nhỏ như ngủ trong giờ, thiếu sách, thiếu đồng phục thì quả thực Duy Anh chẳng bao giờ dính đến đánh nhau, thuốc lá điện tử hay vô lễ với giáo viên. Sau chuyện hôm qua, Bảo Trân cũng có thể thông cảm cho Duy Anh phần nào.

"Chuẩn bị thay đồ ra nha. Tiết 3, 4 học thể chất ngoài trời." Phương Uyên bước lên bục giảng thông báo cho cả lớp.

"Ừ nhỉ!" Bảo Trân giật mình đứng dậy.

Phương Uyên nhắc nó mới nhớ là còn tiết thể dục, xíu nữa thay đồ trễ chắc thầy cho chạy ba vòng sân mất. Còn 5 phút nữa để có mặt dưới sân, vẫn kịp nếu nó chạy nhanh.

Khổ nỗi Trân cao có 1m58 thôi nên chạy không được nhanh như các bạn chân dài trong lớp. Thành ra khi vào tới chỗ thay đồ thì đã chật ních rồi. Hên! Là con gái với nhau nên chúng nó cũng không ngượng lắm.

Bảo Trân và Phương Uyên là hai người có mặt sau cùng ở dưới sân, nhưng vì chưa trễ nên thầy cũng nhắm mắt bỏ qua. Uyên lên chỉ đạo các bạn tập bài thể dục cơ bản và điểm danh sĩ số.

Do Trân là tổ trưởng nên đứng đầu hàng, Duy Anh đứng ngay cạnh nó. Ánh nắng gắt gỏng khiến mắt tụi nó hí hết lại.

"Ổn không đó?" Bảo Trân kéo nhẹ tay áo hỏi han Duy Anh.

Duy Anh quay đầu sang, mang theo vẻ mặt ngỡ ngàng. "Trời sập hả?"

Chuyện này với Duy Anh thì lạ thật, nó vốn chưa bao giờ nhận được lời hỏi thăm từ bất cứ ai cả.

Trước đây do Duy Anh quá khó bảo nên Trân không thích nó xíu nào. Nhưng gần đây có cơ hội nghe nhiều về Duy Anh hơn, Bảo Trân mới dần chấp nhận sự tồn tại của Duy Anh trong tổ mình. Dù sao thì để trở thành một tổ trưởng hoàn hảo, dễ thương nhất hệ mặt trời Trân cũng nên có trách nhiệm quan tâm đến mọi thành viên trong tổ.

"Mày mệt quá thì vô trong lớp mà nghỉ! Đứng đây lát xỉu ra đó thì sao?" Bảo Trân nói nhỏ với Duy Anh khi Phương Uyên hô cả lớp dồn hàng.

Duy Anh lắc đầu từ chối. "Tao bỏ nhiều tiết này rồi! Sợ rớt nên cố."

Bảo Trân chẹp lưỡi: "Không sao hết á! Tao dơ tay xin thầy cho mày vô... chẳng ai hơn thua với người bị bệnh cả."

Nói là làm, Bảo Trân vừa tính dơ tay xin thầy thì đã bị một thứ gì đó khá nặng dốc vào người. Nó bị đẩy ngã xuống nền cỏ xanh mướt, khi quay đầu lại coi có chuyện gì thì tá hỏa khi thấy Duy Anh ngất xỉu, đầu nó nằm đè lên chân của Bảo Trân.

Ngay lập tức các bạn nam trong lớp đã cõng Duy Anh đến phòng y tế. Lúc thấy Duy Anh ngã xuống, Bảo Trân đã vô cùng hoảng loạn và lo lắng. Cộng thêm cái âm thanh nhốn nháo vang vào tai, thời khắc ấy nó có cảm giác tim mình hẫng lại một nhịp.

Duy Anh tờ mờ mắt thức dậy, nó mơ hồ nhìn sợi dây truyền nước không ngừng nhỏ giọt trên đầu giường mình. Nước mắt đã làm cho Duy chẳng thấy rõ sự gì, nó chớp mắt trước khi nhận ra tình hình và nhanh chóng bật người dậy khỏi giường.

"Mày sao thế? Đang bệnh mà ngồi dậy kiểu đó hả?" Bảo Trân hoảng loạn, làm gì có người bệnh nào giống nó đâu cơ chứ.

"Chỗ nào đây?" Duy Anh giật mạnh kim truyền nước ra khỏi tay.

Bảo Trân nhăn mặt, tỏ ra khó chịu thấy rõ, đặt vội ly nước ép lên bàn. "Mày khùng hả? Đang truyền mà dám rút ra, chỗ này là phòng y tế của trường... Bộ mày chưa vô đây coi bao giờ hay gì vậy?"

"Mấy giờ rồi?" Duy Anh mặc kệ lời Bảo Trân, nó ngó nghiêng xung quanh.

"Bốn giờ rưỡi, mày nằm đây từ sáng đến giờ đấy! Uống nước ép cà rốt đi, bố tao kêu không ngon nhưng nó tốt, uống xong rồi ăn cái gì đó." Bảo Trân kiên nhẫn.

"Cặp với quần áo của tao đâu?" Duy Anh đứng dậy lật chăn gối lên để tìm xung quanh.

"Mày định về hả?"

"Tao về làm thêm, trễ rồi."

Bảo Trân nhăn mày, rốt cuộc là thế nào nó mới coi việc làm thêm quan trọng hơn sức khỏe của nó thế cơ chứ.

Cuối cùng Bảo Trân chẳng bỏ qua nổi nữa, bất bình lên tiếng thay cho sức khỏe của Duy Anh. "Duy Anh ạ! Tao nghĩ mày nên làm thêm 1-2 công việc thôi, như thế là quá nhiều. Hôm nay là đủ cho những gì cơ thể của mày gồng gánh được rồi."

Duy Anh nhoẻn miệng, nụ cười mỉa mai ấy chợt biến thành những lời nói nặng nề: "Đứa như mày thì biết gì!"

"H-hở?" Bảo Trân hơi lùi chân ra sau khi thấy gương mặt tối sầm của Duy Anh.

"Mày thì làm sao hiểu được cuộc sống của tao." Duy Anh gượng cười: "Tao nghe rồi, bố mày chủ bệnh viện còn mẹ mày kinh doanh gạo ra cả nước ngoài... Sinh ra trong một gia đình có điều kiện phát triển tốt như thế, mày không có quyền phán xét đời sống của tao."

"Duy Anh! Xin lỗi vì tao quá nông cạn để khuyên mày, tao chỉ nói ra những gì tao thấy... nhưng mày hiểu mà, mày đang siêng hết cả phần một con người có thể chịu đựng được. Mày biết không, bố tao trông còn rảnh rỗi hơn mày dù cho ông ấy là bác sĩ." Bảo Trân e dè trấn an Duy Anh.

"Nhưng ít ra gia đình mày còn có tiền." Duy Anh thở ra một hơi, chân nó chầm chậm tiến lại gần. "Bảo Trân! Đừng quan tâm và đừng làm phiền đến cách sống của tao, đối xử với tao như thời gian trước đi... tao ghét cái cảm giác đột nhiên có người hỏi han lắm. Sống như thể hai ta không biết đến sự tồn tại của nhau."

Nó bị Duy Anh dồn đến sát vách bức tường, sợ đến nỗi không dám nhìn vào đôi đồng tử ấy. Khi nói xong Duy Anh cũng quay lưng rời đi. Rõ ràng định mặc xác nó, nhưng tay Bảo Trân lại níu kéo một lần nữa.

"Bảo người thân đến đưa mày về đi! Mày mà ngã ra đường thì thế nào?" Bảo Trân cúi đầu nói, dù sao thì nó đã dành dụm lại sự tốt bụng và bao đồng cuối cùng của mình để khuyên Duy Anh.

Lại một lần nữa, Bảo Trân lỡ miệng nhắc đến hai từ mà nó nghĩ đó là từ cấm với Duy Anh, hai từ "gia đình". Nghe thì nhẹ tênh và thiêng liêng nhưng sao với Duy Anh thì lại nặng nề đến vậy.

Dường như do sự tức giận đang sôi sục trong người, nó cũng chẳng hiểu được sức mạnh của con trai và con gái chênh lệch thế nào, giây phút ấy Duy Anh vùng cánh tay khỏi Bảo Trân. Vô hình chung dù cho Duy Anh không cố ý nó đã đẩy Trân ngã xuống đất, cánh tay Trân bị đập vào cạnh bàn đau điếng.

Bảo Trân bàng hoàng ngước mắt lên nhìn Duy Anh. Nó cố an ủi bản thân rằng nó sai, sai do không để Duy Anh đi, sai vì nó quá bao đồng. Nhưng sao lạ quá, nó lại tức, đến mức đáy mắt ngấn nước trực chờ rơi bất cứ khi nào.

Trong giây phút ấy sắc mặt Duy Anh có chút biến động. Nó lo lắng định cúi xuống đỡ Bảo Trân lên, nhưng Phương Uyên khi này đã chạy vào.

"Mày khùng hả! Sao mày đẩy Bảo Trân?" Phương Uyên nhanh chóng dìu Trân, phủi bụi trên quần áo cho nó.

"Thôi! Đi về đi, tao tự ngã đấy." Bảo Trân năn nỉ ỉ ôi Uyên, nó không muốn nấn ná ở đây để đôi co thêm nữa. "Về đi, nhé!"

Phương Uyên không tin lời Trân nói, nó đi đến trước mặt Duy Anh. "Bảo Trân canh chừng mày cả ngày hôm nay đấy! Lúc mày vi phạm biết ai là người bị mắng không? Là bọn tao..."

Uyên đang tính nói thêm đã bị Trân kéo đi, Trân cần đi khỏi chỗ này thật nhanh. Từ giờ làm theo lời Duy Anh vậy... Coi như không ai tồn tại nữa.

Duy Anh đứng bần thần ra ở trong phòng, giây phút ấy nó đã ngồi phịch xuống giường có lẽ là để suy ngẫm lại việc bản thân nó vừa gây ra.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com