TruyenHHH.com

Van Chu Chuyen Ver Ong Xa Trong Game Doi Gap Mat Lam Sao Day

Chuyện hợp lại với Lưu Diệu Văn này, Chu Chí Hâm còn chưa nói cho Nghiêm Hạo Tường, cậu rút điện thoại ra gửi một tin nhắn ngắn: "Đại sư phụ, em và nhị sư phụ quay lại rồi."

"Anh biết mà, cậu ta có cho anh xem tin nhắn." Bên kia trả lời: "Anh còn tưởng rằng A Văn mới học khóa PS xong."

"Không phải PS, là thật đó." Chu Chí Hâm nhìn Lưu Diệu Văn phía đối diện, anh ngẫu nhiên nâng tách trà lên uống, biểu tình bình tĩnh: "Anh đi ăn khuya với em không?"

Nghiêm Hạo Tường nói: " Ăn mì xào hả? "

Chu Chí Hâm nói: "Không phải, tối rồi mà, chúng ta đi ăn đồ xiên đi."

"Tuy rằng anh rất muốn đi cùng nhưng... nhà đang rất nhàm chán nên mẹ anh muốn anh ngồi xem TV với bà."

"Vậy thì thật tiếc."

"Ừ." Quan trọng là hôm nay người ta mới hợp lại, vậy thì sao Nghiêm Hạo Tường có thể dâng mình làm bóng đèn* được chứ: "Vậy thì thế này ha, tối mai anh với em ăn cơm, kêu A Văn làm."

(*Cản trở, chen ngang)

"Để em hỏi anh ấy chút." Chu Chí Hâm ngẩng đầu nói với Lưu Diệu Văn: "Tối mai có thể làm cơm không? Đại sư phụ nói muốn đên ăn."

"Được." Lưu Diệu Văn nhấc mí mắt lên, ánh nhìn kia có hơi chút lành lạnh.

"Anh không muốn làm cũng không sao, em sẽ dẫn Đại sư phụ ra ngoài ăn." Chu Chí Hâm nghĩ anh không vui, vì biểu tình kia thất rất gợi đòn.

"Chắc hẳn em rất yêu thích loại người như Đại sư phụ em hả." Tính cách dịu dàng sáng sủa, có lẽ đối với người khác thì đó là tính đồng tình, làm người cũng biết ăn nói, rất khôi hài.

Chu Chí Hâm nói hết ưu điểm của anh ta xong, không sợ chết mà gật đầu thêm một cái: "Đại sư phụ quả thật rất tốt, bất quá, chuyện tình cảm luôn không nói lý, nên không nhất định em sẽ thích người như Đại sư phụ."

Tình cảm giữa người với người, phát sinh thật kỳ diệu, phải có đủ thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được.

"Có đạo lý." Lưu Diệu Văn dùng ánh mắt soi mói nhìn Chu Chí Hâm từ trên xuống dưới, người này cũng không phải là người đặc biệt xuất sắc, chỉ có thể xem là khá thôi.

"Đệt." Chu Chí Hâm bị anh làm cho tức giận, trong lòng chua chát, tự ngẫm quả thực mình không ưu tú mấy.

"Anh đi tính tiền."

"Còn muốn ăn đồ xiên không?"

"Không ăn, về nhà đi."

Dọc đường đi, tóc Chu Chí Hâm bị chà đạp đến mấy lần, quả thật cậu không có thói quen bị đối xử như thế...

"Em rất dễ xấu hổ." Lưu Diệu Văn rất không lý giải, tại sao lúc trên giường Chu Chí Hâm không nhăn tí nào, ngược lại mấy cái hành động bình thường lại chịu không nổi.

"Cũng không có."

Tuy nhiên dưới ánh đèn sáng ngời, khuôn mặt đỏ ửng kia lại không chút chỗ giấu, khiến lời phản bác trong miệng cậu có chút vô hiệu.

Khi bước vào nhà, bọn họ đã ôm nhau, ngực dán ngực, hô hấp dồn dập...: "Nếu không... làm một lần ở đây đi..."

Hô hấp ồ ồ bên tai như hòa làm một, càng lúc càng gấp, càng lúc càng khiến cho người khác phải đỏ mặt

Sự kích động đó, Chu Chí Hâm nghe từ lồng ngực rất rõ ràng, trái tim anh đang đập dữ dội và mạnh mẽ.

Tình bùm bùm bùm này... so với thái độ bình tĩnh thì biểu lộ càng rõ hơn tâm tình của anh, thân thể nóng cháy này, so với gương mặt lạnh lùng thì càng thêm hớp hồn.

"Ân..."

"Còn cảm thấy em thẹn thùng không?" Chu Chí Hâm vừa nói vừa làm.

