Vai Nu Phu Nay Ta Chan Roi
Ánh đèn vàng nhạt nhòa lại ấm áp trong căn phòng bật lên, sau khi chỉnh nhiệt độ điều hòa âm trần về độ ấm thích hợp Quý Hoài Chấp mới đi đến bên giường, Lam Giao vốn được đặt xuống ngay ngắn lúc này tự mình lăn lộn một chân co lên, chân còn lại một nửa trượt ra khỏi giường." Lam Giao, bé cưng sao lại quậy phá thế hả? "Quý Hoài Chấp híp mắt kịp thời bắt được cái chân nhỏ đang đá lên, Lam Giao bị túm được khó chịu vặn vẹo lung tung muốn thoát ra." Khó chịu quá, buông em ra. "" Ngoan, anh giúp em cởi giày. "Hắn nhẹ giọng an ủi, cẩn thận giữ lấy chân của cô rồi kéo khóa giày, để một chiếc giày rời khỏi được chân cô thì Quý Hoài Chấp cũng bị dẫm mấy lần, nhìn cô bé lăn lộn trên giường hắn thở dài khụy gối xuống túm lấy chân còn lại của cô." Bé à nằm yên cho anh thêm một lát đi. "Lần này Quý Hoài Chấp dễ dàng đem chiếc giày còn lại cởi xuống, cái chân nhỏ vừa được giải phóng liền giãy ra đạp lên vai hắn, lại còn nhẫn tâm dẫm một cái khiến hắn ngã ra phía sau." Mẹ kiếp, nằm trên giường mà chân vẫn dẫm chuẩn như vậy sao? "Hắn nắm lấy cổ chân cô, khoé miệng hơi nhếch lên thấp giọng mắng, Lam Giao lúc này đột nhiên bật dậy, ngồi trên giường đôi mắt mông lung nhìn Quý Hoài Chấp trên sàn.Lúc ra ngoài tìm cô hắn chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản, giờ đây bị cô dày vò chiếc áo vốn phẳng phiu trở nên nhăn nhúm, cúc áo bung ra, treo trên người hắn tạo ra một loại mĩ cảm nào đó khiến người ta muốn xâm phạm.Lam Giao rút chân ra khỏi bàn tay ấy, sau đó lại dùng ngón chân nâng cằm hắn lên, cô nghiên đầu cười: " Anh yêu, muốn làm gì vậy? "Giọng nói dịu dàng như dụ dỗ, mang theo một loại ma lực quyến rũ trí mạng, chân dài thẳng tắp duỗi thẳng về phía hắn, cô gái mặc váy lại không biết đề phòng gì cả, nếu không phải chân còn lại của cô co ro lên hắn thật sự sẽ thấy được cảnh đẹp nhất đời này.Chết tiệt!Hắn lặng lẽ mắng một câu, lỗ tai không biết từ khi nào đỏ bừng, trong lòng bốc cháy lên một ngọn lửa, không biết có phải vừa nãy đã lỡ tay chỉnh nhiệt độ cao quá hay không, Quý Hoài Chấp bây giờ chỉ cảm thấy cả người nóng rực như thiêu đốt." Bé cưng em mà còn làm bậy nữa thì sẽ phải nằm khóc đó. " Quý Hoài Chấp cắn răng nhịn xuống, nắm lấy chân cô kéo ra, từ trên sàn đứng dậy." Ngoan, anh ra ngoài nấu chút cháo cho em. " Hắn vừa giúp cô cởi áo khoác vừa lẩm bẩm nói, kéo cô nằm lại ngay ngắn trên giường rồi mới yên tâm quay người đi, Lam Giao mở một bên mắt túm lấy tay hắn, cố ý nũng nịu hỏi:" Anh đẹp trai đi đâu thế? "Quý Hoài Chấp quay lại nhìn, cúi xuống chống tay trên đệm giới hạn cô gái trong vòng tay, nhẹ nhàng hôn trán cô một cái rồi tách ra, gương mặt chỉ cách cô vài xen ti mét, giọng điệu có chút nguy hiểm:" Chờ một lát, biết không? "Lam Giao nuốt nước miếng, không chớp mắt nhìn hắn một hồi mới gật gật đầu, thấy vậy Quý Hoài Chấp liền vừa lòng, lại hôn môi cô một cái rồi đứng dậy rời đi, trước khi ra khỏi phòng còn cầm theo giày của cô, đem áo khoác của cô treo lên giá.__________Sau khi đem giày của cô cất vào tủ Quý Hoài Chấp lại trở vào trong bếp nấu cháo, vo gạo, rửa rau củ rồi băm thịt, hắn ở đây loay hoay tới lui, còn Lam Giao ở trong phòng lại bắt đầu giở trò.Cô lăn qua lăn lại trên giường cuối cùng cảm thấy nóng không chịu nổi liền một mình mò sang phòng bên muốn thay đồ, vì có chút không tỉnh táo nên cô mất chút công sức mới mở được tủ quần áo.Theo bản năng liếc mắt nhìn quần áo của Quý Hoài Chấp treo bên cạnh, cô cảm thấy quần áo rộng rãi như thế mặc sẽ rất mát mẻ nên muốn lấy nó, thế nhưng làm sao cũng không kéo xuống được, dù đang mê man nhưng cô vẫn biết được đây là đồ của người khác, nên vẫn rất sợ làm hỏng rồi sẽ bị hắn mắng.Lấy đồ treo phía trên không được cô bĩu môi bực bội, trên gương mặt ửng hồng lộ ra vẻ không vui, cúi người bắt đầu lục lọi quần áo được gấp cẩn thận xếp phía dưới, cuối cùng đem mọi thứ lật tung lên, Lam Giao ngã ngồi trên sàn nhìn đống lộn xộn quanh mình lặng lẽ run rẩy.Xong rồi xong rồi, làm sao bây giờ, không muốn bị chửi đâu... nhưng, nhưng mà lát nữa để Quý Hoài Chấp gấp lại là được rồi, không phải sao?Nghĩ được đến đây Lam Giao thấy vui vẻ hẳn, với suy nghĩ Quý Hoài Chấp sẽ giải quyết hết rắc rối mà mình gây ra, cô lại hứng khởi tiếp tục quậy phá lung tung.Thật ra cô cũng không muốn tìm tòi thứ gì cả, chính là cố ý muốn tạo việc làm cho Quý Hoài Chấp.Qua vài phút ngắn ngủi Lam Giao lần nữa cúi xuống nhìn đống hỗn loạn mình tạo ra, cực kì hài lòng chép miệng gật gù, nhiều đồ như vậy hắn ngồi gấp lại chắc chắn sẽ rất mệt đó!Uh, cái gì vậy?Lam Giao đang đắc ý với tác phẩm của mình thì liếc mắt nhìn thấy một cái hộp trong đống quần áo, lòng hiếu kỳ trỗi dậy vội vàng vươn tay nhặt lên, một cái hộp gỗ hình chữ nhật lớn hơn bàn tay một tí, trơn nhẵn, cũng không nặng lắm, nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt.Cô gái nhỏ nghi hoặc lật qua lật lại cũng không thấy gì lạ, thiết kế rất tinh xảo khớp nối cũng ẩn đi, khiến Lam Giao đang say không tìm thấy chỗ mở ra, do đó sau khi xem được một lúc thì cô đã thấy chán, muốn vứt nó đi, thế nhưng tay đã giơ tay lên rồi vẫn không bỏ được lại hạ xuống.Nhìn hộp gỗ nằm trên tay, Lam Giao liếm môi, cầm lấy hai bên hộp dùng sức tách ra, bụp một tiếng, cũng không biết là phía nào bật ra, cô không kịp đề phòng đồ trong hộp nhất thời bị hất tung lên rơi lã tả quanh người Lam Giao.Bên trong đều là giấy, cô tiện tay nhặt một cái lên xem, mở to đôi mắt mơ màng mới nhìn rõ thứ trước mắt là một phong thư, vẫn còn nguyên niêm phong, coi tiếp vài cái thì Lam Giao xác định trong hộp đựng tất cả đều là thư.Hơn nữa chỗ người nhận tất cả đều điền tên của cô!Nhiều như vậy... từ đâu tới?Quý Hoài Chấp sao? Sao lại không gửi đi?Lam Giao có chút hốt hoảng, ở mỗi góc dưới bên trái bức thư đều có đánh dấu số thứ tự, cô lật xem mỗi cái, ánh mắt vội vã lướt qua từng con số.1, 2, 3, 4,.... Không biết đếm qua bao nhiêu con số, rốt cuộc Lam Giao cũng từ trong đống thư tìm ra được con số cuối cùng, 1825!5 năm 1825 bức thư không được gửi đi...Bàn tay nắm lấy phong thư khẽ run lên, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, vật trong tay như biến thành than cháy, nóng bỏng vô cùng, Lam Giao buông tay, phong thư đã bị cô làm nhăn một góc, nhìn thật chói mắt...Cô đặt phong thư cuối cùng ấy xuống lật tìm lại bức thư đầu tiên, đem phong thư xé mở, khi mảnh giấy bị gấp làm đôi bên trong được lật ra từng con chữ nhỏ rơi vào trong đôi mắt...“ Giao Giao, bé cưng thật xin lỗi, thật xin lỗi, xin lỗi em... anh không tốt chút nào, anh không giống như một hình mẫu người yêu lí tưởng, anh cũng không thể chống đỡ nổi sự sợ hãi trong lòng mình, dâng trào như biển lớn...Ông ta thật sự rất hiểu anh, rất hiểu... Ông ta biết điều gì làm anh cảm thấy sợ hãi nhất, vừa đụng vào nơi vết thương yếu ớt đó... anh liền không thể không đầu hàng, bởi vì anh thật sự rất sợ, rất sợ... anh sợ... sợ em sẽ chết, bé cưng anh thật sự rất sợ. Anh không muốn nó... Thì ra trên đời có tồn tại loại sợ hãi đến đau thấu tâm can.Bé cưng anh không muốn nhìn thấy em bị thương cả người đầy máu, không muốn nhìn thấy em thoi thóp không thể cứu chữa, anh không muốn thấy hơi thở của em ngày một yếu dần tan vỡ trong lòng anh.Em là bé cưng là tâm can bảo bối trong lòng anh. Nếu em chết, anh sẽ không chết... anh sống không bằng chết.Anh không dám đặt cược khi đó lại là tính mạng của người anh yêu, dù chỉ một chút, một chút cũng không được... Quý Hoài Chấp không nỡ để Lam Giao bị thương.Anh đi rồi... đi rồi... bé cưng đừng ghét anh quá nhiều được không? Anh sẽ không chịu nổi, chỉ nghĩ đến... trái tim trong lồng ngực sẽ rất đau...Nhưng mà... em ghét anh rồi... ghét anh rồi... Xin lỗi em, rất nhớ em.... ”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com