TruyenHHH.com

Vai Nu Phu Nay Ta Chan Roi

Bức thư thứ hai.

“ Bé cưng trời tối rồi, rất tối... Ngày thứ hai rồi... ngày thứ hai anh rời đi rồi... bé cưng em ghét anh đã hai ngày rồi... Có phải em cảm thấy anh là kẻ đáng ghét nhất trên đời hay không?

Hôm nay bên ngoài trời thật lạnh, từ hôm qua đến giờ anh chỉ nhớ đến em, anh rất nhớ em... rõ ràng đã nói sẽ cố gắng buông tay, từ nay về sau không thể xuất hiện trước mặt em, sẽ lặng lẽ nhìn em... Nhưng hiện tại anh đã sắp không khống chế được mà muốn bỏ cuộc rồi... Anh nhớ em... làm thế nào cũng không thể bình tĩnh được... ”

....
Bức thư thứ ba.

“ Bé cưng đã ba ngày rồi... Tại sao trước đây anh không phát hiện, thì ra ba ngày lại dài như vậy?

72 giờ 4320 phút anh phải rời xa em rồi.... từng giây như vậy trôi qua thật sự quá dày vò...

Thành tích của anh đang giảm xuống... anh phát hiện mình đọc cái gì cũng không hiểu, bởi vì chữ trên giấy đều biến thành Lam Giao rồi...

Trường học tốt nhất... ông ta sẽ không nghĩ tới ông ta sẽ nuôi ra một kẻ điên cắn chết ông ta đâu...

Bé cưng không còn em, không ai có thể chữa bệnh cho tôi nữa... trái tim tôi đang đau lắm... Vì nó biết em đang ghét tôi...

Tôi muốn nhìn thấy em, muốn tiếp tục chăm sóc em... Em đã... Tỉnh dậy hay chưa... Giao Giao. ”

....
Bức thư thứ tư.

“ Lam Giao hôm nay lại là một ngày khác nữa rồi, tôi đã cố gắng hết sức mình để không nghĩ về em khi đi học, tôi ngoan ngoãn rồi ông ta sẽ không nghi ngờ nữa... lúc đó tôi liền có thể lặng lẽ làm việc sau lưng ông già đó... Nhanh chóng phát triển rồi sẽ có thể trở về nhìn thấy em...

Trời ngày càng lạnh rồi, không biết em có ghét tôi nhiều thêm một chút hay không?... Có thể từ từ hãy ghét anh nhiều thêm được không em?

Anh sợ... khi anh có thể quay về đến lén lút nhìn em cũng không dám... ”

....
Bức thư thứ mười.

“ Bé cưng... 240 giờ rồi... 14400 phút rồi... Anh nhớ em, nhớ em quá nhiều rồi không thể quên được...

Thật xin lỗi em, hôm nay anh không ngoan rồi, anh đã cùng người khác đánh nhau... Bé cưng không thích... Nhưng bức ảnh duy nhất của em bị xé rách rồi... Anh không nhịn được... Xin lỗi anh không dám nữa... Có thể thương xót anh được không?... Hôm nay đừng ghét anh nhé, bớt đi một chút... một chút thôi là đủ rồi. ”

....
Bức thư thứ một trăm.

" Giao Giao... em không biết đâu anh rất giỏi khoa học kỹ thuật, ở chỗ này vẫn có thể ăn cắp dữ liệu trong máy tính của ông ta... anh không làm việc phạm pháp, anh rất ngoan, kiếm tiền chính đáng... anh sẽ không làm em dính vết nhơ trong cuộc đời. Đợi anh kiếm đủ tiền rồi liền có thể thể hoàn toàn thoát khỏi khống chế của ông ta, kiếm đủ chứng cứ phạm tội trở về lật đổ ông ta.

Bé cưng cầu xin em đừng thích người khác... Chờ một chút... Dành thời gian ghét anh cũng được. Xin em hãy thích người khác chậm một chút... ”

....
Bức thư thứ tám trăm.

“ 19200 giờ... Bé cưng... tám trăm ngày đêm anh rời xa em, anh sắp không chịu nổi nữa rồi trong lòng anh rất đau, anh chỉ biết nhớ đến em mà thôi.

Thật xin lỗi em, hôm nay anh bị thương rồi, không nghĩ tới lúc nhận đơn làm việc bị đối thủ của ông chủ phát hiện, nhưng không sao tiền đền bù gấp bốn rồi. Là do anh quá sơ ý, lần sau sẽ không như vậy nữa.

Hôm nay có phải em rất vui vẻ không? Có nghĩ đến anh không, có còn nhớ rõ anh không... đừng quên anh, đừng quên, ghét anh lâu một chút nữa... Giao Giao. ”

....
Bức thư thứ một nghìn không trăm lẻ một.

“ Bé cưng hôm nay anh cũng rất nhớ em, nhớ rất nhiều rất nhiều. Em biết không anh bị bệnh rồi, sốt rất cao, rất khó thở... Có phải do em đang nhớ anh không? Anh lại tự ảo tưởng rồi.... Nhưng chỉ khi ảo tưởng như vậy anh mới cảm thấy vui vẻ một chút, trộm một mình hạnh phúc ngu ngốc. Chỉ cần anh nghĩ tới em cũng nhớ anh anh sẽ không cảm thấy khó chịu nữa... Thậm chí hy vọng bản thân bệnh lâu thêm một ngày... vì anh sẽ có lý do tiếp tục ảo tưởng rằng đó là do em nhớ anh mà thành... ”

....
Bức thư thứ một nghìn ba trăm chín mươi ba.