"Không..."

"Thật ra vẫn có." Chu Chí Hâm vịn chặt lấy bờ vai của anh, lộ ra biểu tình như cười như khóc: "Nhưng lại muốn làm vậy với anh..."

Có lẽ đôi khi ngôn ngữ càng có mị lực hơn thân thể, Lưu Diệu Văn bị cậu trêu chọc đến mức không còn là chính mình.

Tim đập thật nhanh, ngay cả tai mình cũng nghe thấy, mạch máu như muốn nổ tung ra... Có một loại cảm xúc thật dâng trào.

"Anh cũng muốn." Anh ngậm lấy vành tai kia, chọn người anh yêu hôm nay vui chơi hết mực.

Dù cho cả hai chỉ nghĩ rằng chỉ có mình mới thật lòng chờ đợi, thế nhưng vào lúc này vẫn không cản được sự bất chấp lao đầu vào lửa.

Nếu cuối cùng Chu Chí Hâm muốn đi kết hôn, Lưu Diệu Văn cảm thấy mình có thể sẽ không làm đúng như lời hứa được, không thể mở trừng mắt nhìn cậu ngủ trên giường một thằng khác ngoài mình.

"Nếu cứ như vậy... chúng ta có thể già sớm hay không?"

"Em có thể nghĩ chuyện gì đó có ích hơn."

Chu Chí Hâm xoay người ôm lấy cánh tay anh: "Nhưng em vẫn cảm thấy chuyện này rất quan trọng nha."

Một lát sau cậu lên mạng phát Weibo hỏi một câu "Lúc mới hai mươi, thì tần suất XXOO của mọi người là bao nhiêu?"

Nick A Chí đã lâu lắm không dùng, thế nhưng vẫn có trên trăm vạn fan trả lời, đưa ra trên hai trăm đáp án.

Chu Chí Hâm cầm di động rà Weibo, khi thì bật cười, khi thì bả vai run rẩy: "Chó độc thân trả lời, đề này không mang tính sinh hoạt, cám ơn."

"Hửm?" Tay đột nhiên trống không, Lưu Diệu Văn liền tới gần cậu, môi dán lấy tai.

"Anh có dùng Weibo không?" Người như Lưu Diệu Văn, hắn danh sách bạn bè rất nhiều trên Weibo rất nhiều ha, có thể là một con số đáng sợ không đây?

"Không chơi, vui lắm sao?" Lưu Diệu Văn là người không chơi Weibo, nhưng anh vẫn rút điện thoại ra, bắt đầu tải APP.

"Cho em nhìn danh sách bạn của anh đi..." Chu Chí Hâm vươn tay đón lấy, nói xong thì chiếc di động đen kia đã được nhét vào tay cậu, khiến cậu thật kinh ngạc: "Cho em nhìn thật hả?"

Chẳng lẽ trong đây không có tí bí mật nào sao?

"Không sao." Lưu Diệu Văn rất thuận tay, đưa điện thoại di động của mình ra, sao đó cầm lấy di động của Chu Chí Hâm lại, xem tiếp bình luận.

Tiện xem luôn mấy dòng trạng thái Weibo trước kia mà Chu Chí Hâm từng phát, mấy tương tác với fan, tin nhắn... Vừa nhìn mặt liền đen, bởi vì bình luận và tin nhắn đều là một đống bùi nhùi.

"Chu tử ngốc!! Em muốn sinh khỉ con với anh! Được không được không?"

"Đại đại đại đại, hằng ngày đều thổ lộ với đại đại, moa moa moa? (°?‵?′??) "

"Hôn hôn Chu tổng của tui, chừng nào cậu về vậy, người ta thật muốn chết~~~"

"A a a a a hôm này mới biết được có một thụ âm như thế! Thật muốn thật muốn!!! Yêu anh!"

"Thái thái, đề nghị hát thêm mấy ca khúc rù quyến như thế này đi, 2333333"

"Hôm nay ông xã của tôi vẫn chưa trở về, hu hu hu~~~~"

Nhìn đến chỗ này, Lưu Diệu Văn liền cắn lấy vành tai ngay miệng, ôm cậu nói: "Anh không thích em hát mấy bài hát này."

Nhìn vòng bạn bè đến thực hứng thú, Chu Chí Hâm nói: "Cho dù hát một mình cho anh nghe cũng không thích sao?"

"..." Người nào đó đổi cắn thành hôn, sau đó gật gật đầu, chỉ cần hát mình mình nghe là được.

Đêm nùng tình mật ý qua đi, ngày hôm sau liền đầy biếng nhác. Bên ngoài ánh sáng rất mạnh, thời tiết vẫn nóng như trước.

