TruyenHHH.com

Van Bai Tu Than

[THỜI GIAN : 1 GIỜ 50 PHÚT 12 GIÂY]

"Theo như tôi hiểu, cứ 30 phút căn phòng này sẻ xác nhận mở 1 tiến trình, sau đó 1 cái gì đó sẻ xảy ra theo tiến trình. Chắn chắc 1 điều là sẻ tăng dần độ nguy hiểm"

Tôi nói lên suy luận của mình, xem ông chú có hiểu ra được ý tưởng nào ko. Nhưng quả thật tôi đánh giá quá cao  cái người mang danh "NGƯỜI LỚN" này. Ông ta chỉ suy nghĩ đơn giản là bản thân ông ta sống sót là được, chả muốn vắt óc ra nghĩ những thứ khác làm gì cho mệt não.

"Vậy thì chắc ko thể cho mày thêm thời gian được rồi. Càng giết mày sớm thì trò chơi này càng nhanh dc hoàn thành, ko phải bị những cái trò nguy hiểm tiếp theo sau của tụi biến thái bệnh hoạn này dày vò"

"Này, ông có thể suy nghĩ theo hướng cùng thoát ra khỏi đây được không hả ?"

Tôi tức giận hét lên, thực sự tức giận, chưa bao giờ tôi gặp phải 1 con người kinh khủng hèn hạ như người đang đứng trước mặt tôi lúc này. Mặc kệ tôi nói gì, ông ta vẫn cứ nhìn chầm chầm vào tôi, sẵn sàng lao qua đây bất cứ lúc nào. Phải cảm ơn cái sàn nhà lúc này, việc đục lỗ ca rô như hiện nay giúp hạn chế khả năng di chuyển của ông ta khá nhiều, ít nhất sẻ giúp tôi ngăn ông ta lao qua quá nhanh và có thể phản kháng lại chứ không đến mức đứng chờ chết, không đời nào tôi bó tay chịu chết ở chổ này. 20 năm sinh qua, cái gọi là người yêu tôi còn chưa từng 1 lần thử qua, chưa từng nắm tay đứa con gái nào, đừng nói là hun hít rồi dẫn vào khách sạn. không đời nào tôi chết 1 cách ko minh bạch ở đây dc. Tóm lấy 1 cây kiếm ngắn trong đống đồ trong tủ, tôi giơ về phía ông ta.

"Cha chả, dám phản kháng nửa cơ đấy, thú vị." Ông ta cười nham nhở

Ông ta ko vội lao qua giết tôi ngay mà đang từ tốn quan sát xung quanh cái sàn nhà, ngó xem có gì khác thường ko. Tôi tiếp tục suy nghĩ tìm lối thoát, mắt luôn quan sát khắp phòng. Cánh cửa sắt khi nãy xem như vô dụng, nó khít hẳn vào bức tường, việc nạy nó ra là bất khả thi. Cái lỗ quá nhỏ, chỉ vừa đủ nhét 1 cánh tay vào, mà ko biết bên trong nó còn cái gì nguy hiểm hơn vua chuột hay không. Sàn nhà càng nguy hiểm hơn, có nghĩ đến suy nghĩ có nên nhảy xuống dưới. Chưa tính bàn chông gai nhọn bên dưới. Chỉ cần độ sâu tầm chục mét cũng coi như nhảy lầu rồi. Nhìn lên trên, gần đến tiến trình thứ 3, manh mối duy nhất là những khối sắt hình thù kị dì trên tay tôi lúc này. Nhưng có vẻ nó khá là vô dụng trong tình cảnh này khi mà chẳng có cái lỗ quỷ nào để nhét tụi nó vào cả.

[THỜI GIAN : 1 GIỜ 38 PHÚT 11 GIÂY]

"Nhóc, thú thật tao cũng ko phải là kẻ thích giết người. Nhưng mày biết đó, nếu mày thoát đi, thì liệu mày có chạy trốn khỏi bọn mang rợ biến thái này nổi ko. Nếu cả 2 phải chết chi bằng để tao, người có phần trăm sống sót cao hơn thoát khỏi đây. Nên mày đừng oán hận tao nhé."