“ Bé cưng 1393 ngày... Hôm nay là sinh nhật của em... Em sẽ không biết, sẽ không biết đâu. Anh đã làm một việc trông thật ngu ngốc. Em sẽ không biết có người vì em mà gom hết số tiền còn dư lại sao khi mở công ty để mua vé máy bay quay về, em sẽ không biết hắn vì tìm em mà dám xâm nhập vào hệ thống giám sát trong thành phố, rõ ràng phải trốn tránh tay mắt của ông già mà lại dám lén lút đứng nhìn em thật lâu.

Bé cưng 33432 giờ... Giây phút anh nhìn thấy em trái tim anh như ngừng đập, thiếu nữ trong trí nhớ đã trưởng thành rồi, xuân sắc vô biên.

Bé cưng thì ra em ghét anh như vậy... Người ta nói lời của người say là lời thật lòng... Thì ra lời thật lòng lại khiến người ta khổ sở như vậy.

/Quý Hoài Chấp sao? Tôi ghét hắn, ghét hắn muốn chết đi được, hắn đi thì đi luôn đi, tốt nhất đừng bao giờ về nữa, tôi ghét hắn, tôi muốn tìm người khác để yêu!/

Bé cưng... em không biết đâu... anh đã ôm ấp bao nhiêu niềm vui vào ngày hôm nay, những lời đó xông thẳng vào tim anh như một mũi tên bén nhọn, anh chỉ biết cố gắng nép mình vào góc khuất không dám để em phát hiện, anh đã nghĩ dù em ghét anh cũng không sao... nhưng thì ra anh vốn không thể chịu đựng được điều đó... máu toàn thân đều đông cứng lại... anh không dám rời khỏi nơi đó, rất lâu, đau thật sự rất đau... như ngàn mũi kim châm vào người vậy...

Khi bước tới là lén lút cuối cùng cũng chỉ có thể chật vật mà chạy trốn... đến nỗi không kịp thì thầm một câu sinh nhật vui vẻ... ”

....
Bức thư thứ một nghìn năm trăm.

“ Giao Giao... Giao Giao... Bé cưng anh sắp chết, anh sắp chết rồi... Anh nhớ em, nhớ đến tim gan đau nhói, một mình rất khổ sở, anh rất mệt, anh bệnh rồi, bệnh vì nhớ em... anh muốn nắm tay em, muốn ôm em, muốn em không thể rời xa anh...

Bé cưng anh đau quá, cắt cổ tay tự sát là một chuyện thật ngu ngốc... không thể chết, ít nhất là bây giờ...

Dơ rồi, lá thư dính máu không còn đẹp nữa... thật là, anh đã cố gắng viết chữ đẹp khi máu vẫn đang chảy, anh đang làm gì vậy... anh không còn sức để viết lại lần nữa. ”

....
Bức thư thứ một nghìn sáu trăm.

“ Bé cưng hôm nay bên ngoài trời mưa thật lớn, thật buồn tẻ... Tại sao ông trời lại khóc to như vậy, tôi nhớ em không thể gặp... Cũng không dám gặp...

Bé cưng lồng ngực anh đau nhói, trái tim không thuộc về anh nữa, nó vì em mà đập, vì em mà không ngừng đau đớn, anh sắp bị dày vò đến phát điên rồi, anh nhớ em, nhớ em đến không thể chìm vào giấc ngủ... anh bị chuẩn đoán có dấu hiệu trầm cảm... mẹ kiếp anh không bệnh.

Anh nghĩ rằng mình sẽ chết vì không có em. ”

....
Bức thư thứ một nghìn tám trăm hai mươi lăm.

“ 43800 giờ... Rốt cuộc anh cũng hiểu rồi.

Bé cưng anh không thể buông tay, anh không thể.

Anh không thể nhìn vị trí bên cạnh em bị một người khác không phải anh thay thế, anh không thể đứng nhìn em hạnh phúc bên người khác... Anh không thể chịu đựng được khi người khác nắm lấy tay em, ôm em vào lòng.

Anh không thể... anh không làm được bé cưng...

1825 ngày 43800 giờ... anh đếm từng giây từng phút anh rời xa em, cũng là từng ngày anh nhớ em, nhớ đến điên cuồng, rốt cuộc anh đã hiểu anh không thể buông tay càng không thể rời xa, buông tha em là điều cả đời này anh không làm được.

Bé cưng... anh trở về rồi, trở về với tình yêu càng thêm mãnh liệt không thể kiềm chế, muốn đem em nhốt ở bên mình xoa dịu nỗi nhớ nhung người anh yêu quá giày vò, quá day dứt...

Anh muốn em chỉ có thể thuộc về anh, em ghét anh... Còn anh đã sớm không thể buông.

Xin lỗi em, xin lỗi em vì lòng ít kỉ và tâm tư dơ bẩn này... Chỉ xin em đừng rời xa anh.

Lam Giao, 5 năm rời xa, 1825 bức thư tình anh không dám gửi đến người anh yêu, cả đời này đều không dám. ”

....

Lách tách... giọt nước mắt nóng hổi nặng trĩu rơi xuống trên mặt giấy, Lam Giao ngơ ngác không biết nên làm gì bây giờ, năm năm thì ra cô và hắn vẫn luôn tồn tại cùng nhau, Quý Hoài Chấp anh bị ngốc hay sao... sao anh ngốc quá vậy!

Sao anh không tới gặp em, mạnh miệng một chút nhưng rõ ràng lúc đó em đã bật khóc, tại sao anh lại không nhìn thấy em ở nhà phát điên thế nào, những bức tranh không thể hoàn thành bị phá hủy liên tục, không giống, vẽ không giống...

Trong lúc điên cuồng không thể vẽ ra dáng vẻ người em yêu... Quý Hoài Chấp em cũng rất đau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com