TruyenHHH.com

Van An Phap Y Kieu The Thuan Tieu Bao

Từ Toronto bay về Khúc Mịch đến thẳng đội hình sự, anh còn nhờ người đón Thương Dĩ Nhu tới. Lúc Thương Dĩ Nhu tới, anh đã ngồi trong phòng thẩm vấn. Nhìn khuôn mặt gầy gò của anh, Thương Dĩ Nhu thật sự rất muốn khóc.

Chẳng biết vết thương trên người anh sao rồi? Anh vội đi Toronto, chẳng kịp nghĩ ngơi, lỡ để lại di chứng thì phải làm sao?

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Khúc Mịch quay đầu mỉm cười với camera như muốn bảo cô đừng lo lắng.

"Tại sao lại bảo họ bắt em?" Cuối cùng Châu Châu cũng được gặp Khúc Mịch, cô ta chất vấn, "Em biết mình sai rồi, sự việc đi đến ngày hôm nay không phải điều em muốn nhìn thấy. Em biết lỗi rồi, em chân thành xin lỗi anh chị, anh bảo họ thả em ra đi. Em đã xin công ty ra nước ngoài, em thề sau này mình sẽ không làm phiền cuộc sống của anh chị, cũng không xuất hiện trước mặt anh chị nữa. Dù có thế nào thì em cũng là con gái nuôi của bố mẹ, anh không thể nhẫn tâm với em như vậy. Anh không nghĩ cho cảm nhận của em thì cũng phải nghĩ cho bố mẹ chứ. Ngày xưa bố em vì cứu họ mà hi sinh, em thành trẻ mồ côi không nhà để về, bây giờ anh làm như vậy là lấy oán trả ơn, sẽ gặp báo ứng đấy!"

Châu Châu này đúng là nhanh mồm dẻo miệng, mới câu trước xin lỗi sám hối, câu sau lại mang món nợ ngày xưa ra. Có lẽ cô ta biết lần này Khúc Mịch sẽ không tha cho mình, cô ta bắt buộc phải dùng thủ đoạn mới có thể thoát thân.

Nhưng cô ta đã quá coi thường Khúc Mịch, không có chứng cứ, Khúc Mịch sẽ không nhờ người bắt cô ta. Tuy nhà họ Khúc ở Nam Giang có khả năng một tay che trời nhưng Khúc Mịch không phải người làm theo sở thích.

Đối diện với ánh mắt sắc bén của Khúc Mịch, Châu Châu có dự cảm chẳng lành.

Lục Li giao báo cáo cho Khúc Mịch: "Giáo sư Khúc, trên bộ đồ trẻ con chúng tôi phát hiện một lượng thuốc mê. Loại thuốc này chỉ có thể khiến người ta mơ màng chốc lát."

Đây là chi tiết mà cảnh sát nghi ngờ. Bôi thuốc mê lên quần áo của em bé là hành động thất bại trong kế hoạch. Lượng thuốc quá nhỏ không gây ra tác dụng gì nghiêm trọng, chờ đến khi đứa bé chào đời, tác dụng của thuốc đã hoàn toàn biến mất.

Đọc báo cáo, Khúc Mịch giật mình.

Châu Châu vội giải thích: "Tôi không biết vụ thuốc mê, tôi không làm gì cả. Hơn nữa các anh nói liều thuốc nhỏ như vậy không có tác dụng gì đáng kể mà."

"Ai nói?" Khúc Mịch cười lạnh, "Liều thuốc này tuy không thể khiến người ta hôn mê nhưng đủ để giúp cô thôi miên người khác."

Thôi miên! Nghe đến đây, sắc mặt Châu Châu lập tức thay đổi.

Lục Li ngồi cạnh cũng nhíu mày, trước giờ anh chưa từng nghĩ theo hướng này vì trong nước, việc lợi dụng thủ thuật thôi miên để gây án cực kỳ ít, thậm chí là chưa từng xuất hiện.

Mà lúc này, trong đầu Thương Dĩ Nhu bỗng xuất hiện rất nhiều hình ảnh. Cô nhận ra việc mình mất đi ký ức không phải do ngoại thương, mà vì bị thôi miên. Nhưng khi ở Toronto cô không hề tiếp xúc với Châu Châu, người có thể giở trò trước mặt Khúc Mịch chỉ có Feier.

Feier? Hắn rốt cuộc ra tay với cô khi nào? Sao hắn lại liên quan đến Châu Châu?

Trong phòng thẩm vấn im lặng vài giây, lại nhìn Châu Châu, cô ta bây giờ đã không còn giữ dáng vẻ ngây thơ của ngày trước, thay vào đó là biểu cảm lạnh như băng, khóe miệng hơi nhếch lên, trông như biến thành một người khác.

"Đây mới là bộ mặt thật của cô đúng không? Tôi nên gọi cô là Chu Á Lan, một người bị quản gia giam cầm mười năm mới đúng."

Nghe Khúc Mịch nói, mọi người đều giật mình. Ai nấy đều biết vụ án lột da ở Toronto vô cùng nổi tiếng. Feier bị bố ruột giam cầm mười năm, mãi đến khi hắn quen với cuộc sống của người bình thường được thả ra. Không ngờ mười năm bị giam cầm khiến hắn càng điên cuồng, biến thành ác ma lột da. Vụ án ấy là cả thế giới chấn động, đến giờ vẫn được giới trinh thám thảo luận. Rất nhiều giáo sư trong nghề còn coi đó là một trường hợp kinh điển đưa vào giảng dạy.