Ông ta nói với giọng êm tai nhưng tôi nghe chả thấy lọt lỗ tai dc câu nào. Ông ta chỉ đang mèo khóc chuột, giả bộ thanh cao bắt đắc dĩ khi phải giết tôi thôi, tôi thừa biết lão ta nghĩ gì.

Không đợi tôi nghĩ thêm,ông ta bắt đầu di chuyển về phía tôi, ngoài cây đao ra ông ta còn đeo bên hông 1 cây dao làm bếp nhỏ. lão này quyết tâm giết dc tôi đây mà.

"Ông đừng qua đây, ông mà lại gần đừng trách tôi ko khách khí"

Đến lúc này thì đết cần xưng hô xưng khách sáo lịch sự làm gì, tôi chưa gọi ổng là mày đã là lịch sự lắm rồi

"haha..haha.. đừng chống cự, tao hứa mày sẻ chết trước khi kịp nhận ra điều đó. Còn ko ấy hả, hề hề, mày muốn cảm nhận cảm giác tao chặt từng chút thịt trên người mày, hay rút từng cái móng tay của mày ra ko ?"

Tôi lặng người khi nghe lão nói, sau đó là nổi da gà khắp người. Sao trong đầu ông ta lại tồn tại những suy nghĩ bệnh hoạn đến vậy. Ông ta với những kẻ tạo ra căn phòng này chắc chẳng khác nhau nhiều lắm đâu.

Giơ cao cây kiếm trong tay mình, tôi sắp phải đánh nhau lần đầu tiên trong đời. Và đết phải đấm đá như tụi học sinh hay giang hồ mà là giết nhau để sống sót, thua là chết ngay. Ông ta còn cách tôi vài ô sàn nửa thôi. Khi chỉ còn 2 ô, ông ta ko đi tiếp qua ô bên cạnh mà nhảy bổ vào tôi ngay lập tức. Không ngờ đến ông ta lại đột ngột như vậy, tôi quíu tay ko biết làm gì. Vội lao ra khỏi chổ mình đang đứng, nhảy ngay qua ô bên cạnh, xém tí lọt xuống dưới sàn. Nhanh chóng leo lên, tôi nhảy ra xa, cố kéo dài khoảng cách với ông ta.

"Nhanh đấy nhóc, nhưng tao ko biết mày còn nhảy như vậy dc mấy lần, thôi thì cứ buông xuôi đi."

lão cười nói, nhe ra hàm răng vàng khè kinh tởm với tôi.

[THỜI GIAN : 1 GIỜ 30 PHÚT 00 GIÂY]

[XÁC NHẬN TIẾN TRÌNH : TẢY RỬA]

Âm thanh vang lên, trong lúc tôi và lão ta giằng co đồng hồ đã đếm đến còn 1 tiếng 30 phút. Lại là âm thanh đó kèm theo tiếng kẽo kẹt xung quanh. Lạ 1 chổ thay vì mở cổng 3 như tôi đoán, lần này lại là tảy rửa, là làm sao. Mà lạ là âm thanh chuyển động lần này ko phải từ phía sau bức tường, mà đến từ trên đầu tôi.

Từ trên trần căn phòng từ từ đưa xuống những cái ống nước có gắn 1 núm tròn ở dưới. Trông rất quen mắt, có cảm giác tôi rất hay nhìn thấy nó nhưng tối quá, lại ở trên cao nên ko nhìn rõ dc.

[TIẾN TRÌNH BẮT ĐẦU TRONG 30 GIÂY]

Sao lần này nó lại đếm ngược, 2 lần trước chỉ xác nhận rồi mở ra cái lỗ với sàn nhà. Tôi có cảm giác chữ "TẢY RỬA" này ko mang ý nghĩa tốt đẹp 1 chút nào. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com