Chỉ có lúc chiều thì nhiệt độ mới hạ xuống, bọn họ thừa dịp trời không quá nóng rời nhà chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, dùng để tối nay chiêu đãi Nghiêm Hạo Tường.

"Hai người hợp lại cũng chỗ, hi vọng lần này hai người có thể trường cửu*." Lúc trước đã cho tiền lì xì, nay liền chỉ cho chín mươi chín đồng, nhị hôn luôn không đáng tiền như vậy, ha ha ha.

(*Trích trong câu "thiên trường địa cửu": Mãi mãi, dài lâu)

"Cho nên về sau đừng quậy đòi chia tay nữa, tôi sẽ cho hai người biết, tam hôn sẽ càng không đáng giá."

"Tôi không thiếu tiền."

"Nhưng cậu thiếu lời chúc từ bạn tốt." Đây rõ ràng là một lời cảnh cáo ngầm, đến từ Nghiêm Hạo Tường: "Lần tam hôn sau này tôi sẽ chỉ cho năm đồng."

"..."

Đôi khi Chu Chí Hâm cũng rất hâm mộ loại người tiêu sái như Nghiêm Hạo Tường. Bất quá cậu không làm được, cậu rất sợ sự cô độc, một người sống qua ngày cũng không tốt.

"Thấy em hát lại thì sao?" Có một ngày cậu hỏi Lưu Diệu Văn.

Đối phương trả lời: "Sẽ chiếm rất nhiều thời gian."

Thật ra Chu Chí Hâm cũng muốn ở cùng anh lâu thêm chút, giống như bây giờ mỗi ngày đều ở cùng nhau, không cần đến trường, dính nhau hệt như kẹo mạch nha.

Mối tình đầu đều là như vậy, đương lúc không bị thời gian giày xéo thành gì cỗi, thì những tình cảm thuần túy này lại hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Khoảng thời gian nghỉ hè này là khoảng thời gian Chu Chí Hâm cảm thấy vui vẻ nhất.

Đối với Lưu Diệu Văn, mỗi ngày cậu đều có phát hiện mới, phát hiện thật nhiều thật nhiều thứ... Thí dụ như, đối phương có đôi khi rất chịu khó, một ngày có thể dọn phòng tận ba lần, nhưng có đôi khi cũng rất lười biếng, dùng chân đá anh anh cũng chả thèm dọn.

Nhưng quan trọng là! Thời điểm dọn phòng ba lần trong ngày là thời điểm Lưu Diệu Văn có tâm tình không tốt! Là lúc dỗi hờn.

Có đôi khi rất thích bày trò vui, có đôi khi lại trưng vẻ mặt lạnh lùng.

Bình thường nếu sau khi bày trò xong không thu được phản hồi tương ứng, sẽ trưng ra bộ mặt lạnh lùng.

Ha ha ha ha...

Không thích đồ vật có lông nhung, ngay cả lông nhung của gà con, anh cũng cảm thấy rất khó chịu.

"Tại sao lại khó chịu?"

"Lông nhung."

Chu Chí Hâm sờ sờ cái đầu đầy tóc: "Chỗ này cũng long nhung, tại sao không cạo sạch đi?"

"Cái này không được, thế thì sẽ không dễ nhìn." Lưu Diệu Văn sờ sờ đầu cậu rồi nói: "Anh còn thích bộ dáng đầy tóc của em."

"Ha ha ha ha..." Chu Chí Hâm ngã người cười trên người anh, bàn tay càng ngày càng đi xuống, ấn đến nơi không lông vẫn đẹp: "Kia nơi này... có được hay không?"

Chờ đến đối phương có phản ứng nên có, cậu liền đứng phắt lên: "Em chơi game."

Sau khi hợp lại, Chu Chí Hâm phải về nick A Chu Chu, ngẫu nhiên cũng chơi cùng mọi người vài phen.

Nhìn thấy cậu vào phòng, Lưu Diệu Văn cũng mang máy tính lại đây.

【 Bang Hội 】 Cẩn Y Mạc Văn: @A Chu Chu, em cứ thế sẽ bị thu thập.

【 Bang Hội 】Tiểu Trì Diêu: Trợn mắt hốc mồm, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sẽ Không có nha! Tôi vẫn luôn xem chừng mà!

Cho nên nói, không có khả năng bỏ lỡ chuyện động trời gì kia. Thế nhưng không đầu không đuôi vậy thật khiến người ta tò mò.

【 Bang Hội 】 A Chu Chu: [ cười híp mắt ][ cười híp mắt ][ cười híp mắt ] Đến thu thập em đi, đừng nói không.