Vụ án vốn đã kết thúc sao lại xuất hiện thêm một nhân vật tên Chu Á Lan? Nghe cách Khúc Mịch nói thì cô ta bị nhốt cùng Feier nhưng lại khác hắn. Từ đầu đến cuối nhân vật này không hề xuất hiện nên không ai biết sự tồn tại của cô ta. Thế cô ta ngụy trang thành Châu Châu để làm gì, Châu Châu thật hiện đang ở đâu?

"Xem ra anh biết hết rồi." Chu Á Lan dựa vào ghế, nhếch mép cười.

"Quản gia vô cùng cưng chiều Feier, mười năm hắn bị nhốt ngay thời điểm hắn dậy thì. Để xoa dịu con trai, quản gia đã bắt cóc một bé gái cho Feier. Một cô nhi lưu lạc bên ngoài trở thành mục tiêu của ông ta, người đó là cô."

Nghe đến đây Thương Dĩ Nhu nhíu mày, cô có cảm giác Châu Châu thật sự sớm đã bị giết hại.

"Cô bị bắt về cho Feier. Cũng chính vì nguyên nhân này mà hắn bắt đầu có sở thích với phụ nữ phương Đông. Hắn dùng cách lột da để trút giận sự bất mãn của mười năm. Mà cô, vì bị giam cầm trong thời gian dài mà đã mắc chứng Stockholm!"

Stockholm hay còn gọi là hội chứng con tin, đề cập đến trạng thái người bị hại nảy sinh tình cảm với tội phạm, thậm chí còn giúp đỡ tội phạm. Tâm lý này xuất hiện khi con tin bắt đầu có cảm giác ỷ lại vào kẻ bắt cóc. Sống chết của họ do kẻ bắt cóc khống chế, kẻ bắt cóc cho họ sống, họ sẽ vô cùng biết ơn. Cuộc sống của họ và kẻ bắt cóc gắn liền với nhau. Vì vậy dần dần, họ coi kẻ địch thành người giải cứu chính họ.

Hội chứng này chỉ mới thấy trong sách vở và TV, không ngờ lại xuất hiện ngay bên cạnh.

Chu Á Lan cực kỳ không thích cách nói của Khúc Mịch, cô ta biện hộ thay Feier: "Feier là người tài năng, có lập trường, dám chứng minh bản thân cho toàn thế giới thấy. Chính các anh không hiểu được anh ấy, không giỏi bằng anh ấy. Linh hồn của tôi luôn gắn chặt với anh ấy, tôi có thể hiểu từng hành động của anh ấy, thậm chí là từng hơi thở."

Không có cách nào nói chuyện với người có vấn đề tâm lý, Khúc Mịch cũng không có ý định thay đổi nhân sinh quan của Chu Á Lan.

"Trong lòng cô Feier là tồn tại độc nhất vô nhị, không gì sánh được, vậy nên cô lấy việc giúp hắn săn bắt con mồi thành niềm tự hào đúng không?"

"Tôi ngồi trên xe vẫy tay với những cô gái cần giúp đỡ, nhìn họ ngốc nghếch lên xe, tôi biết mình lại thành công. Feier sẽ thưởng cho tôi, anh ấy rất yêu tôi." Nhắc đến việc giúp Feier dụ dỗ người bị hại lên xe, ánh mắt Chu Á Lan tràn ngập hưng phấn.

Thương Dĩ Nhu đứng ở ngoài cố gắng nhớ lại, hình ảnh chỉ lướt qua trong đầu rồi biến mất, nhưng cô dám khẳng định mình từng gặp Chu Á Lan trong phòng trưng bày người mẫu ở nhà của Feier.

"Thế thì những thành tích của cô đủ giúp cô lọt vào mắt xanh của chủ nhân cô rồi." Khúc Mịch nhanh chóng nắm bắt được tâm lý của cô ta.

Quả nhiên Chu Á Lan không giảo biện nữa, ngược lại, cô ta còn nóng lòng khai ra toàn bộ sự việc.

Chu Á Lan hỗ trợ Feier lấy được lòng tin của những người bị hại, dụ dỗ họ về nhà, cầm tù rồi giết. Người bị hại đầu tiên là Châu Châu, một mình cô ấy đến Toronto du lịch, ban đêm trời mưa đi nhờ xe của họ.

Thời gian Châu Châu bị giam cầm dài nhất, cô ấy bị ép gọi điện cho trường xin thôi học, như thế sẽ không ai biết cô ấy đang gặp chuyện gì nữa. Từ Châu Châu Chu Á Lan biết rõ mọi việc, sau đó cô ta giả thành Châu Châu liên lạc với mẹ Khúc.

"Ngay lần đầu tiên gặp Thương Dĩ Nhu tôi đã biết không thể đến gần người phụ nữ, cô ta sẽ mang đến nguy hiểm. Nhưng chủ nhân thích mạo hiểm, sự xuất hiện của Thương Dĩ Nhu lại khiến anh ấy thấy hào hứng. Lần đó anh ấy không cho tôi tham dự, nói muốn tự hoàn thành. Điều này làm tôi thấy bất an, bực bội, tôi sợ mình biến thành kẻ vô dụng, sẽ bị chủ nhân vứt bỏ. Con mồi này có ý nghĩa đặc biệt với chủ nhân, chủ nhân không vội thu lưới mà từ từ đến gần, cẩn thận quan sát. Tôi biết tất cả đều vì anh. Chủ nhân biết anh là chuyên gia tâm lý học tội phạm, từng làm ở đội hình sự, chỉ cần kế hoạch có chút sơ sót, anh ấy sẽ trở thành tù nhân của các anh. Nhưng càng như vậy, anh ấy càng muốn thử."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com