【 Bang Hội 】 Gấu Trúc Vô Địch: Ha ha ha, đùa giỡn bang chủ hằng ngày, Tiểu Chu thật lợi hại.

【 Bang Hội 】 Loli Tóc Bạc V5: Ai nói câu gì đi, cảm giác gần đây Tiểu Chu đều muốn trèo lên đầu bang chủ ngồi~

【 Bang Hội 】 A Chu Chu: Không thể nào, [ cười khóc ] chỉ là bang chủ của mấy người gần đây thích tú ân ái thôi.

【 Bang Hội 】 Tiểu Trì Diêu: [ cười khóc ] Biết ngay mà, thường thường đều mớm cho chúng ta một đống thức ăn chó... Thật hâm mộ, tui cũng phải tìm một mối lương duyên dài lâu mới được!

【 Bang Hội 】 A Chu Chu: Ừ, tìm một mối thật dài lâu [ khuôn mặt tươi cười ][ khuôn mặt tươi cười ]

Ai cũng thích mấy câu chuyện về cặp đôi thiên trường địa cửu, đầu bạc răng long. Chẳng sợ nghe rất phi lý, từ tóc đen chuyển trắng cũng trải qua mấy chục năm.

Cuối cùng thì ai mới có thể bên nhau đến bạc đầu chứ?

【 Bang Hội 】 Cẩn Y Mạc Văn: @ A Chu Chu, thật lâu [ tình yêu ]

【 Bang Hội 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm: Ôi trời ơi, vừa lên đã thấy hai người tú ân ái, tôi là chó độc thân, xin hãy yêu thương tôi [ khu mũi ][ khu mũi ]

【 Bang Hội 】 A Chu Chu: @Cẩn Y Mạc Văn, thật lâu [ thân thân ]

【 Bang Hội 】 Đại Vĩ Dật Nghiêm: Cho nên hai người không nhìn tôi thiệt hả? Hả? Hai người cứ thế sẽ đánh mất tôi, tôi nói trước rồi đó.

"Ha ha ha ha ha..." Chu Chí Hâm lên YY gọi cho Nghiêm Hạo Tường: "Đại sư phụ, anh lên game làm gì, nếu không làm gì thì mở phòng chat đi."

"Hát cho anh nghe hả?"

"Không không."

"Không thể hát cho một mình cậu ta." Không biết từ khi nào thì Lưu Diệu Văn đã bước đến sau lưng Chu Chí Hâm, đoạt mic nói: "Tìm đồ đệ mới của mày mà chơi đi."

"Đồ đệ mới của tao là Chu Chí Hâm!"

"Tao nói tìm người khác."

"Mày rốt cuộc có biết xấu hổ hay không, rõ ràng người quen Chu Chí Hâm trước là...tao..." Nhìn cái nick đã rời phòng chat, Nghiêm Hạo Tường lộ biểu tình ra trợn mắt há hốc mồm biểu tình, tức giận nha!

"Ha ha ha, khi dễ đại sư phụ vậy có ổn không?" Cơ mà Chu Chí Hâm cũng đang rất vui vẻ.

"Không sao." Bàn tay Lưu Diệu Văn đặt trên đầu của Chu Chí Hâm, từng lọn tóc mềm đâm tay ngưa ngứa, thế nhưng anh cứ như yêu phải cảm giác này.

Cũng sắp hết hè, mùa ở thủ đô Bắc Kinh cũng trở nên rõ ràng. Hàng cây hai bên đường cũng bắt đầu thi nhau "lá vàng rơi".

Học sinh vẫy vùng cả kì nghỉ hè cũng sắp phải về trường học lại.

Đã thói quen dính cùng chỗ với người kia, nên ngày đầu đến trường lại Chu Chí Hâm rất không quen, lúc ở lớp luôn nhịn không được mà cúi đầu nhìn di động.

"Đột nhiên lên lớp thực không quen, nhớ anh [ ngẩn người ][ ngẩn người ]"

Thời điểm này lúc trước còn đang lăn lộn trên giường.

"Em thật dính người."

Cơ mà như thế rất tốt, có người còn nghiêm trọng hơn, như chia tay là cắt cổ... Thật ra lúc trước Lưu Diệu Văn vẫn luôn không tin câu này, thế nhưng lại không quên nó được.

Nó hệt như hạt mầm của Bồ Công Anh, vừa đáp vào lòng đã nảy mầm, lúc ngẫu nhiên đều đem nó ra ngẫm nghĩ.

Có lẽ không quản là ai, đều chờ mong một hồi yêu điên cuồng, hi vọng người kia dùng tính mạng, quãng đời còn lại đi yêu mình.

Nếu có một người yêu như vậy, thì đúng là may mắn ngập tràn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com